Ngụy Tân Kiệt lấy bức họa năm đó ra, muốn cùng Hiểu Nguyệt nhận thức.

Nhưng mà Hiểu Nguyệt lại lắc đầu nói không phải, nhất định là lầm rồi, Ngụy Tân Kiệt nhìn Thẩm Tinh Hải. Thẩm Tinh Hải suy nghĩ, “Không bằng tìm bọn buôn người năm đó, đến xác định một chút sẽ chắc chắn hơn.”

Ngụy Tân Kiệt gật đầu, cảm thấy biện pháp cũng không tệ, liền hỏi thuộc hạ, “Tìm được người chưa?”

“Hai ngày trước Vương trang chủ có gởi thư, đã tìm được rồi, hai ngày nữa hắn sẽ dẫn theo người đến đây.”

“Rất tốt!” Ngụy Tân Kiệt lòng tràn đầy chờ đợi, Hiểu Nguyệt tinh thần cũng ảm đạm, Trọng Hoa trầm mặc không nói, Thẩm Tinh Hải nghi hoặc đầy bụng.

Trong bầu không khí có chút gượng gạo này, Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm cũng không đi tìm khối Long Cốt thứ năm, mà ở lại tạm thời nghỉ ngơi.

Tiểu Đao cùng bọn Hiểu Nguyệt ở lại phòng khách, đêm đó, Tiểu Đao sau khi ngâm mình tắm nước nóng, mặc bộ váy mới mua màu xanh lá sen tinh xảo mỹ miều, đi chân trần ở trong phòng chạy tới chạy lui, chơi đùa với một con tiểu bạch miêu mập mạp.

Hiểu Nguyệt chống má, ngồi ở cạnh bàn xuất thần, nhìn ánh nến nhảy nhót trên bàn.

Tiểu Đao chơi mệt, cùng mèo nhỏ dựa vào trên đệm, nhìn Hiểu Nguyệt.

Ban đêm mọi âm thanh đều im lặng, Tiểu Đao đột nhiên lên tiếng, “Hiểu Nguyệt?”

Hiểu Nguyệt hình như không có nghe, có vẻ như đang ngẩn người.

Tiểu Đao đi đến phía sau nàng, vươn tay lấy một cái khăn đưa cho nàng.

Hiểu Nguyệt nhận lấy, lau mặt, nhỏ giọng nói, “Chỉ lúc này thôi, về sau cũng không được nữa.”

Tiểu Đao sờ sờ đầu nàng, “Không gì cả, ta ra ngoài đi dạo một chút, cho ta mượn ngọn đèn được không?”

Hiểu Nguyệt gật đầu, Tiểu Đao liền cầm theo ngọn đèn duy nhất trong phòng đi ra cửa. Đóng cửa phòng, đồng thời cũng là đóng cánh cửa của sự tăm tối cùng đau buồn.

Tiểu Đao đi vào trong viện, chỉ thấy hai gian phòng đối diện đèn đang sáng.

Căn phòng sáng đèn bên trái là của Thẩm Tinh Hải, có thể nhìn thấy một bóng người ở trong phòng chậm rãi thong thả bước đi.

Bên cạnh là phòng của Hách Kim Phong, đèn sáng ngay cả cửa sổ cũng mở ra, Hách Kim Phong đang cầm bí quyết khinh công, vừa quay lưng lại vừa khoa tay múa chân vài chiêu thức, có vẻ chuyên chú mà vô ưu vô lo.

Phòng của Trọng Hoa cửa sổ mở, đèn lại tắt. Tiểu Đao đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, trong bóng tối, Trọng Hoa ngồi ở cạnh bàn ngẩn người, tư thế đó, cùng tư thế vừa rồi của Hiểu Nguyệt có chút giống. Tiểu Đao bỗng nhiên nở nụ cười, xem ra hắn cũng không cần mình đưa giúp hắn cái khăn nhỉ? Lại nhìn một gian phòng trước mặt, hẳn là phòng ở tạm của Tiết Bắc Phàm, cửa sổ cũng đóng, đèn cũng không sáng.

Tiểu Đao do dự một chút, chạy đến bên cánh cửa, nhấc giày, nhẹ nhàng khéo léo nâng gót giày, thuận tiện cầm theo một cái chăn phơi nắng bên ngoài quên thu vào, cầm theo ngọn đèn, nhẹ nhàng bước đi.

Xuyên qua hành lang gấp khúc quen thuộc thật dài, hoa viên, phòng bếp, phòng xá, từ đường, mở cửa hông bước ra sau núi, nhìn xuống dưới. . . . . . Căn phòng nhỏ bên cạnh thác nước có rất nhiều ngọn đèn đang thắp sáng. Tiết Bắc Phàm cũng không ở trong phòng, mà là một mình ngồi ở bên cạnh thác nước đốt một đống lửa trại uống rượu, bên người có hai con chó hoang nằm úp sấp đang ngủ gà ngủ gật, cảm giác so với chó nuôi trong nhà còn ngoan hơn.

Tiểu Đao sợ cảnh tối lửa tắt đèn lại còn leo thang đi xuống sẽ trượt chân, có thể sẽ trực tiếp lăn xuống núi, vì thế dứt khoát vận nội công thả người nhảy, liền hướng tới gần lửa trại mà xuống.

Lúc Tiết Bắc Phàm ngẩng đầu, Tiểu Đao đã nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh hắn, một tay ôm chăn, một tay cầm theo ngọn đèn, nghiêng đầu nhìn hắn.

Tiết Bắc Phàm vươn tay kéo nàng, Tiểu Đao đem ngọn đèn đặt sang một bên, run rẩy cầm chăn quấn lên người, duỗi tay đưa cho Tiết Bắc Phàm, sau đó ngồi xuống bên người hắn, nhìn chằm chằm ngọn lửa phía trước.

Tiết Bắc Phàm tiếp tục uống rượu, Tiểu Đao cúi đầu, phát hiện một con chó hoang lớn vẫn đang cọ cọ đầu gối của mình. Vì thế vươn tay, thật cẩn thận sờ sờ cái lỗ tai to của nó, nó chỉ ư ử vài tiếng, rồi ghé vào bên người Tiểu Đao tiếp tục ngủ gà ngủ gật.

“Vậy mà không cắn người đấy!” Tiểu Đao ngạc nhiên.

Tiết Bắc Phàm giúp nàng đắp lại chăn, thêm chút củi vào đống lửa, làm cho ngọn lửa cháy lớn hơn một ít, “Chúng nó cũng không phải là thiên tính hung tàn, chỉ là muốn sống được thì chỉ có thể ăn thịt.”

Tiểu Đao ngẩng mặt nhìn hắn, “Vậy còn chàng? Chàng là ăn thịt để sống, hay là ăn chay để sống?”

Tiết Bắc Phàm cúi đầu nhìn nàng, vươn tay nhẹ nhàng xoa cằm nàng, Tiểu Đao khẽ đẩy tay hắn ra, tiếp tục ngẩng mặt nhìn hắn.

Tiết Bắc Phàm khẽ cười, “Nương nàng không dạy qua cho nàng sao? Ngẩng mặt nhìn nam nhân như vậy, chính là ám chỉ cái gì đó.”

“Ám chỉ cái gì?” Đôi môi màu hồng của Tiểu Đao còn nhếch lên, không sợ chết hỏi.

Tiết Bắc Phàm khẽ vuốt tai nàng, hỏi, “Nàng vì sao lại chạy tới đây?”

“Không biết nữa.” Tiểu Đao lắc lắc đầu, “Bất tri bất giác liền tới thôi.”

“Thật sự?”

“Ừ.” Tiểu Đao gật đầu, “Lừa chàng làm gì?”

“Bất tri bất giác sao. . . . . .” Tiết Bắc Phàm đắc ý, “Có thể lý giải thành, nàng rất quan tâm ta, nhỉ?”

“Một chút. . . . . .”

“Hầy.” Tiết Bắc Phàm khẽ thở dài một tiếng, nhìn sâu đôi mắt Tiểu Đao, ngón cái vuốt ve cằm của nàng.

Tiểu Đao cảm thấy được ngọn lửa hình như quá nóng, nóng đến nỗi hai bên má đều muốn bỏng.

Tiết Bắc Phàm cúi đầu, hôn nhẹ lên khóe miệng đang mỉm cười của Tiểu Đao, ngẩng đầu, nha đầu kia trừ bỏ hai má đỏ ửng, không có tỏ vẻ bất mãn gì.

Tiết Bắc Phàm đem nụ hôn kế tiếp kéo dài them một chút, càng uyển chuyển thâm tình. Tiểu Đao ngửa mặt, trừ bỏ cảm giác mật thiết chỉ thấy truyền lại một chút ấm áp, chính là cảm giác trong lòng có chút ngứa ngáy. Hai mắt nhìn xuyên qua sườn mặt của Tiết Bắc Phàm, nhìn thấy ánh trăng trên đỉnh đầu bị một đám mây hơi mỏng che mất ánh sáng. Nàng liền lầm bầm lầu bầu nói, “Ánh trăng đã không có, cái bóng cũng không thấy.”

Tiết Bắc Phàm ngẩng đầu nhìn nàng, “Thỉnh thoảng cũng để cho cái bóng nghỉ ngơi một chút, cả ngày đi theo chúng ta, chúng nó mệt chết đi được.”

Tiểu Đao nở nụ cười, “Vậy chàng không tịch mịch sao?”

“Hiện tại không.” Tiết Bắc Phàm nhìn hai mắt nàng, “Tuyệt đối không.”

Tiểu Đao cười vui vẻ, “Được, vậy là tốt rồi.”

Tiết Bắc Phàm đưa cho Tiểu Đao nửa bả vai để nàng dựa vào, định nắm tay nàng nhét vào trong chăn. Tiểu Đao lặng lẽ giấu tay đi, Tiết Bắc Phàm đành phải trực tiếp nắm lấy tay nàng.

Hắn cảm thấy rất mới mẻ, bởi vì hắn vẫn biết tịch mịch là như thế nào, nhưng cũng là lần đầu biết, cái gì gọi là không tịch mịch. Nguyên lai tịch mịch với không tịch mịch, khác nhau chính là bên cạnh có người này hay không, chỉ thế thôi.

. . . . . .

Lúc Tiểu Đao tỉnh lại thì thấy mình đã nằm ở trên giường trong phòng, bèn nhìn đỉnh giường khắc hoa. Bên ngoài trời cũng đã sáng, liền nhìn đến bàn trang điểm gần đó, Hiểu Nguyệt mặc một thân váy dài màu vàng nhạt, đang chải đầu. Tiểu Đao dụi mắt, nhìn lại một chút, là Hiểu Nguyệt.

Hiểu Nguyệt nghe thấy động tĩnh, đảo mắt nhìn Tiểu Đao, mỉm cười, “Tỉnh rồi sao? Tiết công tử còn sợ cô bị cảm lạnh, canh gừng ở trên bàn, tỉnh dậy thì uống ngay đi!”

Tiểu Đao “Ừ” một tiếng, gật gật đầu, nâng cằm đánh giá Hiểu Nguyệt, “Hôm nay tinh thần cô hình như rất đặc biệt.”

“Thật không?” Hiểu Nguyệt cười thật rạng rỡ, đến bên cạnh nàng ngồi xuống, “Ta mượn chút son của cô dùng được không, có điều ta không biết thoa, cô chỉ ta bắt chước bộ dáng của cô đi.”

“Rất đẹp đó nha!” Tiểu Đao từ trong bao quần áo lấy ra một cái hộp phấn hình tròn tinh xảo đưa cho Hiểu Nguyệt, chỉ nàng cách lấy phấn trộn với son dùng với nhau, như vậy gương mặt sẽ trông hồng hơn, lại không đến mức quá đỏ.

“Trên đầu nếu có thể cài một cây trâm sẽ đẹp hơn.” Tiểu Đao lấy cây trâm bằng đá thạch lựu lúc trước Hiểu Nguyệt vẫn không chịu cài ra, giúp nàng cài trên búi tóc, cẩn thận đánh giá một chút, lại duỗi tay đem hai lọn tóc dài sau tai nàng để ra phía trước, nhìn trái nhìn phải, gật đầu, “Rất đẹp!”

Hiểu Nguyệt ngồi xuống cạnh bàn, nhìn Tiểu Đao rời giường chải đầu, nói, “Liễu Như Nguyệt đến đây.”

Tiểu Đao sửng sốt, quay đầu lại nhìn nàng, nhíu mày, “Nhanh như vậy sao?”

Hiểu Nguyệt cười cười, “Cô quả nhiên biết nàng sẽ đến.”

Tiểu Đao vẻ mặt chột dạ, nhìn Hiểu Nguyệt.

Hiểu Nguyệt khẽ cười, “Là tự nàng ta đến, có thể thấy được kỳ thật nàng rất để ý Thiếu chủ.”

Tiểu Đao hơi nhàn nhạt bĩu môi, “Cũng không chắc, cô có biết, có vài nữ nhân có lòng tranh cường háo thắng rất mãnh liệt không?”

Hiểu Nguyệt gật đầu, “Sáng nay cô muốn ăn gì? Ta mới nghe nói, bánh bao nhân cải củ của Bắc Hải phái ăn ngon lắm!”

Tiểu Đao thay y phục xong, “Ta phải lấy được hai cái, có cay không?”

“Cay.”

“Rất tốt!” Tiểu Đao vui sướng cùng Hiểu Nguyệt đi ra cửa, tới tiền viện, liền thấy rất nhiều người ở đó.

Tiết Bắc Phàm ngậm cái bánh bao ngoắc ngoắc Tiểu Đao, “Mẻ bánh bao mới ra lò vị thịt bò và cải củ còn cay nữa, cực phẩm đó Tiểu Đao!”

Tiểu Đao theo mùi liền lại gần, ngồi xuống nhận lấy bánh bao cắn một ngụm, mới phát hiện Liễu Như Nguyệt đang ngồi ở bên người Thẩm Tinh Hải, Hiểu Nguyệt nhìn thấy một chỗ trống bên cạnh Trọng Hoa liền ngồi xuống.

“Mấy ngày không gặp, Hiểu Nguyệt cô nương trở nên xinh đẹp thật!” Liễu Như Nguyệt mỉm cười, tiểu nha hoàn độc miệng ở phía sau đã nói tiếp, “Đúng là, hiện tại thân phận bất đồng sao?”

Trọng Hoa nhíu mày, Tiết Bắc Phàm cũng lắc đầu —— Thực vô nghĩa, mới sáng sớm đã ăn nói độc địa.

Đang muốn lên tiếng giảng hòa, liền thấy Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hai người, nói, “Ta vốn rất xinh đẹp, chỉ là không thích ăn mặc đẹp thôi.”

“Khụ.” Thẩm Tinh Hải một miệng nước trà liền sặc, một bên Hách Kim Phong còn bổ sung thêm, “Đây chính là lời nói thật, Hiểu Nguyệt cùng muội tử của ta đều là mỹ nhân trong mỹ nhân!”

Trọng Hoa kinh ngạc nhìn Hiểu Nguyệt.

Hiểu Nguyệt vươn tay chỉ chỉ chén giấm chua gần tay hắn. Trọng Hoa ngơ ngác liền đem chén giấm chua đặt trước mắt nàng, Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm lấy trứng chiên chấm giấm chua ăn.

Liễu Như Nguyệt nhìn chiếc đũa nàng gắp trứng chiên, cùng nha hoàn phía sau liếc mắt nhìn nhau một cái. Tiểu nha hoàn kia cảm thấy tức giận, Hiểu Nguyệt này rõ ràng là một kẻ thân phận thấp hèn, hiện giờ bay lên đầu cành làm phượng hoàng, ngay cả tính tình cũng trở nên kiêu ngạo.

Thấy Hiểu Nguyệt vui vẻ ăn, nha hoàn kia than thở một câu, “Đúng là cách ăn của hạ nhân.”

Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, “Ngươi không phải cũng như vậy sao? Ngươi cũng là hạ nhân.”

Tiết Bắc Phàm lấy tay nâng cằm, nhìn Tiểu Đao ngồi bên đang rất vui vẻ, nháy mắt với nàng —— Nàng cho Hiểu Nguyệt uống thuốc gì vậy? Như thế nào mà vừa ngủ dậy lại thay đổi thành người khác thế này? Tiểu Đao nhướng mi nhìn sang Trọng Hoa gần đó đang trợn mắt há hốc mồm, Trọng Hoa không biết nên nói gì, chỉ là. . . . . . Có gì đó tựa hồ rất sống động, tóm lại Hiểu Nguyệt hôm nay, đặc biệt đặc biệt xinh đẹp, khiến hắn có chút không thể dời tầm mắt.

Liễu Như Nguyệt sắc mặt bình tĩnh, không ăn gì, tiểu nha đầu phía sau nàng trên mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng mà không thể cãi lại.

Con người chính là như vậy, cái gọi là kẻ hiền bị người khi, ác nhân tự có ác nhân phá. Càng nhường nhịn, có đôi khi lại càng bị người khác khinh. Hiểu Nguyệt trước đây chưa bao giờ cãi lại, hôm nay cãi lại thì phát hiện, người thật sự không cần lúc nào cũng nhẫn nhịn, bởi vì khi dễ hạ nhân, bình thường cũng là hạ nhân, vô luận ngươi có thật sự có phải hạ* hay không. Con người vốn không phân biệt cao thấp, nhưng lại luôn luôn muốn đem bản thân gộp thành cùng một loại, tốt thì sẽ thành loại thượng, không sợ tiện nhân, chỉ sợ nhân tự tiện. (*hạ trong hạ nhân)

Đang ăn điểm tâm, chợt thấy Tô Cơ thướt tha đi tới, “Bắc Phàm này, đệ có tin tức của đại ca không?”

Tiết Bắc Phàm lắc lắc đầu.

“Ừm. . . . . .” Tô Cơ gật gật đầu, tùy tiện chào hỏi mọi người vài câu, tâm sự nặng nề rời đi.

Tiết Bắc Phàm cùng Nhan Tiểu Đao liếc mắt nhìn nhau một cái —— Kỳ lạ!

Lúc này, một hạ nhân tiến vào bẩm báo Tiết Bắc Phàm, nói là Vương Bích Ba dẫn theo người Tây Vực đến.

Tất cả mọi người trở nên khẩn trương, không phải là tên buôn lậu năm đó đến đây chứ?

Chỉ có mình Hiểu Nguyệt, vẫn như cũ cúi đầu ăn sáng, chút biến hóa trên mặt cũng không có.

Không lâu sau, Vương Bích Ba dẫn theo một nam tử trung niên người Tây Vực lảo đảo từ bên ngoài đi vào, vừa thấy trên bàn có bữa sáng, nhanh chóng chạy tới bên người Tiểu Đao, “Cho ta cái bánh bao.”

Tiểu Đao còn chưa kịp động thủ, Tiết Bắc Phàm cầm một cái bánh bao nhét vào miệng hắn, làm Vương Bích Ba nghẹn đến thiếu chút nữa đứt hơi.

Sau khi tiếp tục uống một chén nước, Vương Bích Ba quay sang người Tây Vực kia chỉ chỉ Hiểu Nguyệt lại chỉ chỉ Thẩm Tinh Hải.

Người trung niên kia vẻ mặt mờ mịt nhìn nhìn hai người, khó hiểu lắc đầu.

Ngụy Tân Kiệt khẽ nhíu mày, hỏi Thẩm Tinh Hải, “Thẩm huynh, ngươi có nhận biết vị đại thúc này hay không?”

Thẩm Tinh Hải đành phải ở trong lòng than nhẹ, lắc lắc đầu, “Ta không biết, năm đó bọn buôn người đều là mặt đỏ có râu quai nón còn rất mập mạp, trông không giống như vậy.”

Tiết Bắc Phàm nhíu mày, “Có thể đã giảm béo hay không, cạo râu này nọ. . . . . .”

Thẩm Tinh Hải lắc đầu.

Liễu Như Nguyệt hơi hơi cười cười, tiểu nha phía sau đầu đắc ý, “Đáng tiếc, vẫn là mệnh hạ nhân.”

Hiểu Nguyệt cũng lắc lắc đầu, “Ta đã không còn là hạ nhân, là người tự do.”

Liễu Như Nguyệt kinh ngạc nhìn Hiểu Nguyệt, sau đó lại nhìn Thẩm Tinh Hải, “Hiểu Nguyệt cô nương không phải thị vệ của chàng sao?”

Thẩm Tinh Hải gật đầu, “Ừ, nhưng khế ước bán thân ta đã trả lại cho Hiểu Nguyệt, sau này nàng có thể tự quyết định chuyện của bản thân.”

Liễu Như Nguyệt nhẹ nhõm thở dài một hơi, cười nói, “Thật đúng lúc, muốn ta giúp Hiểu Nguyệt giới thiệu một mối hôn sự hay không? Tuổi này cũng nên lập gia đình rồi.”

Hiểu Nguyệt vội vàng lắc đầu, “Không cần, ta đã có ý trung nhân.”

Mọi người cả kinh, Tiểu Đao thì cầm chén canh gừng uống ừng ực.

“Không biết, người trong lòng của Hiểu Nguyệt cô nương là ai vậy?” Liễu Như Nguyệt cười hỏi, nhưng ý cười trong đáy mắt cũng không có.

Hiểu Nguyệt ăn xong điểm tâm, buông đũa, đáp lời, “Không liên quan đến ngươi.”

Liễu Như Nguyệt khóe miệng khẽ giật giật, tâm nói, không phải hạ nhân tính tình cũng lớn lối thật!

Tiểu Đao thì nhịn cười, nếu không lát nữa cả bàn sẽ đều là canh gừng.

“Tinh Hải.” Liễu Như Nguyệt ngược lại nhìn Thẩm Tinh Hải, “Chúng ta khi nào thì trở về? Thẩm phu nhân cũng lo lắng cho chàng.”

Thẩm Tinh Hải trầm mặc không nói, ngẩng đầu nhìn Hiểu Nguyệt.

Hiểu Nguyệt cùng Hách Kim Phong bên cạnh không biết đang nói cái gì, hình như là Hách Kim Phong muốn hỏi một chút về kỹ xảo dùng ám khí cùng khinh công gì đó, phương diện này Hiểu Nguyệt rất lợi hại, cho nên hắn khiêm tốn thỉnh giáo.

“Ta. . . . . .” Thẩm Tinh Hải bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Liễu Như Nguyệt nói, “Quận chúa, bằng không nàng về trước, ta còn có chuyện muốn làm.”

Liễu Như Nguyệt không khỏi kinh ngạc, những người khác đang ngồi cũng kinh ngạc nhìn Thẩm Tinh Hải.

Vương Bích Ba ngậm bánh bao vô thanh huýt sáo một tiếng.

“Nếu chàng không trở về, sẽ lỡ lễ mừng năm mới.” Liễu Như Nguyệt nắm chặt cái khăn trong tay, “Hỉ sự khi nào thì tiến hành?”

Thẩm Tinh Hải cười, “Nàng với ta kỳ thật vốn không có hôn ước.”

Liễu Như Nguyệt mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Hải, “Chàng muốn hủy hôn ước?”

Nha hoàn phía sau nàng cũng nhảy lên, “Thẩm Tinh Hải, ngươi xem Quận chúa của chúng ta là cái gì? Chẳng lẽ đem Quận chúa của chúng ta cùng kẻ hạ nhân đặt ở chung với nhau hả?”

Thẩm Tinh Hải thở dài một hơi, với tay lấy cái chén đặt ở trên bàn, “Ta chịu đủ rồi.”

Mọi người nhìn hắn.

“Chịu đủ cái gì?” Liễu Như Nguyệt nhìn hắn.

Thẩm Tinh Hải thản nhiên cười cười, đè nén cơn tức giận, “Quận chúa thỉnh quay về, nam nhân quỳ gối dưới váy nàng nhiều vô kể, không ai thua kém ta, ta không xứng với nàng.”

Liễu Như Nguyệt nghiến răng, mặt đỏ ửng, chưa bao giờ chịu qua loại vũ nhục này, nàng đường đường là một Quận chúa, ngàn dặm xa xôi tìm đến, thế nhưng lại bị người khác nói chịu đủ rồi, đuổi đi! Ấy thế mà lại thua một kẻ hạ nhân bị bọn buôn người mua bán!

Không khí đang căng thẳng, đột nhiên thấy Vương Bích Ba vỗ đầu, “Ai nha, ngươi xem trí nhớ của ta, đây là xa phu của ta, từ Tây Vực đánh ngựa cho ta, ai, bảo tên đại mập mạp ngoài cửa vào đi!”

Tất cả mọi người kinh ngạc địa nhìn phía cửa, chỉ thấy một người cao lớn mập mạp bước vào, người này mặt đỏ bừng bừng, râu quai nón xồm xoàm, vừa vào cửa, đã hỏi không đầu không đuôi, “Muốn ta nhận thức người nào hả?”

“Ngươi xem xem nơi này có người nào ngươi quen biết không.” Thẩm Tinh Hải đã sớm nhận ra đây là bọn buôn người Tây Vực, bởi vì nhìn rất quen, đúng là bọn người năm đó đã đem Hiểu Nguyệt bán cho người của mình. Mà Hiểu Nguyệt lúc ấy cũng đã nhớ được, liếc mắt một cái cũng nhận ra người nọ, mở miệng, “Ngô đại thúc?”

Gã mập mạp ngẩn người, nhìn chằm chằm Hiểu Nguyệt kỹ càng, vỗ đùi, “U, là nha đầu này, lớn rồi sao, ta thật không nhận ra con.”

Ngụy Tân Kiệt nhíu mày, một phen bắt lấy tay mập kia, chỉ vào Thẩm Tinh Hải, “Năm đó người mua Hiểu Nguyệt có phải là hắn không?”

Bọn buôn người nhìn nhìn Thẩm Tinh Hải, gật đầu, “Là hắn, tròn tròn rất béo, rất giống hắn.”

Tất cả mọi người ở đây thở phào một hơi, thì ra là thế.

Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tiểu Đao, chỉ thấy nàng cười tủm tỉm. Tiểu Đao trong lòng đang rất cao hứng —— thật không ngờ, xem ra, Thẩm Tinh Hải cùng Trọng Hoa đều là người có thể phó thác chung thân, chỉ xem Hiểu Nguyệt chọn hay bỏ như thế nào thôi.

“Cha ta muốn ta thừa kế tước vị.” Ngụy Tân Kiệt vừa rồi không biểu lộ sắc thái gì cả, hiện giờ Hiểu Nguyệt quả thật là muội tử của mình, lại cảm thấy vừa rồi có chút bị khinh thường khi dễ, vì thế nhìn Liễu Như Nguyệt, “Cho nên, Hiểu Nguyệt cũng là Quận chúa.”

Liễu Như Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn Hiểu Nguyệt cười, “Chúc mừng, Hiểu Nguyệt Quận chúa.”

Hiểu Nguyệt suy nghĩ, xoay mặt nhìn Ngụy Tân Kiệt, “Ta có thể chỉ làm Hiểu Nguyệt hay không?”

“Ha ha.”

Tiểu Đao cười một tiếng, thấy mọi người nhìn mình, cúi đầu tiếp tục lấy bánh bao thịt đút hai con cún vàng bên cạnh bàn.

Ngụy Tân Kiệt nhìn chằm chằm Hiểu Nguyệt một lúc lâu, gật đầu, “Đương nhiên, nhưng mà, nếu rảnh nhất định phải về gặp phụ thân, ông rất nhớ muội.”

Hiểu Nguyệt cười, gật đầu, “Được, cám ơn đại ca.”

Ngụy Tân Kiệt vốn không có muội muội, nếu là trước kia muốn nhận thức Hiểu Nguyệt vì còn có chút tư tâm, lúc này thì lại hoàn toàn cao hứng! Con người vốn dĩ là như vậy, thì ra cảm giác có muội muội thật đúng là không tồi! Huống chi Hiểu Nguyệt tính cách đơn thuần, bộ dạng lại xinh đẹp hiền lành, Ngụy Tân Kiệt khi nhận ra mình có một muội muội, cả người đều phấn khởi, rất thống khoái!

Liễu Như Nguyệt dẫn theo nha hoàn ly khai Bắc Hải phái, mọi người chấm dứt bữa sáng, đều tự lo chuyện của mình.

Thẩm Tinh Hải đang thu dọn hành lý, chợt nghe tiếng gõ cửa, nhìn ra, thấy Tiết Bắc Phàm tựa cửa nhìn hắn.

“Ta chuẩn bị quay về Tinh Hải viên.” Thẩm Tinh Hải hỏi Tiết Bắc Phàm, “Cần ta lưu lại hỗ trợ không?”

Tiết Bắc Phàm khoát tay, “Ngươi đi lo chuyện của ngươi là được rồi.”

“Trở về nói rõ với nương ta, rất nhiều chuyện cần giải quyết.” Thẩm Tinh Hải cười pha chút khổ não, “Kỳ thật, nương ta nửa năm qua càng ngày càng không minh mẫn.”

Tiết Bắc Phàm khó hiểu, “Có ý gì?”

“Có rất nhiều chuyện người không nhớ được, không giống như trước muốn ta hơn hẳn mọi người, mà trái lại quan tâm cuộc sống của ta hơn. Tiếc là quên rất nhanh, có đôi khi ngay cả ta là ai cũng quên mất.” Thẩm Tinh Hải thu vén hành lý vào tay nải, “Xem ra, chuyện đem lại vinh quang cho Thẩm gia, chỉ có thể giao cho đời kế tiếp mà thôi.”

Tiết Bắc Phàm cười, “Như vậy kỳ thật cũng rất tốt, tự do tự tại, Hiểu Nguyệt so với Quận chúa kia thật ra mạnh mẽ hơn rất nhiều.”

Thẩm Tinh Hải nhìn nhìn Tiết Bắc Phàm, lắc đầu cười khổ, “Ngươi có lúc thì rất khôn khéo, có lúc sao lại không hiểu ra mấu chốt như vậy chứ?”

“Hửm?” Tiết Bắc Phàm nghe không hiểu.

“Ngươi cảm thấy, còn có thể để Hiểu Nguyệt ở lại bên người ta sao?” Thẩm Tinh Hải hỏi lại.

Tiết Bắc Phàm sửng sốt, “Nhưng mà, ngươi đã buông tha cho Quận chúa kia, sau đó. . . . . .”

“Sau đó sẽ không có sau đó.” Thẩm Tinh Hải chuẩn bị tay nải xong, “Thay ta chuyển lời đến Trọng Hoa, nói hắn hảo hảo chiếu cố Hiểu Nguyệt.” Nói xong, lưng đeo tay nải, nhanh chóng ra khỏi Bắc Hải phái, tiêu sái đi xuống núi.

Tiểu Đao đứng ở cửa phòng của Tiết Bắc Phàm, kinh ngạc nhìn Thẩm Tinh Hải, không thể ngờ được.

“Thế nào?” Tiết Bắc Phàm hỏi nàng, “Có cao kiến gì không?”

Tiểu Đao mím môi, chậm rãi cười, “Thì ra trong một đêm có thể nghĩ thông suốt nhiều chuyện như vậy, nhưng lại cố tình, con người có thể lập tức đưa ra quyết định hoặc là chậm rãi quyết định, cho nên nếu không phải chọn sai, thì chính là do dự bỏ qua.”

. . . . . .

Trọng Hoa ở phía sau núi, còn Tiết Bắc Phàm ở trong căn nhà nhỏ ngồi ngẩn người nhìn thác nước, liền cảm giác phía sau có người đi tới. Hắn thở dài, tưởng là Tiết Bắc Phàm, đưa bình rượu cho hắn, “Cùng nhau ngồi xuống uống vài chén?”

Bình rượu bị người lấy đi, còn có một người ngồi xuống cạnh hắn.

Trọng Hoa liếc mắt một cái liền thấy một chiếc váy dài màu vàng nhạt rất tinh xảo, còn có ngón tay thon dài, hơi ngẩn người, ngẩng đầu. . . . . . Chỉ thấy Hiểu Nguyệt ôm bình rượu ngồi ở bên cạnh hắn.

“Hiểu. . . . . . Hiểu Nguyệt!” Trọng Hoa có chút băn khoăn, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, hỏi nàng, “Khi nào thì khởi hành?”

Hiểu Nguyệt nghiêng người, “Đi đâu?”

“Nàng cùng Thẩm Tinh Hải khi nào thì quay về Tinh Hải viên?” Trọng Hoa cúi đầu, “Hay là lập tức đi, đến nói lời từ biệt đây?”

Hiểu Nguyệt nhìn hắn một lúc lâu mới nói, “Thiếu chủ đã quay về Tinh Hải viên.”

Trọng Hoa hơi sửng sốt.

“Ta muốn đi với Trọng Hoa.” Hiểu Nguyệt ôm bình rượu, “Hơn nữa ta học tính bàn tính còn chưa xong.”

Trọng Hoa chậm rãi, từ từ há hốc miệng, có chút không tin bản thân mình đang tỉnh.

Hiểu Nguyệt buông bình rượu nhìn hắn, “Chàng không cần nói, ta muốn du ngoạn thiên hạ.”

“Được!” Trọng Hoa một phen kéo tay nàng, giống như sợ nàng đột nhiên bỏ chạy, gãi gãi đầu, có chút khó tin được, “Nàng. . . . . .” Chân tay luống cuống nửa ngày, Trọng Hoa xác nhận hỏi lại Hiểu Nguyệt, “Nàng chọn ta?”

Hiểu Nguyệt nhìn hắn, gật đầu, “Ừ!”

“Vì cái gì?” Trọng Hoa hỏi một câu ngu ngốc, bất quá chuyện này thật sự ngoài dự đoán của hắn. Vốn nghĩ rằng Thẩm Tinh Hải đưa ra quyết định này, hy sinh trọng đại như vậy, Hiểu Nguyệt lại cùng hắn tình đầu ý hợp, nhất định sẽ song túc song tê. Hắn còn tự an ủi bản thân, ít nhất Hiểu Nguyệt được hạnh phúc, cũng không có gì không tốt. Nhưng lúc này. . . . . . Hạnh phúc tới rất đột ngột, đến nỗi hắn hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý.

Hiểu Nguyệt thực còn rất nghiêm túc suy nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Ta không biết.”

Trọng Hoa sửng sốt, “Không biết vì sao chọn ta?”

“Ừ.” Hiểu Nguyệt gật gật đầu, “Không có lý do.”

Trọng Hoa cũng nở nụ cười, vươn tay đem Hiểu Nguyệt kéo vào trong ngực, “Không có lý do gì là tốt rồi!”

Không có lý do, so với bất cứ lý do gì, đều tốt hơn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện