Nửa tháng sau
Ba! Một bó dược thảo xanh biếc bị tùy tiện ném lên bàn trúc.
Một bước nhanh chóng đi đến ghế ngồi xuống, La Sát nhếch môi, lặp lại động tác hái thảo dược một cách nhàm chán, trong mắt phượng mềm mại, đáng yêu ngoại trừ không kiên nhẫn cũng chỉ có không kiên nhẫn.
Thật nhàm chán! Thương thế của hắn đã sớm tốt lắm, nội lực cũng đã khôi phục …. Vì cái gì hắn hiện tại lại vẫn ở chỗ này? Gặp quỷ, với uy danh La Sát của hắn, thật vất vả giết chết các lão đầu đã điều khiển bản thân mười mấy năm qua. Hiện tại hắn hẳn là phải ở trên giang hồ gây sóng gió. Gặp một người giết một người. Không có việc gì thì lựa chọn vài cái môn phái. Tâm tình không tốt có thể hái đầu người khác làm bóng để đá đi. Ít nhất không phải là ngày qua ngày ở đây – hái thảo dược!
Đối, đây là địa phương không thích hợp, vì cái gì hết lần này đến lần khác, hắn chết tiệt có điểm quyến luyến bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ, làm cho hắn có bộ dạng ngu ngốc như bây giờ …
Thật uất ức!
Trong lúc ba người kia đi tiêu dao nơi nào, hắn lại cam tâm tình nguyện ở lại cái địa phương điểu không sinh đản này.
Sách!
“Uy, ta hái xong rồi.”
Hắn dám cam đoan nếu như người này dám … bảo mình đi hái dược thảo nữa, thì vật trước tiên hắn hái phải là cái đầu y để xả mối hận trong lòng.
Nghe được tiếng kêu của hắn, Liễu Dục Dương từ gian trong đi ra, trên tay còn cầm ván trúc cùng cái đinh.
“Mệt nhọc đi.” Trên mặt mang theo tiếu dung ôn nhu mà La Sát tối không có sức chống cự, y dùng tay áo lau đi nhựa dược thảo trên tay hắn, sau đó kéo vào một gian phòng.
“Làm cái gì……” Lời nói cuối cùng biến mất trong cổ họng.
Nhận lấy động tác của y mà càng hoảng sợ, phản xạ co tay về nhưng bởi vì độ ấm của lòng bàn tay mà dừng lại.
Không có thói quen bị người khác lôi kéo rồi lại không nỡ bỏ qua lòng bàn tay ôn hòa, La Sát có chút tâm không cam lòng không muốn.
“Như thế nào, có thích không? Hay ngươi muốn giống căn phòng của ta?” Liễu Dục Dương ôn nhu hỏi.
Y mất hai ngày để nghĩ xem nên sắp xếp như thế nào, sau đó đem căn phòng trống dọn dẹp sạch sẽ. Cuối cùng mất một buổi sáng để lấy trúc đóng giường, bàn ghế, tủ quần áo, giá sách. Thậm chí còn làm một tiểu bình phong chắn ở cửa ra vào, ngăn không cho nhìn thấy giường chiếu nữa, để người có tâm phòng vệ mạnh như La Sát đủ cảm giác an toàn.
Hắn trừng lớn mắt nhìn gian phòng, á khẩu không trả lời được. Bài trí bên trong đủ thấy Liễu Dục Dương cẩn thận cùng quan tâm. Nhất thời La Sát chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.
Hốc mắt hơi nóng nóng, nửa ngày muốn nói lại thôi. Hắn cắn môi dưới, ánh mắt nhìn không chuyển hết thảy mọi thứ trong phòng.
Hết nửa ngày, hắn tốn toàn lực mới nói được một câu, nhưng cũng không phải lời cảm ơn mà là chất vấn: “Vì sao?! Ngươi muốn gì ở ta?”
Nghe thấy thanh âm của mình, biết rõ Liễu Dục Dương cũng nhất định nghe được. Cảm giác chán ghét không hiểu làm hắn cúi đầu xuống, càng dùng sức cắn môi dưới.
Hắn nên nói cảm ơn, nói gì đều tốt, chính là không nên nói ra những lời này. Người nọ không giống những lão nhân kia ….
Biết rất rõ ràng nhưng lại vẫn nói như vậy.
Một vòng huyết sắc nhuộm lên đôi môi đỏ mọng của hắn, Liễu Dục Dương thở dài trong lòng. Y càng làm đứa nhỏ này bức xúc hơn.
“Đừng cắn môi, chảy máu rồi.” Ôn nhu trách cứ, Liễu Dục Dương nâng cằm La Sát lên, cẩn thận lau đi vết máu, dùng dược thuốc nhẹ nhàng bôi lên môi của hắn.
Do động tác này, y ngạc nhiên nhìn khuôn mặt La Sát có chút tái nhợt. Nhưng y bất động thanh sắc xem nhẹ hắn, không muốn cho người đang thẹn thùng kia càng thêm lúng túng.
La Sát trầm mặc nhìn y, chưa kịp chớp mắt, đồng tử trống rỗng đã phản chiếu tiếu dung của Liễu Dục Dương. Cho đến khi cảm giác ôn nhu thấm đến tận sâu đáy lòng, lưu luyến thật lâu không tiêu tan – từng giọt, từng giọt, xâm nhập vào bên trong tâm hồn vốn đóng băng.
Thái độ người nọ đối với hắn, gọi là ôn nhu a? Nhưng, vì cái gì?
Trong lòng chần chờ, bồi hồi không đi, mặc cho thời gian trôi qua.
Ba tháng sau, La Sát dưới tình huống dấu diếm thân phận mình, đã bái Liễu Dục Dương làm sư phụ, đổi tên là Phong Diệc Kì.
Đối với nhất thời tung hoành trên giang hồ, ngược lại hắn thà rằng lựa chọn ở đây bên cạnh người luôn nói lời nói ôn nhu.
($_$) $$ …$$….
“Kỳ nhi, ngươi đang ở thư phòng sao ?”
Thanh âm tìm kiếm ngoài cửa từ xa tiến đến gần, cầm lấy thư núp trong góc phòng, đối với âm thanh bên ngoài không có bất kì phản ứng nào. Cho đến khi cửa bị đẩy ra, hắn mới mờ mịt ngẩng đầu.
“Sư phụ?”
“Ta còn tưởng rằng ngươi chạy đến trong núi đi, sao không trả lời ta?” Kéo hắn ngồi lên ghế trúc, Liễu Dục Dương cười hỏi.
Đứa nhỏ này như thế nào không thích ngồi trên ghế suốt ngày trốn trong góc?!
“Ngài, đang gọi ta a?” Hắn chột dạ liếc sang hướng khác.
“Bằng không gọi ai a? Còn chưa quen ta gọi ngươi như vậy a?”
“Ân.”
Danh tự vừa mới đặt, hoàn cảnh hoàn toàn mới, thật đúng là làm hắn có đôi khi quên mất mình là La Sát.
“Nhanh quen dần đi a, ngươi không ghét tên này chứ …?
“Ta thích lắm ……” Kháng nghị nhẹ nhàng, hắn buông sách nhận lấy trà Liễu Dục Dương đưa tới: “Cám ơn!”
Phong Diệc Kì, tên của “hắn”! Không phải danh xưng do sợ hãi cấu thành, mà chỉ là danh tự đơn thuần.
“Đừng khách khí, ngươi đang đọc sách gì?” Liễu Dục Dương vừa hỏi vừa chú ý đến mái tóc dài đen nhánh loạn phi của hắn. Đành phải lấy dây da thay hắn buộc lại.
Động tác này làm Phong Diệc Kì sững sờ, bản năng rụt chân vào bên trong vạt áo dài.
Được rồi, hắn lại quên.
“Kỳ nhi, lại không đi giầy, cẩn thận bị thương.” Y nhìn hai bàn chân tuyết trắng như ngọc, no đủ.
“Không quen sao!”
Liễu Dục Dương nở nụ cười dung túng, bất đắc dĩ vỗ vỗ hắn.
Thật là một hài tử thiếu thận trọng, không buộc tóc, cũng không đi giày, luôn luôn mang bộ dáng như vậy chạy khắp phòng.
“Trong phòng thì không sao, ra ngoài nhớ phải đi giày, đừng để chân bị thương.” Y dặn dò.
“Hảo.” Điều này hắn rất rõ, chỉ là trong trúc ốc hắn thật sự rất an tâm, cho nên nhịn không được sẽ quăng giày sang một bên.
Hắn không thích đi giày ngay cả ba người kia cũng không biết. Bởi vì khi đó lúc nào cũng phải chuẩn bị tùy thời điểm có thể bị Thập đại ác nhân tập kích.
“Hài tử ngoan, đang đọc cái gì?” Liễu Dục Dương lại hỏi lần nữa.
Phong Diệc Kì bởi vì không có thói quen cuộc sống hàng ngày cùng người khác thân mật, cho nên có đôi khi tránh không được quên trả lời.
“Ngũ hành bát quái.”
“Ngươi có hứng thú với kỳ môn độn giáp?” Y kinh ngạc hỏi.
“Kỳ môn độn giáp rất thú vị a!”
“Trước kia có học qua sao?”
“Một chút.” Vừa vặn đủ để hắn tự đọc sách cũng hiểu được.
“Có muốn sư phụ học cùng ngươi không?” Liễu Dục Dương hỏi.
Người nói vô ý, người nghe cố tình, Phong Diệc Kì tâm phòng bị dâng lên cao.
“Ngài muốn đọc sách cùng ta?” Phong Diệc Kì sợ hãi hỏi lại, thân thể bất an cứng đờ.
Dĩ vãng, cái mà Thập đại ác nhân cái gọi là “cùng” hoặc “hướng dẫn”, tất cả đều là làm nhục vô nhân tính. Hắn không xác định người này muốn làm như thế nào, nếu như lại tổn thương hắn ….
Bất an trên hai đầu lông mày chưa tiêu tan, Liễu Dục Dương đã ôm lấy hắn.
“A….” Phong Diệc Kì giật mình, bàn tay bản năng nghĩ phản kích dừng lại giữa đường, cảm nhận được vuốt ve ôn hòa dọc theo sống lưng.
“Không có việc gì, đã không có việc gì.” Ngữ khí ôn nhu nhẹ nhàng trấn an hắn, một lần lại một lần, cho đến khi hắn buông lỏng, yên lặng nép trong ngực bản thân.
“Ân….” Rõ ràng trên lưng đều là yếu huyệt, thế nhưng hắn lại có thể cảm thấy an tâm, thật sự là kỳ quái…… Nhắm lại mắt, Phong Diệc Kì miễn cưỡng đáp lại.
“Ngươi nếu không muốn cùng người khác, sư phụ sẽ không quấy rầy ngươi.” Liễu Dục Dương nói nhỏ.
Phong Diệc Kì nắm lấy bàn tay đang muốn buông ra của y.
“Ngài, muốn giúp ta đọc sách như thế nào?”
“A?” Liễu Dục Dương bị hỏi có chút mê hoặc,“Ta đọc sách bên cạnh, nếu có gì không hiểu ngươi có thể hỏi, có chỗ nào không đúng sao?”
“Chỉ có như vậy?”
“Vậy ngươi thích làm như thế nào?”
“Không, cứ như vậy đi.” Phong Diệc Kì gật gật đầu, là hắn đa tâm.
“Kỳ nhi?” Y khó hiểu kêu lên.
“Không có chuyện gì.” Hắn sao có thể nói bản thân sợ bị phạt đau, như thế Liễu Dục Dương chắc chắn không hiểu được.
“Nếu đã như vậy, từ nay về sau buổi chiều chính là thời gian đọc sách.” Liễu Dục Dương quyết định.
“Buổi sáng làm cái gì?” Phong Diệc Kì hỏi.
“Đương nhiên là dạy công phu cho ngươi a, ngươi đã nhập môn, sư phụ tổng không thể cái gì cũng không hảo dạy ngươi a? Như vậy ngươi sẽ mắng ta keo kiệt.” Liễu Dục Dương buồn cười nhắc nhở hắn.
“Ta sẽ không.” Phong Diệc Kì nói nhỏ.
Hắn đều nhanh đã quên bản thân nhập môn được mười ngày, chỉ mỗi ngày từ sáng đến tối tự do tự tại đọc sách hoặc chơi thảo dược. Bất quá, ngược lại thật sự phải che dấu những thứ Thập đại ác nhân đã dạy, đừng để lộ chân tướng.
Cúi đầu nhìn biểu tình trầm tư của hắn, Liễu Dục Dương mới phát hiện chính mình thế nhưng đem hắn ôm vào ngực, vội vàng buông tay.
“Thật có lỗi.”
“Ngài không cần nói xin lỗi, bởi vì ngài không làm tổn thương ta.” Huống hồ, coi như có làm tổn thương hắn, cũng không ai xin lỗi. Mặt không biểu tình, hắn lẳng lặng ngồi thẳng người.
“Kỳ nhi.” Đau lòng khẽ gọi, Liễu Dục Dương để ý đến thấy hắn chưa bao giờ cười: “Sư phụ muốn ngươi giúp một việc được không.”
“Có chuyện gì sao?” Phong Diệc Kì chớp mắt, nhìn Liễu Dục Dương rời khỏi thư phòng lại trở về, trên tay cầm một giỏ trúc lót vải bên trong.
“Giúp sư phụ chiếu cố nó.”
Vừa nói xong thì giỏ trúc cũng đến tay Phong Diệc Kì. Ngơ ngác cúi đầu, thấy một con chim ưng non, mới phá vỏ vài ngày vô vùng yếu ớt.
“Nó không sống được.” Không có năng lực kiếm ăn cơ bản, nhất định là phải chết.
“Xong, cho nên mới ta nhờ ngươi ngươi chiếu cố nó a.”
“Ta sao?”
“Chính là ngươi.”
“Ta sẽ không chăm sóc nó!” Nướng lên ăn còn chưa đủ dính răng, lúc nào cũng chiêm chiếp chiêm chiếp, ồn chết đi được!
Biểu tình chán ghét của hắn thu hết vào mắt, Liễu Dục Dương đành giả bộ không phát hiện.
“Ngươi làm được, coi như là giúp sư phụ đi!” Y cố gắng khắc phục nội tâm cho đồ nhi.
Phong Diệc Kì trầm mặc, đột nhiên đổi chủ đề khác.
“Cha mẹ của nó làm sao vậy?” Một ấu điểu không có năng lực kiếm ăn, tại sao không có cha mẹ nuôi nấng?
“Chỉ sợ là bị thợ săn bắt đi rồi.”
“Phải không…… Mày cũng như vậy sao?” Trầm thấp lẩm bẩm nghe không được là tâm tình gì.
“Kỳ nhi.” Nhưng Liễu Dục Dương lại hiểu.
“Ta sẽ chăm sóc nó, bởi vì nó giống ta.”
Giống hắn mất hết tất cả cho nên, hắn sẽ chiếu cố nó.
(_._) |||
Tất! Một tiếng chim ưng phá tan yên lặng của căn phòng.
Liễu Dục Dương mỉm cười buông sách trên tay xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn trận chiến truy đuổi giữa một người một chim.
Y chưa kịp sở liệu sẽ có ngày cho kết quả rõ rệt như vậy.
Lúc trước quyết định để Kỳ nhi chiếu cố tiểu ưng này, chủ yếu là hi vọng hắn có chút việc để làm, không nghĩ tới ngược lại làm bản tính của hắn sáng sủa hơn rất nhiều.
“Bổn ưng! Ngươi sao lại đi chứ?”
Quát tháo một phen, Phong Diệc Kì đuổi làm Thương Vũ chạy khắp phòng.
“Kỳ nhi, đừng như vậy, nó còn chưa bay được a!” Liễu Dục Dương buồn cười ngăn cản đồ nhi tâm tình đang tăng vọt.
“Chưa thể bay? Sư phụ thấy được con chim ưng nào lớn như vậy mà không thể bay? Thương Vũ, ngươi đi ra cho ta, núp dưới gầm bàn không thấy hổ thẹn sao?!” Hắn nhanh tức chết rồi.
Tất! Thương Vũ căm tức vỗ cánh.
Nó chính là như thế nào cũng không bay, phạm pháp a?
“Ngươi là con chim ngu ngốc, ta thịt ngươi làm bữa tối!”
Tất tất tất!
Thoáng cái lông vũ bay đầy trời, Liễu Dục Dương kinh ngạc nhìn Thương Vũ miễn cưỡng vừa chạy vừa bay.
Quả nhiên là có tiềm năng, Kì nhi mới khi dễ một chút, đã có thể bay cao ba thước…
“Nhanh bay! Đừng có mơ mộng nghĩ mình là gà!”
Tất tất! Vô nhân đạo! Ngược đãi động vật! Thương Vũ kháng nghị, vội vàng chạy trốn quan trọng hơn.
“Cánh ngươi dùng để trang trí a? Không biết cách dùng sao?
Tất……
Đôi mắt màu vàng nhìn về phía Liễu Dục Dương, lên án thấy chết mà không cứu, làm y dở khóc dở cười ngăn lại đồ đệ.
“Lần nữa cho nó chút thời gian đi, do không có ai làm mẫu thôi!”
“Chẳng phải là có gà làm mẫu cho nó đi đường như thế nào, nó là làm như thế nào?” Tức giận bất bình thu tay lại, Phong Diệc Kì dùng mũi chân đá đá Thương Vũ: “Bổn ưng, chỉ có sức ăn là giống ưng thôi.”
Liễu Dục Dương bật cười lắc đầu, không biết phải nói như thế nào mới được.
“Sư phụ, cho ta ba ngày, ta nhất định phải dạy được nó bay!” Phong Diệc Kì chắc chắn thề.
“Ách, hảo hảo, nhưng đừng miễn cưỡng quá.” Chuyển ánh mắt qua chỗ khác không dám nhìn ánh mắt cầu cứu của Thương Vũ, Liễu Dục Dương cười khổ.
“Ta nhất định có thể dạy tốt nó!”
Không bay được sẽ đem ngươi từ trên vách đá vứt xuống dưới! Một đôi mắt đẹp lộ ra cảnh cáo!
Tất! Vung vung cánh, Thương Vũ ở bên cạnh không cho là đúng muốn nhảy lên bàn.
Biết nó có ý gì, Liễu Dục Dương khom người định ôm nó lên trên bàn.
“Sư phụ, đừng ôm nó, không cam lòng thì chính mình tự bay lên nha!” Phong Diệc Kì lấy tay chọc chọc nó.
“Kỳ nhi……” Liễu Dục Dương dừng lại động tác, không biết phải làm như thế nào mới được.
“Sư phụ ngài quá sủng nó! Nó không bay là tại căn bản nó không cần bay!”
Nói trúng tim đen!
Liễu Dục Dương gật gật đầu, thu tay lại uống trà của mình.
“Uh, là ta quá nuông chiều nó, tất cả giao cho ngươi a.”
Một câu nói đơn giản, rung lên hồi chuông tử vong cho Thương Vũ đáng thương.
♣♣♣♣♣
Thật vất vả Thương Vũ mới bay được, Phong Diệc Kì lần đầu tiên nở nụ cười thoải mái.
Từ nay về sau, bắt đầu học được cách biểu đạt tình cảm, cảm giác tựa như hồng thủy tràn ra không thể vãn hồi.
Dưới tình huống như thế, Liễu Dục Dương vui mừng vì đã thành công, dù sao mục đích của y là dạy Phong Diệc Kì học được cách biểu lộ tình cảm. Chính là hết lần này đến lần khác, y lại vào lúc này được người ta nhờ xuống núi một chuyến.
“Kỳ nhi, sư phụ xuống núi mười ngày, một mình ngươi không lo a?
“Ân, đừng lo.”
“Ngươi có muốn đi cùng sư phụ không?”
“Không, ta ở chỗ này chờ sư phụ.”
“Vậy ngươi ngoan ngoãn chờ, sư phụ rất nhanh sẽ trở lại .”
“Hảo, sư phụ cẩn thận.”
Đó là những lời đã nói mấy ngày trước?
Phong Diệc Kì cố gắng nhớ lại, ngồi dựa vào cửa sổ thư phòng nhìn xem con đường nhỏ Liễu Dục Dương rời đi.
Vẫn chưa trở về a, đã muộn rồi sư phụ ……
Sớm biết như vậy hắn sẽ cùng sư phụ xuống núi, chính là hắn rất sợ khi bản thân vừa tiếp xúc với nhân tâm hiểm ác, bản tính sẽ trỗi dậy.
Thứ không muốn nhìn thấy nhất, chính là ánh mắt chán ghét của sư phụ, cho nên, hắn không hạ sơn.
Tất tất! Thương Vũ bay đến trên đùi hắn, dùng cánh vỗ vỗ hắn.
“Thương Vũ?” Thanh âm phát ra suy yếu đến dọa người, Phong Diệc Kì cũng khó hiểu, ý định động đậy thân thể nhưng không được.
Tất! Thương Vũ lo lắng lôi kéo y phụ của hắn.
“Không có khí……lực…… kỳ quái…… làm sao có thể……?” Đầu thật mê man, nhưng sư phụ còn chưa có về, hắn nên đi ăn cơm.
Hắn ngồi ở chỗ này bao nhiêu ngày? Nghĩ không ra.
Tất!
“Sư phụ……” Nỉ non gọi, thần trí hắn dần dần không rõ, đôi mắt trong sáng tiêu cự bắt đầu trống không.
Sư phụ nói sẽ lập tức trở về, vì sao hắn nhìn không thấy thân ảnh người?
Khát nước…… Muốn uống nước……
…… Thật lạnh……
Đôi mắt chậm rãi nhắm lại, Thương Vũ nghiêng đầu nhìn hắn trong chốc lát, vỗ cánh từ cửa sổ bay ra ngoài.
♦♦♦♦♦
“Liễu công tử, thật sự rất cảm kích ngài, nếu không có ngài, con ta chỉ sợ không sống được.” Lâm viên ngoại đã qua ngũ tuần, tóc trắng xóa, cảm động đến rơi nước mắt nói.
“Ngài khách khí quá, tại hại tận khả năng giúp đỡ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, chỉ là nhiều ngày trì hoãn xuống, tại hạ thật sự phải đi.”
Liễu Dục Dương tao nhã an ủi Lâm viên ngoại, mặt khác trong lòng tính toán thời gian.
Mười bốn ngày, lúc trước đã đáp ứng Kỳ nhi, nói mười ngày có thể trở về, lại bởi vì bệnh truyền nhiễm hoành hành, ở lại thôn trang chữa bệnh cho những người nguy kịch mà trì hoãn…..
“Ngài muốn đi? Điều này sao được? Con ta chưa khỏe a!” Hắn lo lắng túm lấy tay áo Liễu Dục Dương.
“Lệnh công tử đã không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, không quá ba ngày là có thể xuống giường đi lại.” Liễu Dục Dương nói.
“Vậy ba ngày này ngài ở lại được không? Van cầu ngài, ta chỉ có một đứa con trai, vạn nhất có chuyện gì xảy ra với nó, ta phải làm sao đây?”
“Cái này, tại hạ thật sự đã ước hẹn người khác……” Y rất bất đắc dĩ, nhưng không thể nào đẩy ra vị phụ thân đang sốt ruột này.
“Van cầu ngài, Liễu công tử, ta van ngài, ngài muốn cái gì ta đều đáp ứng….” Lâm viên ngoại kêu khóc chảy nước mắt.
Liễu Dục Dương thật khó xử, ở lại không được, đi cũng không xong, chỉ phải đỡ Lâm viên ngoại sắp quỳ gối ngồi xuống.
“Lâm viên ngoại, quý công tử thật sự không có việc gì, uống thuốc đúng giờ sẽ không thể nào xảy ra chuyện gì nữa, ngài đừng lo lắng. Nếu không ta kê thêm vài đơn thuốc đề phòng, cam đoan công tử gia sẽ bình an được không?”
“Ngài, ngài tại sao cứ khăng khăng muốn trở về?”
“Bởi vì…… Thương Vũ?” Nói còn chưa dứt lời, tiếu dung vẫn đọng trên môi, Liễu Dục Dương ngạc nhiên nhìn Thương Vũ từ trên trời đáp xuống.
Tất tất tất tất tất tất!
Đậu xuống cánh tay y, Thương Vũ gấp đến độ hô bậy một trận, cắn ống tay áo của y lôi kéo hướng về phía nhà ở.
Liễu Dục Dương lần đầu tiên thấy Thương Vũ cuống quýt kêu to như vậy.
“Chẳng lẽ…… Kỳ nhi đã xảy ra chuyện gì?” Y suy đoán điềm xấu nhất.
Tất! Nghe được tên của Phong Diệc Kì, Thương Vũ “ngao” một tiếng, vỗ cánh bay đi hướng về phía Lạc Hà sơn.
Tâm Liễu Dục Dương lạnh đi một nửa, nhanh chóng cầm giấy bút viết vài đơn thuốc đưa cho Lâm viên ngoại, huýt sáo gọi về Bạch Phong đang ăn cỏ trong sân, vội vàng trở mình lên ngựa.
“Liễu, Liễu công tử?”
“Không có ý tứ, trong nhà tại hạ xảy ra chút chuyện, xin cáo từ trước.”
Lời vừa nói xong, người đã ở vài dặm bên ngoài.
Ngựa không dừng vó chạy về Lạc Hà sơn, may mà Bạch Phong là ngàn dặm câu lương (ngựa tốt chạy được ngàn dặm), không đến vài khắc đã đến chân núi. Tuy nhiên đường lên núi nhiều cây lớn, Bạch Phong chạy không được nhanh như dự định, Liễu Dục Dương vừa vận khí dùng khinh công phi về trúc phòng.
Xuyên qua rừng cây, y nhìn thấy trên cửa sổ thư phòng có mảnh góc áo, tăng hết khí lực, đã thấy Thương Vũ đang cố gắng lôi kéo ống tay áo Phong Diệc Kì mà không được.
Vội vàng đi đến cửa sổ, y nhìn thấy Phong Diệc Kì hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch.
“Kỳ nhi?”
Bất chấp lễ nghi, y trực tiếp đi vào trong nhà, vỗ nhẹ vào gò má Phong Diệc Kì.
“Lạnh……” Đôi môi đóng chặt, khô nứt đến tứa máu mấp máy nói ra một chữ.
Lạnh? Rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng đến dọa người!
“Kỳ nhi, ngươi không thoải mái ở đâu?” Vừa sờ vào quần áo hắn, phát hiện đã ướt đẫm từ lâu, lập tức ôm lấy Phong Diệc Kì bước nhanh vào trong phòng.
“Sư phụ…… không cần phải vứt bỏ ta.”
“Ta không có vứt bỏ ngươi.” Giải thích nóng vội, lại để ý đến thấy căn bản là hắn đang nói mớ.
“Ta lạnh quá……”
“Ai bảo ngươi không chịu mặc nhiều y phục.” Không biết là mồ hôi hay sương sớm, tóm lại quần áo đều ướt đẫm!
Thay hắn cởi quần áo, dùng chăn mềm bao phủ lấy thân thể gầy yếu, sau đó bắt mạch kiểm tra cho hắn.
“…… Không nên, nương……” Tiếng nức nở nghẹn ngào như tiểu động vật truyền ra, nước mắt theo dưới hàng mi vừa dài vừa dày chảy xuống.
“Hư, đừng sợ, sư phụ ở đây.” Liễu Dục Dương cả kinh, đau lòng lau đi lệ của hắn.
“…… Cha, con sợ, người ở đâu? Không, cứu con…… Đau quá, không nên……” Cầu xin đầy lo lắng, hắn đột nhiên gào lên: “Không được bắt ta ….Sư phụ, cứu ta, ta sợ….”
Khí tức đều rối loạn!
Liễu Dục Dương cắn răng, giật vạt áo của mình ra tiến vào ổ chăn, để hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bản thân.
“Kỳ nhi, ngươi đừng sợ, sư phụ đã về.”
Đẩy ra mái tóc ẩm ướt dính trên gò má hắn, Liễu Dục Dương thoáng vỗ nhẹ.
“…… Sư phụ……”
Bản năng hắn đem mặt vùi sâu vào trong ngực Liễu Dục Dương.
Lệ dính ướt khuôn mặt Phong Diệc Kì cùng da thịt Liễu Dục Dương. Y một mực vỗ nhẹ hắn, cho đến khi hắn ngừng khóc, mới nâng người dậy lấy ống trúc trong hành lý, rót chút nước cho hắn uống.
Nhưng mà thử mấy lần, cũng không thể thuận lợi làm hắn uống xong, nước trong luôn tự khóe miệng của hắn chảy xuống.
Làm sao bây giờ? Nếu không khéo léo để Kì nhi uống nước, có thể hết lần này đến lần khác đứa nhỏ này sẽ không uống vào được…..
Chán nản ngập ngừng một lát, Liễu Dục Dương đành phải chính mình ngậm lấy một ngụm nước, cúi đầu kề sát trên đôi môi tái nhợt của Phong Diệc Kì, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng đóng chặt, đem nước trong miệng đút cho hắn uống. Liên tục uy mấy lần, đến cả dược nước cũng làm hắn uống xong.
Phong Diệc Kì ưm một tiếng, hai tay vô lực kéo căng vạt áo Liễu Dục Dương, không tiếng động thở hổn hển.
“Hảo hảo ngủ một giấc, không có việc gì.” Liễu Dục Dương cầm bàn tay hắn, vừa vận khí thúc đẩy tác dụng của dược thuốc.
“Sư phụ…… Ngài trở về khi nào…..” Tiếng nói nỉ non, mơ mơ màng màng mang theo khàn khàn.
“Sư phụ đã về rồi.” Y ôn nhu an ủi, trong lòng áy náy.
Nếu y trở về sớm một chút thì tốt rồi.
“Không cần phải vứt bỏ ta……”
“Sư phụ đương nhiên sẽ không vứt bỏ ngươi, ngươi ngoan ngoãn ngủ, ngày mai sẽ tốt hơn..”
“Ta sợ.”
“Sư phụ sẽ bảo vệ ngươi.” Dù biết hắn không nghe rõ, Liễu Dục Dương vẫn an ủi.
“……”