Lời thoại đặc sắc quen thuộc này, khiến người ta không cần phí tâm cũng đoán được người nói là ai.

"Thiếu nãi nãi của chúng ta không có ở đây. Quản cô nương, nơi này là biệt viện Triệu gia trang, không phải Quản phủ của người, giương oai như vậy không tốt lắm?" Những gã nô bộc không còn cách nào khác hơn là cứng đầu cứng cổ ngăn cản người tới.

"Nàng có thể đi đâu? Là đi trốn thì có! Có gan làm không có gan thừa nhận hả?" Hiểu Nhàn vượt qua cửa chính Môn Hạm, ngay cả lời cũng bớt đi, trực tiếp rống.

"Hô to gọi nhỏ cái gì?" Tạm thời chưa bàn đến chuyện nhà trước, lão phu nhân nghe ồn ào liền lên tiếng, vẫn rất bao che , "Hiểu Nhàn cô nương, Hoan Hoan nhà chúng ta làm cái gì?"

"Nàng dọa phụ thân ta đến phát điên!" Nghe tiếng, cơn giận của Hiểu Nhàn ngừng bộc phát khi ánh mắt vừa quét qua Triệu Vĩnh Yên thì chợt nhói lên đau xót tuôn trào, cho đến lúc tầm mắt đối mặt Hình Hoan đứng ở bên cạnh lão phu nhân, nàng mới khôi phục rất mạnh mẽ, hung tợn trừng Hình Hoan.

"Ta. . . . . ." Hình Hoan không chịu được muốn thay mình biện minh lại. Nàng ngay cả chuyện mình cũng quản không tới, nào có rỗi rãnh đi hù dọa Quản đại nhân.

Lời nói vừa mới bóc cái đầu, lão phu nhân liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, ý bảo nàng chớ có lên tiếng, cực kỳ bao che trước mặt nàng, "Có phải có cái gì hiểu lầm hay không? Hoan Hoan nhà chúng ta cũng không giống như những người khác không có dạy tại nhà, mà đi làm cái loại chuyện khác người đó."

Hiểu Nhàn sau khi nghe những lời này không nhịn được suồng sã cười mỉa mai, "Chuyện khác người nàng làm còn thiếu sao? Nói ra chỉ sợ Lão Nhân Gia không chịu nổi! Ta hôm nay không phải tới vạch trần nàng, ngài nguyện ý bị loại nữ nhân xấu xí này dối trá mê mẩn tâm trí, là chuyện của ngài; ta là tới thay phu thân ta đòi công đạo. Tất cả bọn nha hoàn trong phủ đều nói, ngày phụ thân gặp chuyện không may, có một nữ nhân họ Hình tới đi tìm hắn, trừ Hình Hoan ra, còn có thể là ai? Ta biết rõ, phụ thân ta buộc Vĩnh Yên hưu thê nha, cho nên nàng ghi hận trong lòng. Là ta thích Triệu Vĩnh Yên , là ta đòi phải gả hắn, phụ thân ta cũng chỉ là thương ta mà thôi, ngươi nếu không thích thì cứ nhắm vào ta, đối phó phụ thân ta làm cái gì?"

"Từ lúc phụ thân ngươi đến biệt viện Triệu gia trang náo loạn, nàng liền ở trong phòng một bước cũng không rời đi." Lão phu nhân không chút nghĩ ngợi, trả lời.

"Ai có thể chứng minh nàng chưa rời khỏi qua? Là ngài không biết mà thôi, nàng bản lãnh quá lớn, huống chi còn có cái hòa thượng giả mạo đó giúp đỡ nàng, nhớ ngày đó hai người bọn họ. . . . . ."

"Đủ rồi!" Mắt thấy những chuyện trước kia sắp bị nàng bung ra, Vĩnh Yên không chịu được địa xuất tiếng rống chặn lại nàng. Mấp máy môi, hắn cau mày cất bước tiến lên, kìm khuỷu tay Hiểu Nhàn hướng ngoài cửa, "Đừng làm rộn, ta có thể chứng minh những ngày qua nàng vẫn ở trong biệt viện, một bước cũng không rời đi, muội hài lòng chưa?"

"Liền cả huynh cũng muốn che chở nàng?" Môi nàng run rẩy, nghiêng mặt sang chỗ khác, không dám nhìn Triệu Vĩnh Yên .

"Ta chỉ là nói thật, Hình Hoan tuyệt đối không có can đảm đi đắc tội phụ thân của muội."

"Đúng vậy a, nàng thiện lương, nàng dịu dàng, nàng yếu ớt nên luôn cần nam nhân nâng niu trong lòng bàn tay để che chở . Cho nên loại nữ nhân như ta, luôn kiên cường dù không có huynh cũng sống rất tốt, nên mới đáng đời bị huynh chơi đùa, có phải hay không!" Từng chữ từng câu, Hiểu Nhàn gần như gào thét xuất khẩu.

Nàng cho là nắm chặt được hạnh phúc, cho là mình sắp tới sẽ phủ giá ý trở thành nữ nhân xinh đẹp nhất trong mắt người nam nhân nàng yêu. Kết quả thì sao? Chỉ là đi ra ngoài thay phụ thân tìm đại phu, sau khi trở lại tất cả liền thay đổi. Quản gia bá bá nói, hắn hủy hôn, hắn nói Hiểu Nhàn muội muội rất kiên cường, mặc dù không có hắn, cũng sẽ sống rất tốt.

Đưa sính lễ oanh oanh liệt liệt như vậy, mới mấy ngày, lại chạy tới hủy hôn. Hắn coi nàng là cái gì? Như thế nào! Kiên cường cũng là tội sao? Kiên cường nên chịu đựng loại khuất nhục này? Hắn có cân nhắc cảm thụ của nàng không, sau này nàng còn có mặt mũi đi gặp người sao?

"Ta không có ý này." Vĩnh Yên biết hành động mình rất quá đáng, nhưng nếu chỉ vì khối tinh thạch kia mà cưới nàng, đối với nàng rất công bằng sao? Hôn nhân không có tình yêu, hắn sợ, sợ mình một lần nữa lại bị cuốn vào vạn kiếp bất phục, như vậy tốn sức phí lực đi dần dần thích một người, lại phát hiện thì đã trễ mới đau, nếu như nếm lần nữa, hắn sợ ngay cả hơi sức kéo dài hơi tàn cũng bị mất.

Nhìn nhau không nói gì, yên lặng hồi lâu, Hiểu Nhàn mãnh liệt hít một hơi, bình phục quyết tâm, nghiêng đầu qua nhìn chằm chằm vào hắn, cười khổ, "Ta hiểu ý của huynh. Huynh muốn tinh thạch phải không? Hảo, ta cho huynh. Các ngươi còn muốn phụ thân ta thả Thần Y phải không? Hảo, ta dù là cướp cũng sẽ cướp người ra ngoài. Hài lòng chưa? Ta đem những thứ huynh trước kia đưa ta trả lại, hiện tại chúng ta ai cũng không nợ người nào. Chính thức thông báo, bắt đầu từ hôm nay ta hận huynh! Hận Triệu gia trang các ngươi!"

". . . . . ." Vẻ nồng đậm oán khí này làm Hình Hoan sợ tới mức nói không ra lời. Đã từng, nàng ghét qua Quản Hiểu Nhàn, quả nhiên là rất ghét. Thế nhưng một khắc này, nàng càng chán ghét sự tồn tại của mình.

Nếu như ban đầu có dũng khí làm trái với mẫu thân cùng bà bà, không nên đáp ứng tràng hôn sự này, không cần xông vào Triệu gia trang. Có lẽ Vĩnh Yên cùng Quản Hiểu Nhàn đã sớm sẽ thành thân, thậm chí nói không chừng cũng con cái thành đàn chứ?

Nếu như điều nàng có thể làm được từ đầu tới cuối, ít nhất bây giờ còn có thể đứng ở bên cạnh hắn, cho hắn an ủi, cùng hăn đối mặt.

Cục diện khó xử này là do nàng tạo thành, nhưng Hình Hoan lại không dũng khí chịu được trách nhiệm, nàng thậm chí muốn im lặng không lên tiếng trốn tránh đi. . . . . .

Đáng tiếc, Quản Hiểu Nhàn không cho nàng cơ hội như nguyện, "Nhất là ngươi! Không biết liêm sỉ, chơi đùa giữa hai huynh đệ bọn họ rất vui vẻ sao? Hay là đói khát đến mức muốn có nam nhân để yêu phải hay không? Xấu nữ thối tha! Nói cho ngươi biết, ta hận nhất chính là ngươi, nhất định rủa ngươi chết sớm một chút!"

Mặc dù tinh thần sa sút, lời nói của Hiểu Nhàn vẫn bén nhọn như cũ không giảm, giọng nói cay nghiệt phát xong, nàng bực tức xoay người bỏ đi.

Thật ra thì đến tột cùng tại sao lại muốn tới tự rước lấy nhục đây? Coi như bệnh của phụ thân quả nhiên là bị Hình Hoan hù dọa đến điên, nàng tới thì như thế nào, giết nàng ta cho hả giận sao? Biết rõ đó là điều không thể nào, nàng vẫn loại không có đầu óc dã man dữ tợn, xét đến cùng, không phải là muốn gặp hắn một lần hay sao.

Có lẽ từ hôn chỉ là hắn nhất thời xúc động. Có lẽ sau khi hắn nhìn thấy nàng lại hối hận thì sao? Chính là tại sao vẫn không như mong đợi, điều nàng muốn vẫn không thực hiện được. Cuối cùng, nàng thấy được là trường hợp cả đại gia đình đối xử với ngoại nhân.

Là sao, nàng rốt cuộc chỉ là ngoại nhân, nhưng. . . . . . Là hắn trước trêu chọc nàng nha. . . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện