Chuyện tốt không thể tiếp tục, hai người liền ôm nhau hôn nhẹ sờ sờ, ngây thơ như hai cậu nhóc trung học mới biết yêu.

Thật lòng Giản Ninh Xuyên không ‘muốn’ lắm, nhưng lại tràn ngập hứng thú mới lạ với cơ thể của Hoắc Phù, cẩn thận từng li từng tí chạm vào hắn nhiều lần, âm thầm chấp nhận sự thật rằng thụ nhà mình ‘bự’ hơn. Một khi đã chấp nhận được, thì chiếc xe trong đầu liền thay đổi hình dạng.

Hoắc Phù vốn dĩ nhịn cười đã rất vất vả, giờ còn phải nhịn thêm cả chuyện khác, muốn dời đi sự chú ý của Giản Ninh Xuyên, đồng thời hỏi vấn đề mà mình thắc mắc đã lâu: “Xuyên Xuyên, trước giờ không có nam sinh nào tỏ tình với em à?”

Chiếc xe trong đầu của Giản Ninh Xuyên đang lao trên đường cao tốc, mãi sau mới đáp: “Hả? Từng có mấy người.”

Hoắc Phù cười: “Không vừa mắt ai sao?”

Giản Ninh Xuyên ôm eo hắn, cưng chiều như một tổng tài bá đạo, nói: “Bọn họ không đáng yêu, em không thích.”

Hoắc Phù buồn cười nói: “Thế anh đáng yêu à?”

Tổng tài Giản bỗng chốc logout, ngợi ca như say như mê: “Anh không đáng yêu thì gì?! Anh đáng yêu muốn chớt luôn ấy!”

Hoắc Phù buông mi, hé nụ cười mỉm, đường nét gò má nhu hòa, không phải kiểu đẹp trai có tính sát thương, mà là đậm chất nam tính thành thục dịu dàng.

Giản Ninh Xuyên ảo tưởng tới bộ truyện kinh điển về ôn thuận thụ, trong lòng đắc ý lắm, cảm giác như mình nhặt được báu vật ấy.

Hai người ở trong phòng tán tỉnh nhau một lúc, lại thân thiết thêm một lúc, bất tri bất giác đã đến 10h. Ngoài hành lang có tiếng ồn ào, những người đi quay đêm đã lục tục trở về.

Hoắc Phù không ở lại thêm nữa, dặn Giản Ninh Xuyên nhớ ngủ sớm một chút rồi rời khỏi.

Hắn vừa đi, Giản Ninh Xuyên liền tra GOOGLE xem dụng cụ súc ruột là cái gì, trong nháy mắt mở ra biển kiến thức. Hở? Như vậy á? Woww! Còn phải thế này cơ? Trùi má! Hóa ra là như vậy! Tiểu thuyết với GV toàn lừa đảo à? Giản Ninh Xuyên tinh thần hoảng loạn chạy vọt đi tắm, ở trong đấy có hơi lâu, nghiên cứu một chút tri thức sinh lý, lúc đi ra lại càng thêm hoảng loạn, chân còn mềm nhũn, nằm bẹp trên giường giang người thành hình chữ đại-大, mặt đỏ hây hẩy, nồng độ sắt trong não tăng vọt, a —— a ——a——

(dư thừa sắt trong não dẫn tới bệnh tứ chi nhuyễn nhược-Parkinson)

Trước khi ngủ nhớ ra phải chuẩn bị hành trang cho Giản Oa Oa, mò ở dưới chăn được cái điện thoại bị ghẻ lạnh cả đêm, có tin nhắn của Tần Trận gửi đến, tối qua trước khi ngủ cậu đã nói cho Tần Trận biết chuyện mình và Hoắc Phù yêu nhau.

Tần Trận rep: Xuyên Xuyên con còn nhỏ, má không đồng ý 😭😭😭

Thời gian là hai tiếng trước, Giản Ninh Xuyên nhắn lại, hỏi: Má! Má ngủ chưa?

Tần Trận một giây sau trả lời: Chưa, nói chuyện điện thoại được không?

Giản Ninh Xuyên liền gọi tới.

Tần Trận ở đầu dây bên giả đò gào thét: “Không được! Má không cho phép, sao mày dám tìm đàn ông?”

Giản Ninh Xuyên: “Má, đến phim hủ mày cũng đóng rồi, còn quản chuyện tao tìm đàn ông à, tiêu chuẩn kép thế.”

Tần Trận nói: “Hoắc Phù cũng ở Quảng Châu à? Hai người ấy ấy chưa?”

Giản Ninh Xuyên: “Vẫn chưa, nhưng hôn rồi! Ha ha ha!”

Tần Trận thở dài một tiếng: “Quản không nổi mày nữa rồi. Nếu như hắn có bắt nạt mày, mày phải nói ra nhé, tao sẽ phi qua đấy… khóc cùng với mày ha ha ha ha ha ha.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Còn lâu, hắn yêu tao muốn chết, đối xử với tao tốt lắm luôn.”

Tần Trận: “Gâu, cẩu lương ngon thật đấy. Mày đóng phim sao rồi?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Rất tốt, còn mày? Có cảnh lăn giường với Thiếu Niên Ăn Dưa không?”

Tần Trận nói: “Lăn giường cái gì? Tao đóng phim drama song nam chính chứ không phải gayporn!”

Tiểu thuyết nguyên tác là chuyện ở chung hàng ngày của hai chàng gay, kịch bản đổi thành tình-huynh-đệ thuê chung một nhà.

Giản Ninh Xuyên: “…”

Tần Trận nói: “Cốt truyện quá mức sida, thụ nhà tao… à không, bạn cùng phòng của tao, cậu ta là một minh tinh đó! Mỗi ngày chen chúc trên tàu điện ngầm là sao??? Có bệnh à??? Mua đứt cái tàu điện ngầm nghe còn tạm được.”

Giản Ninh Xuyên cười ha ha: “Tao bảo mày rồi, truyện này nó ngu học lắm.”

Tần Trận nói: “Tẹo mày gửi word cho tao, để tao xem rốt cuộc tiểu thuyết gốc nó viết cái của nợ gì.”

Giản Ninh Xuyên mắng: “Mọe, word cái lờ! Mày là diễn viên đấy! Phải có ý thức đọc hàng chính chủ chứ! Tải app Tấn Giang về!”


[1] Giải Bạch Ngọc Lan: còn được gọi là Liên hoan Phim truyền hình quốc tế Thượng Hải, là một trong những liên hoan phim truyền hình lớn nhất ở Đông Á.

[2] Má hồng cao nguyên [3] Thị đế: nam diễn viên được yêu thích nhất.




Hôm sau Hoắc Phù lại theo Giản Ninh Xuyên tới phim trường.

Giản Ninh Xuyên đã hóa trang thay đồ xong, nhưng còn chưa bắt đầu quay, cậu đứng ở cửa xe cùng với Hoắc Phù hưởng gió điều hòa nói chuyện phiếm.

Xe của Chu Phóng đỗ cách đó không xa, chẳng biết anh ta lại không vui cái gì, hầm hầm hừ hừ nổi nóng mắng trợ lý: “Ngày mai cậu về quê làm ruộng luôn đi! Tôi không muốn thấy mặt cậu nữa.”

Đây là lần đầu tiên Hoắc Phù thấy tận mắt cảnh Chu Phóng nổi khùng, khiếp hồn hỏi: “Đàn anh của em kiểu gì đấy?”

Giản Ninh Xuyên giải thích thay Chu Phóng: “Không đâu, ảnh hơi ác mồm tí thôi, còn người thì tốt lắm, đối xử với trợ lý cũng tốt, còn rất quan tâm em, là một người tốt lắm luôn.”

Hoắc Phù nói: “Ờ, không tồi.”

Giản Ninh Xuyên mặt mày hớn hở tiếp tục tâng bốc đàn anh nhà mình: “Hơn nữa kỹ thuật diễn của ảnh cực siêu luôn, anh xem bộ ≺Đốt Pháo≻ ảnh đóng chưa? Nhờ vai diễn gã hàng rong áo vải mà ảnh giật được giải thị đế Bạch Ngọc Lan á; lúc đầu em không nhận ra đâu, ở ngoài ảnh cao to bảnh bao, mà trong phim hết gù đến khoèo còn thêm quả má-hồng-cao-nguyên nữa; nhưng hóa trang chỉ là một phần thôi, cái chính là ảnh nắm bắt nhân vật kia cực kỳ tốt, cái đoạn mà ảnh suýt chết á, cả ký túc bọn em đều khóc cạn nước mắt luôn… thầy Hoắc, có phải anh chưa xem không?”

Cậu thấy hình như Hoắc Phù không quan tâm cho lắm.

Hoắc Phù nói: “Có nghe qua, anh không hay xem phim truyền hình.”

Giản Ninh Xuyên kinh ngạc nói: “Ơ? Làm nghề này không phải phim gì nhiều người thích, giải thưởng điện ảnh và truyền hình nào cũng phải xem à?”

Hoắc Phù nói: “Đào đâu ra nhiều thời gian như thế. Chỉ cần xem mấy bộ phim điện ảnh đoạt giải hoặc doanh thu phòng vé cao thôi; còn phim truyền hình trừ mọt phim ra, chứ bình thường chẳng ai xem cả; phim bây giờ toàn 40-50 tập, nội dung úng nước nghiêm trọng, xem để phí thời gian à; tìm hiểu một chút về thiết lập nhân vật với nội dung phim là được, để nhỡ đụng trúng diễn viên có rating cao còn biết đường mà nổ.”

“…” Giản Ninh Xuyên nói: “Nếu như trong phim truyền hình có tân binh tiềm năng vượt trội thì sao? Các anh không xem chẳng phải sẽ bỏ lỡ à?”

Hoắc Phù cười nói: “Em nghĩ đơn giản quá, tân binh muốn thể hiện tiềm năng vượt trội trong phim nào có dễ thế, nhà đầu tư muốn cho khán giả thấy ai đặc sắc, thì khán giả mới thấy được kẻ đó đặc sắc. Phàm là tân binh gây được sự chú ý, thì trước đấy sau lưng đã có người chống cho rồi, bọn anh ra tay không kịp.”

Giản Ninh Xuyên vẫn luôn cho rằng, những vai phụ gây được sự chú ý là nhờ thực lực, thất vọng nói: “Hóa ra toàn được PR cả à?”

Hoắc Phù nói: “Cũng không hẳn đều do PR, còn phải xem tân binh đấy có đáng được nâng hay không nữa.”

Giản Ninh Xuyên: “Ồ… coi bộ anh am hiểu nhỉ?”

Hoắc Phù cười nói: “Mọi người ai chẳng vậy, nghề nó thế phải học thôi. À đúng rồi, đàn anh Chu của em cũng được PR mà ra đấy, đoàn đội của cậu ta có hai tuyệt chiêu, thứ nhất là ‘vị thần sắc đẹp’ trời ban; thứ hai là ‘mắc bệnh ngôi sao’, cứ cách 2-3 hôm lại thay nhau PR một lần, vì thế cậu ta cứ hết đen lại đỏ hết đỏ lại đen.” (đen = bị bôi đen, đỏ = trở nên hot)

Giản Ninh Xuyên không thể hiểu nổi: “Mắc bệnh ngôi sao mà cũng là do đoàn đội của ảnh tung ra á? Sao lại tự bôi đen chính mình thế?”

Hoắc Phù nói: “Vì có chủ đề nha, giống như mấy ngôi sao nữ ấy, sống chết không chịu thừa nhận mình phẫu thuật thẫm mỹ; chỉ cần một ngày cô ta còn không thừa nhận, đoàn đội của cô ta vẫn có thể loanh quanh dựa vào chuyện này để đăng thông cáo chung, một làn sóng ủng hộ một làn sóng nhấn chìm, lại mua thêm thủy quân để dắt mũi dư luận, có chủ đề là có độ hot, có độ hot thì mài ra được tiền.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Hoắc Phù tỏ vẻ ta đây chẳng liên quan, rất hợp tình hợp lý nói: “Bản thân Chu Phóng không biết á? Sao có thể.”

Giản Ninh Xuyên: “…” Lẽ nào đàn anh Chu là người như thế sao? Tính tình thường ngày biểu hiện ra đều là diễn trò? Những câu đã nói với cậu cũng toàn lời dối trá? Không thể nào, cậu không muốn tin Chu Phóng là kẻ đạo đức giả.

Hoắc Phù nói: “Tin thật nha?”

Giản Ninh Xuyên: “???”

Hoắc Phù cười rộ lên, nói: “Vừa rồi anh đang dắt mũi dư luận đấy.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Hoắc Phù cười lắc đầu: “Chu Phóng bị đồn mắc bệnh ngôi sao, là do đoàn đội của một tiểu sinh đối thủ tung ra, bôi đen cậu ta nhằm tranh giành vai diễn; Quản lý khi ấy không quá quan tâm đến Chu Phóng, mãi đến sau này đổi sang đoàn đội khác, ảnh hưởng xấu đã được hình thành, không kịp tẩy trắng. Có điều ngoại hình của cậu ta tốt, diễn xuất cũng đạt, hiếm thấy nhất là chịu được khổ; đoàn đội mới hiện nay không có gì đáng lo, tính tình của cậu ta anh thấy cũng ổn, chỉ cần đừng làm việc gì quá mức hoang đường, năm năm sau vọt lên thành sao hạng A cũng chẳng phải chuyện khó.”

Giản Ninh Xuyên mặt đần thối, nói: “Thầy Hoắc, anh thật là… sao đột nhiên lại bôi đen đàn anh của em?!”

Hoắc Phù chắp tay sau lưng, dáng vẻ khó chịu: “Ai bảo em khen người khác cao to bảnh trai.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện