Lúc tin dữ truyền đến tai Tiêu Trọng Nhụ thì trên dưới Tiêu phủ đã loạn cào cào. Tất cả chủ tử cùng nô tài đều đang khóc gào trên chính đường, thân sinh mẫu thân của đại thiếu gia - Nhị di nương khi nghe được hung tin thì bất chấp quên cả choàng áo ngoài vội chạy đuổi tới tiền đường. Thị nhìn đến thân thể đang nằm bất động giữa nhà chỉ phát ra một tiếng "Đại ca nhi" rồi ngất xỉu, lúc thị bị người nhéo tỉnh dậy phát hiện không phải đang gặp ác mộng thì chỉ biết ôm lấy xác đại ca nhi mà khóc lóc thê thảm.

"Lão gia đã về!"

Khi Tiêu Trọng Nhụ chạy về Tiêu phủ thì cả nhà đã khóc thành đàn. Lưu thị nghe hạ nhân hô lão gia về thì nhanh chóng tiến lên nghênh đón, lại nhịn không được mà rơm rớm. Tiêu Trọng Nhụ không đủ kiên nhẫn để trấn an bà, chỉ đẩy ra đám người đang chắn đường mà thẳng tiến vào trong cho đến khi tận mắt nhìn thấy thi thể của Tiêu Thịnh.

Thi thể của Tiêu Thịnh được đặt ngay giữa chính đường, người xung quanh xếp thành vòng tròn đang khóc rền rĩ, bọn thị nữ lôi kéo Nhị di nương dậy, Hứa thị đã ngất đến hai lần, mỗi lần tỉnh dậy chỉ biết gào "con ta", tiếng khóc thê lương kia khiến người đau thấu tâm can.

Tiêu Trọng Nhụ thấy rõ được người đang nằm là ai, cũng thất thanh kêu lên một tiếng "Thịnh nhi", mặt mày tối sầm lui về sau nửa bước.

"Lão gia!" Lưu thị và hạ nhân vội lại đỡ Tiêu Trọng Nhụ, e sợ hắn cũng ngã xuống. Tiêu Trọng Nhụ phất tay đẩy người bên cạnh ra, đi về phía Tiêu Thịnh. Mặt Tiêu Thịnh xám ngoét, trên người khoác lớp áo ngủ hẳn là do hạ nhân phủ thêm lên, Tiêu Trọng Nhụ vươn bàn tay run rẩy chạm lên mặt con trai. Tiêu Thịnh mới chết mà da đã lạnh băng. Tiêu Trọng Nhụ sững sờ nhìn cậu, hớp lấy hớp để mấy ngụm khí. Một hồi lâu sau hắn mới chuyển mắt nhìn sang mấy người đang quỳ.

Ngay bên cạnh thi thể Tiêu Thịnh là Cố Quân đang bị mấy bà vú già gô lại. Cậu chỉ mặc một lớp áo lót mỏng tanh, tóc tai bù xù không biết là bị dọa sợ hay thế nào mà khuôn mặt thẫn thờ ngồi chồm hỗm xuống đất, hai mắt trừng lớn như đã quên phải khóc làm sao. Lúc này Hứa thị vừa ngất đi đã tỉnh lại, thị nhìn Quân ca nhi thì như thấy cừu nhân sát hại cha ruột, thị lảo đảo nhào tới toan ra tay bóp chết cậu: "Ngươi thật ác độc! Quá ác độc!"

"Nhị nãi nãi, không được!"

Tiêu Trọng Nhụ thấy lại sắp loạn thành một đoàn thì lạnh giọng quát: "Làm càn!"

Lão gia vừa lên tiếng thì bọn hạ nhân lập tức kéo Nhị di nương xuống. Hứa thị sau khi bị lôi ra ngoài thì chính đường cũng dần an tĩnh lại, chỉ còn đâu đó một vài tiếng thút thít nức nở. Cố Quân bị hạ nhân ném tới trước mặt lão gia, khi cậu nhìn thấy đôi giày thêu chỉ vàng thì đôi mắt đỏ ngầu chậm rãi ngước lên, bấy giờ mới nhìn rõ biểu cảm của Tiêu Trọng Nhụ, chỉ là giờ phút này đã không còn ôn nhu thân thiết như ngày xưa.

Lão gia...Cố Quân thì thào không thành tiếng, cậu kinh ngạc quay đầu nhìn xác Tiêu Thịnh đang nằm đó, suy sụp ngồi thụp xuống, một giọt nước mắt lăn dài xuống má.

Tiêu Trọng Nhụ lạnh lùng nhìn Cố Quân, hảo cảm của hắn dành cho Quân ca nhi theo cái chết của Tiêu Thịnh mà tan biến thành hư ảo. Hẳn chưa bao giờ cảm thấy lòng mình lại xơ cứng đến vậy, nhưng khi mở miệng ra thì giọng hắn lại bình tĩnh đến lạ. "Quân nhi, ngươi thuật lại rõ đầu đuôi đi." Hắn nói vô cùng chậm rãi, như thể phổi bị rút cạn khí. "Rốt cuộc thì đại ca nhi vì sao mà chết?"

Cố Quân lau nước mắt như cố lấy lại bình tĩnh. Cậu lướt mắt nhìn toàn bộ người đang có mặt ở chính đường Tiêu phủ, sau đó từng câu từng chữ kể lại ngọn nguồn sự tình.

Hóa ra Tiêu Thịnh sau khi dùng thử xuân dược trợ hứng chỗ quả phụ thì biết dâm được kia quả thật hữu hiệu, thế là lấy về nhà định bụng cùng Cố Quân trải qua một đêm xuân kiều diễm. Quân ca nhi tận mắt chứng kiến cậu uống thứ dược không rõ lai lịch nhưng chưa kịp ngăn cản đã bị đẩy về lại giường. Tối nay Tiêu Thịnh khác hẳn so với dĩ vãng, căn dương v*t đỏ nóng có thể nói là sinh động hơn trước. Cố Quân thấy vậy thì ẩn ẩn lo lắng trong lòng, còn Tiêu Thịnh thì cứ khăng khăng đòi hỏi cậu trong khi cậu ta từ trưa đã làm hai lần với ả quả phụ, thành ra tinh tử không còn mấy, e là không đủ cứng để đưa vào. Cậu ta không chỉ muốn dùng tư thế trên dưới bình thường, còn ồn ào gọi tì nữ lấy hộp dâm dược ra.

Tì nữ vào phòng đưa chiếc hộp lên cho cậu ta, Cố Quân thấy cậu đổ ra ba viên thuốc không nói không rằng nuốt luôn một lượt. Thuốc vừa xuống bụng thì trong chớp mắt Tiêu Thịnh đã thấy máu toàn thân chảy rần rần như nước xiết, liền đuổi hạ nhân ra ngoài sau đó cười hì hì tiến lại ôm Quân ca nhi. Cố Quân thấy người cậu nóng đến hoảng, sốt ruột nói: "Cậu uống liều lớn như vậy không sợ hại thân sao?" Tiêu Thịnh nào thèm để ý, chỉ nói "Hại thân cái gì, anh cứ thử đi rồi biết thứ này lợi hại thế nào, đảm bảo sẽ làm anh phải dục tiên dục tử." Nói xong bèn tách hai chân Cố Quân ra, tay nắm lấy dương v*t chen vào hoa huy*t.

Lần này Tiêu Thịnh đúng là làm thật, phần quy đầu mới tiến vào đã khiến hắn thích muốn chết, cũng không quan tâm đây có phải là lần đầu của Cố Quân hay không, cứ vậy cứng rắn dùng lực đẩy mạnh vào trong. Cố Quân nghẹo đầu qua một bên cắn răng chịu đựng toàn căn tiến vào, nhưng Tiêu Thịnh chưa tiến vào hết đã rút ra lại, cọ xát mười mấy lần đang tính dứt khoát muốn khoái hoạt một hồi thì bỗng thấy choáng váng đầu óc. Cố Quân cảm giác cậu ta không có động đậy gì thì quay đầu lại nhìn mới phát hiện mặt Tiêu Thịnh đỏ bừng, đầu túa mồ hôi trông rất dọa người. Cậu vội đứng lên thì thấy dương cụ của Tiêu Thịnh đứng thẳng tắp còn chỗ mã mắt thì đang ri rỉ máu.

"Người đâu!" Quân ca nhi nhanh chóng mặc lại quần áo gọi người tiến vào, bọn hạ nhân thấy cảnh tượng này đều phải kinh hãi, vội chạy đi thỉnh đại phu lại còn đám nha đầu ở lại giúp thiếu gia vuốt căn trụ. Tiêu Thịnh đau đớn hét lên bắn ra chỉ có máu với nước, khiến người khác kinh sợ không thôi. Không đợi đại phu tới thì Tiêu Thịnh xoay người hét "ahhh" một tiếng thảm thiết rồi...chết.

Người trong Tiêu phủ nghe vậy thì hết sức hoảng sợ, lại có nha đầu thông phòng Hương Hà của đại ca nhi làm chứng xác thật đã chính mắt nhìn thấy dược hoàn đựng trong hộp son, sau đó thì dương căn chỉ bắn ra máu không bao lâu thì đại ca nhi chết. Đám người trong chính đường đâu ai ngờ Tiêu Thịnh lại chết như vậy, có người chịu không được lại bắt đầu khóc. Lưu thị tiến tới đánh cho Quân ca nhi một bạt tai, vừa khóc vừa mắng cậu: "Cứ tưởng ngươi khôn ngoan thế nào, chuyện của Đại ca nhi lớn như vậy lại không nói một tiếng mới ra cơ sự thế này!"

Cố Quân bị đánh lệch qua bên vẫn cố quỳ thẳng. Lưu thị cố ý ra vẻ nhưng thực chất trong lòng bà đang rất hốt hoảng,Quân ca nhi là người của bà, hôn sự cũng là do bà dốc hết sức thúc đẩy, lúc này xảy ra mạng người sợ là chẳng những Quân ca nhi mà ngay cả chính bà cũng khó mà giữ được mạng, bà quan sát sắc mặt khó dò của lão gia thì vội quỳ xuống nói: "Đều là do thiếp thân hồ đồ bị Cố gia che mắt, rước phải sao chổi về nhà! Thiếp thân....Thiếp thân có lỗi với liệt tổ liệt tông Tiêu gia!"

Phu nhân vừa quỳ thì bọn hạ nhân cũng lần lượt quỳ xuống, khóc rống lên. Chỉ riêng Tiêu Trọng Nhụ là vô cùng hỡ hừng, hắn chậm rãi liếc mắt nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Cố Quân. Nửa bên mặt Cố Quân bị đánh sưng vù lên, mà cậu ngay cả biện giải hay cầu xin cũng không, cứ như đã chết lặng trong lòng. Bộ dạng này còn thê lương hơn bất cứ kẻ đang khóc rống nào trong phòng lúc này đây.

"Đi..." Tiêu Trọng Nhụ giương tay, "Đi gô cổ ả quả phụ cùng tên đại phu chế dược...không...cả những kẻ hôm đó cùng Thịnh nhi đi ra ngoài, tất cả bọn chúng, bất kể là ai đều phải bắt hết lại cho ta." Tiêu Trọng Nhụ chỉ tay ra lệnh bắt ai, giam ai đâu vào đó. Toàn bộ hạ nhân trong phòng thiếu gia đều bị áp giải xuống dưới, ngay cả Cố Quân cũng bị bắt lại nhốt vào sài phòng, chờ bắt hết tội nhân lại rồi thụ thẩm cùng một lượt.

S au khi xử lý thỏa đáng hết thảy, người cũng tản dần ra, còn Lưu phu nhân thì ngất xỉu được người nâng đi xuống. Tiền đường to lớn phút chốc chỉ còn lại Tiêu Trọng Nhụ cùng thi thể con hắn.

Màn đêm cũng dần trở lại sự lặng thinh vốn có của nó, Tiêu Trọng Nhụ trầm tĩnh nhìn xác Tiêu Thịnh, tay áo hắn còn dính cả vết máu khô. Hắn đưa tay ra phủ lên khuôn mặt lạnh như băng của Tiêu Thịnh, tuy đứa con trai này không có chút tiền đồ nào nhưng chung quy vẫn là thân sinh cốt nhục của hắn...

Tiêu Trọng Nhụ cúi xuống áp khuôn mặt lên một bên má đã lạnh. Đại đường tráng lệ của Tiêu phủ cuối cùng chỉ còn lại loáng thoáng vang vọng tiếng khóc thê lương.

Tiêu phủ xử lý ma tang.

Tiêu đại thiếu gia dùng xuân dược quá liều mà chết, Tiêu thái phó nổi cơn thịnh nộ sai người tróc nã quả phụ bán dược, gã đại phu phối dược cùng một đám giám sinh Quốc tử giám, tổng cộng có đến ba mươi mấy người. Tiêu Trọng Nhụ đích thân ra mặt thẩm vấn, đầu tiên là ả dâm phụ đưa xuân dược cho đại ca nhi, hắn hận không thể nghiền xương ả ra thành tro, sau khi dùng đại hình tra tấn ả xong thì lôi cả nhà tên đại phu bán phối dược cho ả ra xử tử hết. Tiếp đến là Lữ Bật, Lữ giám sinh vốn định lấy lòng con trai Thái phó, ai dè lại tiếp tay gây ra mạng người, gã bị dọa sợ đến phát điên nhưng không vì thế mà Tiêu Trọng Nhụ tha cho gã, ngay cả cha mẹ gã đều bị gán tội mưu hại tử tự Thái phó mà bị hạ ngục. Các giám sinh Quốc tử giám khác tuy tính là vô tội nhưng cũng không thoát được đại nạn, bọn họ sau khi bị giam nửa tháng được thả về thì phát hiện phụ thân đều bị biếm chức, người thì bị lưu đày ra kinh, vốn là nhà quan lại phú quý thế mà bỗng chốc đã rơi vào cảnh thê thảm bần cùng.

Vì con trai mình, Tiêu Trọng Nhụ từng tầng từng tầng tra xuống, cuối cùng liên lụy không dưới trăm người khiến nhiều triều thần đều trong trạng thái sợ sệt thần hồn nát thần tính không thôi. Trong đám thủ hạ tâm phúc của Tiêu Trọng Nhụ, ngoài Phùng Thị Lang và Ngụy Khiên ra thì có một gã Lô lục sự, sau khi Tiêu Thịnh được hạ táng xong xuôi thì nói với Tiêu Trọng Nhụ rằng "Bẩm đại nhân, cả nhà quả phu cùng đại phu đều đã đền tội rồi, việc này quả thực là một niềm bất hạnh lớn lao nhưng cũng là việc ngoài ý muốn, lại tra nữa e cũng không tra ra gì."

Tiêu Trọng Nhụ nhìn nhìn tên môn sinh của mình, nói: "Ngươi cũng cho là ngoài ý muốn?"

Lô lục sự quỳ không nói, Tiêu Trọng Nhụ tiếp: "Ta cũng biết đây là ngoài ý muốn." Hắn nhìn xuống bàn cờ trên bàn, lầu bầu với bản thân, "Nhưng nó càng không có sơ hở, ta lại càng thấy quái lạ..."

Tiêu Thịnh đến nay đã chết được nửa tháng, mỗi khi nhắc đến cậu Tiêu Trọng Nhụ vẫn thấy đau lòng nhưng đã lý trí hơn nhiều, không còn cảm giác muốn giết chết hết bọn đầu têu như lúc đầu nữa. Tuy hắn nói vậy nhưng trên thực tế lại không có bằng chứng chứng minh chuyện này cổ quái chỗ nào, Tiêu Trọng Nhụ vắt óc mấy ngày mấy đêm vẫn cứ nghĩ không ra.

Cho nên cái chết của Tiêu Thịnh không phải do người hại, chỉ là một hồi ngoài ý muốn mà thôi.

Tiêu Thịnh hạ táng được bảy ngày thì Tiêu Trọng Nhụ sai người giải Cố Quân ra trước mặt mình. Ngoài Tiêu Trọng Nhụ ra còn có Lưu phu nhân, Hứa thị - me ruột Tiêu Thịnh cùng mấy người Tiêu gia. Quân ca nhi bị nhốt trong sài phòng ít lâu cũng không bị tra tấn gì.

Bởi vì Cố Quân sắp phải gặp mặt chủ tử nên bọn họ thay quần áo cho cậu, sửa soạn sơ một phen. Cố Quân vừa tiến lên thì ngay lập tức quỳ xuống trước mặt lão gia cùng phu nhân, ngoài vấn an cũng không nói thừa một chữ, không khóc cũng không cầu xin tha tội.

Tiêu Trọng Nhụ thấy Quân ca nhi sau nhiều ngày vẫn lạnh lùng thản nhiên như vậy thì cảm giác đầm nước sâu trong lòng như bị ai đánh chao đảo, rộn rạo không yên. Hắn nhìn chằm chằm Cố Quân một lúc lâu rồi hỏi thật chậm: "Cố Quân, ngươi có thừa nhận Thịnh nhi là do ngươi hại chết không?"

Cố Quân chưa mở miệng thì Nhị di nương đã khóc thút thít chen vào: "Còn không phải là nó! Nếu không phải do nó thì đại ca nhi sao lại ăn trúng độc dược! Chính là tiện nhân này hại chết đại ca nhi!"

Tiêu Trọng Nhụ nhìn sang Nhị di nương, bà vú của Hứa thị vội lén giữ chặt lấy thị, lúc này thị mới chịu im tiếng nhưng vẫn trừng mắt nhìn Cố Quân như ác quỷ. Câu hỏi của Tiêu Trọng Nhụ khiến Lưu thị không khỏi bất an. Mấy ngày nay lão gia chưa nói với bà lấy nửa lời. Sau khi Cố Quân gặp chuyện không may thì Cố thị cũng đến tìm bà nhưng Lưu thị đều nhất quyết không chịu gặp mặt, bà thấp thỏm lo sợ qua bảy ngày này, hôm nay nghe lão gia nói muốn thẩm vấn Quân ca nhi, Lưu phu nhân lúc này lòng tràn đầy khẩn trương không thôi.

Cố Quân so với mấy người này còn bình tĩnh hơn. Quân ca nhi nghe lão gia hỏi thì im lặng một lúc sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Hôm qua mưa nên đêm về trời lạnh lắm..."

Câu nói của Quân ca nhi hoàn toàn không đáp lại câu vừa hỏi, e là không phải giả ngây giả dại. Có người định quát lớn thì Tiêu Trọng Nhụ lại cất tiếng trước: "Nói tiếp đi."

Cố Quân ngừng một lát rồi nói tiếp: "Ta nhớ khi ngủ đại ca nhi hay để lộ chân ra ngoài, nhiều lúc ngón chân hắn sẽ lạnh đến cứng lại. Hắn bình thường chẳng bao giờ để ý đến, mà ta cũng chưa từng nghe hạ nhân nhắc tới. Mãi đến tháng trước ta mới nhận ra việc này nên tối ta sẽ ngủ không ngon, chỉ lo tự nhắc mình nhớ kỹ phải dậy đắp chăn lại cho hắn. Hôm qua trời lạnh lắm, ta lại chợp mắt không được, e là từ nay về sau ta sẽ không còn giấc ngủ yên nào nữa." Quân ca nhi nói rất nhỏ, không chút sức lực, nếu nói cậu đang đáp lại mọi người chi bằng nói là cậu đang tự trả lời mình. Những kẻ hầu hạ đại ca nhi quả thực không ai để ý đến chuyện này, chỉ là bình thường khi cậu đứng lên sẽ bị tê chân, mà từ sau khi Quân ca nhi và cậu ngủ chung thì tiểu bệnh đó cũng chưa từng tái phát.

Tiêu Trọng Nhụ từ trên ghế đứng dậy đi đến trước mặt Cố Quân. Quân ca nhi bị giam giữ mấy ngày chỉ được ăn cơm thừa, nên cơ thể không mấy béo tốt trải qua một đoạn thời gian đã gầy rộc đi còn da bọc xương, duy chỉ có đôi mắt vẫn trong vắt, sáng ngời hơn bất cứ cặp mắt nào trong căn phòng này, có điều đôi mắt đó lại vô thức toát ra nét bi thương chỉ có ở người đã mất đi người thân cận nhất.

Tiêu Trọng Nhụ khẽ nâng mặt cậu lên, ngữ khí nhưng thật lạnh lùng: "Ngươi tưởng chỉ cần ngươi đề chuyện của Thịnh nhi thì ta liền mềm lòng sao?"

Cố Quân vẫn không động đậy, nói nhỏ: "Cố Quân đã đáp ứng lão gia phu nhân phải chăm sóc thiếu gia thật tốt. Mà nay Tiêu phủ đã không còn thiếu gia, thì làm sao cần Cố Quân này."

Cố Quân nói đến đây thì ý tứ đã quá rõ ràng, cậu không thiết sống nữa, thế nhưng trái với suy đoán của mọi người, Tiêu Trọng Nhụ lại dần rút tay về, khuôn mặt mang một tia thương tiếc, hắn nói: "Ngươi tốt xấu gì cũng là người của Tiêu gia, liền lưu ngươi toàn thây." Sau đó hắn sai người đem rượu độc tới.

Lưu thị thấy thế không đành lòng rơi vài giọt lệ. (*) Cố Quân dập đầu với phu nhân và lão gia, nói: "Cố Quân chỉ có một di nguyện sau cùng, đó là lão ma ma đã theo Cố Quân từ nhỏ đến lớn, xin lão gia phu nhân cho bà một ngụm cơm sống qua ngày. Cuối cùng, xin tha thứ cho Cố Quân không thể hiếu thuận với hai người được nữa." Quân ca nhi nói xong thì cầm lên ly rượu độc.

(*) Tác giả dùng thành ngữ "Thỏ tử hồ bi": trong đó thỏ và cáo hợp tác đấu lại thợ săn, sau đó thỏ bị thợ săn giết chết nên cáo khóc vì mất đi một người đồng minh.

Tiêu Trọng Nhụ ngoảnh mặt qua hướng khác, trơ mắt nhìn Quân ca nhi uống ly rượu kia. Thái độ thấy chết không sờn của cậu quả thật không giống như đang làm bộ. Cố Quân uống cạn không chừa một giọt, sau đó lẳng lặng chờ chết, nhưng cậu chờ chưa lâu đã nghe lão gia buông tiếng thở dài: "Đứng dậy đi." Lại sai phó hạ nhân: "Gói ghém đồ đạc của thiếu quân rồi đưa tới biệt trang ngoại thành trông coi bài vị của đại thiếu gia đi, khởi hành ngay tức khắc cho ta."

Đám người ai ai cũng bàng hoàng sửng sốt, thậm chí đến Cố Quân cũng kinh ngạc không thôi, cậu còn chưa kịp mở miệng thì một bà vú già đã tiến lên nâng dậy đưa cậu lui xuống.

"Lão gia!" Hứu thị không ngờ Tiêu Trọng Nhụ lại bỏ qua cho Quân ca nhi như vậy, thị đuổi theo hắn khóc lóc: "Sao ngài có thể cứ thế mà tha cho nó! Đại ca nhi chết thật không minh bạch, ngài lại thả kẻ đã hại chết cậu! Đại ca nhi nhất định chết không nhắm mắt!"

Tiêu Trọng Nhụ hung hăng vả cho thị một bạt tai. Hứa thị bị đánh đến choáng váng, té lăn đùng ra đất.

"Đàn bà điên, người còn sợ mình chưa đủ mất mặt đó à!" Tiêu Trọng Nhụ tức run người trỏ vào mặt thị, mắt hắn đục ngầu đau đớn nói: "Đều do ngươi cưng chiều nó quá mức mới ra nông nỗi này, còn oán trách ai!" Sau đó hắn phất áo rời đi.

Hứu thị mặt xám xịt mất hồn mất vía ngồi thừ dưới đất, thị ngơ ngác nhìn mọi người từng đám từng đám bỏ đi.

"Nhị nãi nãi, chúng ta về thôi." Bà vú đến kéo Nhị di nương dậy. Hứa thị cố vài lần mới đứng lên được, lẩm bẩm trong miệng: "Là ta hại chết đại ca nhi, là ta hại chết đại ca nhi..."

Giữa trời gió tuyết phiêu linh, Cố Quân đỡ một bà lão bước ra cửa Tiêu phủ. Bà lão thì khóc rấm rức còn Cố Quân mặt vô biểu cảm, cậu chỉ đưa mắt nhìn đại môn sơn son thiếp vàng đằng sau, nói: "Bà bà, mình đi thôi."

Chiếc xe ngựa lộc cộc dần biến mất trong trời tuyết rơi mênh mông trùng điệp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện