Hoắc Phù đi rồi, Giản Ninh Xuyên nhận mệnh leo lên giường đi ngủ.

Cậu có chút lạ giường, trằn trọc trở mình đến tận nửa đêm, ngủ mơ mơ màng màng, vừa sáng sớm đã tỉnh giấc nên tinh thần không tốt lắm, vọt đi tắm nước lạnh, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi còn chưa đến 7h. Điền Na La vẫn chưa tới, cậu cũng không có ý định đi ăn sáng, uể oải ỉu xìu ngồi phát ngốc ở trên sofa.

Mặt trời ở Quảng Châu mới sáng sớm nắng đã chói chang, cứ nghĩ tới chuyện một tháng tiếp theo phải làm việc trong thời tiết này… Giản Ninh Xuyên từ nhỏ sợ nóng không sợ lạnh, đã ngủ không đủ nay lại càng thêm đau đầu.

Hành lang có tiếng người, cậu đứng dậy đi tới cửa, nhìn từ mắt mèo ra bên ngoài.

Có một người trẻ tuổi đang đứng trước cửa phòng của Chu Phóng, chắc hẳn là trợ lý, cậu ta không ngừng ấn chuông cửa, mồm miệng cũng liến thoắng: “Anh Phóng, rời giường mau, anh Phóng, đừng ngủ nướng, anh Phóng, tỉnh đi nào, anh Phóng, hãy dậy đi…”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Trợ lý kia như máy ghi âm, tụng kinh gần ba phút thì cửa phòng đối diện mới mở, không thấy Chu Phóng đâu, chỉ nghe được giọng gầm gừ tức giận của anh ta: “Muốn ồn chết tôi để cậu được đổi ông chủ khác chứ gì?”

Trợ lý khúm núm nịnh hót dữ lắm: “Anh Phóng anh dậy rồi à! Sao anh tuyệt vời thế!”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Buổi sáng ở phim trường, đạo diễn Trần giới thiệu Giản Ninh Xuyên với những người khác trong đoàn, không có thời giờ để giao lưu tìm hiểu, chỉ chào hỏi để mọi người biết nhau, rồi lập tức sục sôi ngất trời bắt đầu công tác quay chụp.

Giản Ninh Xuyên hôm nay sẽ diễn hai phân đoạn, khi được Makeup Artist trang điểm, cậu vẫn đang sốt sắng đọc lại kịch bản.

Nhân vật mà cậu đóng tên là Cao Triết, một sinh viên đại học bình thường, có ông anh trai tên Cao Nghị do Chu Phóng thủ vai, làm đội phó đội phòng chống ma túy. ≺Thành Phố Tội Ác≻ thuộc thể loại phim quần tượng, cố sự của anh em họ Cao chỉ là một nhánh trong cốt truyện, phim sẽ chủ yếu xoay quanh ba nhân vật chính, bao gồm nam số một, boss phản diện và Cao Nghị.

(phim quần tượng: phim diễn nhóm, phim có nhiều diễn viên chính hoặc không có diễn viên chính. VD: Replay 1994, Avengers)

Cảnh của Cao Triết không nhiều lắm, nhưng lại xuyên suốt cốt truyện, là một vai phụ quan trọng dùng để xâu chuỗi các sự việc.

Câu chuyện bắt đầu từ việc Cao Triết đi làm thực tập ở một công ty vận tải danh tiếng, trong lúc vô tình cậu phát hiện trên xe của công ty có giấu một số lượng lớn ma túy, nhờ vậy đã vạch trần được vụ án buôn lậu thuốc phiện tầm cỡ. Không lâu sau đó, anh trai Cao Nghị được cử đi nằm vùng, khi sắp thu lưới lại chẳng may để lộ thân phận; vì muốn ép anh giao ra chứng cứ đã thu thập được, boss phản diện “ngoài sáng là chủ xí nghiệp danh tiếng, trong tối là trùm buôn thuốc phiện” đã bắt cóc và giam cầm người em Cao Triết. Trong hoàn cảnh nan giải ấy, Cao Nghị đã lựa chọn việc bảo vệ em trai mình, dưới sự cưỡng ép của boss phản diện, anh đã gây ra nhiều lỗi lầm khó mà quay đầu lại, cuối cùng sau khi cứu được em trai, Cao Nghị vì yểm trợ đồng nghiệp nên đã hi sinh. Phần cuối của câu chuyện, Cao Triết chạy thoát, trợ giúp vai chính tìm được USB bị giấu, boss phản diện sa lưới, an ủi linh hồn anh trai ở trên trời.

Phân cảnh của Giản Ninh Xuyên không nhiều, nhưng cảnh nào cũng đều kinh tâm động phách, toàn bộ quá trình cần duy trì trạng thái sốt sắng cao độ. Vì lẽ đó khi casting, đạo diễn Trần mới yêu cầu cậu diễn một đoạn tâm tình bùng nổ —— không phải như cậu vẫn nghĩ, là nhờ nể mặt Hoắc Phù mới được.

Phân cảnh hôm nay phải quay là đoạn sau khi Cao Triết bị giam cầm, lần đầu được gặp lại anh trai, mắt thấy Cao Nghị bởi vì mình mà rơi vào thế khó, trong giây phút ấy, cậu phải khóc rống, phải gào thét khuyên can Cao Nghị không được phản bội. Trước phân cảnh này là một phân cảnh khác chưa quay: trong lúc bị bắt, Cao Triết từng nỗ lực chạy trốn, nhưng bị boss phản diện tóm được và ngược đãi, vì thế khuôn mặt của Giản Ninh Xuyên hóa trang trông rất thảm hại, nửa bên mặt sưng vù, trên đầu còn có máu giả, nước màu chảy dọc theo hướng sợi tóc, không may rớt vào trong miệng, vừa chua vừa đắng.

Tay chân cậu co quắp ngồi ở trong góc phòng giam, điều chỉnh tâm lý của mình tiến vào trạng thái oan ức sợ sệt kinh hoảng. Đạo diễn Trần ngồi sau máy quay lộ ra vẻ tươi cười, khá hài lòng với biểu hiện của cậu.

Diễn viên thủ vai anh trai – Chu Phóng cũng vào vị trí, người này không biết lại làm sao, vẻ mặt như thể cả thế giới đều thiếu nợ mình.

Clapper board vang lên, bắt đầu diễn.

Vẻ mặt của Chu Phóng thay đổi trong chớp mắt, nhanh chân xông qua đó, như thể không biết đau quỳ mạnh xuống trước mặt Giản Ninh Xuyên, trong đôi mắt ngập nước, tay không biết nên chạm vào đâu, nức nở nói: “Tiểu Triết, em có đau không? Anh hai đến rồi, không sao nữa…”

Giản Ninh Xuyên: “…” Cậu tưởng đây là anh trai ruột đến cứu mình thật luôn.

Đạo diễn Trần hô cắt: “Tiểu Giản, đừng lo khóc mãi, đọc thoại đi!”

Chu Phóng quỳ gối trước mặt Giản Ninh Xuyên, nước mắt còn chưa kịp chảy ra, vẻ mặt lại bắt đầu không vui, xoa xoa bả vai mình, chẳng thể nào bình tĩnh được, giọng điệu cổ vũ đàn em vô cùng qua quýt: “Lần đầu thế là tốt rồi, đừng vội, cứ từ từ.”

Clapper board lại vang lên, Chu Phóng lại trở mặt, thậm chí còn diễn sâu hơn vừa nãy, mấy chi tiết nhỏ càng thêm phong phú.

Giản Ninh Xuyên lần này cũng biểu hiện rất tốt, đạo diễn không hô cắt, sau khi quay xong, nhìn thấy đạo diễn giơ ngón cái, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn Chu Phóng vừa thoát vai, liền bắt đầu nổi khùng với trợ lý nhà mình.

… Đàn anh Chu luôn hông vui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện