Hai người đang uống trà nửa chừng thì đột nhiên nghe dưới lầu truyền tới một tiếng gầm. “Tần Thiếu Vũ!”
Giọng nói nữ tính, vừa nghe đã biết là ai!
Thẩm Thiên Lăng “xoạch” một phát nhét túi gấm vào ngực, tốt độ cực nhanh.
Tần Thiếu Vũ đỡ trán cười.
Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn hắn. Cười em gái ngươi! Lão tử thay ngươi giấu tang vật biết không!
“Tần Thiếu Vũ!”. Ngâm Lạc Tuyết hùng hổ xông lên. “Trả đồ cho ta!”
“Trả cái gì?”. Tần cung chủ vẻ mặt khó hiểu.
Kỹ xảo biểu diễn quá siêu! Thẩm Ảnh đế trong lòng sùng bái hắn một chút, sau đó cũng làm ra vẻ mặt vô tội y như vậy nhìn Ngâm Lạc Tuyết.
Đặc biệt phu xướng phụ tuỳ (vợ chồng đồng lòng ~).
Nhìn hai người vẻ mặt hoang mang trước mắt, Ngâm Lạc Tuyết vô cùng tức giận. “Tuyết lưu ly là Thánh vật của Vô Tuyết môn, sao có thể rơi vào tay người khác!”
Tần Thiếu Vũ. “A”
Thẩm Thiên Lăng. “…A”
“Giao ra đây!”. Ngâm Lạc Tuyết nâng chưởng vỗ bàn.
Thẩm Thiên Lăng bĩu môn, thật là bạo lực!
“Đường đường Truy Ảnh cung chủ mà lại làm loại chuyện trộm cắp hạ lưu này!”. Ngâm Lạc Tuyết giận không kiềm chế được. “Quả thật vô sỉ!”
“Trộm cắp?”. Giọng Tần Thiếu Vũ bình tĩnh, ánh mắt lạnh đi ba phần. “Nói ta trộm đồ của ngươi, chứng cứ đâu?”
“Nãy giờ chỉ có ngươi chạm qua ta, không phải ngươi chẳng lẽ Tuyết lưu ly tự mình chạy?”. Ngâm Lạc Tuyết chống nạnh tạo thành hình ảnh người đàn bà đanh đá!
“Ta chạm qua ngươi?”. Tần Thiếu Vũ cười như có như không, ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng. “Mơ đi, trong thiên hạ ta chỉ chạm vào một mình Lăng nhi thôi”
Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút, nhưng trong thời điểm mấu chốt không thể lục đục nội bộ, đành dùng vẻ mặt >_< ngồi="" trên="" đùi="" tần="" thiếu="">
Đám đông không sợ chết vây xem từ xa kích động, hình ảnh này thật không dễ thấy, đúng là có lời! Thẩm công tử quả thật nhu nhược khiến người ta thương yêu, hơn hẳn kẻ thứ ba trang điểm lộng lẫy đáng ghét kia, còn õng ẹo, còn trát phấn!
“Ngươi!”. Ngâm Lạc Tuyết suýt chút nữa tức muốn xỉu, trong lòng biết bị hắn chiếm tiện nghi nhưng không cách nào phản bác, gương mặt đỏ bừng.
Thẩm Thiên Lăng có chút băn khoăn, dù sao trộm đồ của người ta cũng là sai, vậy nên hắn hắng giọng một cái chuẩn bị hoà giải, ai ngờ Ngâm Lạc Tuyết đột nhiên nhìn hắn mắng. “Hồ ly tinh!”
Em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng trong nháy mắt chấn động, ta chưa chửi hắn mà hắn lại chửi ta, còn biết nguyên tắc làm người không! Thế mà lão tử còn định tìm cơ hội trả Tuyết lưu ly cho ngươi!
Hiện tại nhất định không trả, ngươi nên tắm một phát rồi về mơ đi!
Thẩm Ảnh đế lòng dạ hẹp hòi nhét túi gấm vào sâu bên trong!
“Một ngày nào đó ta sẽ đòi về!”. Một mình đấu với Tần Thiếu Vũ tuyệt đối không có phần thắng, giằng co thêm cũng không có kết quả, Ngâm Lạc Tuyết nghiến răng nghiến lợi xoay người tức giận xuống lầu.
“Mất hứng, chúng ta cũng đổi chỗ đi”. Tần Thiếu Vũ bỏ lại một thỏi bạc, ôm Thẩm Thiên Lăng nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Cực kì oai!
“Ê!”. Thẩm Thiên Lăng quá sợ hãi, theo bản năng vươn tay ôm cổ hắn.
Cực kì ân ái!
Quần chúng vây xem một lần nữa loá mắt, nhiệt liệt vỗ tay!
Xế chiều hôm đó, chủ đề tám chuyện “Tần cung chủ trước mặt mọi người nổi giận với Ngâm Lạc Tuyết, Thẩm công tử sắc mặt e thẹn ưm ưm ưm” được truyền bá hừng hực, tất cả mọi người đều tỏ ra cảm động với cảnh tượng ấy, quả thật không nhịn được rơi lệ!
Vì vậy đêm đó hai người trở lại Nhật Nguyệt sơn trang thì bất kể là tạp vụ hay thủ vệ, nha hoàn hay đại thẩm, ánh mắt nhìn hai người đều tràn ngập mập mờ nóng bỏng, cực kì rõ ràng!
Thẩm Thiên Lăng ngập mứt quả, hoang mang. “Bọn họ bị trúng tà sao?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, thuận lợi giúp hắn lấy xuống vụn đường trên khoé miệng.
“Ha ha ha!”. Thẩm Thiên Khiêm cười sang sảng, như oan hồn mà bay ra.
Thẩm Thiên Lăng hết hồn. “Ngươi ở đâu ra vậy?”
“Đúng là trời sinh một đôi”. Thẩm Thiên Khiêm khen. “Ta thật hâm mộ”
Thẩm Thiên Lăng nhét mứt quả vào miệng hắn, cực kì giận dữ lao đi.
Không nói bậy sẽ chết sao? “Ha ha ha!”. Thẩm Thiên Khiêm còn cười. “Chắc là Lăng nhi xấu hổ!”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy chân mềm nhũn, suýt nữa ngã dập đầu xuống đất.
Xấu hổ em gái ngươi!
Trong tiểu viện, Bảo Đậu đang lo lắng nhìn ra ngoài.
“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối.
“Ôi chao, công tử về rồi”. Bảo Đậu thở phào một hơi. “Trang chủ và phu nhân ở trong phòng chờ ngươi”
“Chờ ta?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình.
“Đúng vậy, bảo là có chuyện cần nói”. Bảo Đậu giúp hắn chỉnh quần áo, nhỏ giọng nói. “Nhưng nhìn tâm trạng của bọn họ không tệ lắm, công tử không cần căng thẳng”
Có chuyện gì phải nói vào hôm nay chứ… Thẩm Thiên Lăng thấp thỏm trong lòng, đẩy cửa vào phòng.
“Lăng nhi”. Thẩm phu nhân kéo tay hắn. “Sao không ở ngoài chơi lâu một chút?”
Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, nếu đang đợi chẳng lẽ không trông mong hắn sớm về nhà sao?
“Tới chỗ cha đi”. Tâm trạng Thẩm trang chủ rõ ràng cũng tốt, không có vẻ uy nghiêm khí phách trước mặt người ngoài.
Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn ngồi trước mặt hắn, tò mò hỏi. “Có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay ra ngoài chơi với Thiếu Vũ có vui không?”. Thẩm trang chủ hỏi.
Thẩm phu nhân cũng dùng ánh mắt nhiệt liệt nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng >__
Giọng nói nữ tính, vừa nghe đã biết là ai!
Thẩm Thiên Lăng “xoạch” một phát nhét túi gấm vào ngực, tốt độ cực nhanh.
Tần Thiếu Vũ đỡ trán cười.
Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn hắn. Cười em gái ngươi! Lão tử thay ngươi giấu tang vật biết không!
“Tần Thiếu Vũ!”. Ngâm Lạc Tuyết hùng hổ xông lên. “Trả đồ cho ta!”
“Trả cái gì?”. Tần cung chủ vẻ mặt khó hiểu.
Kỹ xảo biểu diễn quá siêu! Thẩm Ảnh đế trong lòng sùng bái hắn một chút, sau đó cũng làm ra vẻ mặt vô tội y như vậy nhìn Ngâm Lạc Tuyết.
Đặc biệt phu xướng phụ tuỳ (vợ chồng đồng lòng ~).
Nhìn hai người vẻ mặt hoang mang trước mắt, Ngâm Lạc Tuyết vô cùng tức giận. “Tuyết lưu ly là Thánh vật của Vô Tuyết môn, sao có thể rơi vào tay người khác!”
Tần Thiếu Vũ. “A”
Thẩm Thiên Lăng. “…A”
“Giao ra đây!”. Ngâm Lạc Tuyết nâng chưởng vỗ bàn.
Thẩm Thiên Lăng bĩu môn, thật là bạo lực!
“Đường đường Truy Ảnh cung chủ mà lại làm loại chuyện trộm cắp hạ lưu này!”. Ngâm Lạc Tuyết giận không kiềm chế được. “Quả thật vô sỉ!”
“Trộm cắp?”. Giọng Tần Thiếu Vũ bình tĩnh, ánh mắt lạnh đi ba phần. “Nói ta trộm đồ của ngươi, chứng cứ đâu?”
“Nãy giờ chỉ có ngươi chạm qua ta, không phải ngươi chẳng lẽ Tuyết lưu ly tự mình chạy?”. Ngâm Lạc Tuyết chống nạnh tạo thành hình ảnh người đàn bà đanh đá!
“Ta chạm qua ngươi?”. Tần Thiếu Vũ cười như có như không, ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng. “Mơ đi, trong thiên hạ ta chỉ chạm vào một mình Lăng nhi thôi”
Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút, nhưng trong thời điểm mấu chốt không thể lục đục nội bộ, đành dùng vẻ mặt >_< ngồi="" trên="" đùi="" tần="" thiếu="">
Đám đông không sợ chết vây xem từ xa kích động, hình ảnh này thật không dễ thấy, đúng là có lời! Thẩm công tử quả thật nhu nhược khiến người ta thương yêu, hơn hẳn kẻ thứ ba trang điểm lộng lẫy đáng ghét kia, còn õng ẹo, còn trát phấn!
“Ngươi!”. Ngâm Lạc Tuyết suýt chút nữa tức muốn xỉu, trong lòng biết bị hắn chiếm tiện nghi nhưng không cách nào phản bác, gương mặt đỏ bừng.
Thẩm Thiên Lăng có chút băn khoăn, dù sao trộm đồ của người ta cũng là sai, vậy nên hắn hắng giọng một cái chuẩn bị hoà giải, ai ngờ Ngâm Lạc Tuyết đột nhiên nhìn hắn mắng. “Hồ ly tinh!”
Em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng trong nháy mắt chấn động, ta chưa chửi hắn mà hắn lại chửi ta, còn biết nguyên tắc làm người không! Thế mà lão tử còn định tìm cơ hội trả Tuyết lưu ly cho ngươi!
Hiện tại nhất định không trả, ngươi nên tắm một phát rồi về mơ đi!
Thẩm Ảnh đế lòng dạ hẹp hòi nhét túi gấm vào sâu bên trong!
“Một ngày nào đó ta sẽ đòi về!”. Một mình đấu với Tần Thiếu Vũ tuyệt đối không có phần thắng, giằng co thêm cũng không có kết quả, Ngâm Lạc Tuyết nghiến răng nghiến lợi xoay người tức giận xuống lầu.
“Mất hứng, chúng ta cũng đổi chỗ đi”. Tần Thiếu Vũ bỏ lại một thỏi bạc, ôm Thẩm Thiên Lăng nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Cực kì oai!
“Ê!”. Thẩm Thiên Lăng quá sợ hãi, theo bản năng vươn tay ôm cổ hắn.
Cực kì ân ái!
Quần chúng vây xem một lần nữa loá mắt, nhiệt liệt vỗ tay!
Xế chiều hôm đó, chủ đề tám chuyện “Tần cung chủ trước mặt mọi người nổi giận với Ngâm Lạc Tuyết, Thẩm công tử sắc mặt e thẹn ưm ưm ưm” được truyền bá hừng hực, tất cả mọi người đều tỏ ra cảm động với cảnh tượng ấy, quả thật không nhịn được rơi lệ!
Vì vậy đêm đó hai người trở lại Nhật Nguyệt sơn trang thì bất kể là tạp vụ hay thủ vệ, nha hoàn hay đại thẩm, ánh mắt nhìn hai người đều tràn ngập mập mờ nóng bỏng, cực kì rõ ràng!
Thẩm Thiên Lăng ngập mứt quả, hoang mang. “Bọn họ bị trúng tà sao?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, thuận lợi giúp hắn lấy xuống vụn đường trên khoé miệng.
“Ha ha ha!”. Thẩm Thiên Khiêm cười sang sảng, như oan hồn mà bay ra.
Thẩm Thiên Lăng hết hồn. “Ngươi ở đâu ra vậy?”
“Đúng là trời sinh một đôi”. Thẩm Thiên Khiêm khen. “Ta thật hâm mộ”
Thẩm Thiên Lăng nhét mứt quả vào miệng hắn, cực kì giận dữ lao đi.
Không nói bậy sẽ chết sao? “Ha ha ha!”. Thẩm Thiên Khiêm còn cười. “Chắc là Lăng nhi xấu hổ!”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy chân mềm nhũn, suýt nữa ngã dập đầu xuống đất.
Xấu hổ em gái ngươi!
Trong tiểu viện, Bảo Đậu đang lo lắng nhìn ra ngoài.
“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối.
“Ôi chao, công tử về rồi”. Bảo Đậu thở phào một hơi. “Trang chủ và phu nhân ở trong phòng chờ ngươi”
“Chờ ta?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình.
“Đúng vậy, bảo là có chuyện cần nói”. Bảo Đậu giúp hắn chỉnh quần áo, nhỏ giọng nói. “Nhưng nhìn tâm trạng của bọn họ không tệ lắm, công tử không cần căng thẳng”
Có chuyện gì phải nói vào hôm nay chứ… Thẩm Thiên Lăng thấp thỏm trong lòng, đẩy cửa vào phòng.
“Lăng nhi”. Thẩm phu nhân kéo tay hắn. “Sao không ở ngoài chơi lâu một chút?”
Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, nếu đang đợi chẳng lẽ không trông mong hắn sớm về nhà sao?
“Tới chỗ cha đi”. Tâm trạng Thẩm trang chủ rõ ràng cũng tốt, không có vẻ uy nghiêm khí phách trước mặt người ngoài.
Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn ngồi trước mặt hắn, tò mò hỏi. “Có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay ra ngoài chơi với Thiếu Vũ có vui không?”. Thẩm trang chủ hỏi.
Thẩm phu nhân cũng dùng ánh mắt nhiệt liệt nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng >__
Danh sách chương