Tuy nói cổ trùng đã được lấy sạch, nhưng dù sao cũng ẩn núp trong thân thể một thời gian dài, rạng sáng hôm sau Thẩm Thiên Lăng vẫn có chút đau đầu nóng sốt, uể oải không có tinh thần.
“Không phải cảm mạo đấy chứ?”. Nhớ tới Hàn độc phát tác lần trước, Thẩm Thiên Lăng không tự chủ được run run.
Cái loại đau đớn thấu xương này cả đời cũng không muốn thể nghiệm lần thứ hai.
“Không phải”. Tần Thiếu Vũ vắt khăn đắp lên trán hắn. “Hoa Đường nói lần này ngươi chỉ say rượu mà thôi, ngủ một hai ngày sẽ không sao nữa”
“Vậy là tốt rồi”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, lười biếng ngáp một cái.
Để có thể giúp hắn mau khoẻ, buổi chiều Tần Thiếu Vũ dắt hắn đi tắm suối nước nóng ở ngoại ô, đồng thời cực kì khí phách mà vung ngân phiếu bao trọn chỗ. Quần chúng đối với chuyện này tỏ ra hiểu rõ, độc chiếm dục của nam nhân mà… Không muốn để cho người khác thấy bảo bối của mình, chuyện này không có gì kì quái!
Trong núi sâu yên tĩnh vắng người, Thẩm Thiên Lăng thong thả ngâm mình trong hồ, lối sống theo kiểu nhà giàu mới nổi thật thoải mái!
“Gầy như vậy rồi”. Tần Thiếu Vũ nhéo vai hắn. “Khó trách không luyện võ được”
Thẩm Thiên Lăng thầm chửi FUCK, người văn minh như chúng ta trước giờ chỉ dựa vào đầu óc thôi!
“Nhắm mắt lại”. Tần Thiếu Vũ đột nhiên nói.
Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Nhắm mắt lại làm chi?”. Lẽ nào một giây tiếp theo sẽ nghênh đón hôn môi nóng bỏng? WTF cái loại tình tiết mạnh bạo này rất chấn động, một chút cũng không khoa học!
“Giúp ngươi đả thông kinh mạch”. Tần Thiếu Vũ đặt lòng bàn tay trước trán hắn. “Cố hết sức thả lỏng một chút, đừng sợ”
Thẩm Thiên Lăng: …
Lúc trước rõ ràng rất xấu xa, sao đột nhiên trở nên hiền lương thục đức như vậy.
Thật không thích ứng được.
Khí tức ấm áp từ trên đầu truyền tới toàn thân, Thẩm Thiên Lăng thoải mái lầm bầm, thiếu hiệp ngươi đúng là chuyên viên massage tối tân, nếu ở xã hội hiện đại nhất định rất đắt khách, cái kiểu vừa mắc tiền vừa phải hẹn trước một tháng ấy! Quả thật là bảo bối làm giàu!
“Kêu gì mà như heo thế này”. Tần Thiếu Vũ dở khó dở cười rút tay về.
“Mau ấn tiếp một lúc nữa!”. Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu ra sức yêu cầu.
Tần Thiếu Vũ: …
Sao lại nghiện luôn rồi? “Đừng nhỏ mọn vậy chứ”. Thẩm Thiên Lăng rất cố chấp, vì vừa nãy hắn cực kì thoải mái!
“Không được, ấn nữa ngươi sẽ choáng đầu”. Tần Thiếu Vũ cự tuyệt.
Thẩm công tử rất thất vọng, suy nghĩ một chút thì xoay lưng về phía hắn. “Vậy ngươi bóp vai cho ta một chút”
Dù sao cũng miễn phí mà.
Tần Thiếu Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay nhéo thắt lưng hắn.
“A!”. Thẩm Thiên Lăng bất ngờ không kịp đề phòng, chân mềm nhũn khuỵu xuống nước, tư thế cực kì không hài hoà.
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói. “Cái mông có hai dấu muỗi cắn”
A A A em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai từ trong nước mò khăn ra, luống cuống quấn ngang hông.
“Đỏ mặt cái gì?”. Tần tiểu công rất xấu xa. “Cũng không phải ta chưa từng thấy qua”
Mẹ kiếp, ngươi đã thấy thì thôi, còn nói ra làm gì! Thẩm Thiên Lăng hung hăng nhào tới. “Ngươi câm miệng cho lão tử! A A A buông tay… Ha ha ha thật nhột… Đại hiệp tha mạng…”
Trong nước không ngừng vang lên tiếng hét chói tai, khiến vô số chim chóc trong núi giật mình.
Thuộc hạ Truy Ảnh cung: …
Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang: …
“Vậy mà bảo không có tình cảm?”. Triệu Ngũ hung hăng bóp nát một quả hồ đào.
Hoa Đường lấy ruột hồ đào từ trong tay hắn mà ăn.
Diêu Khiêm lần này không cằn nhằn, vì thân thể hắn khó chịu nên không theo tới.
Phạm Nghiêm cúi người đỡ cây, đã cười hơn nửa canh giờ. Thật ra là sáng nay hắn nhìn thấy tạo hình mới của Triệu Ngũ thì vẫn ở đây cười mãi không ngừng.
“Mắc cười vậy sao?”. Triệu Ngũ căm tức nhìn hắn.
Phạm Nghiêm lắc đầu. “Ha ha ha ha đâu có, ngươi nghĩ nhiều rồi, một chút cũng không mắc cười”
Triệu Ngũ phẫn nộ rút kiếm. “Có gan thì cùng ta so chiêu!”
Phạm Nghiêm uể oải xua tay. “Chờ ta cười trước một lúc đã”
Triệu Ngũ quyết đoán bay lên đánh một quyền tới, cánh hoa bay lượn trong gió, vành mắt màu đen rất có phong độ của gấu mèo.
Cực kì mất hồn.
Vì vậy Hoa Đường cũng bắt đầu ngồi xổm dưới đất cười.
Triệu Ngũ: …
“Cung chủ và Thẩm công tử ra rồi”. Thuộc hạ bên cạnh nhắc nhở.
“Sao lại nhanh vậy?”. Phạm Nghiêm bối rồi.
Hoa Đường cười như có như không. “Ngươi dám nói Cung chủ nhanh ư?”
Phạm Nghiêm: …
Gái chưa chồng thì đừng tỉnh bơ nói mấy câu này như vậy!
Yêu nữ Ma giáo còn không phóng túng bằng ngươi!
Vì vừa mới tắm nước nóng xong nên gương mặt Thẩm Thiên Lăng hồng hồng, mắt cũng ướt ướt. Thuộc hạ ven đường nhịn không được mà cảm thán, quả nhiên cực kì ân ái!
“Cung chủ”. Hoa Đường nghênh đón.
“Thời gian còn sớm, mọi người cùng nhau đến gia đình nhà nông gần đây ăn…”
“Phụt”. Tần Thiếu Vũ còn chưa nói hết câu thì Thẩm Thiên Lăng đã nhịn không được bật cười. Lại còn có thể thấy người cổ đại cosplay nhân vật yêu thích nữa chứ!
Triệu Ngũ: …
Phạm Nghiêm lập tức dùng ánh mắt “ngươi thấy chưa, không phải ta muốn cười mà là ngươi rất khôi hài, ngay cả phu nhân còn cười” nhìn Triệu Ngũ!
“Cười cái gì?”. Tần Thiếu Vũ mỉm cười hỏi Thẩm Thiên Lăng.
“…Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng cảm giác mình hơi bất lịch sự, nên chân thành nói. “Nhớ tới một chuyện cười”
“Kể nghe xem”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng >_
“Không phải cảm mạo đấy chứ?”. Nhớ tới Hàn độc phát tác lần trước, Thẩm Thiên Lăng không tự chủ được run run.
Cái loại đau đớn thấu xương này cả đời cũng không muốn thể nghiệm lần thứ hai.
“Không phải”. Tần Thiếu Vũ vắt khăn đắp lên trán hắn. “Hoa Đường nói lần này ngươi chỉ say rượu mà thôi, ngủ một hai ngày sẽ không sao nữa”
“Vậy là tốt rồi”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, lười biếng ngáp một cái.
Để có thể giúp hắn mau khoẻ, buổi chiều Tần Thiếu Vũ dắt hắn đi tắm suối nước nóng ở ngoại ô, đồng thời cực kì khí phách mà vung ngân phiếu bao trọn chỗ. Quần chúng đối với chuyện này tỏ ra hiểu rõ, độc chiếm dục của nam nhân mà… Không muốn để cho người khác thấy bảo bối của mình, chuyện này không có gì kì quái!
Trong núi sâu yên tĩnh vắng người, Thẩm Thiên Lăng thong thả ngâm mình trong hồ, lối sống theo kiểu nhà giàu mới nổi thật thoải mái!
“Gầy như vậy rồi”. Tần Thiếu Vũ nhéo vai hắn. “Khó trách không luyện võ được”
Thẩm Thiên Lăng thầm chửi FUCK, người văn minh như chúng ta trước giờ chỉ dựa vào đầu óc thôi!
“Nhắm mắt lại”. Tần Thiếu Vũ đột nhiên nói.
Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Nhắm mắt lại làm chi?”. Lẽ nào một giây tiếp theo sẽ nghênh đón hôn môi nóng bỏng? WTF cái loại tình tiết mạnh bạo này rất chấn động, một chút cũng không khoa học!
“Giúp ngươi đả thông kinh mạch”. Tần Thiếu Vũ đặt lòng bàn tay trước trán hắn. “Cố hết sức thả lỏng một chút, đừng sợ”
Thẩm Thiên Lăng: …
Lúc trước rõ ràng rất xấu xa, sao đột nhiên trở nên hiền lương thục đức như vậy.
Thật không thích ứng được.
Khí tức ấm áp từ trên đầu truyền tới toàn thân, Thẩm Thiên Lăng thoải mái lầm bầm, thiếu hiệp ngươi đúng là chuyên viên massage tối tân, nếu ở xã hội hiện đại nhất định rất đắt khách, cái kiểu vừa mắc tiền vừa phải hẹn trước một tháng ấy! Quả thật là bảo bối làm giàu!
“Kêu gì mà như heo thế này”. Tần Thiếu Vũ dở khó dở cười rút tay về.
“Mau ấn tiếp một lúc nữa!”. Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu ra sức yêu cầu.
Tần Thiếu Vũ: …
Sao lại nghiện luôn rồi? “Đừng nhỏ mọn vậy chứ”. Thẩm Thiên Lăng rất cố chấp, vì vừa nãy hắn cực kì thoải mái!
“Không được, ấn nữa ngươi sẽ choáng đầu”. Tần Thiếu Vũ cự tuyệt.
Thẩm công tử rất thất vọng, suy nghĩ một chút thì xoay lưng về phía hắn. “Vậy ngươi bóp vai cho ta một chút”
Dù sao cũng miễn phí mà.
Tần Thiếu Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay nhéo thắt lưng hắn.
“A!”. Thẩm Thiên Lăng bất ngờ không kịp đề phòng, chân mềm nhũn khuỵu xuống nước, tư thế cực kì không hài hoà.
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói. “Cái mông có hai dấu muỗi cắn”
A A A em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai từ trong nước mò khăn ra, luống cuống quấn ngang hông.
“Đỏ mặt cái gì?”. Tần tiểu công rất xấu xa. “Cũng không phải ta chưa từng thấy qua”
Mẹ kiếp, ngươi đã thấy thì thôi, còn nói ra làm gì! Thẩm Thiên Lăng hung hăng nhào tới. “Ngươi câm miệng cho lão tử! A A A buông tay… Ha ha ha thật nhột… Đại hiệp tha mạng…”
Trong nước không ngừng vang lên tiếng hét chói tai, khiến vô số chim chóc trong núi giật mình.
Thuộc hạ Truy Ảnh cung: …
Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang: …
“Vậy mà bảo không có tình cảm?”. Triệu Ngũ hung hăng bóp nát một quả hồ đào.
Hoa Đường lấy ruột hồ đào từ trong tay hắn mà ăn.
Diêu Khiêm lần này không cằn nhằn, vì thân thể hắn khó chịu nên không theo tới.
Phạm Nghiêm cúi người đỡ cây, đã cười hơn nửa canh giờ. Thật ra là sáng nay hắn nhìn thấy tạo hình mới của Triệu Ngũ thì vẫn ở đây cười mãi không ngừng.
“Mắc cười vậy sao?”. Triệu Ngũ căm tức nhìn hắn.
Phạm Nghiêm lắc đầu. “Ha ha ha ha đâu có, ngươi nghĩ nhiều rồi, một chút cũng không mắc cười”
Triệu Ngũ phẫn nộ rút kiếm. “Có gan thì cùng ta so chiêu!”
Phạm Nghiêm uể oải xua tay. “Chờ ta cười trước một lúc đã”
Triệu Ngũ quyết đoán bay lên đánh một quyền tới, cánh hoa bay lượn trong gió, vành mắt màu đen rất có phong độ của gấu mèo.
Cực kì mất hồn.
Vì vậy Hoa Đường cũng bắt đầu ngồi xổm dưới đất cười.
Triệu Ngũ: …
“Cung chủ và Thẩm công tử ra rồi”. Thuộc hạ bên cạnh nhắc nhở.
“Sao lại nhanh vậy?”. Phạm Nghiêm bối rồi.
Hoa Đường cười như có như không. “Ngươi dám nói Cung chủ nhanh ư?”
Phạm Nghiêm: …
Gái chưa chồng thì đừng tỉnh bơ nói mấy câu này như vậy!
Yêu nữ Ma giáo còn không phóng túng bằng ngươi!
Vì vừa mới tắm nước nóng xong nên gương mặt Thẩm Thiên Lăng hồng hồng, mắt cũng ướt ướt. Thuộc hạ ven đường nhịn không được mà cảm thán, quả nhiên cực kì ân ái!
“Cung chủ”. Hoa Đường nghênh đón.
“Thời gian còn sớm, mọi người cùng nhau đến gia đình nhà nông gần đây ăn…”
“Phụt”. Tần Thiếu Vũ còn chưa nói hết câu thì Thẩm Thiên Lăng đã nhịn không được bật cười. Lại còn có thể thấy người cổ đại cosplay nhân vật yêu thích nữa chứ!
Triệu Ngũ: …
Phạm Nghiêm lập tức dùng ánh mắt “ngươi thấy chưa, không phải ta muốn cười mà là ngươi rất khôi hài, ngay cả phu nhân còn cười” nhìn Triệu Ngũ!
“Cười cái gì?”. Tần Thiếu Vũ mỉm cười hỏi Thẩm Thiên Lăng.
“…Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng cảm giác mình hơi bất lịch sự, nên chân thành nói. “Nhớ tới một chuyện cười”
“Kể nghe xem”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng >_
Danh sách chương