Vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc.
Còn chưa chờ mọi người phản ứng, Ngâm Vô Sương đã bay ra ngoài.
Sảnh trước một mảnh hỗn loạn, Ngâm Lạc Tuyết hai mắt đỏ sậm, một tay cầm kiếm chém giết như điên. Giang Giao Long và Giang Ngân Long bị hắn ép lui bước, lại phải nể mặt Vô Tuyết môn mà không dám đả thương hắn. Mắt thấy đã không còn đường lui, may là Ngâm Vô Sương nghe được tin chạy tới. Huynh đệ Giang gia thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt bay ra phía sau, trả củ khoai lang bỏng tay này lại cho hắn.
“Lạc Tuyết!”. Ngâm Vô Sương quát lớn.
Ngâm Lạc Tuyết đờ đẫn nhìn hắn, bảo kiếm trong tay run lên, hướng hắn đâm tới.
Thẩm Thiên Lăng vừa được Tần Thiếu Vũ ôm tới thì thấy cảnh này. Ngâm Vô Sương từ mặt đất nhảy lên, một thân áo trắng bay bay theo gió, giống như bướm bướm, nhìn yếu ớt nhưng ra tay còn nhanh hơn điện.
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng nhất thời cảm thấy nguy cơ, vì cái này rõ ràng cao cấp hơn màn tập thể dục theo radio của hắn. Hết lần này tới lần khác kém hơn tình địch, thật khó chịu! Ngực Ngâm Lạc Tuyết trúng một chiêu, bảo kiếm trong tay loảng xoảng rơi xuống đất.
Ngâm Vô Sương vừa vươn tay định kéo hắn thì vẻ mặt Tần Thiếu Vũ đột nhiên nghiêm lại. “Coi chừng!”
Thẩm Thiên Lăng bị dọa hết hồn. Thiếu hiệp ngươi đừng bất ngờ hô lớn lên vậy chứ, quả thật hù chết người!
Động tác của Ngâm Vô Sương khựng lại, Ngâm Lạc Tuyết một chưởng đánh tới hắn, ngón tay lóe lên ánh sáng xanh biếc, nhìn kĩ đúng là ngân châm tẩm độc.
Thẩm Thiên Phong và Tiêu Triển đồng thời ra tay, từ phía sau giữ Ngâm Lạc Tuyết lại.
Ngâm Vô Sương đập vào gáy hắn, đánh hắn bất tỉnh.
“Trúng cổ ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi nhỏ.
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Cảm ơn mọi người ra tay giúp đỡ”. Vẻ mặt Ngâm Vô Sương vô cảm ôm Ngâm Lạc Tuyết về nơi ở, lưu lại một bóng lưng cao quý!
Thẩm Thiên Lăng thầm bĩu môi, vẻ mặt này người biết mới nói hắn đang cảm ơn, chứ người không biết còn tưởng hắn bị người ta thiếu tiền không trả.
“Ngươi thấy sao?”. Thẩm Thiên Phong hỏi Tần Thiếu Vũ.
Tần cung chủ rất nghiêm túc. “Ta không thấy gì cả”
“Sao lại thế được?”. Thẩm Thiên Phong không phản ứng kịp.
“Sao lại không? Ta chỉ thấy Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ thản nhiên sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Thẩm Thiên Lăng trước mặt anh vợ và tình địch.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ê ê đủ rồi nha!
Phiền không chịu nổi!
Ánh mắt Tiêu Triển cực kì phẫn nộ!
“Ta về trước”. Thẩm tiểu thụ vô lực. “Các ngươi bàn chính sự đi”
“Không được đi”. Tần Thiếu Vũ xách hắn trở lại. “Rất rõ ràng, Ngâm Lạc Tuyết trúng cổ”
Tiêu Triển cười nhạt. “Cái này còn phải chờ ngươi tới phân tích sao?”
“Ngươi thấy đó”. Tần Thiếu Vũ dùng ánh mắt vô tội nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Không phải ta không nói đàng hoàng, mà là ta vừa nói thì hắn đã cố ý quấy rối”
Thẩm Thiên Lăng dựng tóc gáy. Thiếu hiệp, giọng điệu trẻ mẫu giáo méc cô giáo này của ngươi là sao!
Đương sự là bé Tiêu Triển cũng rất phẫn nộ. “Cái gì gọi là ta cố ý quấy rối? Chuyện trúng cổ người mù cũng nhìn ra, nói lời vô ích thôi thì đừng nói!”
“Rõ ràng là ngươi cố ý quấy rối”. Tần Thiếu Vũ rất kiên định. “Ta còn chưa nói hết câu ngươi đã cắt ngang!”
“Ngươi rõ ràng đã nói hết câu!”. Tiêu Triển căm tức nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >__
Còn chưa chờ mọi người phản ứng, Ngâm Vô Sương đã bay ra ngoài.
Sảnh trước một mảnh hỗn loạn, Ngâm Lạc Tuyết hai mắt đỏ sậm, một tay cầm kiếm chém giết như điên. Giang Giao Long và Giang Ngân Long bị hắn ép lui bước, lại phải nể mặt Vô Tuyết môn mà không dám đả thương hắn. Mắt thấy đã không còn đường lui, may là Ngâm Vô Sương nghe được tin chạy tới. Huynh đệ Giang gia thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt bay ra phía sau, trả củ khoai lang bỏng tay này lại cho hắn.
“Lạc Tuyết!”. Ngâm Vô Sương quát lớn.
Ngâm Lạc Tuyết đờ đẫn nhìn hắn, bảo kiếm trong tay run lên, hướng hắn đâm tới.
Thẩm Thiên Lăng vừa được Tần Thiếu Vũ ôm tới thì thấy cảnh này. Ngâm Vô Sương từ mặt đất nhảy lên, một thân áo trắng bay bay theo gió, giống như bướm bướm, nhìn yếu ớt nhưng ra tay còn nhanh hơn điện.
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng nhất thời cảm thấy nguy cơ, vì cái này rõ ràng cao cấp hơn màn tập thể dục theo radio của hắn. Hết lần này tới lần khác kém hơn tình địch, thật khó chịu! Ngực Ngâm Lạc Tuyết trúng một chiêu, bảo kiếm trong tay loảng xoảng rơi xuống đất.
Ngâm Vô Sương vừa vươn tay định kéo hắn thì vẻ mặt Tần Thiếu Vũ đột nhiên nghiêm lại. “Coi chừng!”
Thẩm Thiên Lăng bị dọa hết hồn. Thiếu hiệp ngươi đừng bất ngờ hô lớn lên vậy chứ, quả thật hù chết người!
Động tác của Ngâm Vô Sương khựng lại, Ngâm Lạc Tuyết một chưởng đánh tới hắn, ngón tay lóe lên ánh sáng xanh biếc, nhìn kĩ đúng là ngân châm tẩm độc.
Thẩm Thiên Phong và Tiêu Triển đồng thời ra tay, từ phía sau giữ Ngâm Lạc Tuyết lại.
Ngâm Vô Sương đập vào gáy hắn, đánh hắn bất tỉnh.
“Trúng cổ ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi nhỏ.
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Cảm ơn mọi người ra tay giúp đỡ”. Vẻ mặt Ngâm Vô Sương vô cảm ôm Ngâm Lạc Tuyết về nơi ở, lưu lại một bóng lưng cao quý!
Thẩm Thiên Lăng thầm bĩu môi, vẻ mặt này người biết mới nói hắn đang cảm ơn, chứ người không biết còn tưởng hắn bị người ta thiếu tiền không trả.
“Ngươi thấy sao?”. Thẩm Thiên Phong hỏi Tần Thiếu Vũ.
Tần cung chủ rất nghiêm túc. “Ta không thấy gì cả”
“Sao lại thế được?”. Thẩm Thiên Phong không phản ứng kịp.
“Sao lại không? Ta chỉ thấy Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ thản nhiên sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Thẩm Thiên Lăng trước mặt anh vợ và tình địch.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ê ê đủ rồi nha!
Phiền không chịu nổi!
Ánh mắt Tiêu Triển cực kì phẫn nộ!
“Ta về trước”. Thẩm tiểu thụ vô lực. “Các ngươi bàn chính sự đi”
“Không được đi”. Tần Thiếu Vũ xách hắn trở lại. “Rất rõ ràng, Ngâm Lạc Tuyết trúng cổ”
Tiêu Triển cười nhạt. “Cái này còn phải chờ ngươi tới phân tích sao?”
“Ngươi thấy đó”. Tần Thiếu Vũ dùng ánh mắt vô tội nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Không phải ta không nói đàng hoàng, mà là ta vừa nói thì hắn đã cố ý quấy rối”
Thẩm Thiên Lăng dựng tóc gáy. Thiếu hiệp, giọng điệu trẻ mẫu giáo méc cô giáo này của ngươi là sao!
Đương sự là bé Tiêu Triển cũng rất phẫn nộ. “Cái gì gọi là ta cố ý quấy rối? Chuyện trúng cổ người mù cũng nhìn ra, nói lời vô ích thôi thì đừng nói!”
“Rõ ràng là ngươi cố ý quấy rối”. Tần Thiếu Vũ rất kiên định. “Ta còn chưa nói hết câu ngươi đã cắt ngang!”
“Ngươi rõ ràng đã nói hết câu!”. Tiêu Triển căm tức nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >__
Danh sách chương