Tản sáng ngày hôm sau, Hoắc Phù rời giường đi làm, tối qua Giản Ninh Xuyên bảo muốn ngủ nướng nên Hoắc Phù không đánh thức cậu, một mình đi xuống lầu.

Tối qua vừa về đến nhà đã xông thẳng lên tầng, thấy trong phòng có bình hoa hồng đỏ, nhưng không để ý ở dưới lầu một cũng được sắp xếp vài bình, ánh nắng ban mai chiếu rọi, mới sáng qua nhà cửa còn vắng tanh vắng ngắt, nay đã ngập tràn ấm cúng.

Mấy ngày sau, Giản Ninh Xuyên đến trường tham gia cuộc thi giữa kỳ, giáo viên và bạn học đều đã biết tình huống của cậu, Giản Ninh Xuyên nhận ra ánh mắt của vài người nhìn mình đã hơi thay đổi, nhưng đa phần thì vẫn như trước đây. Đặc biệt là mấy bạn nữ, vừa trông thấy Giản Ninh Xuyên liền dồn cậu vào góc tường liên thanh chất vấn, trách cậu hóa ra đã sớm ký hợp đồng với Studio Hoắc Phù, còn đi đóng phim bom tấn ≺Thành Phố Tội Ác≻, trách cậu hợp tác với Phương Hạo Hãn trong ≺Loạn Giang Nam≻, ấy vậy mà một chút tin tức cũng không tiết lộ: “Ngày thường uổng công tụi này thương cậu!”

Cuối cùng là Tần Trận xuất hiện cứu cậu, nhóm bạn nữ liền đổi sang vây bắt nam chính võng kịch đam mỹ, kích động truy hỏi: “Cậu với Hàn Tiểu Phi có phim giả thành thật không? Đừng khiến đám chèo thuyền Trận Phi tụi này thất vọng!” —— Emmm, con gái thời nay sao kinh khủng quá vậy??? Thi xong, ba ông con trai ký túc 201 cùng đám phòng đối diện, thêm mấy cậu bạn tốt trong lớp và nhóm nữ sinh, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, Giản Ninh Xuyên chiêu đãi.

(nguyên văn ‘cẩu phú quý, vật tương vong’, có nghĩa là ‘nếu như phú quý, chớ đừng quên nhau’)

Các bạn học vẫn ở đối xử với cậu như trước, còn trêu chọc cậu là “cẩu phú quý”, mấy cô bạn thì hóng hớt Showbiz, hỏi cậu: Chu Phóng mắc bệnh ngôi sao thật hay giả? Nghe đồn Hoa Lôi thảo mai lắm hở? Phương Hạo Hãn ngoài đời có tếu như trong truyền thuyết không? Ngô Châu và Giang Bạch Dạ là một đôi phỏng?

Giản Ninh Xuyên giật nảy cả mình: “Cái gì? Ngô Châu và Giang Bạch Dạ là một đôi á?!”

Nhóm nữ sinh: “Chậc… gì đây? Cậu còn chẳng hiểu bằng tụi này.” Bắt đầu mồm năm miệng mười kể chuyện yêu đương ngược luyến tình thâm mười năm trời của Ngô Châu và Giang Bạch Dạ, còn đầu độc cậu xem video cắt ghép CP “Châu Dạ” ở trên B trạm.

(B trạm: bilibili, một web nền tảng video giống youtube)

Giản Ninh Xuyên nghĩ thầm, mấy cậu đủ rồi nha! Tui đã tận mắt chứng kiến dáng vẻ ngọt ngào của Ngô Châu và bạn gái ở phim trường! Giang Bạch Dạ cũng là trai thẳng, ngày Tô Thanh Quân tiến tổ ảnh còn kích động như si hán hạng nặng luôn! Mấy cậu là đồ mắt hủ nhìn đâu cũng thấy gay, đám nữ sinh cuồng BL, đừng có gán ghép lung tung khắp nơi chứ? Ngô Châu và Giang Bạch Dạ… Ờm? Hình như cặp này moe phết.

Ăn cơm xong, cả đám kéo nhau về trường, Giản Ninh Xuyên vào ký túc chơi với Tần Trận và Vương Tử Diệp.

Ký túc vẫn như xưa, nhưng nay giường cậu đã trống huơ trông hoắc. Tần Trận hỏi: “Tối mày có ngủ lại nhà mẹ đẻ không? Ngủ thì để tao mang chăn đệm đi phủi bụi.”

Giản Ninh Xuyên có chút muốn ngủ lại, tuy rằng hiện giờ tốt lắm, nhưng cậu cũng rất nhớ khoảng thời gian ồn ào náo nhiệt ở ký túc.

Vương Tử Diệp sắp tham gia đoàn phim điệp chiến kia, vì phải diễn kép hát kinh kịch nên không được để râu, lúc này vừa sạch sẽ xinh đẹp, vừa không cố ý nói giọng Tứ Xuyên, đổi sang tiếng phổ thông: “Thôi đi mày, hiện tại còn ít đứa biết Tiểu Giản đã về, chờ lúc nữa mọi người đông đủ, kiểu gì cũng kéo cả đám đến đây nhìn nó, hỏi đông hỏi tây thì làm sao yên ổn được. Chưa biết chừng lại có cả paparazzi chạy tới làm phiền. Tiểu Giản, mày chẳng còn mấy ngày được sống thanh tịnh nữa đâu, đừng có làm gấu trúc sớm quá.”

Giản Ninh Xuyên biết cậu ta nói đúng, cũng không còn cách gì hơn: “Tao ngồi chơi với bọn mày một lúc, tẹo nữa sẽ gọi người tới đón.”

Hôm nay đi thi, Hoắc Phù bảo Tiểu Quang chở cậu, Giản Ninh Xuyên có nói thi xong muốn ăn liên hoan với bạn bè nên Tiểu Quang mới lái xe đi chỗ khác nghỉ ngơi, dặn cậu khi nào muốn về thì ới một tiếng.

Vương Tử Diệp chạy sang phòng đối diện vay một túi hướng dương, ba người đã lâu không tụ tập chung một chỗ, vừa cắn hạt vừa buôn dưa lê.

Tần Trận hỏi: “Hoắc Phù đối xử với mày tốt không?”

Giản Ninh Xuyên đáp: “Tốt lắm luôn.”

Vương Tử Diệp đột nhiên cảm khái: “Đừng phóng túng quá đà nhé Xuyên Xuyên.”

Giản Ninh Xuyên quẫn lắm: “Nào có đâu!”

Vương Tử Diệp: “Còn nói không? Mùi trên người mày khác hẳn trước đây!”

Giản Ninh Xuyên giật mình hỏi: “Tao á? Có mùi gì?”

Tần Trận cũng tò mò lắm luôn: “Mùi phóng túng nó như thế nào?”

“Ha ha ha ha ha ha ha.” Vương Tử Diệp nói: “Đảo Phuket, tao chém thôi.”

(đảo Phuket / bùjí dǎo – đọc na ná – không biết / bù zhīdào)

Giản Ninh Xuyên hù dọa đáp trả cậu ta: “Chú Vương, dung mạo mày hồng nhan họa thủy thế này, đến lúc gia nhập đoàn phim á, từ nhà sản xuất đến quản lý trường quay, từ diễn viên chính đến diễn viên qua đường, bất luận già trẻ trai gái trông thấy mày đều muốn rụng trứng, nửa đêm còn có người bò lên giường, mày cẩn thận đấy.”

Vương Tử Diệp vô liêm sỉ nói: “Thích thì nhích thôi, nhưng không có chuyện free đâu nhé, phải thu tiền.”

Tần Trận gọi điện báo án: “Alo chú cảnh sát ơi!”

Ba người cười ha hả một trận.

Tần Trận thương cảm nói: “Mấy hôm nữa Tử Diệp đi Hoành Điếm, tới lúc ấy chỉ còn mình tao ở ký túc.”

Giản Ninh Xuyên cũng bị anh làm cho buồn lây, vẻ mặt rầu rĩ, sau này mỗi người đều phải bôn ba công tác, cơ hội được ngồi cùng nhau buôn dưa chém gió càng ngày càng ít.

Vương Tử Diệp đột nhiên xù lông: “Trận cưa mày mất trí nhớ à? Hiện tại ngày nào tao chẳng ở ký túc, mày có ngó ngàng gì đến tao không? Từ sáng đến tối chỉ biết ra ngoài đú đởn với Hàn Tiểu Phi.”

Giản Ninh Xuyên: “???”

Tần Trận: “…”

Giản Ninh Xuyên: “Má! Đừng bảo mày phim giả tình thật nhé?!”

Tần Trận lúng túng nói: “Gì mà phim giả tình thật. Tao chỉ sang nhà cậu ấy hít mèo thôi, hai em mèo nhà cậu ấy thật sự rất đáng yêu.”

Vương Tử Diệp khoanh tay cười gằn, vạch trần anh: “Ôi chao, ăn cơm dạo phố xem phim còn mang cả mèo đi cơ à?”

Tần Trận: “…”

Giản Ninh Xuyên dịch chuyển vị trí, cùng Vương Tử Diệp sánh vai trên một chiến tuyến, hai người đều ôm cánh tay, tỏ vẻ “thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự thì bụng bự” mà nhìn Tần Trận.

Tần Trận nhấc tay đầu hàng, nói: “Chú cảnh sát, cháu xin khai.”

Giản Ninh Xuyên bàng hoàng chấn động: “Má, mày chơi thật à?”

Vẻ mặt của Tần Trận khổ não lắm: “Tao cũng không biết… nhưng cảm thấy cậu ấy rất đáng yêu.”

Vương Tử Diệp được thể khoe khoang: “Xuyên Xuyên, tao bảo với mày rồi, chú Vương đã phán chỉ có thiêng.”

Giản Ninh Xuyên: “Mày đừng có phá!”

Vương Tử Diệp vội vàng ngậm miệng.

Giản Ninh Xuyên nghiêm túc nói: “Trận ca, mày phải suy nghĩ cho kỹ, tao có cha sinh nhưng không có cha quản, nhưng mày thì khác, bố mẹ mày sẽ không đồng ý để mày làm gay.”

Tần Trận: “… Tao cũng đâu nhất định sẽ cong.”

Giản Ninh Xuyên: “Hàn Tiểu Phi thì sao?”

Tần Trận: “Tao không biết… có lẽ cong, tao nhìn thấy trong điện thoại của cậu ấy có app Blued.”

(Blued: ứng dụng mạng xã hội trực tuyến dành cho người đồng tính)

Kinh nghiệm làm gay của Giản Ninh Xuyên quá đơn thuần, lập tức thốt ra một câu kinh người: “Trên Blued toàn bọn hẹn chịch dạo! Cậu ta dùng app này thật à? Thế này thì không ổn rồi.”

Tần Trận nói: “Cũng đâu nhất thiết phải hẹn chịch, có nhiều người chỉ lên đấy để nói chuyện phiếm thôi mà.”

Giản Ninh Xuyên hoài nghi, nói: “Mày đang bênh cậu ta à?”

Vương Tử Diệp cảm khái: “Ôi thôi xong, vẹo rồi.”

Tần Trận nói: “Bọn mày đừng… tao thật sự cũng không rõ nữa, cảm giác mình vẫn còn thích con gái.”

Giản Ninh Xuyên đề nghị: “Hay trước hết mày thử yêu đương với cô nào đi?”

Vương Tử Diệp nói năng rất máu chó: “Nếu như Hàn Tiểu Phi là gay, còn có tình ý với Trận ca, hai đứa còn hẹn hò lâu như vậy, chưa biết chừng cậu ta sẽ tưởng đang yêu nhau thật. Kết quả Trận ca đột nhiên chạy đi với con khác, thế thì cậu ta đau lòng chết mất thôi?”

Giản Ninh Xuyên hỏi: “Diệp ca, mày cảm thấy Hàn Tiểu Phi là gay à?”

Vương Tử Diệp: “Chẳng cảm thấy gì cả, hên xui.”

Giản Ninh Xuyên cả giận nói: “Không phải mày thiêng lắm à?!”

Vương Tử Diệp nói: “Tao còn chưa gặp Hàn Tiểu Phi bao giờ, chỉ nhìn thấy trên web drama với Trận ca thôi, phim đấy thì đứa quái nào chẳng gay, làm sao mà rõ được.”

Tần Trận hạ quyết tâm, nói: “Trước hết tao sẽ đi kiếm người yêu cái đã, chưa biết chừng đây chỉ là lỗi giác của tao. Tại lâu lắm rồi tao không yêu đương, lại vừa đóng xong cái phim chết tiệt kia, diễn sâu quá chưa thoát vai nên hướng tính có hơi lệch, cứ tiếp xúc nhiều với gái là tốt ngay thôi.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Tốt nhất là thế. Má, tuy rằng tao cong tự nhiên, nhưng tao không mong mày cũng bước chân vào con đường này… mày thích trẻ con lắm mà.”

Tần Trận rất thích con nít, đã từng nhiều lần nói rằng sau này kết hôn phải sinh tận bốn đứa, hai trai hai gái là hay nhất.

Vương Tử Diệp cũng tỏ thái độ: “Tán thành. Trận ca này, mày tuyệt đối đừng diễn sâu quá mà lạc đường. Đến đây, hãy nghĩ tới Aoi Sora và Yui Hatano, nghĩ đến Erika Momotani mà mày thích nhất!”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Vương Tử Diệp nói tiếp: “Còn nữa, nếu mày thật sự muốn làm gay, người ngoài sao so được với Xuyên Xuyên nhà mình? Mày cong hơi muộn rồi đấy… Ối méo phải, tao đang nói bừa thôi!”

Tần Trận và Giản Ninh Xuyên má con đồng lòng, không thèm thương hoa tiếc ngọc, đấm tuyệt thế mỹ nhân Vương Tử Diệp không trượt phát nào.


[1] Đảo Phuket: một trong những tỉnh phía Nam của Thái Lan.



[2] Hoành Điếm: phim trường rộng nhất thế giới, tọa lạc ở thành phố Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.



[3] Aoi Sora [4] Yui Hatano [5] Erika Momotani: diễn viên JAV

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện