Lại qua nửa canh giờ, cánh cửa đóng chặt rốt cuộc mở ra, sắc mặt Ngâm Vô Sương tái nhợt, rõ ràng là hao hết tâm sức.
“Sao rồi?”. Tiêu Triển tiến lên đón hỏi.
Trước mắt Ngâm Vô Sương tối sầm, thân thể mềm nhũn ngất trong ngực hắn.
“Ngâm môn chủ!”. Tiêu Triển sợ hết hồn.
Mà mấy người tới hỗ trợ khi nhìn thấy cảnh này thì trong nháy mắt sợ ngây người!
Tuy quan hệ hơi phức tạp nhưng cảnh Nhị đương gia thân hình cao lớn ôm lấy Ngâm môn chủ nhỏ bé nhu nhược thật hết sức cảm động…
Tiêu Triển ôm Ngâm Vô Sương vào lòng, bước nhanh vào phòng.
Ái chà ái chà, mọi người đồng loạt phấn khích, bắt đầu lấy tốc độ Grass Mud Horse chạy như điên qua mà nạp vào đầu những chuyện sắp xảy ra.
Ngay sau đó, Thẩm Thiên Phong cũng theo vào.
FUCK! Vì vậy mọi người liền mất hứng. Thẩm đại thiếu gia theo vào làm gì, không liên quan tới hắn, sao có thể nhiều chuyện vậy chứ, thật đáng ghét!
Trong phòng ngủ, Ngâm Lạc Tuyết đang ngủ say trên giường, Thẩm Thiên Phong tới kiểm tra một chút thì thấy sắc mặt hắn tuy vẫn tái nhợt nhưng không tàn tạ như trước, hô hấp cũng ổn định. Thẩm Thiên Phong rốt cuộc thả lỏng xuống.
“Ngâm môn chủ cũng không sao”. Tiêu Triển nói. “Chỉ là quá mệt mỏi nên mới hôn mê thôi”
“Tuy không bị cổ độc tổn thương nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian”. Thẩm Thiên Phong nói. “Hiện tại hai người đều hôn mê bất tỉnh, nếu tiếp tục ở tiểu viện này e rằng sẽ gặp nguy hiểm”
“Cho nên mỗi người chúng ta chăm sóc một người nhé?”. Tiêu Triển nói. “Ta chăm sóc Ngâm môn chủ, ngươi chăm sóc Lạc Tuyết công tử”
“Không được”. Thẩm Thiên Phong lắc đầu.
Tiêu Triển rất dễ tính. “Vậy ngươi chăm sóc Ngâm môn chủ”
Thẩm Thiên Phong vẫn cự tuyệt. “Hai người đều do ngươi chăm sóc”
Tiêu Triển nhất thời giận dữ. “Dựa vào cái gì?”
Thẩm Thiên Phong nói. “Vì Lăng nhi không thích Vô Tuyết môn”
Tiêu Triển: …
“Ngươi phụ trách bảo vệ huynh đệ bọn họ, ta phụ trách bảo vệ cả Thiên Ổ Thuỷ trại”. Thẩm Thiên Phong nói. “Rõ ràng ngươi lời hơn”
Tiêu Triển chán ghét. “Nghe cứ như ta chiếm tiện nghi vậy”
“Chẳng lẽ không đúng?”. Thẩm Thiên Phong vỗ vai hắn, trêu chọc. “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở trong phòng ngươi, có biết bao nhiêu người hâm mộ ngươi muốn chết”
“Nếu ngươi chịu giao Lăng nhi cho ta…”
“Ta về trước”. Thẩm Thiên Phong cắt ngang lời hắn, quay đầu ra cửa. “Một lát nữa Hoa Đường sẽ tới, ngươi mang Ngâm môn chủ đi nghỉ ngơi trước đi”
Tiêu Triển: …
Đừng ném hết cho lão tử vậy chứ!
Thẩm Thiên Phong bình tĩnh ra cửa, về thẳng quán trọ.
Diệp Cẩn đang chơi cờ với Thẩm Thiên Lăng trong viện, Tần Thiếu Vũ đang ôm kiếm ngồi trên cây hóng gió, nhìn qua quả thật thân thiết hoà thuận vui vẻ.
Kể ra thì Thẩm đại hiệp cả người đều dính máu mới là không hài hoà.
“A!”. Thẩm Thiên Lăng thấy đại ca trước, vì vậy sợ hết hồn, vội vàng buông quân cờ xuống để ra đón.
Tần Thiếu Vũ cũng nhảy xuống cây. “Không sao chứ?”
“Không sao”. Thẩm Thiên Phong kể lại chuyện lúc nãy một lần, lại nói. “Ta gặp Hoa Đường bên ngoài quán trọ nên bảo nàng qua đó trước”
“Không sao là tốt rồi”. Thẩm Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm. “Còn tưởng rằng ngươi bị thương”
“Ta đi tắm”. Thẩm Thiên Phong vào trong.
Diệp Cẩn đứng ở cửa nhìn trời.
“Nhường đường”. Thẩm Thiên Phong lạnh lùng nói.
Diệp cốc chủ làm ngơ.
Thẩm Thiên Phong siết chặt nắm đấm một cái.
Diệp Cẩn kêu oa oa chạy tới chỗ Tần Thiếu Vũ tìm kiếm sự bảo vệ.
Tần cung chủ bình tĩnh né ra, vì không thể ôm người khác trước mặt vợ mình.
Vì vậy Diệp cốc chủ đụng đầu vào cây.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Có nhân tính hay không…”. Diệp Cẩn ôm đầu ngồi xổm xuống đất, thấy sống không bằng chết.
“Ngươi đừng đi chọc người khác”. Tần Thiếu Vũ không chút nào đồng cảm, dẫn Thẩm tiểu thụ vào phòng, để hắn lại một mình trong viện.
“Liệu có đánh nhau hay không?”. Thẩm Thiên Lăng hơi lo lắng.
“Đánh nhau thì sao?”. Tần Thiếu Vũ không quan tâm mà nói. “Không liên quan đến chúng ta”
“Đồng cảm chút đi!”. Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc, hơn nữa đó chính là đại ca của ta!
“Võ công hai người cơ bản khác nhau một trời một vực, đánh nhau cũng không sao”. Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một chén nước. “Yên tâm đi, không có việc gì”
“Thật không biết đến tột cùng hai người đã phát sinh chuyện gì”. Thẩm Thiên Lăng nhìn qua khe cửa.
Tần Thiếu Vũ thấy dáng vẻ của hắn rất đáng yêu, vì vậy đè lại hôn một chút.
“Ê!”. Thẩm Thiên Lăng dùng sức đẩy ra. “Không sợ đại ca đột nhiên bước vào sao?”
“Sợ cái gì, ngươi vốn là người của ta”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn đặt lên bàn. “Hôn hay xx cũng đều là đương nhiên!”
“Không được làm loạn”. Thẩm Thiên Lăng nhéo mũi hắn. “Có chính sự muốn hỏi ngươi, trả lời đàng hoàng cho ta”
“Hỏi đi”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Kế tiếp chúng ta phải làm sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Gọi Thiên Phong tới cùng nhau bàn bạc”. Tần Thiếu Vũ bước tới kéo cửa phòng ra, vừa chuẩn bị gọi Thẩm Thiên Phong đến thì Diệp Cẩn đã vọt vào lòng hắn như đạn pháo.
Thẩm Thiên Lăng: …
Tần cung chủ bình tĩnh một cước đá hắn văng ra.
“Có phải là bằng hữu không?”. Diệp Cẩn lệ rơi đầy mặt kháng nghị.
“Không phải”. Tần Thiếu Vũ lưu loát không gì sánh được.
Diệp Cẩn giận tím mặt. “Qua cầu rút ván, coi chừng lão tử liều chết với ngươi!”
“Đừng quậy nữa”. Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, bước tới nâng hắn dậy. “Rốt cuộc làm sao vậy?”
“Hắn muốn dê ta!”. Diệp Cẩn chỉ một ngón tay.
Sắc mặt Thẩm Thiên Phong tái xanh. “Ngươi lặp lại lần nữa thử xem”
“Ngươi kêu ta nói thì ta nói sao, ngươi nghĩ ngươi là ai?”. Diệp Cẩn trốn sau lưng Thẩm Thiên Lăng. “Hồi nãy ngươi rõ ràng muốn sờ ta!”
Thẩm Thiên Phong cắn răng. “Ta chỉ muốn về phòng thôi!”
“Hừ!”. Diệp Cẩn căm tức nhìn hắn một chút, sau đó ngạo kiều quay về phòng mình.
“Quả thật hết thuốc chữa!”. Thẩm Thiên Phong khó thấy được bị người ta chọc giận choáng váng.
Thẩm Thiên Lăng đầy lo lắng, chuẩn bị tiến lên đỡ hắn bất cứ lúc nào. Nhìn như một giây tiếp theo sẽ bất tỉnh vậy, không được đâu nha!
“Ta không sao”. Thẩm Thiên Phong khoát khoát tay. “Tiếp theo có kế hoạch gì?”
“Ngươi không đi tắm trước sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Không cần”. Thẩm Thiên Phong nói. “Chính sự quan trọng hơn”
“Tắm rửa không mất bao nhiêu thời gian”. Thẩm Thiên Lăng thật sự không vừa mắt toàn thân đầy máu của hắn.
“Sớm giải quyết vấn đề, ta có thể sớm tìm hắn tính sổ!”. Thẩm Thiên Phong nghiến răng nghiến lợi liếc căn phòng đóng chặt cửa.
Thẩm Thiên Lăng: …
Đại ca, bộ dạng muốn ăn thịt người này của ngươi là sao? “Ta nghĩ ngươi hãy nhân lúc mọi người không để ý mà rời khỏi mười hai Liên Hoàn Ổ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sau đó âm thầm vòng lại, mai phục trong quán trọ”
“Sau đó thì sao?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Sau đó ta sẽ dẫn Lăng nhi ra ngoài, khiến hắn bộc phát trước mặt mọi người, khiến tất cả mọi người biết tính tình hắn hiện giờ rất nóng nảy”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sau đó ta sẽ phái người âm thầm tung tin đồn rằng ta đã bị bệnh, khiến Phượng Cửu Dạ nghĩ ta đã trúng độc”
“Ta và ngươi đều không có ở đây, hắn tất nhiên sẽ đến cướp Lăng nhi, đến lúc đó có thể bắt trọn lưới”. Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Ý kiến hay”
“Cứ quyết định vậy nhé?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chuyện này không được chậm trễ, càng kéo dài tỷ lệ Phượng Cửu Dạ luyện thành Ma công càng cao”
Thẩm Thiên Lăng ngồi trên ghế nghe hai người bàn bạc, trong đầu nhanh chóng xuất hiện hình ảnh Phượng Cửu Dạ tóc bạc môi đỏ giương nanh múa vuốt, vì vậy thành công bị chính mình doạ sợ.
Ma công nghe thật đáng sợ, không chừng còn phải vung đao tự thiến!
Ôi chao ôi chao! Thẩm tiểu thụ theo bản năng khép chặt chân, cảm giác xx hơi đau!
“Lăng nhi!”. Tần Thiếu Vũ bóp nhẹ khuôn mặt hắn.
“A?”. Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn khỏi chuyện “Tự thiến là phải cắt xx rồi lại phải cắt yy”!
“Lại phát ngốc cái gì vậy?”. Tần Thiếu Vũ bật cười. “Ta đang hỏi ngươi đó”
“Hỏi ta cái gì?”. Thẩm Thiên Lăng hoàn toàn không nghe thấy!
“Đương nhiên là hỏi ngươi muốn ăn gì”. Tần Thiếu Vũ nói,
Thẩm Thiên Lăng bất mãn, vì sao hỏi ta lại “đương nhiên” là chuyện ăn gì. Có gì đâu mà đương nhiên? Lẽ nào không thể hỏi chính sự sao?
“Ăn cơm xong sẽ hỏi ngươi chính sự”. Tần Thiếu Vũ đọc được ý nghĩ của hắn.
Thẩm Thiên Lăng: ...
Nam nhân của ta thật hiểu ý người khác!
Vì vậy tối hôm đó, Tần Thiếu Vũ vừa sờ bụng mỡ vừa nói toàn bộ kế hoạch cho hắn.
“Nói chính sự thì nói chính sự, đừng bóp lung tung chứ!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.
“Nói cũng đâu cần dùng tay”. Tần cung chủ sờ rất thoải mái.
“Không biết lúc nào mới xong xuôi được”. Thẩm Thiên Lăng thở dài.
“Phiền ư?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. “Hơi hơi”
“Nhanh thôi”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên mặt hắn. “Đợi giải quyết xong mọi việc, chúng ta trước hết phải ôm nhau ngủ 3 ngày!”
Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng. “Có triển vọng chút đi!”
“Ngủ đương nhiên là có triển vọng”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn lăn lăn. “Ôm Lăng nhi ngủ thì càng tăng triển vọng”
“Ngủ ngon”. Thẩm Thiên Lăng nhéo mũi hắn.
“Không ngủ”. Tần Thiếu Vũ cởi áo hắn. “Cho ta hâm nóng một chút”
Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Thiếu hiệp ngươi không thể đói khát như thế, phải rụt rè một chút”
Tần Thiếu Vũ không chút khách khí cúi đầu ngoạm một chút.
Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, thật phiền!
Sáng hôm sau, người hầu Thiên Ổ Thuỷ trại đều đồn rằng vu y của Tây Vực quả nhiên là thần thánh, Thẩm công tử đã tỉnh!
“Ta muốn ăn bánh Hoa Quế và bánh Đậu xanh!”. Thẩm tiểu thụ ngồi trên giường phân phó!
Ám vệ chạy như bay tìm về cho hắn.
Người hầu đứng bên cạnh cảm thán không ngừng, Thẩm công tử phải hoạt bát như vậy mới đúng.
Nằm mãi trên giường như mấy hôm trước còn ra bộ dạng gì nữa, hại mình bình thường không thể tiến vào cửa viện, hơn nữa nếu vào cũng rất khó gặp Thẩm công tử!
Quả thật tan nát cõi lòng không chịu nổi!
Tần Thiếu Vũ đương nhiên cũng bày ra bộ dạng tâm trạng tốt, đầu tiên là phái ám vệ mang hoàng kim tạ ơn cho Thái Hồ bang, sau đó lại bao tửu lâu lớn nhất thành, nói buổi tối muốn chiêu đãi bằng hữu, dân chúng nếu có hứng thú cũng có thể đến lãnh một con vịt quay miễn phí.
Vịt quay quả thật hấp dẫn biết không, có thể thấy được Thẩm công tử mới khỏi bệnh lại càng hấp dẫn!
Vì vậy hôm đó còn chưa tới giờ cơm tối, bên ngoài tửu lâu đã xếp hàng trên một trăm người, hơn nữa hàng ngũ còn có xu hướng không ngừng dài thêm.
Ám vệ từ xa nhìn thấy cảnh này, lập tức quay về báo lại với cung chủ nhà mình.
“Còn nhớ phải diễn thế nào không?”. Tần Thiếu Vũ quay đầu lại hỏi người bên cạnh.
Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
Tần Thiếu Vũ cười cười, vươn tay ra với hắn. “Không cần khẩn trương”
Thẩm tiểu thụ hít sâu một hơi, tay trong tay với hắn ra xe ngựa.
Ám vệ chậc lưỡi, cung chủ và phu nhân nhà ta nhìn như một đôi thần tiên!
Quả nhiên xứng đôi không gì so sánh được!
Cực kì kiêu ngạo!
“Sao rồi?”. Tiêu Triển tiến lên đón hỏi.
Trước mắt Ngâm Vô Sương tối sầm, thân thể mềm nhũn ngất trong ngực hắn.
“Ngâm môn chủ!”. Tiêu Triển sợ hết hồn.
Mà mấy người tới hỗ trợ khi nhìn thấy cảnh này thì trong nháy mắt sợ ngây người!
Tuy quan hệ hơi phức tạp nhưng cảnh Nhị đương gia thân hình cao lớn ôm lấy Ngâm môn chủ nhỏ bé nhu nhược thật hết sức cảm động…
Tiêu Triển ôm Ngâm Vô Sương vào lòng, bước nhanh vào phòng.
Ái chà ái chà, mọi người đồng loạt phấn khích, bắt đầu lấy tốc độ Grass Mud Horse chạy như điên qua mà nạp vào đầu những chuyện sắp xảy ra.
Ngay sau đó, Thẩm Thiên Phong cũng theo vào.
FUCK! Vì vậy mọi người liền mất hứng. Thẩm đại thiếu gia theo vào làm gì, không liên quan tới hắn, sao có thể nhiều chuyện vậy chứ, thật đáng ghét!
Trong phòng ngủ, Ngâm Lạc Tuyết đang ngủ say trên giường, Thẩm Thiên Phong tới kiểm tra một chút thì thấy sắc mặt hắn tuy vẫn tái nhợt nhưng không tàn tạ như trước, hô hấp cũng ổn định. Thẩm Thiên Phong rốt cuộc thả lỏng xuống.
“Ngâm môn chủ cũng không sao”. Tiêu Triển nói. “Chỉ là quá mệt mỏi nên mới hôn mê thôi”
“Tuy không bị cổ độc tổn thương nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian”. Thẩm Thiên Phong nói. “Hiện tại hai người đều hôn mê bất tỉnh, nếu tiếp tục ở tiểu viện này e rằng sẽ gặp nguy hiểm”
“Cho nên mỗi người chúng ta chăm sóc một người nhé?”. Tiêu Triển nói. “Ta chăm sóc Ngâm môn chủ, ngươi chăm sóc Lạc Tuyết công tử”
“Không được”. Thẩm Thiên Phong lắc đầu.
Tiêu Triển rất dễ tính. “Vậy ngươi chăm sóc Ngâm môn chủ”
Thẩm Thiên Phong vẫn cự tuyệt. “Hai người đều do ngươi chăm sóc”
Tiêu Triển nhất thời giận dữ. “Dựa vào cái gì?”
Thẩm Thiên Phong nói. “Vì Lăng nhi không thích Vô Tuyết môn”
Tiêu Triển: …
“Ngươi phụ trách bảo vệ huynh đệ bọn họ, ta phụ trách bảo vệ cả Thiên Ổ Thuỷ trại”. Thẩm Thiên Phong nói. “Rõ ràng ngươi lời hơn”
Tiêu Triển chán ghét. “Nghe cứ như ta chiếm tiện nghi vậy”
“Chẳng lẽ không đúng?”. Thẩm Thiên Phong vỗ vai hắn, trêu chọc. “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở trong phòng ngươi, có biết bao nhiêu người hâm mộ ngươi muốn chết”
“Nếu ngươi chịu giao Lăng nhi cho ta…”
“Ta về trước”. Thẩm Thiên Phong cắt ngang lời hắn, quay đầu ra cửa. “Một lát nữa Hoa Đường sẽ tới, ngươi mang Ngâm môn chủ đi nghỉ ngơi trước đi”
Tiêu Triển: …
Đừng ném hết cho lão tử vậy chứ!
Thẩm Thiên Phong bình tĩnh ra cửa, về thẳng quán trọ.
Diệp Cẩn đang chơi cờ với Thẩm Thiên Lăng trong viện, Tần Thiếu Vũ đang ôm kiếm ngồi trên cây hóng gió, nhìn qua quả thật thân thiết hoà thuận vui vẻ.
Kể ra thì Thẩm đại hiệp cả người đều dính máu mới là không hài hoà.
“A!”. Thẩm Thiên Lăng thấy đại ca trước, vì vậy sợ hết hồn, vội vàng buông quân cờ xuống để ra đón.
Tần Thiếu Vũ cũng nhảy xuống cây. “Không sao chứ?”
“Không sao”. Thẩm Thiên Phong kể lại chuyện lúc nãy một lần, lại nói. “Ta gặp Hoa Đường bên ngoài quán trọ nên bảo nàng qua đó trước”
“Không sao là tốt rồi”. Thẩm Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm. “Còn tưởng rằng ngươi bị thương”
“Ta đi tắm”. Thẩm Thiên Phong vào trong.
Diệp Cẩn đứng ở cửa nhìn trời.
“Nhường đường”. Thẩm Thiên Phong lạnh lùng nói.
Diệp cốc chủ làm ngơ.
Thẩm Thiên Phong siết chặt nắm đấm một cái.
Diệp Cẩn kêu oa oa chạy tới chỗ Tần Thiếu Vũ tìm kiếm sự bảo vệ.
Tần cung chủ bình tĩnh né ra, vì không thể ôm người khác trước mặt vợ mình.
Vì vậy Diệp cốc chủ đụng đầu vào cây.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Có nhân tính hay không…”. Diệp Cẩn ôm đầu ngồi xổm xuống đất, thấy sống không bằng chết.
“Ngươi đừng đi chọc người khác”. Tần Thiếu Vũ không chút nào đồng cảm, dẫn Thẩm tiểu thụ vào phòng, để hắn lại một mình trong viện.
“Liệu có đánh nhau hay không?”. Thẩm Thiên Lăng hơi lo lắng.
“Đánh nhau thì sao?”. Tần Thiếu Vũ không quan tâm mà nói. “Không liên quan đến chúng ta”
“Đồng cảm chút đi!”. Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc, hơn nữa đó chính là đại ca của ta!
“Võ công hai người cơ bản khác nhau một trời một vực, đánh nhau cũng không sao”. Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một chén nước. “Yên tâm đi, không có việc gì”
“Thật không biết đến tột cùng hai người đã phát sinh chuyện gì”. Thẩm Thiên Lăng nhìn qua khe cửa.
Tần Thiếu Vũ thấy dáng vẻ của hắn rất đáng yêu, vì vậy đè lại hôn một chút.
“Ê!”. Thẩm Thiên Lăng dùng sức đẩy ra. “Không sợ đại ca đột nhiên bước vào sao?”
“Sợ cái gì, ngươi vốn là người của ta”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn đặt lên bàn. “Hôn hay xx cũng đều là đương nhiên!”
“Không được làm loạn”. Thẩm Thiên Lăng nhéo mũi hắn. “Có chính sự muốn hỏi ngươi, trả lời đàng hoàng cho ta”
“Hỏi đi”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Kế tiếp chúng ta phải làm sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Gọi Thiên Phong tới cùng nhau bàn bạc”. Tần Thiếu Vũ bước tới kéo cửa phòng ra, vừa chuẩn bị gọi Thẩm Thiên Phong đến thì Diệp Cẩn đã vọt vào lòng hắn như đạn pháo.
Thẩm Thiên Lăng: …
Tần cung chủ bình tĩnh một cước đá hắn văng ra.
“Có phải là bằng hữu không?”. Diệp Cẩn lệ rơi đầy mặt kháng nghị.
“Không phải”. Tần Thiếu Vũ lưu loát không gì sánh được.
Diệp Cẩn giận tím mặt. “Qua cầu rút ván, coi chừng lão tử liều chết với ngươi!”
“Đừng quậy nữa”. Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, bước tới nâng hắn dậy. “Rốt cuộc làm sao vậy?”
“Hắn muốn dê ta!”. Diệp Cẩn chỉ một ngón tay.
Sắc mặt Thẩm Thiên Phong tái xanh. “Ngươi lặp lại lần nữa thử xem”
“Ngươi kêu ta nói thì ta nói sao, ngươi nghĩ ngươi là ai?”. Diệp Cẩn trốn sau lưng Thẩm Thiên Lăng. “Hồi nãy ngươi rõ ràng muốn sờ ta!”
Thẩm Thiên Phong cắn răng. “Ta chỉ muốn về phòng thôi!”
“Hừ!”. Diệp Cẩn căm tức nhìn hắn một chút, sau đó ngạo kiều quay về phòng mình.
“Quả thật hết thuốc chữa!”. Thẩm Thiên Phong khó thấy được bị người ta chọc giận choáng váng.
Thẩm Thiên Lăng đầy lo lắng, chuẩn bị tiến lên đỡ hắn bất cứ lúc nào. Nhìn như một giây tiếp theo sẽ bất tỉnh vậy, không được đâu nha!
“Ta không sao”. Thẩm Thiên Phong khoát khoát tay. “Tiếp theo có kế hoạch gì?”
“Ngươi không đi tắm trước sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Không cần”. Thẩm Thiên Phong nói. “Chính sự quan trọng hơn”
“Tắm rửa không mất bao nhiêu thời gian”. Thẩm Thiên Lăng thật sự không vừa mắt toàn thân đầy máu của hắn.
“Sớm giải quyết vấn đề, ta có thể sớm tìm hắn tính sổ!”. Thẩm Thiên Phong nghiến răng nghiến lợi liếc căn phòng đóng chặt cửa.
Thẩm Thiên Lăng: …
Đại ca, bộ dạng muốn ăn thịt người này của ngươi là sao? “Ta nghĩ ngươi hãy nhân lúc mọi người không để ý mà rời khỏi mười hai Liên Hoàn Ổ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sau đó âm thầm vòng lại, mai phục trong quán trọ”
“Sau đó thì sao?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Sau đó ta sẽ dẫn Lăng nhi ra ngoài, khiến hắn bộc phát trước mặt mọi người, khiến tất cả mọi người biết tính tình hắn hiện giờ rất nóng nảy”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sau đó ta sẽ phái người âm thầm tung tin đồn rằng ta đã bị bệnh, khiến Phượng Cửu Dạ nghĩ ta đã trúng độc”
“Ta và ngươi đều không có ở đây, hắn tất nhiên sẽ đến cướp Lăng nhi, đến lúc đó có thể bắt trọn lưới”. Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Ý kiến hay”
“Cứ quyết định vậy nhé?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chuyện này không được chậm trễ, càng kéo dài tỷ lệ Phượng Cửu Dạ luyện thành Ma công càng cao”
Thẩm Thiên Lăng ngồi trên ghế nghe hai người bàn bạc, trong đầu nhanh chóng xuất hiện hình ảnh Phượng Cửu Dạ tóc bạc môi đỏ giương nanh múa vuốt, vì vậy thành công bị chính mình doạ sợ.
Ma công nghe thật đáng sợ, không chừng còn phải vung đao tự thiến!
Ôi chao ôi chao! Thẩm tiểu thụ theo bản năng khép chặt chân, cảm giác xx hơi đau!
“Lăng nhi!”. Tần Thiếu Vũ bóp nhẹ khuôn mặt hắn.
“A?”. Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn khỏi chuyện “Tự thiến là phải cắt xx rồi lại phải cắt yy”!
“Lại phát ngốc cái gì vậy?”. Tần Thiếu Vũ bật cười. “Ta đang hỏi ngươi đó”
“Hỏi ta cái gì?”. Thẩm Thiên Lăng hoàn toàn không nghe thấy!
“Đương nhiên là hỏi ngươi muốn ăn gì”. Tần Thiếu Vũ nói,
Thẩm Thiên Lăng bất mãn, vì sao hỏi ta lại “đương nhiên” là chuyện ăn gì. Có gì đâu mà đương nhiên? Lẽ nào không thể hỏi chính sự sao?
“Ăn cơm xong sẽ hỏi ngươi chính sự”. Tần Thiếu Vũ đọc được ý nghĩ của hắn.
Thẩm Thiên Lăng: ...
Nam nhân của ta thật hiểu ý người khác!
Vì vậy tối hôm đó, Tần Thiếu Vũ vừa sờ bụng mỡ vừa nói toàn bộ kế hoạch cho hắn.
“Nói chính sự thì nói chính sự, đừng bóp lung tung chứ!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.
“Nói cũng đâu cần dùng tay”. Tần cung chủ sờ rất thoải mái.
“Không biết lúc nào mới xong xuôi được”. Thẩm Thiên Lăng thở dài.
“Phiền ư?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. “Hơi hơi”
“Nhanh thôi”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên mặt hắn. “Đợi giải quyết xong mọi việc, chúng ta trước hết phải ôm nhau ngủ 3 ngày!”
Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng. “Có triển vọng chút đi!”
“Ngủ đương nhiên là có triển vọng”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn lăn lăn. “Ôm Lăng nhi ngủ thì càng tăng triển vọng”
“Ngủ ngon”. Thẩm Thiên Lăng nhéo mũi hắn.
“Không ngủ”. Tần Thiếu Vũ cởi áo hắn. “Cho ta hâm nóng một chút”
Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Thiếu hiệp ngươi không thể đói khát như thế, phải rụt rè một chút”
Tần Thiếu Vũ không chút khách khí cúi đầu ngoạm một chút.
Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, thật phiền!
Sáng hôm sau, người hầu Thiên Ổ Thuỷ trại đều đồn rằng vu y của Tây Vực quả nhiên là thần thánh, Thẩm công tử đã tỉnh!
“Ta muốn ăn bánh Hoa Quế và bánh Đậu xanh!”. Thẩm tiểu thụ ngồi trên giường phân phó!
Ám vệ chạy như bay tìm về cho hắn.
Người hầu đứng bên cạnh cảm thán không ngừng, Thẩm công tử phải hoạt bát như vậy mới đúng.
Nằm mãi trên giường như mấy hôm trước còn ra bộ dạng gì nữa, hại mình bình thường không thể tiến vào cửa viện, hơn nữa nếu vào cũng rất khó gặp Thẩm công tử!
Quả thật tan nát cõi lòng không chịu nổi!
Tần Thiếu Vũ đương nhiên cũng bày ra bộ dạng tâm trạng tốt, đầu tiên là phái ám vệ mang hoàng kim tạ ơn cho Thái Hồ bang, sau đó lại bao tửu lâu lớn nhất thành, nói buổi tối muốn chiêu đãi bằng hữu, dân chúng nếu có hứng thú cũng có thể đến lãnh một con vịt quay miễn phí.
Vịt quay quả thật hấp dẫn biết không, có thể thấy được Thẩm công tử mới khỏi bệnh lại càng hấp dẫn!
Vì vậy hôm đó còn chưa tới giờ cơm tối, bên ngoài tửu lâu đã xếp hàng trên một trăm người, hơn nữa hàng ngũ còn có xu hướng không ngừng dài thêm.
Ám vệ từ xa nhìn thấy cảnh này, lập tức quay về báo lại với cung chủ nhà mình.
“Còn nhớ phải diễn thế nào không?”. Tần Thiếu Vũ quay đầu lại hỏi người bên cạnh.
Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
Tần Thiếu Vũ cười cười, vươn tay ra với hắn. “Không cần khẩn trương”
Thẩm tiểu thụ hít sâu một hơi, tay trong tay với hắn ra xe ngựa.
Ám vệ chậc lưỡi, cung chủ và phu nhân nhà ta nhìn như một đôi thần tiên!
Quả nhiên xứng đôi không gì so sánh được!
Cực kì kiêu ngạo!
Danh sách chương