Ôn quản gia đón thiếu quân về Tiêu phủ. Cố Quân bước xuống xe, cậu đưa mắt nhìn khắp quang cảnh Tiêu phủ mới biết người quản sự kia trên thực tế đã nói giảm nói tránh. Sảnh đường từ trong ra ngoài giăng đầy lụa trắng, đám hạ nhân dính vào một chỗ khóc lóc. Ai không biết nội tình còn tưởng Thái phó đã thăng thiên từ lâu.

Quân ca nhi rảo bước đi theo quản sự vào hậu viện, bên ngoài phòng lão gia có đến mấy chục lão hòa thượng đang quỳ rạp dưới đất, hòa giọng niệm Phật lâm râm cả góc sân. Lần trước Cố Quân ở đây thì đại thiếu gia chết mà giờ khó khăn lắm mới đặt chân vào cửa Tiêu gia một lần nữa, cậu không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy. Quân ca nhi hoảng hốt, mặt cậu trắng bệt, mãi đến khi có người trong phòng đi ra báo lão gia muốn gặp thiếu quân cậu mới sửa sang lại mặt mũi, đi vào nhìn Tiêu Trọng Nhụ.

Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, lúc bước vào, đầu tiên Quân ca nhi nghe thấy tiếng khóc thê lương như móc gan móc ruột của đám nữ quyến. Cố Quân tiếp tục đi sâu vào trong, cậu đi qua bình phong thì thấy Tiêu lão gia.

Tiêu Trọng Nhụ nằm trên giường, quả thật là bệnh đến tiều tụy, gương mặt anh tuấn ngày nào giờ trắng xanh như tàu lá, cặp môi tím đen, trên trán rịn mồ hôi. So với hai tháng trước cứ ngỡ như hai người khác nhau. Từ lúc nghe hung tin đến giờ, Cố Quân cứ ngỡ đang nằm mơ, thế mà bây giờ tận mắt chứng kiến lão gia bệnh liệt giường thì cậu đứng sững như trời trồng, quên phải làm gì tiếp theo. Trong phòng ngoài Lưu thị là vợ cả ra còn có Quách thị đang bụng mang dạ chửa. Lưu thị ngơ ngác ngồi một góc, tay bà vân vê chuỗi hạt châu, miệng mấp máy cái gì không rõ. Nhìn sang Quách thị khóc đến mắt sưng như quả hạch, vô cùng đáng thương. Nếu lão gia có mệnh hệ gì, e rằng kết cục của Quách thị sẽ không mấy tốt đẹp. Lưu thị vừa thấy Quân ca nhi đến thì sai nha hoàn dẫn cậu vào trong, giọng nghẹn ngào gọi: "Lão gia, Quân ca nhi tới."

Tiêu Trọng Nhụ tuy mắt mở to nhưng mê man, khi nghe báo Cố Quân đến hai mắt mới hơi sáng lên, tay cũng có sức lực. Cố Quân không ngờ lão gia vậy mà còn nhớ đến mình, mắt cậu ngân ngấn những nước. Cậu ngồi vào mép giường, nhìn Tiêu Trọng Nhụ, gọi hắn một tiếng: "...Lão gia."

Tiêu Trọng Nhụ nghe giọng cậu thì thì trong lòng như an tĩnh lại, môi giật giật. Lưu thị dù sao cũng làm vợ hắn được hai mươi năm, ít nhiều cũng có cảm tình, bà an ủi hắn: "Lão gia xin đừng lo, thiếp...thiếp nhất định sẽ đối xử Quân ca nhi và mẹ con Quách thị như nhau."

Tiêu Trọng Nhụ nhắm mắt, tay nắm lấy lòng bàn tay của Quân ca nhi. Dường như hắn đã dùng hết sức lực cả đời để nắm chặt lấy tay Cố Quân. Lúc này, người hầu tiến vào, nói: "Ngũ di nương ngất xỉu."

Lưu thị lau nước mắt, bà vẫy tay gọi người nâng Quách thị về sân riêng, dặn cô không cần qua đây nữa, chăm sóc cái thai mới là quan trọng. Mấy ngày nay, bên ngoài người tới lui không ngớt, trong đó có môn sinh của Tiêu Trọng Nhụ và cả quan lớn trong triều. Lưu phu nhân chỉ là một người đàn bà, lúc này tình hình lão gia quá nguy cấp, bà lại không có tâm phúc nào, nên không biết sắp xếp mọi chuyện sao cho thỏa đáng, chỉ biết đi theo bọn họ ra ra vào vào, còn bản thân thì gọi mấy con lừa trọc quỳ ở bên ngoài tụng kinh niệm phật, cũng không biết rốt cuộc có níu giữ tính mạng hắn lâu hơn không hay lại sớm áp giải linh hồn hắn về Tây Thiên.

Cố Quân đi theo phu nhân cả nửa ngày, cũng không có chủ ý gì, cậu chỉ biết lau lau mồ hôi cho lão gia, tai thì dõng ra nghe tiếng niệm Phật, chờ mãi đến tối. Tối, Lâm viện chính của Thái Y Viện trong cung lặng lẽ ngồi kiệu tiến vào Tiêu phủ.

Lưu phu nhân không biết Lâm viện chính ngồi kiệu suốt đêm tới Tiêu phủ có mục đích gì, Lâm viện chính lại đánh mắt nhìn hai bên, Lưu thị biết ý bèn đuổi những người không liên quan ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Cố Quân, Lư lục sự, Ôn quản sự và hai thân tín khác của Tiêu Trọng Nhụ. Lúc này, Lưu thị mới lên tiếng: "Trong phòng chỉ còn lại thân cận của lão gia, quan viện chính có gì cứ nói thẳng."

Lâm viện chính nâng tà áo lau mồ hôi, nói ra chuyện quan trọng, mấy người nghe xong đều đổ mồ hôi. Lư lục sự trầm mặt, thấp giọng nói: "Ý của viện chính là đại nhân không phải bị bệnh mà bị hạ độc?" Hắn truy hỏi tiếp: "Hiện có bao nhiêu người biết chuyện này?"

"Đúng vậy." Lâm viện chính chắp tay. "Đây là độc mãn tính. Sáng nay ta lấy máu của thái phó mới tìm ra manh mối, ở thái y viện ngoài ta ra chưa ai phát hiện điều này."

Lúc trước Tiêu Trọng Nhụ chỉ bị sốt nhẹ, vậy mà đột nhiên ngã bệnh không dậy nổi. Lão gia là người tập võ, thân thể cường tráng hơn người thường rất nhiều, cho nên lần ngã bệnh này vô cùng đáng ngờ. Lão gia vừa bệnh đã liệt giường, hóa ra là bị người hạ độc.Lưu thị nghe xong thì sắc mặt xa xầm, bà lẩm bẩm: "Không thể có chuyện đó."

Tiêu Trọng Nhụ là người vô cùng cẩn thận, khi dùng cơm hắn đều sai người thử ngân châm, đồ vật trong nhà toàn bộ đều do phu nhân kiểm tra, đây là lần đầu có chuyện như vậy xảy ra.

Một người thân tín nói: "Trước hết tạm bỏ qua nguyên do, chúng ta nên tìm biện pháp thì hơn." Hiện nay, bao nhiêu người ngoài kia đang rình rập tin tức của Tiêu phủ, nghiêm trọng hơn là Lưu phu nhân lại quá vô dụng. Nhưng mà Lưu phu nhân đang ở trước mặt, không ai dám nhiều lời, bọn họ chỉ cố hết sức duy trì thế cục.

Lâm viện chính nói: "Đây không phải độc lạ, tất sẽ có cách giải." Mọi người chưa kịp mừng rỡ thì Lâm viện chính đã tiếp. "Nhưng loại độc này chỉ có thể dùng độc trị độc, tuy nhiên, phương pháp này quá nguy hiểm, nếu bị phản ngược lại, đại nhân sẽ chết ngay."

"Ý thái y là muốn tìm người thử thuốc?" Lư lục sự hỏi.

"Đúng vậy." Lâm viện chính đáp. "Có điều người thử thuốc phải có thể chất đặc biệt một chút. Mà trong thời gian ngắn nếu tìm người quá cường tráng, ta e thuốc tác dụng chậm không kịp cứu người. Mà nếu dùng người bệnh hấp hối, dùng không đúng liều thuốc cũng gây chết người. Thật là nan giải."

Tuy Lâm viện chính tìm được phương thuốc, nhưng lại chưa chọn được người thử thuốc phù hợp. Nếu phát hiện sớm hơn mấy ngày, lão còn có thời gian tìm được người, đằng này xem Tiêu Trọng Nhụ sợ là không cầm cự được qua đêm nay. Làm sao lão có thể tìm người chỉ trong hai ba canh giờ đây. Lư lục sự hỏi vội lão cần người như thế nào, Lâm viện chính đáp. "Tốt nhất là người có bệnh uống thuốc từ nhỏ, sau khi thành niên thì khỏe mạnh không đau ốm gì. Người như vậy để thử thuốc sẽ cho thấy được tác dụng rõ ràng của thuốc, hơn nữa, phải khỏe mạnh mới chịu được cơn hành của thuốc."

Tiêu chuẩn cũng không phải quá khắt khe, nhưng trong thời gian ngắn hắn tìm đâu ra người đáp ứng chứ. Lư lục sự đang sai người đi đến từng hộ hỏi, người truyền lệnh chưa bước ra cửa thì Quân ca nhi đang đứng sau lưng Lưu thị chợt bước ra, nói: "Tiên sinh không cần tìm, nếu muốn tìm người thử thuốc, Cố Quân tự thấy mình khá phù hợp."

Thì ra Cố Quân từ nhỏ đã bệnh đầy người, ai cũng nghĩ cậu không sống được đến lớn, ai dè song thân qua đời mà cậu vẫn còn sống sót. Cậu nói: "Lúc ta còn nhỏ gia đình khá giàu có nên tĩnh dưỡng mấy năm sau đó thân thể cũng cứng cáp. Bây giờ lâu lâu chỉ bị cảm vặt, ngoài ra không bị bệnh nặng nào, thái y có thể thử xem."

Mấy người trong phòng nhìn nhau, hơi do dự, dù sao thuốc ở đây cũng là độc dược, có sơ suất gì là thăng thiên cùng ông bà luôn. Quân ca nhi nhìn người đang nằm trên giường, cậu khẽ nắm chặt lấy lòng bàn tay mình, đè giọng nói: "Lão gia...xem ta như con, mà cha ruột đối xử với ta cũng chỉ như lão gia là cùng. Nếu lúc này Cố Quân làm ngơ không lên tiếng, sợ sau này không còn mặt mũi đi gặp cha mẹ." Cha ruột của Quân ca nhi, Cố lão gia vốn là một vị quan rất thanh liêm nên mới nuôi dạy được một đứa con trai có hiếu như Cố Quân. Lưu thị nắm chặt tay Quân ca nhi, mấy người khác rối rít nói cảm ơn cậu. Chỉ trong chốc lát, mỗi người đều tự động xem trọng người cô nhi trọng tình trọng nghĩa này.

Lâm viện chính dẫn Cố Quân đi vào phòng thử nghiệm cách vách. Lão sai người nấu nước nóng, kêu Cố Quân ngồi trong thùng gỗ, nói: "Sau khi uống thuốc cảm giác rất khó chịu như băng tuyết chà xát khắp người, mà nước nóng đang sôi sẽ càng khiến ngươi đau đớn, đến lúc đó ta sẽ châm cứu cho ngươi, ngươi cố chịu đựng." Cố Quân uống vội thuốc mà dược đồng đưa lên, cậu cuốn tay áo, đưa mắt nhìn mũi kim đâm vào da làm máu tràn ra như nước mắt, cậu nhìn theo đến đờ đẫn.

Bên kia Quân ca nhi đang thử thuốc, mà bên này Tiêu Trọng Nhụ đã bệnh đến mơ màng, thần trí dần phiêu về phía chân trời. Trong cơ mê man, hắn lại thấy cây cầu quen thuộc, trên cầu không phải lão bán tiên đoán mệnh mà là một lão hòa thượng.

Lão hòa thượng như muốn dẫn hắn đi nơi nào, xung quanh sương mù dày đặc, trên đường đi hòa thượng hỏi hắn: có uống rượu không? Tiêu Trọng Nhụ đáp có. Hòa thượng lại hỏi: có quan hệ nhục dục không? Tiêu Trọng Nhụ đáp có. Phóng đãng, thù hằn (?) đều là thói phàm trần.

Hòa thượng tiếp, có phạm sát giới không? Tiêu Trọng Nhụ không đáp cũng chẳng trả lời. Hòa thượng mới dừng lại, quay đầu nhìn hắn, sắc mặt u ám, hỏi: Có giết cha mẹ không?

Tiêu Trọng Nhụ nhấc đầu, mở choàng mắt.

"Lão gia tỉnh." Nha hoàn tiến lại gần thấy vậy bèn khấp khởi đi báo tin. Không bao lâu sau, đám người Lưu thị tiến vào ngồi quanh mép giường Tiêu Trọng Nhụ. Mọi người vừa khóc vừa cười như gặp chuyện đại hỉ.

Tiêu Trọng Nhụ nhìn bọn họ, hắn cảm thấy như vừa ngã từ trên trời xuống mặt đất. Hắn hốt hoảng một lúc lâu, sau đó không hỏi ai khác mà lại hỏi: "Quân nhi đâu?" Mọi người đang đại hỉ vì lão gia sống lại, thấy hắn hỏi vậy đều chưng hững không biết nói gì. Lưu thị chỉ lau nước mắt, nói: "Lão gia khỏe nên nhanh tỉnh, còn Quân ca nhi chỉ mới hạ sốt, khi nào khỏe hẳn lão gia nhất định phải đi thăm nó."

Tiêu Trọng Nhụ ngẩn người, Lư lục sự đứng một bên thuật lại toàn bộ mọi chuyện sau khi hắn lâm vào hôn mê, kể cả việc hắn bị trúng độc được Cố Quân đứng ra thử thuốc. Tiêu Trọng Nhụ nghe thấy Cố Quân hi sinh chịu khổ để cứu mạng hắn thì bất chấp cơ thể còn suy yếu đã sai người đỡ đi nhìn Cố Quân một cái.

Cố Quân thay lão gia thử thuốc một hồi thì gần như mất nửa cái mạng. Mất một đêm liền thái y mới dùng ngân châm hút hết độc trong người cậu ra, nên lúc này nằm ngửa cũng không xong, cậu chỉ có thể nghiêng người ghé vào mép giường. Đang nửa tỉnh nửa mê thì nghe động tĩnh, cậu đinh ninh là Lưu thị quay lại, lại không ngờ Tiêu Trọng Nhụ đích thân lại đây. Tiêu Trọng Nhụ được giải độc thì sức khỏe dần ổn định lại nên hắn không cần người đỡ tự mình đến ngồi cạnh Cố Quân. Hắn gọi "Quân nhi" một tiếng, dè chừng vươn tay kéo áo Cố Quân lên, đập vào mắt hắn là vết kim châm chi chít khắp lưng cậu. Hắn thấy vậy mà tim đau như cắt.

Hắn thật nhẹ nhàng kéo áo cậu xuống, lại nhìn Quân ca nhi nằm nghiêng người, mắt mở to, mặt trắng nhợt như tờ giấy, miệng lẩm bẩm gọi lão gia. Tiêu Trọng Nhụ cúi đầu xoa gáy Quân ca nhi, dùng giọng điệu dịu dàng nhất chưa từng có: "Nghe lời ta cố gắng nghỉ ngơi, nhé?"

Cố Quân gật đầu, nhắm mắt lại. Lần này, cậu ngủ thật. Tiêu Trọng Nhụ thấy cậu đã ngủ thì lặng nhìn cậu một lúc, sau đó giúp cậu kéo màn, khẽ khàng đi ra ngoài.

Tiêu thái phó đại nạn không chết, vậy tất có kẻ gặp tai ương. Trong lần này có mấy người vốn cho là Tiêu Trọng Nhụ cầm chắc cái chết, đang định nhảy vào thừa nước đục thả câu thì bị Tiêu Trọng Nhụ ra tay tóm gọn. Nhất thời trong kinh thành nổi dậy một trận tinh phong huyết vũ, quan binh nơi nơi xét nhà bắt người. Ngay cả nội viện Tiêu phủ cũng bị tra xét rầm trời không tha một ai, thậm chí Lưu thị cũng không được bỏ qua, cuối cùng cũng tra ra được kẻ hạ độc.

Tiêu Trọng Nhụ cao cao tại thượng ngồi trên ghế thái sư, đưa mắt nhìn hạ nhân kéo một người vào, đẩy người đó ngả rạp dưới đất. Chỉ thấy người đó đầu tóc rối bù, bụng rất to, trừng cặp mắt đẹp đầy hung ác về phía Tiêu Trọng Nhụ. Đây không phải là ngũ di nương Quách thị đang đắc sủng thì còn ai vào đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện