Sau khi tắm xong, Thẩm Thiên Lăng ăn một chén cháo đường đỏ cỡ lớn và một chén canh cá nấu gừng cay xè, rồi bị Tần Thiếu Vũ kéo về giường.
“Không buồn ngủ”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.
“Không buồn ngủ cũng phải ngủ!”. Tần Thiếu Vũ đắp chăn cho hắn.
“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng vung tay ra, cực kì phản nghịch!
Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười, nắm tay hắn nhét lại trong chăn. “Hàn độc chưa giải lại gặp mưa ẩm ướt, ngoan ngoãn ở trong chăn cho toát mồ hôi đi”
Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Hàn độc không phải chỉ có mùa đông mới phát tác ư?”
“Lạnh cũng bị, mùa đông chỉ là bị liên tục mà thôi”. Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường. “Cho nên không được quậy”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy bị đả kích, trong lòng than thở.
Sao ta xui quá vậy.
“Ngủ đi”. Tần Thiếu Vũ kề sát bên hắn.
“Ngươi còn chưa nói tại sao Phượng Cửu Dạ muốn cướp ta”. Không ngủ được, Thẩm Thiên Lăng chủ động tìm đề tài.
Hơn nữa làm đương sự phải có quyền được biết!
“Sao ta biết”. Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Người hắn cướp là ngươi chứ đâu phải ta, chắc là hắn… yêu ngươi từ cái nhìn đầu tiên?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Đại ca, ngươi lừa ai đó? “Đoạn đường kế tiếp sợ là không yên ổn”. Tần Thiếu Vũ thu lại vẻ đùa cợt. “Có điều không cần quá lo, ta sẽ phái nhiều người đến bảo vệ ngươi hơn”
“Hai người hôm nay có tính là cao thủ của Ma giáo không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Thiền nương dựa vào Tà môn ma đạo, tạm xem như có chút thủ đoạn. Còn Bạch Liên Hoa hoàn toàn không xài được”
“Ngươi thấy hắn nhìn được không?”. Nhớ tới cái áo hết nói nổi kia, Thẩm Thiên Lăng lại mắc cười.
“Ngươi ghen hả?”. Tần Thiếu Vũ tăng cao âm điệu.
“Mơ đi”. Thẩm Thiên Lăng đạp hắn một phát, quấn chăn lăn vào góc tường.
Thật sự là không tìm được tiếng nói chung!
“Cung chủ”. Có thuộc hạ ngoài cửa bẩm báo. “Tả hộ pháp đã về, còn mang theo một nam tử áo trắng”
Ấy ấy, Thẩm Thiên Lăng vểnh tai, bắt được Bạch Liên Hoa?
“Mang ra sảnh trước, ta lập tức tới ngay”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Chỉ là nam tử áo trắng kia không biết bị gì mà nước mắt rơi như mưa”. Giọng thuộc hạ đầy khó hiểu.
“Phụt”. Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng.
Bạch Liên Hoa quả nhiên không phải danh hão.
Đột nhiên rơi lệ, kỹ năng này phải có!
Nhất định là nhớ đến người tình lạnh lùng!
“Nghỉ ngơi cho tốt!”. Tần Thiếu Vũ bóp mặt hắn. “Có cần đốt hương an thần cho ngươi không?”
Đương nhiên không cần! Thẩm Thiên Lăng quyết đoán lắc đầu.
Ta có việc quan trọng phải làm!
Thật vất vả đợi Tần Thiếu Vũ ra ngoài, Thẩm Thiên Lăng lập tức bước xuống giường, lấy trong đống quần áo ra chiếc túi nhỏ ông lão lúc trước cho.
Đã tò mò suốt mấy canh giờ rồi! Vẫn không có cơ hội thấy, thật khiến người ta cực kì sốt ruột!
Chẳng lẽ là chìa khoá mở cánh cửa không gian? Thẩm Thiên Lăng cẩn thận gỡ nút thắt, kích động đến mức tay cũng run. Nếu một giây kế tiếp có thể trở về thì tốt biết bao, hết thảy xem như một giấc mộng dài! Sau khi tỉnh mộng có TV, có vi tính, có máy bay, có PSP, sẽ không trúng độc, cũng không bị ám sát một cách kì quái, quả thật không thể sung sướng hơn nữa!
Mang theo tràn đầy chờ mong, cuối cùng lớp vải cũng bị mở ra, một viên ngọc xanh nhạt xoay tròn lăn ra.
Thẩm Thiên Lăng: …
Sau một phút, bốn phía vẫn im lặng, không có cánh cửa không gian, cũng không có lỗ đen, trên bàn ánh nến chập chờn, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Căn bản là không quay về được… Thẩm Thiên Lăng hơi thất vọng, vươn tay cầm viên ngọc kia.
Lạnh thấu xương.
Hình như hơi giống Tuyết Lưu Ly và Bích Lục Đồng? Thẩm Thiên Lăng trong đầu loé sáng, đi chân đất nhảy xuống giường móc ra cái hộp gỗ, bỏ viên ngọc màu xanh vào.
Bích Lục Đồng lăn vài vòng, xoạch một tiếng dính vào nhau.
Lẽ nào kiếm được trọn bộ là có thể gọi ra Thần long, đưa mình trở về?
Thẩm Thiên Lăng bị giả thiết này khiến cho >_< một="" chút,="" quả="" nhiên="" kiếp="" trước="" đọc="" manga="" hơi="">
Có điều mặc kệ thế nào, nếu ông lão có thể phát hiện chân tướng của mình thì nhất định không phải người bình thường, vậy ít nhiều gì cũng có tác dụng. Thẩm Thiên Lăng dùng sức tách hai viên ngọc ra, đầu tiên dùng vải quấn lấy, sau đó cất vào hai chiếc hộp khác nhau. Đã trải qua kinh nghiệm, lần trước dẫn rắn tới, lần này còn để chung ai biết sẽ dẫn tới thứ kì quái gì nữa!
Tuy còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, nhưng tạm coi là có tiến triển. Thẩm Thiên Lăng nằm lì trên giường tự an ủi, thấy hơi uể oải.
Cũng không biết lúc nào mới về được.
Mà trong sảnh trước, một đám đông đang chờ Tần Thiếu Vũ. Phạm Nghiêm buồn ngủ mơ màng xuống lầu thì bị cảnh tượng này làm cho hoảng hốt. “Các ngươi ra ngoài ư?”
“Chẳng lẽ ngươi mới vừa tỉnh ngủ?”. Hoa Đường khinh bỉ nhìn hắn, ngủ trưa ba bốn canh giờ, cũng coi như kì lạ.
“Ai vậy, sao lại bị trói?”. Phạm Nghiêm bối rối nhìn Bạch Liên Hoa trong góc tường.
Thuộc hạ bên cạnh lập tức tiến lên, kéo vạt áo hắn ra cho Phạm Nghiêm xem tên.
“Phụt!”. Phạm đường chủ rất không phúc hậu mà bật cười.
“Vô liêm sỉ!”. Bạch Liên Hoa lệ rơi đầy mặt quát lớn.
“Ngươi nói xem đường đường là nam nhân, sao lại khóc thành bộ dạng này”. Phạm Nghiêm ghét bỏ, tiện tay xách qua Diêu Khiêm đang đứng bên cạnh. “Ngươi xem hắn bé như hạt đậu nhưng cho tới giờ vẫn không khóc”
Diêu Khiêm lạnh lùng nói. “Nam nhân thì không thể khóc sao?”
“Đó là đương nhiên”. Phạm Nghiêm nói liến thoắng. “Động một chút là khóc y như cô nương, còn ra bộ dạng gì nữa!”
“Phu nhân bình thường cũng hay khóc”. Diêu Khiêm nhắc nhở.
Phạm Nghiêm: …
Tần Thiếu Vũ đang bước xuống cầu thang, nghe vậy cũng dừng chân, cười như có như không nhìn Phạm Nghiêm.
“Vừa rồi ta ăn nói lung tung”. Phạm Nghiêm lạnh sống lưng, vì vậy không biết nhục mà nói. “Thật ra bình thường không có việc gì ta cũng sẽ khóc, khóc rất tốt, có thể rèn luyện thân thể, kéo dài tuổi thọ”
Hoa Đường trong mắt đầy khinh thường, ngươi còn có thể mất mặt hơn không?
“Kẻ sĩ có thể bị giết nhưng không thể nhục nhã!”. Bạch Liên Hoa còn đang hô khẩu hiệu trong góc tường. “Các ngươi giết ta đi!”
“Câm miệng!”. Hoa Đường đạp xuống chỗ cách rốn hắn ba thước.
Phạm Nghiêm phản xạ có điều kiện khép chặt chân.
Diêu Khiêm: …
Bạch Liên Hoa bật khóc thê thảm.
“Khiến hắn yên lặng một chút”. Tần Thiếu Vũ nghe thấy phiền.
“E là không được”. Hoa Đường vẻ mặt khó xử. “Lúc trước Thiền nương tung ra độc dược gì không biết, đúng lúc đổi gió, kết quả toàn bộ rớt xuống mặt hắn, biến thành như vậy, đã khóc nguyên một đường dài”
Tần Thiếu Vũ: ..
Phạm Nghiêm ánh mắt đầy đồng cảm, đứa bé lớn xác này quá xui rồi!
Bạch Liên Hoa nước mắt rơi như mưa, quả thật sắp khóc đến mất nước!
“Trước hết vứt vào hậu viện trói lại, khi nào hết khóc thì dẫn tới gặp ta”. Tần Thiếu Vũ xoay người lên lầu. “Hoa Đường theo ta, những người còn lại nghỉ sớm đi, mai đi tiếp!”
Mọi người nhận lệnh rời đi, Phạm Nghiêm nắm lấy Diêu Khiêm oán giận. “Có đánh nhau sao không gọi ta?”
“Sao ta biết”. Diêu Khiêm đẩy tay hắn ra. “Muốn biết nguyên nhân thì tự đi hỏi Cung chủ”
Phạm Nghiêm trên mặt tràn đầy hai chữ “khổ sở”, nói thì dễ, lỡ gặp lúc hắn mất hứng, lão tử ngay cả Đường chủ cũng làm không được!
Có một lão đại anh tuấn lãnh khốc vui buồn bất chợt, nỗi đau này có ai hiểu thấu!
“Cung chủ”. Hoa Đường theo Tần Thiếu Vũ vào một phòng trống.
“Để Thiền nương chạy mất rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Vâng”. Hoa Đường nói. “Nàng bị thương nhẹ, không nghiêm trọng”
“Có phát hiện tung tích Phượng Cửu Dạ không?”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục hỏi.
“Không”. Hoa Đường lắc đầu. “Có điều tiểu Ngũ đã âm thầm theo dõi Thiền nương, nếu Phượng Cửu Dạ thật sự rời khỏi tổng đàn Ma giáo, chúng ta có thể tìm tới nơi hắn dừng chân”
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Khổ cho ngươi rồi, đi nghỉ ngơi đi”
“Cung chủ”. Hoa Đường do dự nói. “Thuộc hạ có chuyện muốn hỏi”
“Nếu là về Thẩm Thiên Lăng, ta không muốn trả lời”. Giọng Tần Thiếu Vũ lạnh lùng.
“…Thuộc hạ biết sai”. Hoa Đường thức thời câm miệng, xoay người rời khỏi phòng.
Tần Thiếu Vũ đứng bên cửa sổ, nhìn căn lầu ánh đèn mờ mờ đối diện, đáy mắt đen như mực.
Rạng sáng hôm sau, mọi người thức dậy chuẩn bị, ăn sáng xong sẽ xuất phát.
“Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ hắn. “Dậy đi”
“Ưm”. Thẩm Thiên Lăng rúc vào chăn. “Choáng”
“Cái cớ này lần trước dùng rồi”. Tần Thiếu Vũ yên lặng vươn tay xốc chăn lên.
“Thật sự choáng mà”. Thẩm Thiên Lăng rã rời mở mắt.
Tần Thiếu Vũ sửng sốt một chút, lấy tay thử nhiệt độ trên trán hắn.
Nóng đến doạ người.
“Gọi Hoa Đường tới!”. Tần Thiếu Vũ cất tiếng gọi ra ngoài cửa.
“Sao lại gọi Tả hộ pháp tới?”. Giọng Thẩm Thiên Lăng khàn khàn.
“Gia đình nàng nổi tiếng với nghề y, nàng có thể đứng trong hàng ngũ 10 danh y hàng đầu”. Tần Thiếu Vũ rót chén nước ấm, đỡ Thẩm Thiên Lăng dậy cho hắn uống vào. “Chậm chút”
“Cung chủ”. Hoa Đường vừa vào cửa thì thấy cảnh này, có chút xấu hổ.
“Lăng nhi bị sốt, khám cho hắn một chút”. Tần Thiếu Vũ tránh ra nhường vị trí.
Hoa Đường ngồi bên giường bắt mạch cho Thẩm Thiên Lăng, sau đó sắc mặt hơi khó xử.
“Có chuyện gì vậy?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng cũng hơi khẩn trương, đừng làm ra bộ dáng này chứ, quả thật hù chết người!
Chẳng lẽ Hàn độc lại phát tác?
“Thuộc hạ có thể hỏi một vấn đề không?”. Hoa Đường cực kì vặn vẹo.
“Nói đi”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Hôm qua Cung chủ và Thẩm công tử có… sinh hoạt vợ chồng không?”. Hoa Đường lời nói giật gân.
“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng sặc nước bọt.
WTF vấn đề này không nên tuỳ tiện hỏi! Tất nhiên là không!
Tần Thiếu Vũ nén cười lắc đầu.
“Vậy thì không có gì đáng ngại”. Hoa Đường thở phào nhẹ nhõm. “Chỉ nhiễm phong hàn mà thôi, nghỉ ngơi một hai ngày sẽ khỏi”
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Phân phó xuống dưới, hai ngày sau mới khởi hành”
Hoa Đường nghe lời lui ra, tới cửa thì vừa vặn đụng trúng Phạm Nghiêm.
“Xảy ra chuyện gì thế?”. Phạm đường chủ rất lo lắng.
“Không có gì, Thẩm công tử bị sốt mà thôi”. Hoa Đường nói. “Ta đi lấy thuốc, ngươi dặn các huynh đệ hành trình tạm hoãn, hai ngày sau lại xuất phát!”
Vì vậy Phạm đường chủ đứng trong viện lớn tiếng nói. “Đều về nghỉ ngơi đi, hôm nay chúng ta không đi”
“Tại sao?”. Mọi người nhao nhao lên, vẻ mặt khó hiểu.
Phu nhân bị bệnh không phải chuyện gì tốt nên Phạm đường chủ trầm giọng nói. “Vì Thẩm công tử phát sốt”
Mọi người lập tức thốt lên “A”.
Phát sốt ư…
Ai cũng hiểu!
Cung chủ thật dũng mãnh!
“Không buồn ngủ”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.
“Không buồn ngủ cũng phải ngủ!”. Tần Thiếu Vũ đắp chăn cho hắn.
“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng vung tay ra, cực kì phản nghịch!
Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười, nắm tay hắn nhét lại trong chăn. “Hàn độc chưa giải lại gặp mưa ẩm ướt, ngoan ngoãn ở trong chăn cho toát mồ hôi đi”
Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Hàn độc không phải chỉ có mùa đông mới phát tác ư?”
“Lạnh cũng bị, mùa đông chỉ là bị liên tục mà thôi”. Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường. “Cho nên không được quậy”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy bị đả kích, trong lòng than thở.
Sao ta xui quá vậy.
“Ngủ đi”. Tần Thiếu Vũ kề sát bên hắn.
“Ngươi còn chưa nói tại sao Phượng Cửu Dạ muốn cướp ta”. Không ngủ được, Thẩm Thiên Lăng chủ động tìm đề tài.
Hơn nữa làm đương sự phải có quyền được biết!
“Sao ta biết”. Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Người hắn cướp là ngươi chứ đâu phải ta, chắc là hắn… yêu ngươi từ cái nhìn đầu tiên?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Đại ca, ngươi lừa ai đó? “Đoạn đường kế tiếp sợ là không yên ổn”. Tần Thiếu Vũ thu lại vẻ đùa cợt. “Có điều không cần quá lo, ta sẽ phái nhiều người đến bảo vệ ngươi hơn”
“Hai người hôm nay có tính là cao thủ của Ma giáo không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Thiền nương dựa vào Tà môn ma đạo, tạm xem như có chút thủ đoạn. Còn Bạch Liên Hoa hoàn toàn không xài được”
“Ngươi thấy hắn nhìn được không?”. Nhớ tới cái áo hết nói nổi kia, Thẩm Thiên Lăng lại mắc cười.
“Ngươi ghen hả?”. Tần Thiếu Vũ tăng cao âm điệu.
“Mơ đi”. Thẩm Thiên Lăng đạp hắn một phát, quấn chăn lăn vào góc tường.
Thật sự là không tìm được tiếng nói chung!
“Cung chủ”. Có thuộc hạ ngoài cửa bẩm báo. “Tả hộ pháp đã về, còn mang theo một nam tử áo trắng”
Ấy ấy, Thẩm Thiên Lăng vểnh tai, bắt được Bạch Liên Hoa?
“Mang ra sảnh trước, ta lập tức tới ngay”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Chỉ là nam tử áo trắng kia không biết bị gì mà nước mắt rơi như mưa”. Giọng thuộc hạ đầy khó hiểu.
“Phụt”. Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng.
Bạch Liên Hoa quả nhiên không phải danh hão.
Đột nhiên rơi lệ, kỹ năng này phải có!
Nhất định là nhớ đến người tình lạnh lùng!
“Nghỉ ngơi cho tốt!”. Tần Thiếu Vũ bóp mặt hắn. “Có cần đốt hương an thần cho ngươi không?”
Đương nhiên không cần! Thẩm Thiên Lăng quyết đoán lắc đầu.
Ta có việc quan trọng phải làm!
Thật vất vả đợi Tần Thiếu Vũ ra ngoài, Thẩm Thiên Lăng lập tức bước xuống giường, lấy trong đống quần áo ra chiếc túi nhỏ ông lão lúc trước cho.
Đã tò mò suốt mấy canh giờ rồi! Vẫn không có cơ hội thấy, thật khiến người ta cực kì sốt ruột!
Chẳng lẽ là chìa khoá mở cánh cửa không gian? Thẩm Thiên Lăng cẩn thận gỡ nút thắt, kích động đến mức tay cũng run. Nếu một giây kế tiếp có thể trở về thì tốt biết bao, hết thảy xem như một giấc mộng dài! Sau khi tỉnh mộng có TV, có vi tính, có máy bay, có PSP, sẽ không trúng độc, cũng không bị ám sát một cách kì quái, quả thật không thể sung sướng hơn nữa!
Mang theo tràn đầy chờ mong, cuối cùng lớp vải cũng bị mở ra, một viên ngọc xanh nhạt xoay tròn lăn ra.
Thẩm Thiên Lăng: …
Sau một phút, bốn phía vẫn im lặng, không có cánh cửa không gian, cũng không có lỗ đen, trên bàn ánh nến chập chờn, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Căn bản là không quay về được… Thẩm Thiên Lăng hơi thất vọng, vươn tay cầm viên ngọc kia.
Lạnh thấu xương.
Hình như hơi giống Tuyết Lưu Ly và Bích Lục Đồng? Thẩm Thiên Lăng trong đầu loé sáng, đi chân đất nhảy xuống giường móc ra cái hộp gỗ, bỏ viên ngọc màu xanh vào.
Bích Lục Đồng lăn vài vòng, xoạch một tiếng dính vào nhau.
Lẽ nào kiếm được trọn bộ là có thể gọi ra Thần long, đưa mình trở về?
Thẩm Thiên Lăng bị giả thiết này khiến cho >_< một="" chút,="" quả="" nhiên="" kiếp="" trước="" đọc="" manga="" hơi="">
Có điều mặc kệ thế nào, nếu ông lão có thể phát hiện chân tướng của mình thì nhất định không phải người bình thường, vậy ít nhiều gì cũng có tác dụng. Thẩm Thiên Lăng dùng sức tách hai viên ngọc ra, đầu tiên dùng vải quấn lấy, sau đó cất vào hai chiếc hộp khác nhau. Đã trải qua kinh nghiệm, lần trước dẫn rắn tới, lần này còn để chung ai biết sẽ dẫn tới thứ kì quái gì nữa!
Tuy còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, nhưng tạm coi là có tiến triển. Thẩm Thiên Lăng nằm lì trên giường tự an ủi, thấy hơi uể oải.
Cũng không biết lúc nào mới về được.
Mà trong sảnh trước, một đám đông đang chờ Tần Thiếu Vũ. Phạm Nghiêm buồn ngủ mơ màng xuống lầu thì bị cảnh tượng này làm cho hoảng hốt. “Các ngươi ra ngoài ư?”
“Chẳng lẽ ngươi mới vừa tỉnh ngủ?”. Hoa Đường khinh bỉ nhìn hắn, ngủ trưa ba bốn canh giờ, cũng coi như kì lạ.
“Ai vậy, sao lại bị trói?”. Phạm Nghiêm bối rối nhìn Bạch Liên Hoa trong góc tường.
Thuộc hạ bên cạnh lập tức tiến lên, kéo vạt áo hắn ra cho Phạm Nghiêm xem tên.
“Phụt!”. Phạm đường chủ rất không phúc hậu mà bật cười.
“Vô liêm sỉ!”. Bạch Liên Hoa lệ rơi đầy mặt quát lớn.
“Ngươi nói xem đường đường là nam nhân, sao lại khóc thành bộ dạng này”. Phạm Nghiêm ghét bỏ, tiện tay xách qua Diêu Khiêm đang đứng bên cạnh. “Ngươi xem hắn bé như hạt đậu nhưng cho tới giờ vẫn không khóc”
Diêu Khiêm lạnh lùng nói. “Nam nhân thì không thể khóc sao?”
“Đó là đương nhiên”. Phạm Nghiêm nói liến thoắng. “Động một chút là khóc y như cô nương, còn ra bộ dạng gì nữa!”
“Phu nhân bình thường cũng hay khóc”. Diêu Khiêm nhắc nhở.
Phạm Nghiêm: …
Tần Thiếu Vũ đang bước xuống cầu thang, nghe vậy cũng dừng chân, cười như có như không nhìn Phạm Nghiêm.
“Vừa rồi ta ăn nói lung tung”. Phạm Nghiêm lạnh sống lưng, vì vậy không biết nhục mà nói. “Thật ra bình thường không có việc gì ta cũng sẽ khóc, khóc rất tốt, có thể rèn luyện thân thể, kéo dài tuổi thọ”
Hoa Đường trong mắt đầy khinh thường, ngươi còn có thể mất mặt hơn không?
“Kẻ sĩ có thể bị giết nhưng không thể nhục nhã!”. Bạch Liên Hoa còn đang hô khẩu hiệu trong góc tường. “Các ngươi giết ta đi!”
“Câm miệng!”. Hoa Đường đạp xuống chỗ cách rốn hắn ba thước.
Phạm Nghiêm phản xạ có điều kiện khép chặt chân.
Diêu Khiêm: …
Bạch Liên Hoa bật khóc thê thảm.
“Khiến hắn yên lặng một chút”. Tần Thiếu Vũ nghe thấy phiền.
“E là không được”. Hoa Đường vẻ mặt khó xử. “Lúc trước Thiền nương tung ra độc dược gì không biết, đúng lúc đổi gió, kết quả toàn bộ rớt xuống mặt hắn, biến thành như vậy, đã khóc nguyên một đường dài”
Tần Thiếu Vũ: ..
Phạm Nghiêm ánh mắt đầy đồng cảm, đứa bé lớn xác này quá xui rồi!
Bạch Liên Hoa nước mắt rơi như mưa, quả thật sắp khóc đến mất nước!
“Trước hết vứt vào hậu viện trói lại, khi nào hết khóc thì dẫn tới gặp ta”. Tần Thiếu Vũ xoay người lên lầu. “Hoa Đường theo ta, những người còn lại nghỉ sớm đi, mai đi tiếp!”
Mọi người nhận lệnh rời đi, Phạm Nghiêm nắm lấy Diêu Khiêm oán giận. “Có đánh nhau sao không gọi ta?”
“Sao ta biết”. Diêu Khiêm đẩy tay hắn ra. “Muốn biết nguyên nhân thì tự đi hỏi Cung chủ”
Phạm Nghiêm trên mặt tràn đầy hai chữ “khổ sở”, nói thì dễ, lỡ gặp lúc hắn mất hứng, lão tử ngay cả Đường chủ cũng làm không được!
Có một lão đại anh tuấn lãnh khốc vui buồn bất chợt, nỗi đau này có ai hiểu thấu!
“Cung chủ”. Hoa Đường theo Tần Thiếu Vũ vào một phòng trống.
“Để Thiền nương chạy mất rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Vâng”. Hoa Đường nói. “Nàng bị thương nhẹ, không nghiêm trọng”
“Có phát hiện tung tích Phượng Cửu Dạ không?”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục hỏi.
“Không”. Hoa Đường lắc đầu. “Có điều tiểu Ngũ đã âm thầm theo dõi Thiền nương, nếu Phượng Cửu Dạ thật sự rời khỏi tổng đàn Ma giáo, chúng ta có thể tìm tới nơi hắn dừng chân”
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Khổ cho ngươi rồi, đi nghỉ ngơi đi”
“Cung chủ”. Hoa Đường do dự nói. “Thuộc hạ có chuyện muốn hỏi”
“Nếu là về Thẩm Thiên Lăng, ta không muốn trả lời”. Giọng Tần Thiếu Vũ lạnh lùng.
“…Thuộc hạ biết sai”. Hoa Đường thức thời câm miệng, xoay người rời khỏi phòng.
Tần Thiếu Vũ đứng bên cửa sổ, nhìn căn lầu ánh đèn mờ mờ đối diện, đáy mắt đen như mực.
Rạng sáng hôm sau, mọi người thức dậy chuẩn bị, ăn sáng xong sẽ xuất phát.
“Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ hắn. “Dậy đi”
“Ưm”. Thẩm Thiên Lăng rúc vào chăn. “Choáng”
“Cái cớ này lần trước dùng rồi”. Tần Thiếu Vũ yên lặng vươn tay xốc chăn lên.
“Thật sự choáng mà”. Thẩm Thiên Lăng rã rời mở mắt.
Tần Thiếu Vũ sửng sốt một chút, lấy tay thử nhiệt độ trên trán hắn.
Nóng đến doạ người.
“Gọi Hoa Đường tới!”. Tần Thiếu Vũ cất tiếng gọi ra ngoài cửa.
“Sao lại gọi Tả hộ pháp tới?”. Giọng Thẩm Thiên Lăng khàn khàn.
“Gia đình nàng nổi tiếng với nghề y, nàng có thể đứng trong hàng ngũ 10 danh y hàng đầu”. Tần Thiếu Vũ rót chén nước ấm, đỡ Thẩm Thiên Lăng dậy cho hắn uống vào. “Chậm chút”
“Cung chủ”. Hoa Đường vừa vào cửa thì thấy cảnh này, có chút xấu hổ.
“Lăng nhi bị sốt, khám cho hắn một chút”. Tần Thiếu Vũ tránh ra nhường vị trí.
Hoa Đường ngồi bên giường bắt mạch cho Thẩm Thiên Lăng, sau đó sắc mặt hơi khó xử.
“Có chuyện gì vậy?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng cũng hơi khẩn trương, đừng làm ra bộ dáng này chứ, quả thật hù chết người!
Chẳng lẽ Hàn độc lại phát tác?
“Thuộc hạ có thể hỏi một vấn đề không?”. Hoa Đường cực kì vặn vẹo.
“Nói đi”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Hôm qua Cung chủ và Thẩm công tử có… sinh hoạt vợ chồng không?”. Hoa Đường lời nói giật gân.
“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng sặc nước bọt.
WTF vấn đề này không nên tuỳ tiện hỏi! Tất nhiên là không!
Tần Thiếu Vũ nén cười lắc đầu.
“Vậy thì không có gì đáng ngại”. Hoa Đường thở phào nhẹ nhõm. “Chỉ nhiễm phong hàn mà thôi, nghỉ ngơi một hai ngày sẽ khỏi”
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Phân phó xuống dưới, hai ngày sau mới khởi hành”
Hoa Đường nghe lời lui ra, tới cửa thì vừa vặn đụng trúng Phạm Nghiêm.
“Xảy ra chuyện gì thế?”. Phạm đường chủ rất lo lắng.
“Không có gì, Thẩm công tử bị sốt mà thôi”. Hoa Đường nói. “Ta đi lấy thuốc, ngươi dặn các huynh đệ hành trình tạm hoãn, hai ngày sau lại xuất phát!”
Vì vậy Phạm đường chủ đứng trong viện lớn tiếng nói. “Đều về nghỉ ngơi đi, hôm nay chúng ta không đi”
“Tại sao?”. Mọi người nhao nhao lên, vẻ mặt khó hiểu.
Phu nhân bị bệnh không phải chuyện gì tốt nên Phạm đường chủ trầm giọng nói. “Vì Thẩm công tử phát sốt”
Mọi người lập tức thốt lên “A”.
Phát sốt ư…
Ai cũng hiểu!
Cung chủ thật dũng mãnh!
Danh sách chương