Tuy hắn thường thường miên man suy nghĩ bảo La Sát thích cầm kiếm gác trên cổ mình bắt mình nghe theo hắn làm cái này cái kia, nhưng mà một khi chính thức bị uy hiếp mới phát hiện cảm giác kia thật sự không phải là bình thường kém. Hết lần này tới lần khác thực lực bị giảm sút, muốn đánh cũng không đánh được, trên đường đi năm chiến năm bại, căn bản coi như hắn bị dùng bạo lực áp tải tới…… Trưng ra tuấn nhan lạnh lẽo, ảo não trừng mắt nhìn người bên cạnh, đáp lại hắn chính là kiếm quang lạnh như băng.
Phong Diệc Kỳ lạnh lùng nhìn lại hắn, dùng mũi kiếm chỉa chỉa căn phòng nhỏ phía trước cách đó không xa, ý là muốn hắn qua đó.
Sau cái đêm nửa năm trước hắn tiến vào dò xét Hoa Sơn bị phát hiện, người của phái Hoa Sơn hình như đã đổi nơi nhốt Bạch Ngạn Hải, đêm nay lại tốn không ít công phu mới tìm được nơi này.
Tịch Quân Dật động cũng không muốn động, ngược lại quay ra đánh giá coi mình có bao nhiêu cơ hội đánh thắng Phong Diệc Kỳ rồi rời đi.
Thấy hắn còn trù trừ không tiến, Phong Diệc Kỳ hừ lạnh, đáy mắt chợt nổi lên sát khí, cầm kiếm nhảy xuống bên dưới tàng cây.
Không thể nào? Tịch Quân Dật há hốc mồm.
Hắn còn tưởng rằng La Sát chỉ nói thế để uy hiếp mình thôi, ít nhất sẽ nể mặt Liễu Dục Dương mà không thực sự hạ sát thủ, nhưng cái loại sát khí này thì thiên chân vạn xác……
「 Chậm đã.」 Giữ chặt Phong Diệc Kỳ, hắn dùng âm thanh không hơn tiếng muỗi vo ve bao nhiêu nói,「 Ngươi đùa thật?」
「 Ta đã nói là sẽ giết người ngươi còn tưởng đùa sao? Ngươi nghĩ sao mà lần này ta và ngươi đến đây nhưng sư phụ không đi theo? Ngươi không đi vào, ta trước sẽ giết y, sau diệt Ngũ Nhạc kiếm phái!」 Phong Diệc Kỳ dùng sức giật lại tay mình.
「 Lúc trước không phải bảo diệt Hoa Sơn sao……」 Tịch Quân Dật đảo mắt trắng dã, thấy bản thân cũng trở nên nhàm chán.
Đều là lúc nào rồi, hắn ở đây cùng La Sát tranh luận cần tiêu diệt bao nhiêu môn phái có phải là đi quá xa chính đề rồi không? 「 Bởi vì lão tử nhìn cái dạng uất ức của ngươi liền khó chịu, lão tử khó chịu Ngũ Nhạc kiếm phái, lão tử cao hứng muốn giết cứ giết…… Ngươi khó chịu thì có bản lĩnh cắn ta!」 Phong Diệc Kỳ hung dữ nói.
Chỉ cần hắn vừa nghĩ đến Đoạn Phong đã từng bị đám người kia làm hại đến gần mất mạng liền cảm thấy khí huyết xông thẳng lên não, sau đó sát khí nhuộm đỏ mắt, hận không thể đại khai sát giới.
Có lẽ là bởi vì bản thân đã từng chịu đau, cho nên không không cam tâm để Đoạn Phong cũng nếm trải loại đau lòng này; Có lẽ bởi vì Đoạn Phong đã giúp hắn, cho nên hắn không cách nào khoanh tay đứng nhìn. Nhưng mà muốn hắn nói ra lời tận đáy lòng thì lại là ngoại trừ hắn ra, ai đập rụng Đoạn Phong cũng khiến hắn phi thường khó chịu.
Tịch Quân Dật nương theo ánh trăng nhìn vào hai mắt Phong Diệc Kỳ, tìm thấy trong đó quang mang nhiều năm rồi chưa thay đổi.
Tình cảm ngay thẳng lại mãnh liệt…… Giống như thật lâu trước kia luôn che trở cho bọn họ khỏi sự tàn bạo của Thập đại ác nhân, làm việc nghĩa không hề chùn bước không hề do dự……
「 Cho dù Liễu Dục Dương sẽ nan kham?」 Tịch Quân Dật thấp hỏi.
「 Ta đây sẽ giết hết những kẻ biết chuyện này, như vậy sẽ không còn ai khiến cho sư phụ khó xử.」 Hắn đã sớm tính kỹ.
Sư phụ trọng yếu nhất, nhưng mà Đoạn Phong hắn cũng đồng dạng không muốn buông tay.
Sẽ không làm khó mới là lạ! Tịch Quân Dật thật sự rất hoài nghi đầu óc của cái tên La Sát này phát triển kiểu gì, càng nghi hoặc Liễu Dục Dương rốt cuộc đã nói những gì với đồ đệ, như thế nào cuộc sống ẩn cư hạnh phúc đã hơn một năm rồi, tính tình kịch liệt của La Sát chỉ là từ phóng tứ phô bày biến thành ẩn vào bên trong, nhưng bản chất thì một cái móng vuốt cũng không ít đi.
Hắn sắp nhanh không phân rõ được đây là vấn đề tình cảm của ai…… Thở dài, đẩy Phong Diệc Kỳ trở lại gốc cây.
「 Ta đi, nhưng nếu ta đã quyết định sẽ rời đi một mình, ngươi cũng đừng thêm vào.」 Đây đã là nhượng bộ thấp nhất của hắn.
「 Ta biết rồi.」 Phong Diệc Kỳ gật đầu, cũng hiểu đây là khả năng cực hạn của hắn.
Nhìn thân ảnh Tịch Quân Dật biến mất bên cạnh tiểu ốc, hắn kín thở dài.
「 Đoạn Phong, ta cùng Huyết Phách cũng chỉ giúp ngươi được đến như vậy……」 Nhớ tới Huyết Phách, lại nhớ tới tinh phong huyết vũ mấy ngày gần đây trên giang hồ, sắc mặt Phong Diệc Kỳ càng trầm..
Không quên được……
Hắn không thể quên được…… Ngày nào đó, máu tươi như lệ chảy xuống từ gò má bạch ngọc của Huyết Phách, thân ảnh giãy dụa trong vũng máu đen……
Phượng hoàng gãy cánh đẫm máu…… Cố hương xa xôi quá, không thể quay về……
Khúc mắc thực sự trong lòng Huyết Phách, là gì ?
Trong phòng nhỏ một mảnh đen kịt, Tịch Quân Dật không quá cố sức liền phá vỡ được xiềng xích lạnh băng quấn trên cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, ánh trăng nghiêng theo chiếu vào trong phòng, hắt lên thân ảnh thon dài của Tịch Quân Dật.
Cách bài trí đơn giản…… Thậm chí có thể gọi là đơn sơ khiến Tịch Quân Dật ngẩn ngơ.
Người của phái Hoa Sơn đem Bạch Ngạn Hải giam lỏng ở loại địa phương này hiển nhiên vượt quá dự liệu của hắn.
Nín thở không phát ra tiếng động đi vào phòng ngủ, hắn không muốn làm Bạch Ngạn Hải tỉnh giấc, thầm nghĩ nhìn một cái rồi đi.
Người nằm trên giường ngủ rất sâu, hắn nhẹ kéo khóe môi.
Cuộc sống gần đây của Bạch Ngạn Hải làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, nếu như không có bất cứ ngoại vụ nào quấy nhiễu, y luôn luôn sẽ là luyện công xong thì trở về phòng đi ngủ.
Trong phòng rất ám, chỉ có một tia sáng rất nhạt xuyên qua khe hở mảnh của cửa sổ cũng bị khóa chặt chiếu vào vào, khiến cho cả phòng tràn ngập một loại khí tức âm u.
Trong mắt Tịch Quân Dật nổi lên một chút hoang mang.
Coi như là trừng phạt Hải vì đã cùng hắn thân cận, giam lỏng ba năm không có gì đáng trách, nhưng mà bị nhốt trong phỏng nhỏ xung quanh đều là khóa sắt, có phải là đã quá giận giữ không?
Hắn không biết những lời nói của Bạch Ngạn Hải tại Vẫn Lạc Pha ngày đó khiến cho chưởng môn các phái rất sợ tin tức sẽ bị lộ ra, hơn nữa nửa năm trước Phong Diệc Kỳ đùa giỡn ám chiêu, nửa năm qua coi như là khâm phạm quan trọng cũng không bị trông coi nghiêm cẩn đến như vậy.
Vốn trong đầu đã quyết tâm chỉ giả vờ tiến vào một chút rồi lừa kéo La Sát dời đi, nhưng lại bởi vì quan tâm trào dâng từ đáy lòng mà bắt đầu có chút do dự.
Từ lúc nội tâm bắt đầu do dự, lòng bàn tay trái cũng dần nóng lên……
Không tự chủ được bước về phía trước mấy bước, lại đá phải vật cứng nào đó, phát ra âm thanh khóa sắt rung động khiến hắn thầm mắng bản thân ngu xuẩn, nhanh chóng lùi lại phía sau muốn dời khỏi đây.
Nhưng thanh âm kim chúc rất nhỏ đã đủ để đánh thức Bạch Ngạn Hải .
「…… Quân Dật?」 Dựa vào một loại cảm giác kỳ diệu, Bạch Ngạn Hải vẫn còn có chút chưa tỉnh ngủ phản xạ dùng giọng nói yếu ớt như sắp khóc trầm thấp lẩm bẩm, nhanh chóng ngồi dậy.
Theo động tác của y, tiếng kim chúc va chạm liên tiếp vang lên so với câu hồn luyện của sứ giả câu hồn nơi đại ngục càng làm cho Tịch Quân Dật lạnh thấu xương.
Cước bộ của hắn ngạnh sinh sinh dừng lại, cứng ngắc xoay người, không dám tin khi thấy chăn bông từ trên người Bạch Ngạn Hải chảy xuống – lộ ra khóa sắt nặng nề trói buộc tứ chi y.
Mà Bạch Ngạn Hải tỉnh táo lại cũng sững sờ.
Gọi tên của Tịch Quân Dật chỉ là y cứ nghĩ bản thân chưa tỉnh ngủ, bởi vì nửa năm qua tỉnh thoảng y sẽ mơ thấy Tịch Quân Dật không chết, sau đó vẫn như thường ngày vào nửa đêm sẽ ghé qua phòng y…… Nhưng sau khi tỉnh lại y mới phát hiện bản thân sai rồi, còn chưa kịp thất thần, điều đầu tiên y nhận thấy chính là vẻ mặt không thể tin được của nam nhân tưởng là đã hồn đoạn tại Vẫn Lạc Pha, đang trừng mắt nhìn khóa sắt trên người y.
Không khí ngưng trọng đến không cách nào hô hấp bao phủ hai người, qua thời gian gần một nén nhang, Tịch Quân Dật mới có thể đem thanh âm từ trong cổ họng thoát phá ra ngoài.
「 Xảy ra chuyện chết tiệt gì đây?」 Phẫn nộ đột phát khiến ngực hắn trận trận đau đớn.
Hắn đang sinh khí……?
Bạch Ngạn Hải hạo nhiên nhìn qua cái người không còn khí chất lạnh lùng trước sau như một kia nữa.
「 Ngươi cam tâm để những lão nhân kia đối đãi với mình như vậy sao?」 Khí huyết không thuận, tức giận đến có chút mơ hồ nhưng Tịch Quân Dật lại không có tâm tình mà lấy dược hoàn Phong Diệc Kỳ bào chế cho hắn ở trong lồng ngực ra ăn.
Hắn đang vì y mà sinh khí……
Môi Bạch Ngạn Hải khẽ động, còn chưa phát ra âm thanh, chỉ có hai hàm răng kích động đến phát run ngẫu nhiên truyền ra tiếng va chạm.
Tịch Quân Dật nỗ lực hít sâu, thuận xuống cảm giác ứ muộn trong ngực, ánh mắt tóe lửa sau khi thấy Bạch Ngạn Hải buông lỏng khóa sắt vươn tay về phía mình, liền hóa thành bất đắc dĩ.
Đi hay ở, từ lúc nhìn thấy Bạch Ngạn Hải bị câu thúc như vậy, cũng chỉ còn lại một con đường .
Nhấc chân đi đến bên giường, để Bạch Ngạn Hải có thể chạm vào hắn.
「 Là…… Là ngươi sao?」 Đầu ngón tay run rẩy mà lạnh buốt nhẹ nhàng đụng vào mặt Tịch Quân Dật, Bạch Ngạn Hải cơ hồ đã quên hô hấp.
「 Ngươi đang chỉ ai?」 Tịch Quân Dật hỏi lại.
Hắn hỏi như vậy thì muốn y trả lời thế nào đây?!
Ông trời…… Bạch Ngạn Hải sau một hồi hoa mắt, kích động ôm chặt lấy người trước mặt.
Cũng chỉ có Tịch Quân Dật mới có thể vào lúc này dùng ngữ khí vô cùng nghi hoặc lại không thể đối phó mà hỏi ngược lại y……
Y rốt cuộc có biết hay không lực đạo của mình hiện tại đã mạnh hơn?
Tịch Quân Dật kêu rên, không có kháng cự mặc cho Bạch Ngạn Hải kéo hắn ngã xuống giường.
Khóa sắt không biết nặng bao nhiêu cộng với lực đạo của nam nhân có nội lực cao thâm đang kích động, hắn không phối hợp một chút liền chuẩn bị gãy xương lần nữa a!
「 Nếu ngươi đem cả khóa sắt cũng đè lên, thật sự sẽ đè chết ta……」 Ho nhẹ vài tiếng, Tịch Quân Dật không nói gì chỉ nhìn người kia vì lời nói của mình mà luống cuống tay chân lùi lại thiếu chút nữa té xuống giường,「 Chỉ cần giãn ra một chút là được, có tất yếu xuống giường ?」
「 Ta…… Ta……」 Tâm tình Bạch Ngạn Hải chìm trong kích động, căn bản phản ứng không kịp, cứ như vậy ngây ngốc bị thiệt thòi vài câu.
Nhìn không thấy cũng biết bây giờ y lại mang vẻ mặt vô tội kia…… Vẫy tay, ý bảo y dựa lại gần, nhiệt độ cơ thể ôn hòa tiến lại gần cùng với thiết trùy vang lên khách lạc khách lạc khiến Tịch Quân Dật nhíu mày.
「 Đây là có chuyện gì?」 Cầm lên một khóa sắt thô to bằng cổ tay, Tịch Quân Dật hừ lạnh,「 Ngươi có thể kéo đứt được cơ mà?」
Hắn cũng không tin Bạch Ngạn Hải có mười thành nội lực của mình trong người sẽ bị loại này trói buộc.
「…… Ta không dám kéo đứt……」 Thiếu đi khóa sắt lạnh như băng nhắc nhở, y sợ chính mình sẽ đối với người trong sư môn làm ra chuyện không thể vãn hồi…… Mặc dù nói, gông xiềng này cũng là do ân sư tạo ra ……
Cảm xúc kích động bởi câu nói này mà nguội lạnh, Bạch Ngạn Hải cười khổ, đình chỉ động tác tới gần Tịch Quân Dật.
Y…… Còn có thể tới gần hắn ?
Trên Vẫn Lạc Pha, là mình …. đã bỏ mặc hắn một mình……
Thấy sắc mặt Bạch Ngạn Hải phức tạp nhìn mình, Tịch Quân Dật cũng chỉ là buồn bực không lên tiếng ngồi lên giường.
Lửa giận đột nhiên bột phát khiến hắn thiếu chút nữa muốn cướp người mang đi, nhưng mà…… Tựa hồ bản thân Hải còn cần chút thời gian……
Không nói thêm lời nào, hắn thẳng tắp đi về hướng cửa ra vào.
Bạch Ngạn Hải không ngăn trở, ánh mắt phức tạp lại đuổi theo thân ảnh đang di động kia, chú ý tới thân thể của hắn đang run rẩy rất khẽ.
「 Quân Dật……」 Muốn nói lại thôi, cuối cùng y cái gì cũng không nói ra được.
Tịch Quân Dật dừng bước tại ngưỡng cửa, tay phải đặt lên ván cửa, chần chờ nói nhỏ:「 Nói chuyện với mấy lão gia hỏa kia đi! Chuyện lần này coi như xong, từ nay về sau ai cũng không liên quan đến ai, ta muốn thoái ẩn, đừng đến gây sự với ta, dù có thế nào ta cũng không có khả năng sửa thành ăn chay được đâu.」
Đây là nhượng bộ cuối cùng của hắn, cũng là điều cuối cùng hắn có khả năng làm được.
Đẩy cửa ra, hắn căn bản không dám phỏng đoán phản ứng của Bạch Ngạn Hải ra sao khi nghe mình nói.
「 Được rồi?」 Phong Diệc Kỳ nhảy xuống khỏi cây, thấy hắn không đem Bạch Ngạn Hải đi ra, bất đắc dĩ thở dài, cũng không nói thêm gì.
「 Ân!」
「 Vậy đi thôi! Có muốn một đường sát phạt đi ra ngoài không?」
Tịch Quân Dật trắng không còn chút máu liếc Phong Diệc Kỳ, đi được vài bước lại bị cảm giác nào đó điều khiển ngừng cước bộ, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt của căn phòng nhỏ, đôi mắt lấp lóe hào quang ung dung.
Chờ đến chân núi Hoa Sơn, tìm về ngựa của hai người, Tịch Quân Dật đột nhiên mở miệng.
「 Ta chưa muốn về núi Lạc Hà với ngươi.」
「…… Tùy ngươi.」 Phong Diệc Kỳ lộ ra tiếu dung thản nhiên.
Nửa đường mỗi người một ngả, Phong Diệc Kỳ trực tiếp chạy về núi Lạc Hà, Tịch Quân Dật thì tại trấn nhỏ nào đó phụ cận Hoa Sơn tìm một gian khách điếm thu xếp xuống.
Thanh toán tiền thuê trọ, để nguyên quần áo nằm trên giường, hắn lẳng lặng nhắm mắt lại.
Có lẽ, La Sát và Huyết Phách đều nói đúng.
Hắn…… Chưa bao giờ dám kỳ vọng điều gì…… Từ khi nhận thức được vận mệnh tàn khốc, từ khi Thập đại ác nhân phá hủy đi phần cảm tình cuối cùng của hắn…… Chờ mong cùng hy vọng xa vời, bị hắn xóa khỏi tâm.
Thất bại quá nhiều, bị thương quá nhiều, thẳng đến rốt cuộc vô lực đấu tranh cùng chống cự, buông tay trở thành việc hắn tối thường làm.
Đứng ở ngoài cục thờ ơ lạnh nhạt là cách duy nhất hắn tự bảo vệ mình…… Chẳng qua cũng chỉ là do hắn không muốn lại nếm trải đau lòng —
Bởi vậy…… Sau khi phát giác Bạch Ngạn Hải còn có chút sự tình nghĩ không thông, hắn ngay cả dũng khí mở miệng muốn y đi cùng mình cũng không có. Bởi vì hắn sợ, sợ bây giờ Bạch Ngạn Hải thuận theo yêu cầu của hắn mà rời đi, về sau suy nghĩ thông suốt sẽ lại một lần nữa rời bỏ hắn. Hắn tình nguyện chờ, chờ đợi Bạch Ngạn Hải tự mình nghĩ thông suốt, mà không nói ra bất luận lời nào có khả năng ảnh hưởng đến quyết định của y.
Bỏ qua những chưởng môn kia, cũng là hy vọng trong quá trình y tìm đáp án sẽ không bị thế cục ảnh hưởng……
Nếu như có thể, hắn thực hy vọng được y ôm vào ngực?!
Nam nhân kia đã từng hứa hẹn, sẽ thay hắn rơi lệ……
Bạch Ngạn Hải cũng không nhúc nhích đứng bên cửa sổ, ba ngày .
Sắc mặt y bình thản, ánh mắt lại bi thương trông ngóng, xuyên qua khe hở, là cảnh sắc quen thuộc.
Hoa Sơn là nơi y sinh sống từ nhỏ, phái Hoa Sơn là nhà của y.
Nơi này có những ký ức hạnh phúc, có tất cả những cố gắng cùng trả giá của y.
Y muốn tận sức thủ hộ những người đang sống nơi đây, môn quy treo trong phòng đã từng là thứ duy nhất y tôn thờ trong cuộc đời này.
Sư phụ, sư nương ân trọng như núi, như thân sinh phụ mẫu, sư đệ sư muội thân như tay chân…… Nơi này là nhà của y, đã từng là tất cả của y.
Nếu như y không gặp cái người đã quên mất cảm tình phải biểu đạt như thế nào, có lẽ y sẽ cứ như vật an nhàn qua hết cả đời, không cần ở trong này tự hỏi giãy dụa trong mớ tình cảm này……
Y là đại đệ tử phái Hoa Sơn, là chưởng môn nhân sau này của phái Hoa Sơn…… Y vẫn một mực được dạy bảo như thế, cũng một mực nỗ lực cho mục tiêu này, đây là vinh quang, cũng là trách nhiệm, cũng là điều duy nhất y có thể hồi báo lại cho sư phụ sư nương……
Nhưng mà chính y …… Đã không cách nào…… Buông tha cho người đã đem y so với tính mạng của bản thân còn trọng yếu hơn kia……
Nắm lấy khóa sắt trên cổ tay, cảm thụ sự lạnh buốt cùng trầm trọng, giống như cảm giác của sư môn giờ phút này cho y, không ngừng mà nhắc nhở y những hạnh phúc cùng quan ái của ngày xưa đã biến mất, chỉ còn lại vết thương phản bội cùng trách nhiệm nặng nề.
Thù Quân Dật tại Vẫn Lạc Pha bị sắp xếp mà bỏ mình, y không muốn hận, cũng không muốn oán… Nhưng mà y làm không được, cho nên nửa năm này y cái gì cũng không dám nghĩ, thậm chí cự tuyệt cùng bất cứ người nào trong sư môn nói chuyện, rất sợ không cẩn thận sẽ dùng ngôn ngữ sắc bén làm tổn thương những người yêu mến mình.
Một khắc này, nhìn thân ảnh nhuốm máu của Quân Dật biến mất, nghe lời nói dối vô tình, y rốt cục hiểu ý tứ mà Tịch Quân Dật cùng Phong Diệc Kỳ một mực dùng ngôn ngữ ám chỉ, phải trả một cái giá lớn khiến y bị tước đoạt suy nghĩ, nếm đến đau nhức thấu tâm, máu chảy đầm đìa khi trái tim bị khoét đi một khối……
Thân là chính đạo, y hiểu lo nghĩ của sư phụ nhưng không cách nào chấp nhận; Thân là một người nam nhân, y biết rõ đau xót khi mấy đi người yêu nhưng không cách nào oán hận……
Yêu một người không dễ dàng, muốn yêu chuyển thành hận càng khó — đã từng chính thức trả giá qua, muốn y làm thế nào dứt bỏ tình nghĩa đối với sư môn?
Thân tình cùng tình yêu, chẳng lẽ thật sự phải ép y mất đi một phía?
「 Quả nhiên…… là ta quá tham lam sao?」
Mấy ngày hôm trước khi Quân Dật đến, y kích động đến muốn khóc, hơi ấm thật vất vả ôm được, căn bản không cách nào buông tay.
Khi đó, nếu như Quân Dật mở miệng, y nhất định sẽ trốn tránh sư môn, thà rằng lưng đeo tiếng xấu cũng muốn theo hắn rời đi.
Nhưng…… Quân Dật luôn luôn rất hiểu rõ y, minh bạch mâu thuẫn của y, minh bạch ngốc nghếch của y…… Cho nên không nói một lời đã đi, lưu lại cho y khoảng thời gian tự hỏi tinh tường.
Há miệng, không tiếng động thở dốc, y cảm giác được ngực nóng lên.
Tịch Quân Dật còn sống…… Ngữ khí vẫn như cũ, thần sắc vẫn như cũ, ôn hòa vẫn thế, ôn nhu săn sóc đã hình thành thì không thay đổi …….
Muốn gặp hắn, muốn nghe thấy giọng nói của hắn, muốn nhìn thấy quyến luyến cùng sủng nịnh bất đắc dĩ nơi đáy mắt hắn dành cho mình…… Cho dù, phải vĩnh viễn đeo tội nghiệt nào đó trên lưng, y cũng không nguyện ý buông người này ra……
Giả nhân giả nghĩa …… Mâu thuẫn …… Mặc dù biết bản thân như thế là xấu xí, vẫn là để y ích kỉ một lần, buông bỏ trách nhiệm, thẹn với chờ mong của mọi người ….. Trở về bên cạnh nam nhân ngay cả cảm tình phải biểu đạt như thế nào đều đã quên lãng.
Bạch Ngạn Hải biết nếu để bản thân không phải hối hận, nhất định phải dứt khoát bỏ lại một phần của mình.
Đã trải qua nửa năm chết tâm…… Thừa nhận rồi vô hạn đau lòng bất đắc dĩ, mất ba ngày mới nghĩ ra đáp án thông suốt……
Nước mắt trong suốt lại lần một lần nữa từ trong đôi mắt tản mát ra kiên định của y chảy xuống, đó là cáo biệt đối với bản thân trong quá khứ.
Cầm khóa sắt, vận nội lực, dễ dàng kéo đứt trói buộc tứ chi.
Khuông lang! Âm thanh khóa sắt nặng nề rơi xuống đất, phảng phất như đồng thời gông xiềng trong lòng cũng bị giật xuống.
Nước đổ khó hốt, nước đổ khó hốt, lời đã nói ra, chuyện đã làm rồi, vĩnh viễn không chiếm được cơ hội quay lại, càng không có lý do gì cứ để trôi qua, bởi vì, là người, nhất định phải chịu trách nhiệm đối với sở tác sở vi của chính mình.
Ngô chưởng môn đi qua mấy đồ đệ đang cảnh giới, từ phòng khách đi về phía sau núi, ngoài ý muốn nhìn thấy Bạch Ngạn Hải đã thoát khỏi khóa sắt cầm cố, đường đường chính chính đứng nơi đất trống, mà Ngô Khúc Ân hai tay đang cầm trường kiếm đã làm bạn với hắn vài chục năm, tựa hồ có chút không biết làm sao.
Sư đồ hai người cách nhau có năm mươi thước ngắn ngủi cùng nhìn nhau, nội tâm Ngô chưởng môn là thổn thức nói không nên lời. Từ khi hắn cùng bốn vị sư huynh dùng kế loại bỏ Huyết Phách cùng Đoạn Phong, đem Bạch Ngạn Hải trở lại phái Hoa Sơn, nó chưa từng cùng mình bốn mắt tương tiếp.
Ngươi hận sư phụ ? Hắn đã từng hỏi như vậy.
Ta không cách nào hận ngài, nhưng là…… Ta cũng vô pháp nhìn lại ngài…… Trả lời của Ngạn Hải so với nói hận hắn càng khiến hắn đau lòng.
Hận hắn là vì đã gây ra nỗi đau của sự phản bội; Không cách nào nhìn thẳng vào, thì đại biểu hắn đã đem hài tử mà mình coi như nhi tử hủy đi mất, đại biểu Ngạn Hải đối hết thảy triệt để tuyệt vọng……
Những ngày này, Ngạn Hải nhẫn nhục chịu đựng, không rên một tiếng giống như không muốn nói gì, hai mắt vô mang vô thần buông xuống, không còn cái thần thái phi dương ngày xưa từng khiến phu thê hắn kiêu ngạo……
Con gái không lượng giải hắn, các đệ tử uể oải khổ sở nhìn đại sư huynh ôn nhu lại kiên cường mà bọn họ kính ngưỡng sùng bái.
Nhưng bọn hắn không hiểu được, đây là bi ai của võ lâm.
Truyền thống của phái Hoa Sơn, tinh thần chính đạo…… Cho dù hắn không đành lòng, cũng vô pháp dừng tay hoặc hối hận…… Cho dù, hắn hàng đêm bất đắc dĩ thở dài; Cho dù, thê tử thường thường trốn một chỗ mà rơi nước mắt, sự tình, cũng đã không còn đường cứu vãn.
Hôm nay, ánh mắt Bạch Ngạn Hải nhìn hắn là kiên định mà ôn hòa, là áy náy lại đau thương, kiên định ôn hòa là vì nó rốt cục nghĩ thông suốt, áy náy đau thương lại là do bọn họ ban cho.
「 Ngươi đã nghĩ thông ?」
Vấn đề này, hơn sáu tháng trước mới hỏi qua, hôm nay người đã không còn là người cũ nữa.
「 Đúng vậy, ta nghĩ thông, Quân Dật không chết, cho nên, ta muốn ở bên cạnh hắn.」
「 Dựa theo môn quy…… Cho dù không giết, cũng phải phế bỏ toàn bộ võ công, ngươi hiểu rõ?」 Ngô chưởng môn trầm giọng nói.
Có lẽ thê tử đã biết sẽ có kết cục này, cho nên vẫn nhốt mình trong phòng chưa từng đến đây.
Lý trí nàng biết không thể ngăn cản quyết định của đồ đệ, nhưng thân là một nữ nhân, là một mẫu thân, không thể nào chứng kiến 「 đứa con 」 bị giết hại ngay trước mắt mình, nên nàng ta lựa chọn tránh không gặp.
「 Sư phụ!」
「 Cha!」
Môn hạ đệ tử cùng Ngô Khúc Ân đều kêu lên, Bạch Ngạn Hải lại yên lặng quỳ xuống, không có bất luận ý tứ phản kháng nào.
Hắn tình nguyện nó không cần phải ngay thẳng như vậy, vụng trộm chạy trốn chẳng tốt hơn sao…… Ngô chưởng môn khổ sáp nhìn Bạch Ngạn Hải cho dù quỳ xuống cũng không cúi đầu.
Bộ dáng kia hắn phi thường quen thuộc, đồ nhi chết cân não (đầu óc ù lì không biết biến thông) này mỗi lần phạm sai lầm vẫn không cho rằng mình đã sai, lúc chuẩn bị lấy bản tử đánh nó lại chính là một bộ đức hạnh thế này……
Nó nguyện ý bị phạt, nhưng không cho là mình đã sai phải không?!
Ngô chưởng môn đi về phía trước vài bước, các đệ tử khác đứng bên cạnh cùng Ngô Khúc Ân liền liên tiếp quỳ xuống.
「 Thỉnh sư phụ [ cha ] tha đại sư huynh.」
Tin phục đến độ này, quấn quýt đến độ này…… Phóng nhãn các phái, có đại đệ tử thứ hai nào làm được như nó? Hết lần này tới lần khác đồ đệ ngốc này ……
Ngô chưởng môn lạnh mặt, tay phải đặt lên thiên linh cái (huyệt trên đỉnh đầu) của Bạch Ngạn Hải, chỉ cần một cái ấn mạnh, Bạch Ngạn Hải phải chết chẳng thể nghi ngờ.
「 Ngươi biết Đoạn Phong giết người vô số.」
「 Nhưng đệ tử cũng biết khi hắn ở bên cạnh mình, thì chưa từng giết một người tốt nào.」
「 Có khả năng ngươi bị hắn lừa dối.」
「 Coi như là giả vờ, chỉ cần duy trì lâu dài, giả cũng có thể biến thành thật…… Ta tin tưởng hắn, không có bất luận hoài nghi nào.」
「 Ngươi…… Vĩnh viễn cũng không hiểu được nỗi khổ của vi sư?」
「…… Hiểu, nhưng không cách nào tiếp nhận…… Những quy phạm của đạo Nho chính thống là chết, người là sống, vì sao người sống nhất định chỉ có thể bị bắt buộc đi lên tuyệt lộ? Nếu như đây là tín niệm của chính đạo, đệ tử không phục.」
Ngô chưởng môn hừ lạnh một tiếng, Bạch Ngạn Hải thở dài, thuận theo nhắm mắt lại.
Chúng đệ tử đỏ mắt, nhưng không ai dám ngỗ nghịch chưởng môn nhân.
Kình đạo cường đại đánh trực tiếp lên ngực, Bạch Ngạn Hải cả người bị đánh bay, ảm đạm phun ra một ngụm máu.
「 Nếu như sau này có tin đồn Đoạn Phong hành ác trên giang hồ, kẻ đầu tiên phái Hoa Sơn ta truy sát sẽ là ngươi, cút đi cho ta! Đệ tử phái Hoa Sơn nghe lệnh, hôm nay xóa tên Bạch Ngạn Hải khỏi danh sách, đoạt đi tư cách cùng địa vị kế nhiệm của y, y cùng phái Hoa Sơn không có bất luận liên quan nào, người nào vi phạm phạt nặng!」 Quát mắng đầy phẫn nộ, Ngô chưởng môn xoay người rời đi.
Sư phụ, sư phụ, kiếm thức này đệ tử học thế nào cũng không xong, thực xin lỗi, là đệ tử quá ngu ngốc.
Nói bậy, nào có đạo lý đồ nhi của ta ngu dốt, chuyên tâm luyện, luyện lâu sẽ thành, lại nhìn sư phụ thi triển một lần nữa.
……
Sư phụ, đây là tuyết sâm ngàn năm, là một vị trưởng bối đưa cho, ngài cùng sư nương cầm lấy dùng đi!
Chẳng phải hắn đưa cho ngươi để bồi bổ thân thể sao, ngươi vì cứu cháu hắn mà xuống Hàn Tuyền hái quả hàn băng, tổn thương do giá rét khiến nội tức hao hụt đi?
Chính là đệ tử không có việc gì a! Nghỉ ngơi vài ngày là được rồi, ngài cùng sư nương mới cần hảo hảo bồi bổ a?
……
Ngạn Hải?! Ngạn Hải ngươi cố gắng chống đỡ một chút, nghe được tiếng sư phụ không?
Sư phụ…… Ta, khái…… Đệ tử…… Cuối cùng không phụ sư mệnh…… Không để La Sát làm bị thương sư đệ muội……
Sư phụ hiểu, ngươi làm rất tốt, tiếp tục cố gắng chống đỡ, đây cũng là mệnh lệnh của sư phụ!
……
Ngạn Hải, nếu như ngươi muốn tìm kiếm người nhà của mình, sư phụ có thể giúp ngươi.
Sư phụ, ta là cô nhi được ngài thu dụng …… Phái Hoa Sơn mới là nhà của ta.
……
Nó là đệ tử kiệt xuất, cũng là một …..đứa con hiếu thuận……
Ngô chưởng môn hai mắt ửng đỏ rời đi, trong nháy mắt phảng phất đã già thêm vài tuổi.
Mọi người ngây ngốc tại chỗ lúc này mới kịp phản ứng, Ngô chưởng môn hạ thủ lưu tình .
Không giết y, không phế bỏ toàn thân võ công, không cấm y sử dụng võ học của phái Hoa Sơn…… Chỉ là…… Đuổi đi……
Bạch Ngạn Hải vành mắt đỏ hồng từ mặt đất bò dậy, nhìn theo bóng lưng Ngô chưởng môn cung kính dập đầu mười hai cái.
Ba lần vì nghiêm sư, ba lần vì nghiêm phụ; Ba lần vì ân dạy bảo, ba lần vì ân dưỡng dục.
Từng giọt lệ, từng tia máu, theo động tác của y, rơi trên hoàng thổ.
Dập đầu xong, Bạch Ngạn Hải đã rơi lệ đầy mặt.
Không chần chờ chút nào, thân ảnh của y đột nhiên bay vọt lên cao, thét dài một tiếng, như đại bàng giương cánh cất cao thân thể–
Nội lực thâm hậu không hề có chút che dấu khiến cho các sư đệ đồng môn trợn mắt há mồm, Ngô Khúc Ân lại dùng sức ném trường kiếm về phía y, nghẹn ngào kêu lên:「 Ca ca!」
Bọn họ không cần đại sư huynh nữa, nhưng nàng cần ca ca này a!
Bạch Ngạn Hải không trung tiếp kiếm, quay đầu lại thật sâu ngóng nhìn sư muội mình tối sủng ái, kiên quyết rời đi.
Sư huynh, sư huynh…… Đợi nhân gia một chút a!
Tiểu sư muội, sư nương nói hôm nay muội phải học thêu, muội chạy theo ta đến sau núi làm gì?
Nhân gia mới không cần học thêu, cầm cây kim một mực đâm tới đâm lui đau tay lắm a! Sư huynh, theo giúp muội luyện kiếm đi! Mấy bộ kiếm pháp cha dạy ngày hôm qua muội vẫn chưa nhớ được!
……
Ô, sư huynh, ác tặc ăn hiếp muội!
Ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh nhị sư huynh, đại sư huynh sẽ không để muội phải chịu ủy khuất.
……
Trời ạ! Tiểu sư muội, một mình muội chạy đến nơi đây làm gì? Bây giờ rất nguy hiểm a!
Nhanh mang tiểu sư muội về……
Không cần! Đại sư huynh sẽ bảo vệ muội, muội cũng muốn xem các huynh đang đùa cái gì sao!
……
Sư huynh, huynh phải đáp ứng giúp muội bắt con chim sẻ nhỏ kia.
Xế chiều hôm nay luyện qua công xong liền đi, được không?
Được! Chúng ta cùng đi, sau đó sư huynh bắt cá cho muội ăn.
……
Thực xin lỗi…… Sư huynh…… Thực xin lỗi…… Cha như thế nào cũng không chịu đáp ứng thả huynh ra ngoài……
Sư muội ngốc, khóc cái gì ? Trở về phòng đi!
Không cần! Muội muốn ở trong này cùng sư huynh!
Trời lạnh , đừng quỳ gối ngoài cửa, như vậy sẽ làm khó sư phụ.
Muội mặc kệ a…… Muội không muốn về phòng, các ngươi đừng kéo ta…… Sư huynh…… Sư huynh……
……
Chán ghét…… Sư huynh như thế?
Sẽ không a! Sư huynh như vậy tuy rất ngốc, nhưng là rất suất đó!
……
Ca ca!
Chuyện cũ cuối cùng như mây khói, khoảng thời gian trong quá khứ, bị tan chảy dưới ánh mặt trời.
Nhớ lại, chỉ có thể nhớ lại.
Ngày xưa, không thể quay về……
Gió gào thét bên tai, cảnh sắc theo hai bên trôi về phía sau.
Bạch Ngạn Hải trở tay xóa đi nước mắt trên mặt, dừng lại dưới chân núi Hoa Sơn hướng về phía bản sảnh nặng nề dập đầu ba cái.
Y biết rõ, hôm nay từ biệt, cuộc đời này có lẽ không cách nào gặp mặt lần nữa.
Cha mẹ của y, muội muội của y, cùng với vô số sư đệ sư muội…… Đã không cách nào quay đầu lại, gia viên của y a……
Đáy lòng có chút phiền muộn, nhưng khi y đứng dậy tính toán phải chạy đi hướng nào mới có thể tìm được Tịch Quân Dật thì, lại trông thấy một người.
Một người dắt hai con ngựa đang đứng đợi y.
Một người khiến y có dũng khí quyết tâm bỏ xuống quá khứ.
Lộ ra một tia tiếu dung bất đắc dĩ, y đi tới, thẳng đến trước mặt hắn mới dừng lại.
「 Ta nói rồi, lúc ngươi muốn khóc phải tới tìm ta, không thể tự chịu một mình được…… Đúng không?」 Bạch Ngạn Hải nói nhỏ.
「…… Ta không khóc.」 Há hốc mồm, Tịch Quân Dật phản bác, không đành lòng mà thay y lau đi vết máu chảy ra từ miệng vết thương trên trán cùng khóe môi.
Cần gì chứ…… Đem mình lăn qua lăn lại thành như vậy……
Vết máu kia, đại biểu cho đã dời xa quá khứ….. Đau nhức tận trong lòng, máu là huyết lệ.
Bạch Ngạn Hải dừng lại trong mắt Tịch Quân Dật, thở dài tiếp nhận rồi thương yêu cùng ôn nhu trong mắt hắn.
Sau nửa ngày, y mới cầm bàn tay lạnh buốt của Tịch Quân Dật, nói khẽ:「 Nhưng mà ta đã nói rồi, muốn vĩnh viễn thay ngươi khóc……」
Người này ở chỗ này chờ y bao lâu ? Tay lạnh băng thành như vậy……
「 Ta đi với ngươi, cùng một chỗ thoái ẩn a…… Ta không muốn tiếp tục giết người ……」
Phiên thân lên ngựa, hai người chậm rãi đi xa.