Giản Ninh Xuyên không rõ tin tức kia là thật hay giả, chuyển tiếp cho Hoắc Phù, hỏi hắn có biết chuyện này không.
Hoắc Phù hiện tại đang rảnh rỗi, bèn gọi điện thoại cho cậu, hai người cùng nhau hóng hớt Showbiz.
Hoắc Phù nói: “Anh không nghe được tin đồn cậu ta đắc tội với ai, người đại diện của Chu Phóng cũng chẳng đời nào để cậu ta đi gặp đại lão đâu, chỉ sợ cậu ta gây ra chuyện.”
Giản Ninh Xuyên: “Vậy người đại diện nhà anh Phóng thật sự tranh ≺Đóa Hoa Trong Nước≻ với chúng ta ạ?”
Hoắc Phù: “Chuyện này cũng có thể lắm, tác phẩm của Cam Tiểu Hồng toàn là phim hạng A, diễn viên trẻ nào mà chẳng muốn được Cam Tiểu Hồng dạy dỗ?”
Giọng điệu của hắn bỗng nhiên thay đổi, nói: “Giản Ninh Xuyên, sau này em đừng có anh Phóng dài anh Phóng ngắn nữa, bạn gei nhỏ phải nhìn rõ tình hình đi chứ, trong giới này ngoại trừ thầy Hoắc ra, toàn bộ trai đẹp đều là đối thủ cạnh tranh của em đấy, không được có tình cảm quá chân thành với bọn họ, hiểu chưa?”
Giản Ninh Xuyên: “Đang hóng hớt Showbiz mà! Sao anh lại ngấm ngầm đâm chọc thế!”
Hoắc Phù ở đầu dây bên kia cười hơ hớ.
Giản Ninh Xuyên: “Nhưng em thấy hai bộ phim mới của anh Phóng chìm nghỉm thật, anh Phóng là một diễn viên giỏi, cứ thế này mà flop thì tiếc quá.”
Hoắc Phù nói: “Hai năm trở lại đây ngoài ≺Thành Phố Tội Ác≻, Chu Phóng không có lấy một tác phẩm nổi tiếng nào, cậu ta đã từng đấy tuổi nhưng vẫn không giành được giải thưởng nặng ký, kẹt trong ngõ cụt đã lâu, cứ thế này chẳng mấy chốc mà nguội.”
Giản Ninh Xuyên: “Vậy có khác nào em đã gián tiếp hại ảnh đâu?”
Hoắc Phù bất đắc dĩ nói: “Quy tắc trò chơi chính là ‘ai hợp hợn thì chọn người đấy’, ví dụ như bộ phim này, em hợp hơn thì đương nhiên người ta sẽ chọn em rồi, không có chuyện ai cướp tài nguyên của ai cả. Thế nếu như Cam Tiểu Hồng chọn Chu Phóng, em có oán giận cậu ta không?”
Giản Ninh Xuyên: “Đương nhiên là không.”
Hoắc Phù nói: “Nếu Chu Phóng coi em là bạn bè, thì cậu ta cũng sẽ như thế.”
Giản Ninh Xuyên: “Điều em lo lắng không phải việc anh Phóng sẽ oán giận em.”
Hoắc Phù đột nhiên tỉnh ra, khó chịu nói: “Em đúng là nhóc khốn nạn! Chu Phóng trẻ tuổi đẹp trai, dù không đóng phim cũng có thể ghẹo người được vài năm nữa, em lo lắng cho cậu ta làm gì? Em nhìn bà xã của em đây này, hoa-tàn-ít-bướm còn phải gồng mình làm công thay em, dù đi mò-cua-bắt-cá vẫn muốn tán dóc dỗ dành em vui vẻ, vậy mà em lại thương nhớ tiểu thịt tươi! Lương tâm của em không đau hả?”
Giản tra công không hề có lương tâm, còn cười nhạo rằng: “Bà xã đáng thương quá ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Cậu đã bị Chu Phóng block từ lâu, bây giờ tám nhảm với Hoắc Phù xong, đột nhiên muốn an ủi anh Phóng đang rơi vào ngõ cụt, nhưng không hi vọng gì nhiều, tiện tay viết bừa một câu “Chu Phóng là heo he he he” rồi nhấn gửi.
… Thế mà gửi được này! Chẳng biết từ bao giờ Chu Phóng đã thôi block cậu.
Giản Ninh Xuyên luống cuống tay chân muốn thủ tiêu tin nhắn.
Nhưng Chu Phóng chỉ một giây sau đã rep lại: “Cậu mới là heo!”
Trước khi Chu Phóng kịp block cậu thêm lần nữa, Giản Ninh Xuyên nhanh chóng nhấn nút gọi.
Chu Phóng bên kia nhận máy, Giản Ninh Xuyên tan nát cõi lòng hô lên: “Anh Phóng! Em nhớ anh lắm luôn!!!”
Chu Phóng: “…”
Giản Ninh Xuyên thấy bầu không khí hơi sai sai, hỏi: “Không tiện nói chuyện ạ?”
Chu Phóng: “Không sao, cậu có việc gì thế?”
Giản Ninh Xuyên cảm giác anh ta đang gặp chuyện gì đó, không lãng phí thời gian nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Em thấy trên mạng có kẻ muốn anh em ta bất hòa, nên em gọi điện để giải thích một chút! Anh Phóng, em thật sự không biết bên anh cũng có ý định hợp tác với đạo diễn Cam Tiểu Hổng, em không phải muốn chặn đường anh đâu…”
“Khoan khoan.” Chu Phóng chẳng hiểu ra làm sao, hỏi: “Hợp tác cái gì? Cam Tiểu Hồng định quay phim mới à?”
Giản Ninh Xuyên: “Anh không biết hả???”
Chu Phóng: “Gia đình tôi có việc, tôi đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, mọi việc đều giao lại cho người đại diện xử lý hộ. Phim mới của Cam Tiểu Hồng nói về cái gì thế?”
Giản Ninh Xuyên: “Phim tình cảm, kể về chuyện yêu đương của một thanh niên chen đội.”
(chen đội: nghĩa đen là chen ngang đội hình; nghĩa bóng là thanh niên trí thức hưởng ứng phong trào gia nhập đội ngũ sản xuất ở nông thôn trong thời kỳ đại cách mạng văn hóa vô sản)
Chu Phóng giật mình nói: “Ơ đệt, gu gì lạ đời thế?! Việc không có tố chất như chen ngang thì định yêu đương kiểu nào? Đập chậu cướp hoa? Đề tài rách nát gì vậy?”
Giản Ninh Xuyên bị mạch não của anh ta làm cho sợ hết hồn, nói: “Là thanh niên tri thức lên núi xuống thôn.”
Chu Phóng: “…”
“Nghe nói người đại diện muốn nhận vai này cho anh.” Giản Ninh Xuyên vuốt mông ngựa: “Anh vừa đẹp trai vừa diễn hay hơn em nhiều, chắc đạo diễn Cam Tiểu Hồng thấy em không có tố chất nên mới chọn em.”
Chu Phóng: “…”
Giản Ninh Xuyên: “Anh Phóng? Anh không tức giận chứ?”
Chu Phóng hầm hừ nói: “Sao tôi phải tức giận!”
Giản Ninh Xuyên nghĩ thầm, nếu như anh Phóng thật sự đang rơi vào ngõ cụt, vừa sểnh ra một cái đã bị cậu vô tình chen ngang, từ đấy đánh mất cơ hội vươn mình thì thật là thê thảm.
Cậu an ủi Chu Phóng: “Anh đừng nên nản lòng, mặc kệ sau này có thế nào, em mãi mãi là Phóng Ca Nhất Khúc, anh Phóng, em vĩnh viễn yêu anh!”
“!!!” Chu Phóng cứ như gặp phải đại địch, hét to: “Tôi vĩnh viễn cũng không yêu cậu, cậu bỏ ngay ý định đấy đi cho tôi!” Nói xong anh ta lạnh lùng vô tình cúp điện thoại.
Giản Ninh Xuyên nhìn màn hình, ớ, sao anh Phóng lại block cậu rồi? Mấy hôm sau, đoàn phim ≺Đóa Hoa Trong Nước≻ chính thức gửi kịch bản đến tay Giản Ninh Xuyên, theo kế hoạch thì nghỉ Quốc Khánh xong sẽ bắt đầu bấm máy, cậu còn có hơn một tháng để vừa đọc kịch bản vừa giảm cân.
Nam chính trong kịch bản là một thanh niên văn hóa tham gia vào phong trào xuống nông thôn, vừa nho nhã vừa yếu đuối lại gầy gò. Giản Ninh Xuyên cao gần 1m8, cân nặng khoảng 70kg, mập thì không mập, nhưng do thường xuyên tập thể hình nên cơ bắp khỏe khoắn, không phù hợp với hình tượng của nhân vật, tuy việc này có thể nhờ cậy công nghệ hóa trang, nhưng đạo diễn vẫn hi vọng cậu sẽ gầy thêm chút nữa.
Hoắc Phù mời huấn luyện viên chuyên nghiệp đến, giúp Giản Ninh Xuyên lập ra kế hoạch giảm cân, gia tăng cường độ vận động, hơn nữa còn tàn nhẫn bỏ đói cậu. Rốt cuộc Giản Ninh Xuyên cũng cảm nhận được nỗi thống khổ của việc một suất cơm thể hình chia làm ba bữa.
Trở lại vấn đề kịch bản, bộ phim ≺Đóa Hoa Trong Nước≻ có chiều sâu hơn hẳn những bộ phim cậu từng tham gia, Cam Tiểu Hồng là một đạo diễn thích thể hiện tính nhân văn thông qua cố sự, nhưng không phải thể hiện một cách trắng trợn thô bạo, mà ông muốn người xem có nhiều cái nhìn khác nhau về câu chuyện của mình.
Toàn bộ kịch bản đều viết theo kiểu ‘lấp lửng’, nhiều đến mức Giản Ninh Xuyên phải hoài nghi nhân sinh, cậu và Cam Tiểu Hồng chỉ từng gặp nhau có hai lần, cũng chẳng mấy quen thuộc, tuổi tác của đạo diễn Cam lại còn rất lớn, lúc nói chuyện có khí chất văn nhân, luôn thích mọi người tự nhìn nhận vấn đề theo một cách riêng. Cậu có rất nhiều chỗ không hiểu, nhưng cứ làm phiền đạo diễn mãi cũng ngại.
(lấp lửng: gốc là ‘lưu bạch’ có nghĩa là ‘lưu lại một khoảng trống’, ví dụ trong phim có những câu nói rất tối nghĩa, không rõ ý, mục đích chính là để cho người xem tự mình lý giải câu nói đó theo cách riêng)
Kiến thức của Hoắc Phù với nghệ thuật điện ảnh chỉ thuộc dạng gà mờ, có thảo luận với hắn cũng chẳng ra kết quả nào hữu dụng.
Nhắm mắt diễn bừa lại không phải một chủ ý hay, cậu chẳng còn cách nào khác, đành chạy đi hỏi nhân sĩ chuyên nghiệp Lý Tranh.
Lý Tranh vừa giúp Giản Ninh Xuyên phân tích mấy đoạn ‘lấp lửng’ trọng tâm, vừa phỉ nhổ cậu: “Đứa nhỏ này sao con phiền quá vậy, bên phía ba bận nhiều việc lắm, giờ còn phải giúp con đọc kịch bản nữa.”
Giản Ninh Xuyên: “Đoàn phim của ba không phải sắp đóng máy rồi sao?”
Lý Tranh: “Đóng máy là đóng máy thế nào? Nam số hai bỏ đội hình rồi, còn mấy trang kịch bản không quay được kia kìa.”
Giản Ninh Xuyên biết nam số hai của bộ phim này, là một diễn viên mới nổi nhờ show truyền hình thực tế, trước đây danh tiếng tuy không cao nhưng diễn xuất được nhiều người trong nghề tán thưởng.
“Hồi mới nhận kịch bản cậu ta còn chưa nổi tiếng, lúc đóng phim rất hiểu quy củ, nhưng đột nhiên hot rồi lại không biết trời cao đất rộng, chê đất diễn ít quá, yêu cầu ba phải viết thêm cảnh cho cậu ta. Ba nói ba sẽ không sửa kịch bản, tên nhãi này bèn quăng gánh chạy đi đóng phim khác, muốn ba cầu xin cậu ta quay lại á? Nằm mơ.” Lý Tranh thật sự nổi giận, điên tiết đến cực điểm, nói: “Muốn biến thì biến cho sớm, đằng này quay hơn một nửa rồi bỏ giữa chừng, hiện tại muốn đổi người thì phải quay lại từ đầu, có rất nhiều diễn viên đã sát thanh, giờ phải gọi bọn họ quay lại để diễn thêm lần nữa. Mấy năm rồi ba không về nước, hiện nay diễn viên trẻ quốc nội đều bị chiều thành hư thế à?”
Giản Ninh Xuyên: “Cần gì phải quay lại từ đầu ạ, mời studio kỹ xảo điện ảnh từng tham gia chế tác ≺Shoujo Mangaka≻ của con ấy, tay nghề siêu đỉnh luôn, giá cả còn hời hơn mấy người bên Hollywood, phía ba nếu như quyết định thay đổi người, cứ tìm bọn họ làm hậu kỳ cho là ngon ngay, đảm bảo không soi mói được kẽ hở.”
Lý Tranh: “Đạo diễn cũng có ý này, vì quay lại từ đầu thì phải dự tính lại toàn bộ chi phí. Con biết giờ ba muốn làm gì nhất không? Chờ tìm được diễn viên khác rồi, ba phải thêm ngay đất diễn cho người ta, tình tiết nào có thể nhận thưởng được ba sẽ viết thêm tình tiết đấy, để xem tên nhãi quăng gánh kia có tức chết hay không.”
“Ha ha ha ha ha, ba ơi ba buồn cười quá.” Giản Ninh Xuyên bỗng dưng giật mình, hỏi: “Vậy ba quyết định đổi sang ai chưa? Để con đề cử cho ba một diễn viên giỏi lắm nhé!”
Có người đang ngồi nhà thì phim từ trên trời rơi xuống.
Chu Phóng được Giản Ninh Xuyên đích thân dẫn đến gặp mặt Lý Tranh, Lý Tranh xem chừng rất hài lòng, đạo diễn phim cũng biết Chu Phóng, ấn tượng về anh ta khá tốt, sau khi thương lượng, vai nam thứ trong ≺Viên Thuốc Màu Vàng≻ rất nhanh đã được ấn định về tay Chu Phóng.
Giản Ninh Xuyên vui rạo rực nói: “Anh Phóng, anh diễn cho tốt nhé, thầy Lý Tranh lợi hại lắm đó, nếu thầy nói anh có thể nhận được giải thưởng, thì chắc chắn anh sẽ nhận được giải thưởng, anh Phóng, em xem trọng anh!”
Ánh mắt của Chu Phóng rất phức tạp, một lúc lâu sau mới nói: “Tiểu Giản, cậu là một người tốt.”
Trên đỉnh đầu Giản Ninh Xuyên bỗng “TINH TINH!” một tiếng —— Thành công nhận được thẻ người tốt.
Hai người tách ra, ai về nhà nấy.
Chu Phóng kéo tên Giản Ninh Xuyên ra khỏi danh sách đen, chỉ lát sau anh ta liền nhận được một loạt tin nhắn của cậu.
Anh Phóng, tình yêu em dành cho anh không phải là ‘tình yêu bé nhỏ’, mà là ‘tình yêu bé bự’, ‘tình yêu siêu to khổng lồ’.
Lúc em vẫn còn là một tân binh, anh đã cổ vũ cho em, giúp em gạt bỏ sương mù, giúp em càng thêm tin yêu nghề nghiệp, hôm nay em chỉ có thể báo đáp lại anh một chút.
Mong anh có thể tiếp tục đóng phim thật tốt, tiếp tục làm thần tượng của em.
Chúc anh mau chóng thoát khỏi ngõ cụt! Sớm ngày bước chân vào vùng đất mới!
Em có bạn trai rồi, anh cũng phải cố gắng lên nha, moa moa moa anh Phóng.
Hoắc Phù hiện tại đang rảnh rỗi, bèn gọi điện thoại cho cậu, hai người cùng nhau hóng hớt Showbiz.
Hoắc Phù nói: “Anh không nghe được tin đồn cậu ta đắc tội với ai, người đại diện của Chu Phóng cũng chẳng đời nào để cậu ta đi gặp đại lão đâu, chỉ sợ cậu ta gây ra chuyện.”
Giản Ninh Xuyên: “Vậy người đại diện nhà anh Phóng thật sự tranh ≺Đóa Hoa Trong Nước≻ với chúng ta ạ?”
Hoắc Phù: “Chuyện này cũng có thể lắm, tác phẩm của Cam Tiểu Hồng toàn là phim hạng A, diễn viên trẻ nào mà chẳng muốn được Cam Tiểu Hồng dạy dỗ?”
Giọng điệu của hắn bỗng nhiên thay đổi, nói: “Giản Ninh Xuyên, sau này em đừng có anh Phóng dài anh Phóng ngắn nữa, bạn gei nhỏ phải nhìn rõ tình hình đi chứ, trong giới này ngoại trừ thầy Hoắc ra, toàn bộ trai đẹp đều là đối thủ cạnh tranh của em đấy, không được có tình cảm quá chân thành với bọn họ, hiểu chưa?”
Giản Ninh Xuyên: “Đang hóng hớt Showbiz mà! Sao anh lại ngấm ngầm đâm chọc thế!”
Hoắc Phù ở đầu dây bên kia cười hơ hớ.
Giản Ninh Xuyên: “Nhưng em thấy hai bộ phim mới của anh Phóng chìm nghỉm thật, anh Phóng là một diễn viên giỏi, cứ thế này mà flop thì tiếc quá.”
Hoắc Phù nói: “Hai năm trở lại đây ngoài ≺Thành Phố Tội Ác≻, Chu Phóng không có lấy một tác phẩm nổi tiếng nào, cậu ta đã từng đấy tuổi nhưng vẫn không giành được giải thưởng nặng ký, kẹt trong ngõ cụt đã lâu, cứ thế này chẳng mấy chốc mà nguội.”
Giản Ninh Xuyên: “Vậy có khác nào em đã gián tiếp hại ảnh đâu?”
Hoắc Phù bất đắc dĩ nói: “Quy tắc trò chơi chính là ‘ai hợp hợn thì chọn người đấy’, ví dụ như bộ phim này, em hợp hơn thì đương nhiên người ta sẽ chọn em rồi, không có chuyện ai cướp tài nguyên của ai cả. Thế nếu như Cam Tiểu Hồng chọn Chu Phóng, em có oán giận cậu ta không?”
Giản Ninh Xuyên: “Đương nhiên là không.”
Hoắc Phù nói: “Nếu Chu Phóng coi em là bạn bè, thì cậu ta cũng sẽ như thế.”
Giản Ninh Xuyên: “Điều em lo lắng không phải việc anh Phóng sẽ oán giận em.”
Hoắc Phù đột nhiên tỉnh ra, khó chịu nói: “Em đúng là nhóc khốn nạn! Chu Phóng trẻ tuổi đẹp trai, dù không đóng phim cũng có thể ghẹo người được vài năm nữa, em lo lắng cho cậu ta làm gì? Em nhìn bà xã của em đây này, hoa-tàn-ít-bướm còn phải gồng mình làm công thay em, dù đi mò-cua-bắt-cá vẫn muốn tán dóc dỗ dành em vui vẻ, vậy mà em lại thương nhớ tiểu thịt tươi! Lương tâm của em không đau hả?”
Giản tra công không hề có lương tâm, còn cười nhạo rằng: “Bà xã đáng thương quá ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Cậu đã bị Chu Phóng block từ lâu, bây giờ tám nhảm với Hoắc Phù xong, đột nhiên muốn an ủi anh Phóng đang rơi vào ngõ cụt, nhưng không hi vọng gì nhiều, tiện tay viết bừa một câu “Chu Phóng là heo he he he” rồi nhấn gửi.
… Thế mà gửi được này! Chẳng biết từ bao giờ Chu Phóng đã thôi block cậu.
Giản Ninh Xuyên luống cuống tay chân muốn thủ tiêu tin nhắn.
Nhưng Chu Phóng chỉ một giây sau đã rep lại: “Cậu mới là heo!”
Trước khi Chu Phóng kịp block cậu thêm lần nữa, Giản Ninh Xuyên nhanh chóng nhấn nút gọi.
Chu Phóng bên kia nhận máy, Giản Ninh Xuyên tan nát cõi lòng hô lên: “Anh Phóng! Em nhớ anh lắm luôn!!!”
Chu Phóng: “…”
Giản Ninh Xuyên thấy bầu không khí hơi sai sai, hỏi: “Không tiện nói chuyện ạ?”
Chu Phóng: “Không sao, cậu có việc gì thế?”
Giản Ninh Xuyên cảm giác anh ta đang gặp chuyện gì đó, không lãng phí thời gian nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Em thấy trên mạng có kẻ muốn anh em ta bất hòa, nên em gọi điện để giải thích một chút! Anh Phóng, em thật sự không biết bên anh cũng có ý định hợp tác với đạo diễn Cam Tiểu Hổng, em không phải muốn chặn đường anh đâu…”
“Khoan khoan.” Chu Phóng chẳng hiểu ra làm sao, hỏi: “Hợp tác cái gì? Cam Tiểu Hồng định quay phim mới à?”
Giản Ninh Xuyên: “Anh không biết hả???”
Chu Phóng: “Gia đình tôi có việc, tôi đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, mọi việc đều giao lại cho người đại diện xử lý hộ. Phim mới của Cam Tiểu Hồng nói về cái gì thế?”
Giản Ninh Xuyên: “Phim tình cảm, kể về chuyện yêu đương của một thanh niên chen đội.”
(chen đội: nghĩa đen là chen ngang đội hình; nghĩa bóng là thanh niên trí thức hưởng ứng phong trào gia nhập đội ngũ sản xuất ở nông thôn trong thời kỳ đại cách mạng văn hóa vô sản)
Chu Phóng giật mình nói: “Ơ đệt, gu gì lạ đời thế?! Việc không có tố chất như chen ngang thì định yêu đương kiểu nào? Đập chậu cướp hoa? Đề tài rách nát gì vậy?”
Giản Ninh Xuyên bị mạch não của anh ta làm cho sợ hết hồn, nói: “Là thanh niên tri thức lên núi xuống thôn.”
Chu Phóng: “…”
“Nghe nói người đại diện muốn nhận vai này cho anh.” Giản Ninh Xuyên vuốt mông ngựa: “Anh vừa đẹp trai vừa diễn hay hơn em nhiều, chắc đạo diễn Cam Tiểu Hồng thấy em không có tố chất nên mới chọn em.”
Chu Phóng: “…”
Giản Ninh Xuyên: “Anh Phóng? Anh không tức giận chứ?”
Chu Phóng hầm hừ nói: “Sao tôi phải tức giận!”
Giản Ninh Xuyên nghĩ thầm, nếu như anh Phóng thật sự đang rơi vào ngõ cụt, vừa sểnh ra một cái đã bị cậu vô tình chen ngang, từ đấy đánh mất cơ hội vươn mình thì thật là thê thảm.
Cậu an ủi Chu Phóng: “Anh đừng nên nản lòng, mặc kệ sau này có thế nào, em mãi mãi là Phóng Ca Nhất Khúc, anh Phóng, em vĩnh viễn yêu anh!”
“!!!” Chu Phóng cứ như gặp phải đại địch, hét to: “Tôi vĩnh viễn cũng không yêu cậu, cậu bỏ ngay ý định đấy đi cho tôi!” Nói xong anh ta lạnh lùng vô tình cúp điện thoại.
Giản Ninh Xuyên nhìn màn hình, ớ, sao anh Phóng lại block cậu rồi? Mấy hôm sau, đoàn phim ≺Đóa Hoa Trong Nước≻ chính thức gửi kịch bản đến tay Giản Ninh Xuyên, theo kế hoạch thì nghỉ Quốc Khánh xong sẽ bắt đầu bấm máy, cậu còn có hơn một tháng để vừa đọc kịch bản vừa giảm cân.
Nam chính trong kịch bản là một thanh niên văn hóa tham gia vào phong trào xuống nông thôn, vừa nho nhã vừa yếu đuối lại gầy gò. Giản Ninh Xuyên cao gần 1m8, cân nặng khoảng 70kg, mập thì không mập, nhưng do thường xuyên tập thể hình nên cơ bắp khỏe khoắn, không phù hợp với hình tượng của nhân vật, tuy việc này có thể nhờ cậy công nghệ hóa trang, nhưng đạo diễn vẫn hi vọng cậu sẽ gầy thêm chút nữa.
Hoắc Phù mời huấn luyện viên chuyên nghiệp đến, giúp Giản Ninh Xuyên lập ra kế hoạch giảm cân, gia tăng cường độ vận động, hơn nữa còn tàn nhẫn bỏ đói cậu. Rốt cuộc Giản Ninh Xuyên cũng cảm nhận được nỗi thống khổ của việc một suất cơm thể hình chia làm ba bữa.
Trở lại vấn đề kịch bản, bộ phim ≺Đóa Hoa Trong Nước≻ có chiều sâu hơn hẳn những bộ phim cậu từng tham gia, Cam Tiểu Hồng là một đạo diễn thích thể hiện tính nhân văn thông qua cố sự, nhưng không phải thể hiện một cách trắng trợn thô bạo, mà ông muốn người xem có nhiều cái nhìn khác nhau về câu chuyện của mình.
Toàn bộ kịch bản đều viết theo kiểu ‘lấp lửng’, nhiều đến mức Giản Ninh Xuyên phải hoài nghi nhân sinh, cậu và Cam Tiểu Hồng chỉ từng gặp nhau có hai lần, cũng chẳng mấy quen thuộc, tuổi tác của đạo diễn Cam lại còn rất lớn, lúc nói chuyện có khí chất văn nhân, luôn thích mọi người tự nhìn nhận vấn đề theo một cách riêng. Cậu có rất nhiều chỗ không hiểu, nhưng cứ làm phiền đạo diễn mãi cũng ngại.
(lấp lửng: gốc là ‘lưu bạch’ có nghĩa là ‘lưu lại một khoảng trống’, ví dụ trong phim có những câu nói rất tối nghĩa, không rõ ý, mục đích chính là để cho người xem tự mình lý giải câu nói đó theo cách riêng)
Kiến thức của Hoắc Phù với nghệ thuật điện ảnh chỉ thuộc dạng gà mờ, có thảo luận với hắn cũng chẳng ra kết quả nào hữu dụng.
Nhắm mắt diễn bừa lại không phải một chủ ý hay, cậu chẳng còn cách nào khác, đành chạy đi hỏi nhân sĩ chuyên nghiệp Lý Tranh.
Lý Tranh vừa giúp Giản Ninh Xuyên phân tích mấy đoạn ‘lấp lửng’ trọng tâm, vừa phỉ nhổ cậu: “Đứa nhỏ này sao con phiền quá vậy, bên phía ba bận nhiều việc lắm, giờ còn phải giúp con đọc kịch bản nữa.”
Giản Ninh Xuyên: “Đoàn phim của ba không phải sắp đóng máy rồi sao?”
Lý Tranh: “Đóng máy là đóng máy thế nào? Nam số hai bỏ đội hình rồi, còn mấy trang kịch bản không quay được kia kìa.”
Giản Ninh Xuyên biết nam số hai của bộ phim này, là một diễn viên mới nổi nhờ show truyền hình thực tế, trước đây danh tiếng tuy không cao nhưng diễn xuất được nhiều người trong nghề tán thưởng.
“Hồi mới nhận kịch bản cậu ta còn chưa nổi tiếng, lúc đóng phim rất hiểu quy củ, nhưng đột nhiên hot rồi lại không biết trời cao đất rộng, chê đất diễn ít quá, yêu cầu ba phải viết thêm cảnh cho cậu ta. Ba nói ba sẽ không sửa kịch bản, tên nhãi này bèn quăng gánh chạy đi đóng phim khác, muốn ba cầu xin cậu ta quay lại á? Nằm mơ.” Lý Tranh thật sự nổi giận, điên tiết đến cực điểm, nói: “Muốn biến thì biến cho sớm, đằng này quay hơn một nửa rồi bỏ giữa chừng, hiện tại muốn đổi người thì phải quay lại từ đầu, có rất nhiều diễn viên đã sát thanh, giờ phải gọi bọn họ quay lại để diễn thêm lần nữa. Mấy năm rồi ba không về nước, hiện nay diễn viên trẻ quốc nội đều bị chiều thành hư thế à?”
Giản Ninh Xuyên: “Cần gì phải quay lại từ đầu ạ, mời studio kỹ xảo điện ảnh từng tham gia chế tác ≺Shoujo Mangaka≻ của con ấy, tay nghề siêu đỉnh luôn, giá cả còn hời hơn mấy người bên Hollywood, phía ba nếu như quyết định thay đổi người, cứ tìm bọn họ làm hậu kỳ cho là ngon ngay, đảm bảo không soi mói được kẽ hở.”
Lý Tranh: “Đạo diễn cũng có ý này, vì quay lại từ đầu thì phải dự tính lại toàn bộ chi phí. Con biết giờ ba muốn làm gì nhất không? Chờ tìm được diễn viên khác rồi, ba phải thêm ngay đất diễn cho người ta, tình tiết nào có thể nhận thưởng được ba sẽ viết thêm tình tiết đấy, để xem tên nhãi quăng gánh kia có tức chết hay không.”
“Ha ha ha ha ha, ba ơi ba buồn cười quá.” Giản Ninh Xuyên bỗng dưng giật mình, hỏi: “Vậy ba quyết định đổi sang ai chưa? Để con đề cử cho ba một diễn viên giỏi lắm nhé!”
Có người đang ngồi nhà thì phim từ trên trời rơi xuống.
Chu Phóng được Giản Ninh Xuyên đích thân dẫn đến gặp mặt Lý Tranh, Lý Tranh xem chừng rất hài lòng, đạo diễn phim cũng biết Chu Phóng, ấn tượng về anh ta khá tốt, sau khi thương lượng, vai nam thứ trong ≺Viên Thuốc Màu Vàng≻ rất nhanh đã được ấn định về tay Chu Phóng.
Giản Ninh Xuyên vui rạo rực nói: “Anh Phóng, anh diễn cho tốt nhé, thầy Lý Tranh lợi hại lắm đó, nếu thầy nói anh có thể nhận được giải thưởng, thì chắc chắn anh sẽ nhận được giải thưởng, anh Phóng, em xem trọng anh!”
Ánh mắt của Chu Phóng rất phức tạp, một lúc lâu sau mới nói: “Tiểu Giản, cậu là một người tốt.”
Trên đỉnh đầu Giản Ninh Xuyên bỗng “TINH TINH!” một tiếng —— Thành công nhận được thẻ người tốt.
Hai người tách ra, ai về nhà nấy.
Chu Phóng kéo tên Giản Ninh Xuyên ra khỏi danh sách đen, chỉ lát sau anh ta liền nhận được một loạt tin nhắn của cậu.
Anh Phóng, tình yêu em dành cho anh không phải là ‘tình yêu bé nhỏ’, mà là ‘tình yêu bé bự’, ‘tình yêu siêu to khổng lồ’.
Lúc em vẫn còn là một tân binh, anh đã cổ vũ cho em, giúp em gạt bỏ sương mù, giúp em càng thêm tin yêu nghề nghiệp, hôm nay em chỉ có thể báo đáp lại anh một chút.
Mong anh có thể tiếp tục đóng phim thật tốt, tiếp tục làm thần tượng của em.
Chúc anh mau chóng thoát khỏi ngõ cụt! Sớm ngày bước chân vào vùng đất mới!
Em có bạn trai rồi, anh cũng phải cố gắng lên nha, moa moa moa anh Phóng.
Danh sách chương