Lý Thục Vân không nghĩ tới Đại Địa sẽ to tiếng với cô, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất cắn chặt rơi lệ. Vịn vào lan can đứng lên, chuẩn bị gọi điện thoại kêu người. Không cần cô kêu, chỉ nghe thấy còi của cảnh sát cùng tiếng của xe cứu thương chói tai vang lên trong bầu trời đêm. Nghe tiếng thì đúng là chạy đến chỗ này rồi. Xem ra là có người khác ở trong công viên nhìn thấy tình hình bên này, không dám đến đây, liền trực tiếp gọi cảnh sát.
Bầu trời đêm tháng tư trong trẻo nhưng lạnh lẽo, gió thổi lướt bên bờ sông làm xao động cây cối, đèn đường bên sông tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt che phủ lên mọi người trên mặt đất…….
“……..Đại…….Địa…….”
“A Lãng, A Lãng, là tôi, là Đại Địa. Cậu nhẫn nại một chút, xe cứu thương sắp đến rồi……Cậu sao lại ngốc như thế chứ…….”
Giọng nói của Đại Địa tràn ngập lo lắng cũng chỉ có lo lắng. Cẩn thận đem cả người Trương Lãng kéo vào trong lòng nhẹ nhàng dùng tay trái vuốt ve hai má của hắn, tay phải nắm chặt thành quyền, kìm chặt miệng vết thương ở trên bụng hắn.
“Đại…….Địa, tôi……..không phải là…….sẽ chết đi?”
Trương Lãng cố sức mở hai mắt ra hỏi Đại Địa.
“Cậu nói bậy cái gì vậy! Cái gì có chết hay không chứ! Cậu sao có thể chết được? Cậu chưa từng nghe qua rằng con gián là…….đánh không…….chết sao?”
Đại Địa cố nén bi thương.
“Ha ha…chính là, tôi…chưa từng thấy…con gián…bị dao…đâm…vẫn có thể sống…Khụ khụ…, Đại Địa, tôi lạnh…rất lạnh…”
Trương Lãng đưa tay nắm vạt áo của Đại Địa.
“A Lãng…….”
Đại Địa ôm Trương Lãng càng chặt.
“Đại Địa…….tôi tự cảm thấy…….mình thật ngốc…….hình như bị lẫn mất rồi…….vì…….cái gì lại muốn chạy…….ra chứ?”
Trương Lãng cười nhạo chính mình.
“A Lãng……., là tôi không tốt, nếu tôi nhanh đến giúp cậu một chút……., thật xin lỗi! Tôi biết rõ cậu chưa từng học võ hay thứ gì đó, còn để mặc cậu đánh nhau với tên tội phạm ấy. Là tôi không đúng, là tôi không chăm sóc tốt cho cậu! Cậu mắng tôi là được rồi!”
Đại Địa vạn phần áy náy. Cậu đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Lý Thục Vân. Lúc này, trong mắt cậu ngoại trừ A Lãng ra, cũng chỉ có A Lãng mà thôi. Đồng thời cậu cũng đã quên luôn việc phải trách mắng Trương Lãng vì sao lại chơi trò theo dõi nữa.
“Đại…….Địa, tôi rất…….khó chịu đó……..Đau quá……! So với trước đây…….bị…….công nhân trong…….công viên đánh…….còn…….đau hơn!”
Trương Lãng thở dốc.
“A……Lãng! Đừng nói nữa, cái gì cũng đừng nói nữa! Thầy thuốc cũng sắp đến đây……”
Mắt Đại Địa ứa lệ.
“Đại Địa, có một…….việc, tôi…….suy nghĩ rất…….lâu. Hôm nay, tôi……..cuối…….cuối cùng cũng biết đáp án……., khụ khụ…….”
Trương Lãng dường như cố gắng hút khí, không nhịn được ho khan.
Bắt lấy áo của Đại Địa, cố hết sức mình.
“Tôi…….khụ khụ…….thích…….cậu…….”
Trương Lãng nói ra.
“A Lãng…….!”
Vươn tay sờ sờ lên gương mặt của Đại Địa, Trương Lãng mỉm cười nói:
“Ngốc…….Đại Địa, khóc cái gì chứ……., cậu không phải đã nói…….tôi…….sẽ không chết…….sao? Còn……rất là cảm…….động nha? A…….Khụ…….”
“Cậu ngay cái lúc như thế này lại nói linh tinh cái gì đó!”
Đại Địa cả giận nói.
“Tôi……..phải………nói…….sự thật!”
Trương Lãng còn nghiêm túc nhìn vào mắt Đại Địa mà nói.
“Cậu, cậu…….chuyện này nói sau! Cậu trước tiên đừng có nói nữa, chờ xe cứu thương đến……”
Đại Địa gần như là cầu xin.
“Đại Địa, nếu……..tôi…….chết rồi, sau này……..cậu sẽ……..không còn……..chịu phiền làm cơm cho…….tôi ăn nữa, cậu có thể………đi hẹn hò với phụ nữ…….”
“Không…….sau này mỗi ngày tôi đều làm cơm cho cậu ăn, mỗi ngày làm đồ ăn mà cậu thích ăn, cho nên…….., không cần……..
Đại Địa nghẹn ngào.
“Tôi……..quần áo đều…….không giặt được sạch…….”
“Tôi giúp cậu giặt!”
“Tôi……..cũng không biết……..dùng……..máy hút bụi……..”
“Không sao, sau này cậu không cần làm nữa, thật sự, chỉ cần cậu khỏe lại, thế nào cũng được…….”
“Tôi đây……..nếu có thể tiếp tục……..sống, tôi phải………có cậu làm………quà sinh nhật được chứ?”
Trương Lãng vẻ mặt mong đợi.
Đại Địa vừa nghe Trương Lãng hỏi [được chứ], cũng không cần biết nội dung yêu cầu là cái gì, trước tiên cứ gật đầu cái đã.
Trương Lãng lộ ra nụ cười thỏa mãn, khép mắt lại…….
“Đại Địa…….”
Có chút cứng nhắc, Lý Thục Vân sợ hãi hô lên một tiếng:
“Hình như xe cứu thương đến rồi…….Anh nghe xem.”
Xa xa có tiếng người ồn ào, xem ra cảnh sát cùng xe cứu thương đã đến rồi. Cảnh sát mặc đồng phục rất nhanh đã cùng nhân viên cứu hộ chạy đến chỗ bọn người Đại Địa gặp chuyện không may.
“Đồng chí, bên này có người trọng thương, phiền chuẩn bị cáng và thiết bị cầm máu truyền máu!”
Đại Địa ngẩng đầu la lớn với nhân viên cứu hộ. Lập tức nhẹ nhàng lay tỉnh Trương Lãng:
“A Lãng, cậu có cái gì muốn nói thì đợi vết thương lành rồi, chúng ta từ từ nói, được không? Ngoan, trước tiên để nhân viên cứu hộ giúp cậu sơ cấp cứu đã.”
Trương Lãng đã có chút mơ hồ, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Cảnh sát cùng nhân viên cứu hộ nâng cáng vội chạy lại đây.
“Sự việc là sao? Có thể giải thích rõ ràng một chút không?”
Cảnh sát hỏi Đại Địa có vẻ vẫn hoàn hảo.
“Nguyên nhân chờ một lát nữa nói sau! Bác sĩ, phiền anh nhanh lên cầm máu cho cậu ta. Vết thương do dao, dao giải phẫu, dao bị rút mạnh ra, mất máu đã được chừng 30 phút. Nhóm máu B.”
Đại Địa tóm tắt rõ ràng tình trạng vết thương hiện tại của Trương Lãng và nhóm máu, giúp cho nhân viên cứu hộ rất nhanh đã có thể áp dụng biện pháp cấp cứu.
Thấy Trương Lãng bắt đầu được cấp cứu điều trị khẩn cấp. Đại Địa lúc này mới giải thích tóm tắt cho nhân viên cảnh sát mọi chuyện đã xảy ra.
“…….Đúng vậy. Người đàn ông này là bạn của tôi, cậu ấy tên là Trương Lãng. Đúng, cậu ấy đã đấu với hung thủ. Đúng vậy, trong lúc cậu ấy đấu với hung thủ thì bị gây thương tích. Đúng vậy, một nạn nhân khác trong vụ này là một cô gái, tên là Lý Thục Vân. Đúng, hắn chính là thủ phạm, không hề sai. Ách, đúng vậy, chúng tôi đã có chút ẩu đả nho nhỏ. Đúng vậy…….”
Một bên trả lời câu hỏi của nhân viên cảnh sát, một bên chăm chú nhìn tình trạng chữa trị cho Trương Lãng.
Khi mọi người vây xem xung quanh biết người đang tiếp nhận chữa trị kia, chính là anh hùng bắt được hung thủ thì, không khỏi bàn luận ra tiếng. Cũng là toàn mấy lời tán thưởng thật là lợi hại, sống nghĩa khí, thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, vân vân gì đó thôi! Đương nhiên cũng có người nhỏ giọng nói người này đúng là một tên ngốc hay gì đó.
“Đại Địa……..”
Trương Lãng đang nhận chữa trị khẩn cấp đột nhiên gọi Đại Địa một tiếng.
“Có việc gì? Đau lắm không? Chỗ nào trên người không thoải mái à?”
Đại Địa vội vàng chạy đến bên người Trương Lãng hỏi han.
“Tôi………có chuyện muốn nói với cậu, cậu cứ………lắng nghe là được rồi.”
Trương Lãng thở hổn hển một hơi, không nhìn đến những nhân viên cấp cứu đang tiến hành chữa trị khẩn cấp và truyền máu cho hắn.
“Tôi vốn…….không có ý định……..chạy ra, nhưng……….là khi thấy cậu nắm lấy con dao kia, cũng không hiểu sao, liền chạy ra………Đại……..Địa, tôi………thích cậu! So với bất kỳ ai khác đều thích hơn! Tôi rất thích cậu, thích đến………mức……..có thể hi sinh cho cậu………Cậu có cảm động không?”
Nắm chặt lấy áo Đại Địa, đôi mắt Trương Lãng tràn ngập chờ mong mà hỏi. Một vị bác sĩ và nhân viên chăm sóc cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Cừu Đại Địa. Sau khi xem xong, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, tiếp tục tiến hành chữa trị đơn giản, rửa sạch vết thương và cầm máu.
Đại Địa vừa cảm động vừa khổ sở, muốn giữ yên lặng, nhưng là lại không đành lòng nhìn thấy Trương Lãng thất vọng, đành gật đầu tỏ vẻ mình vô cùng cảm động.
“Đại………Địa! Cũng sắp qua sinh nhật……..của tôi rồi……..Ai, chính là ngày mốt. Cậu nói, sinh nhật của tôi………có thể trở thành ngày giỗ của tôi hay không?”
“Cậu không nên suy nghĩ bậy bạ, hiện tại bác sĩ đang giúp cậu truyền máu, cậu rất nhanh sẽ khỏe hẳn. Hiện tại cậu cảm thấy rất lạnh, chính là bởi vì mất máu quá nhiều. Sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng đâu, tin tôi đi!”
Đưa tay nắm lấy tay Trương Lãng, vị bác sĩ cấp cứu phát hiện tay phải cậu đang đổ máu, vội vàng kêu một người cầm máu cho cậu.
“Đại Địa, cậu để cho tôi nói. Tôi sợ sau này sẽ không còn cơ hội nói được.”
“Sẽ không! Sẽ không! Tin tưởng tôi! Sẽ không đâu!”
“Đại Địa cậu hãy nghe tôi nói, tôi……..theo dõi các cậu là bởi vì tôi thích………cậu mới làm thế, cậu có biết hay không……..nhìn cậu………cùng người khác tay trong tay, tôi……..trong lòng rất là khổ sở! Tôi hỏi…….cậu, Đại Địa, cậu có………thích tôi không? Tôi không………..yêu cầu cậu…….thích tôi nhiều………như tôi thích cậu………vậy, nhưng là tối thiểu…….cũng đến mức độ………97%………được không?”
Trương Lãng dùng ánh mắt đáng thương có thể lừa được trái tim của một nửa phụ nữ trong thiên hạ mà nhìn Đại Địa.
Đại Địa đã càng lúc càng tin tưởng là Trương Lãng tuyệt đối sẽ không gặp chuyện gì không may. —- Chưa thấy qua người nào sắp chết lại có thể nói chuyện chậm rãi và trật tự như thế! Nhưng lo lắng Trương Lãng là vì cậu mới phải nhận trọng thương như thế, đành phải gật đầu trước rồi nói sau.
Mà Lý Thục Vân đứng ở bên cạnh nhìn hết từ đầu đến cuối màn thổ lộ thâm tình lúc sinh ly tử biệt của hai người, lòng tràn đầy cảm giác bất an. Càng không ngừng tự hỏi chính mình: bọn họ rốt cuộc là có quan hệ như thế nào? Nghe ra được người đàn ông không hiểu sao lại chạy đến, lại không hiểu sao bị thương muốn Đại Địa phải thích anh ta cũng như anh ta thích anh ấy, không khỏi vô cùng khẩn trương —- Đại Địa sẽ trả lời thế nào? Thấy Đại Địa thế nhưng lại gật đầu, mắt Lý Thục Vân nhắm lại, ngất đi. —- Cũng tội nghiệp cho cô, một buổi tối liên tục chịu không ít đả kích. Có thể kiên trì đến bây giờ mới té xíu, đã có thể coi như là một cô gái có thần kinh vững vàng rồi.
Nhân viên cấp cứu thấy nhân vật nữ chính té xỉu, vội vàng kêu nhân viên cảnh sát cùng lại đây giúp đỡ —- nhân viên không đủ nha.
Đem hung thủ bị đánh thành giống như một bãi bùn nhão còng tay đưa lên xe cảnh sát, gọi một nhân viên cảnh sát đi giúp nhân viên cứu hộ, một cảnh sát khác bắt đầu gọi một xe cảnh sát nữa đến hỗ trợ. Nói không chừng, buổi tối hôm nay chính là đại thu hoạch —- tên hung thủ vừa bắt được này rất có thể chính là tên hung thủ băm xác gần đây đang bị truy nã liên tục.
Nghĩ nghĩ như vậy, vị cảnh sát trẻ tuổi dùng ánh mắt kính nể nhìn về phía Trương Lãng đang tiếp nhận trị liệu, hiện tại mấy vị anh hùng thấy việc nghĩa liền hăng hái làm như vậy không còn mấy nữa đâu đó! —- hình như anh ta không có nghe thấy đối thoại giữa Trương Lãng và Đại Địa.
Trương Lãng được nâng lên xe cứu thương, Đại Địa cũng đi vào theo. Một xe cảnh sát khác chạy đến, đầu tiên sơ tán đám đông quần chúng. Một người thoạt nhìn là nhân viên cảnh sát phụ trách bắt đầu trao đổi tin tức trực tiếp với người ở hiện trường. Khi anh ta biết được người khống chế kẻ bị tình nghi đã được đưa lên xe cứu thương thì, vội chạy đến trước xe cứu thương thăm hỏi an ủi, thuận tiện cũng muốn tìm hiểu thêm một chút đầu mối về hiện trường.
“Đồng chí này có thể nói chuyện được không?”
Nhân viên cảnh sát phụ trách hỏi nhân viên cứu hộ.
“Có thể…….”
Trương Lãng hữu khí vô lực đáp lại.
“A! Vậy thật tốt quá! Lần này ít nhiều cũng cảm ơn đồng chí! Đầu tiên tôi thay mặt nhân dân cảm ơn anh. Tuy rằng còn chưa thể xác định kẻ bị tình nghi kia có phải là hung thủ băm xác đang bị truy nã hay không, nhưng vẫn phải cảm ơn anh, anh đã bảo vệ an toàn được cho một người dân!”
Nói xong, liền cúi người một cái.
“Hì hì………”
Trương Lãng đắc ý cười ngây ngô. —- Người bị mất máu bắt đầu hồi phục tinh thần rồi.
“Ngoài ra, tôi muốn hỏi một chút, sự việc lúc ấy, anh làm sao……..”
“Có thể chờ sau khi cậu ta được chữa trị xong, lại tiếp tục hỏi được không. Đến lúc đó, chúng tôi biết được gì sẽ nói hết.”
Đại Địa không vui chặn câu hỏi của nhân viên cảnh sát. —- Anh không thấy A Lãng đang bị thương nặng sao?!
“Ách, thật ngại. Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện chào hỏi hai anh. Bác sĩ, các anh có thể đi rồi.”
Nhân viên cảnh sát phụ trách phất tay ra hiệu.
“Từ từ!”
Mọi người đều nhìn Trương Lãng.
“Theo cách nói của anh, hiện tại tôi có phải là anh hùng hay không?”
Trương Lãng chớp chớp đôi mắt to.
“……Phải.”
Này cũng là một loại tự mình thỏa mãn sao? Nhân viên cảnh sát nghĩ.
“Vậy có thể hay không không cần ghi lại số xe của tôi? Vẫn đang đỗ ở trên đường ở bên ngoài công viên……”
Đại Địa thề rằng mình nhìn thấy gương mặt của nhân viên cảnh sát bị rút gân.
“Nói cho tôi biết biển số xe của anh mau!”
Nhân viên cảnh sát cố nở nụ cười.
Sau khi đưa đến bệnh viện, trải qua một hồi cấp cứu khẩn cấp, Đại Địa thoát khỏi nguy hiểm.
Đúng, là Đại Địa thoát khỏi nguy hiểm. Không phải Trương Lãng!
Sự thật là như thế này: sau khi đưa đến bệnh viện, lúc bác sĩ chẩn đoán tình trạng thương tích, phát hiện miệng vết thương của Trương Lãng tuy rằng nhìn qua rất nghiêm trọng, chảy rất nhiều máu. Nhưng miệng vết thương không sâu, không có tổn thương đến nội tạng, hơn nữa Đại Địa đã giúp hắn sơ cấp cứu, nhanh chóng dùng áo sơ mi che miệng vết thương giúp vết thương tránh khỏi việc bị chuyển biến xấu và tránh miệng vết thương bị hoại tử, hơn nữa cũng giúp hắn duy trì độ chênh lệch giữa nhiệt độ trong và ngoài cơ thể ở mức độ nhất định (dùng áo khoác của mình khoác lên người hắn, dùng thân thể của mình giúp hắn được ấm áp), lại được truyền máu đúng lúc, cho nên miệng vết thương của Trương Lãng sau khi được rửa sạch tiêu độc rồi khâu lại, liền không có vấn đề gì lớn nữa. Chỉ cần đêm xuống hắn không phát sốt là được.
Nhưng Đại Địa lại có rắc rối lớn. Đầu tiên là miệng vết thương trên tay phải của cậu quá sâu, thậm chí còn bị thương tổn đến dây thần kinh. Tiếp đến dưới tình huống tay phải bị thương như vậy cậu vẫn đánh nhau với hung thủ, tuy rằng không có mở bàn tay ra, nhưng sau khi Đại Địa nhìn thấy Trương Lãng bị thương, hoàn toàn không để ý đến tình trạng bàn tay mình, đánh cho hung thủ một trận, khiến cho miệng vết thương bị thương tổn, dây thần kinh thứ hai lại bị thương. Cuối cùng chính là cậu không có duy trì nhiệt độ của cơ thể, cũng không nhận được chữa trị kịp thời, tuy rằng đã băng bó qua, nhưng lúc đó phần cơ xung quanh miệng vết thương của cậu đã bắt đầu cứng lại, khi nhân viên cấp cứu cầm máu cho cậu, cũng không dám mở bàn tay của cậu ra, đưa thẳng vào phòng giải phẫu.
Khi tiến hành chữa trị cho Đại Địa, Đại Địa đã không thể mở nắm tay ra được.
Trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài ba tiếng, dây thần kinh bên tay phải của Đại Địa đã được nối lại, các cơ hoại tử đã loại bỏ, may mắn là con dao phẫu thuật kia vô cùng sắc bén, miệng vết cắt tạo thành cũng rất chỉnh tề, vết thương mới có thể được khâu lại hoàn mỹ. Hơn nữa sau khi Đại Địa bị thương tay phải, vẫn duy trì trạng thái nắm chặt, tránh việc bị mất nhiều máu, cũng tránh được việc nhiều dây thần kinh bị thương và cơ bị hoại tử. Vì vậy bác sĩ đảm nhiệm việc chữa trị thấy miệng vết thương của Đại Địa khép lại thì vô cùng lạc quan.
Tuy rằng như thế, nhưng trong một thời gian ngắn tay phải của Đại Địa cũng không thể sử dụng.
Bầu trời đêm tháng tư trong trẻo nhưng lạnh lẽo, gió thổi lướt bên bờ sông làm xao động cây cối, đèn đường bên sông tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt che phủ lên mọi người trên mặt đất…….
“……..Đại…….Địa…….”
“A Lãng, A Lãng, là tôi, là Đại Địa. Cậu nhẫn nại một chút, xe cứu thương sắp đến rồi……Cậu sao lại ngốc như thế chứ…….”
Giọng nói của Đại Địa tràn ngập lo lắng cũng chỉ có lo lắng. Cẩn thận đem cả người Trương Lãng kéo vào trong lòng nhẹ nhàng dùng tay trái vuốt ve hai má của hắn, tay phải nắm chặt thành quyền, kìm chặt miệng vết thương ở trên bụng hắn.
“Đại…….Địa, tôi……..không phải là…….sẽ chết đi?”
Trương Lãng cố sức mở hai mắt ra hỏi Đại Địa.
“Cậu nói bậy cái gì vậy! Cái gì có chết hay không chứ! Cậu sao có thể chết được? Cậu chưa từng nghe qua rằng con gián là…….đánh không…….chết sao?”
Đại Địa cố nén bi thương.
“Ha ha…chính là, tôi…chưa từng thấy…con gián…bị dao…đâm…vẫn có thể sống…Khụ khụ…, Đại Địa, tôi lạnh…rất lạnh…”
Trương Lãng đưa tay nắm vạt áo của Đại Địa.
“A Lãng…….”
Đại Địa ôm Trương Lãng càng chặt.
“Đại Địa…….tôi tự cảm thấy…….mình thật ngốc…….hình như bị lẫn mất rồi…….vì…….cái gì lại muốn chạy…….ra chứ?”
Trương Lãng cười nhạo chính mình.
“A Lãng……., là tôi không tốt, nếu tôi nhanh đến giúp cậu một chút……., thật xin lỗi! Tôi biết rõ cậu chưa từng học võ hay thứ gì đó, còn để mặc cậu đánh nhau với tên tội phạm ấy. Là tôi không đúng, là tôi không chăm sóc tốt cho cậu! Cậu mắng tôi là được rồi!”
Đại Địa vạn phần áy náy. Cậu đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Lý Thục Vân. Lúc này, trong mắt cậu ngoại trừ A Lãng ra, cũng chỉ có A Lãng mà thôi. Đồng thời cậu cũng đã quên luôn việc phải trách mắng Trương Lãng vì sao lại chơi trò theo dõi nữa.
“Đại…….Địa, tôi rất…….khó chịu đó……..Đau quá……! So với trước đây…….bị…….công nhân trong…….công viên đánh…….còn…….đau hơn!”
Trương Lãng thở dốc.
“A……Lãng! Đừng nói nữa, cái gì cũng đừng nói nữa! Thầy thuốc cũng sắp đến đây……”
Mắt Đại Địa ứa lệ.
“Đại Địa, có một…….việc, tôi…….suy nghĩ rất…….lâu. Hôm nay, tôi……..cuối…….cuối cùng cũng biết đáp án……., khụ khụ…….”
Trương Lãng dường như cố gắng hút khí, không nhịn được ho khan.
Bắt lấy áo của Đại Địa, cố hết sức mình.
“Tôi…….khụ khụ…….thích…….cậu…….”
Trương Lãng nói ra.
“A Lãng…….!”
Vươn tay sờ sờ lên gương mặt của Đại Địa, Trương Lãng mỉm cười nói:
“Ngốc…….Đại Địa, khóc cái gì chứ……., cậu không phải đã nói…….tôi…….sẽ không chết…….sao? Còn……rất là cảm…….động nha? A…….Khụ…….”
“Cậu ngay cái lúc như thế này lại nói linh tinh cái gì đó!”
Đại Địa cả giận nói.
“Tôi……..phải………nói…….sự thật!”
Trương Lãng còn nghiêm túc nhìn vào mắt Đại Địa mà nói.
“Cậu, cậu…….chuyện này nói sau! Cậu trước tiên đừng có nói nữa, chờ xe cứu thương đến……”
Đại Địa gần như là cầu xin.
“Đại Địa, nếu……..tôi…….chết rồi, sau này……..cậu sẽ……..không còn……..chịu phiền làm cơm cho…….tôi ăn nữa, cậu có thể………đi hẹn hò với phụ nữ…….”
“Không…….sau này mỗi ngày tôi đều làm cơm cho cậu ăn, mỗi ngày làm đồ ăn mà cậu thích ăn, cho nên…….., không cần……..
Đại Địa nghẹn ngào.
“Tôi……..quần áo đều…….không giặt được sạch…….”
“Tôi giúp cậu giặt!”
“Tôi……..cũng không biết……..dùng……..máy hút bụi……..”
“Không sao, sau này cậu không cần làm nữa, thật sự, chỉ cần cậu khỏe lại, thế nào cũng được…….”
“Tôi đây……..nếu có thể tiếp tục……..sống, tôi phải………có cậu làm………quà sinh nhật được chứ?”
Trương Lãng vẻ mặt mong đợi.
Đại Địa vừa nghe Trương Lãng hỏi [được chứ], cũng không cần biết nội dung yêu cầu là cái gì, trước tiên cứ gật đầu cái đã.
Trương Lãng lộ ra nụ cười thỏa mãn, khép mắt lại…….
“Đại Địa…….”
Có chút cứng nhắc, Lý Thục Vân sợ hãi hô lên một tiếng:
“Hình như xe cứu thương đến rồi…….Anh nghe xem.”
Xa xa có tiếng người ồn ào, xem ra cảnh sát cùng xe cứu thương đã đến rồi. Cảnh sát mặc đồng phục rất nhanh đã cùng nhân viên cứu hộ chạy đến chỗ bọn người Đại Địa gặp chuyện không may.
“Đồng chí, bên này có người trọng thương, phiền chuẩn bị cáng và thiết bị cầm máu truyền máu!”
Đại Địa ngẩng đầu la lớn với nhân viên cứu hộ. Lập tức nhẹ nhàng lay tỉnh Trương Lãng:
“A Lãng, cậu có cái gì muốn nói thì đợi vết thương lành rồi, chúng ta từ từ nói, được không? Ngoan, trước tiên để nhân viên cứu hộ giúp cậu sơ cấp cứu đã.”
Trương Lãng đã có chút mơ hồ, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Cảnh sát cùng nhân viên cứu hộ nâng cáng vội chạy lại đây.
“Sự việc là sao? Có thể giải thích rõ ràng một chút không?”
Cảnh sát hỏi Đại Địa có vẻ vẫn hoàn hảo.
“Nguyên nhân chờ một lát nữa nói sau! Bác sĩ, phiền anh nhanh lên cầm máu cho cậu ta. Vết thương do dao, dao giải phẫu, dao bị rút mạnh ra, mất máu đã được chừng 30 phút. Nhóm máu B.”
Đại Địa tóm tắt rõ ràng tình trạng vết thương hiện tại của Trương Lãng và nhóm máu, giúp cho nhân viên cứu hộ rất nhanh đã có thể áp dụng biện pháp cấp cứu.
Thấy Trương Lãng bắt đầu được cấp cứu điều trị khẩn cấp. Đại Địa lúc này mới giải thích tóm tắt cho nhân viên cảnh sát mọi chuyện đã xảy ra.
“…….Đúng vậy. Người đàn ông này là bạn của tôi, cậu ấy tên là Trương Lãng. Đúng, cậu ấy đã đấu với hung thủ. Đúng vậy, trong lúc cậu ấy đấu với hung thủ thì bị gây thương tích. Đúng vậy, một nạn nhân khác trong vụ này là một cô gái, tên là Lý Thục Vân. Đúng, hắn chính là thủ phạm, không hề sai. Ách, đúng vậy, chúng tôi đã có chút ẩu đả nho nhỏ. Đúng vậy…….”
Một bên trả lời câu hỏi của nhân viên cảnh sát, một bên chăm chú nhìn tình trạng chữa trị cho Trương Lãng.
Khi mọi người vây xem xung quanh biết người đang tiếp nhận chữa trị kia, chính là anh hùng bắt được hung thủ thì, không khỏi bàn luận ra tiếng. Cũng là toàn mấy lời tán thưởng thật là lợi hại, sống nghĩa khí, thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, vân vân gì đó thôi! Đương nhiên cũng có người nhỏ giọng nói người này đúng là một tên ngốc hay gì đó.
“Đại Địa……..”
Trương Lãng đang nhận chữa trị khẩn cấp đột nhiên gọi Đại Địa một tiếng.
“Có việc gì? Đau lắm không? Chỗ nào trên người không thoải mái à?”
Đại Địa vội vàng chạy đến bên người Trương Lãng hỏi han.
“Tôi………có chuyện muốn nói với cậu, cậu cứ………lắng nghe là được rồi.”
Trương Lãng thở hổn hển một hơi, không nhìn đến những nhân viên cấp cứu đang tiến hành chữa trị khẩn cấp và truyền máu cho hắn.
“Tôi vốn…….không có ý định……..chạy ra, nhưng……….là khi thấy cậu nắm lấy con dao kia, cũng không hiểu sao, liền chạy ra………Đại……..Địa, tôi………thích cậu! So với bất kỳ ai khác đều thích hơn! Tôi rất thích cậu, thích đến………mức……..có thể hi sinh cho cậu………Cậu có cảm động không?”
Nắm chặt lấy áo Đại Địa, đôi mắt Trương Lãng tràn ngập chờ mong mà hỏi. Một vị bác sĩ và nhân viên chăm sóc cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Cừu Đại Địa. Sau khi xem xong, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, tiếp tục tiến hành chữa trị đơn giản, rửa sạch vết thương và cầm máu.
Đại Địa vừa cảm động vừa khổ sở, muốn giữ yên lặng, nhưng là lại không đành lòng nhìn thấy Trương Lãng thất vọng, đành gật đầu tỏ vẻ mình vô cùng cảm động.
“Đại………Địa! Cũng sắp qua sinh nhật……..của tôi rồi……..Ai, chính là ngày mốt. Cậu nói, sinh nhật của tôi………có thể trở thành ngày giỗ của tôi hay không?”
“Cậu không nên suy nghĩ bậy bạ, hiện tại bác sĩ đang giúp cậu truyền máu, cậu rất nhanh sẽ khỏe hẳn. Hiện tại cậu cảm thấy rất lạnh, chính là bởi vì mất máu quá nhiều. Sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng đâu, tin tôi đi!”
Đưa tay nắm lấy tay Trương Lãng, vị bác sĩ cấp cứu phát hiện tay phải cậu đang đổ máu, vội vàng kêu một người cầm máu cho cậu.
“Đại Địa, cậu để cho tôi nói. Tôi sợ sau này sẽ không còn cơ hội nói được.”
“Sẽ không! Sẽ không! Tin tưởng tôi! Sẽ không đâu!”
“Đại Địa cậu hãy nghe tôi nói, tôi……..theo dõi các cậu là bởi vì tôi thích………cậu mới làm thế, cậu có biết hay không……..nhìn cậu………cùng người khác tay trong tay, tôi……..trong lòng rất là khổ sở! Tôi hỏi…….cậu, Đại Địa, cậu có………thích tôi không? Tôi không………..yêu cầu cậu…….thích tôi nhiều………như tôi thích cậu………vậy, nhưng là tối thiểu…….cũng đến mức độ………97%………được không?”
Trương Lãng dùng ánh mắt đáng thương có thể lừa được trái tim của một nửa phụ nữ trong thiên hạ mà nhìn Đại Địa.
Đại Địa đã càng lúc càng tin tưởng là Trương Lãng tuyệt đối sẽ không gặp chuyện gì không may. —- Chưa thấy qua người nào sắp chết lại có thể nói chuyện chậm rãi và trật tự như thế! Nhưng lo lắng Trương Lãng là vì cậu mới phải nhận trọng thương như thế, đành phải gật đầu trước rồi nói sau.
Mà Lý Thục Vân đứng ở bên cạnh nhìn hết từ đầu đến cuối màn thổ lộ thâm tình lúc sinh ly tử biệt của hai người, lòng tràn đầy cảm giác bất an. Càng không ngừng tự hỏi chính mình: bọn họ rốt cuộc là có quan hệ như thế nào? Nghe ra được người đàn ông không hiểu sao lại chạy đến, lại không hiểu sao bị thương muốn Đại Địa phải thích anh ta cũng như anh ta thích anh ấy, không khỏi vô cùng khẩn trương —- Đại Địa sẽ trả lời thế nào? Thấy Đại Địa thế nhưng lại gật đầu, mắt Lý Thục Vân nhắm lại, ngất đi. —- Cũng tội nghiệp cho cô, một buổi tối liên tục chịu không ít đả kích. Có thể kiên trì đến bây giờ mới té xíu, đã có thể coi như là một cô gái có thần kinh vững vàng rồi.
Nhân viên cấp cứu thấy nhân vật nữ chính té xỉu, vội vàng kêu nhân viên cảnh sát cùng lại đây giúp đỡ —- nhân viên không đủ nha.
Đem hung thủ bị đánh thành giống như một bãi bùn nhão còng tay đưa lên xe cảnh sát, gọi một nhân viên cảnh sát đi giúp nhân viên cứu hộ, một cảnh sát khác bắt đầu gọi một xe cảnh sát nữa đến hỗ trợ. Nói không chừng, buổi tối hôm nay chính là đại thu hoạch —- tên hung thủ vừa bắt được này rất có thể chính là tên hung thủ băm xác gần đây đang bị truy nã liên tục.
Nghĩ nghĩ như vậy, vị cảnh sát trẻ tuổi dùng ánh mắt kính nể nhìn về phía Trương Lãng đang tiếp nhận trị liệu, hiện tại mấy vị anh hùng thấy việc nghĩa liền hăng hái làm như vậy không còn mấy nữa đâu đó! —- hình như anh ta không có nghe thấy đối thoại giữa Trương Lãng và Đại Địa.
Trương Lãng được nâng lên xe cứu thương, Đại Địa cũng đi vào theo. Một xe cảnh sát khác chạy đến, đầu tiên sơ tán đám đông quần chúng. Một người thoạt nhìn là nhân viên cảnh sát phụ trách bắt đầu trao đổi tin tức trực tiếp với người ở hiện trường. Khi anh ta biết được người khống chế kẻ bị tình nghi đã được đưa lên xe cứu thương thì, vội chạy đến trước xe cứu thương thăm hỏi an ủi, thuận tiện cũng muốn tìm hiểu thêm một chút đầu mối về hiện trường.
“Đồng chí này có thể nói chuyện được không?”
Nhân viên cảnh sát phụ trách hỏi nhân viên cứu hộ.
“Có thể…….”
Trương Lãng hữu khí vô lực đáp lại.
“A! Vậy thật tốt quá! Lần này ít nhiều cũng cảm ơn đồng chí! Đầu tiên tôi thay mặt nhân dân cảm ơn anh. Tuy rằng còn chưa thể xác định kẻ bị tình nghi kia có phải là hung thủ băm xác đang bị truy nã hay không, nhưng vẫn phải cảm ơn anh, anh đã bảo vệ an toàn được cho một người dân!”
Nói xong, liền cúi người một cái.
“Hì hì………”
Trương Lãng đắc ý cười ngây ngô. —- Người bị mất máu bắt đầu hồi phục tinh thần rồi.
“Ngoài ra, tôi muốn hỏi một chút, sự việc lúc ấy, anh làm sao……..”
“Có thể chờ sau khi cậu ta được chữa trị xong, lại tiếp tục hỏi được không. Đến lúc đó, chúng tôi biết được gì sẽ nói hết.”
Đại Địa không vui chặn câu hỏi của nhân viên cảnh sát. —- Anh không thấy A Lãng đang bị thương nặng sao?!
“Ách, thật ngại. Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện chào hỏi hai anh. Bác sĩ, các anh có thể đi rồi.”
Nhân viên cảnh sát phụ trách phất tay ra hiệu.
“Từ từ!”
Mọi người đều nhìn Trương Lãng.
“Theo cách nói của anh, hiện tại tôi có phải là anh hùng hay không?”
Trương Lãng chớp chớp đôi mắt to.
“……Phải.”
Này cũng là một loại tự mình thỏa mãn sao? Nhân viên cảnh sát nghĩ.
“Vậy có thể hay không không cần ghi lại số xe của tôi? Vẫn đang đỗ ở trên đường ở bên ngoài công viên……”
Đại Địa thề rằng mình nhìn thấy gương mặt của nhân viên cảnh sát bị rút gân.
“Nói cho tôi biết biển số xe của anh mau!”
Nhân viên cảnh sát cố nở nụ cười.
Sau khi đưa đến bệnh viện, trải qua một hồi cấp cứu khẩn cấp, Đại Địa thoát khỏi nguy hiểm.
Đúng, là Đại Địa thoát khỏi nguy hiểm. Không phải Trương Lãng!
Sự thật là như thế này: sau khi đưa đến bệnh viện, lúc bác sĩ chẩn đoán tình trạng thương tích, phát hiện miệng vết thương của Trương Lãng tuy rằng nhìn qua rất nghiêm trọng, chảy rất nhiều máu. Nhưng miệng vết thương không sâu, không có tổn thương đến nội tạng, hơn nữa Đại Địa đã giúp hắn sơ cấp cứu, nhanh chóng dùng áo sơ mi che miệng vết thương giúp vết thương tránh khỏi việc bị chuyển biến xấu và tránh miệng vết thương bị hoại tử, hơn nữa cũng giúp hắn duy trì độ chênh lệch giữa nhiệt độ trong và ngoài cơ thể ở mức độ nhất định (dùng áo khoác của mình khoác lên người hắn, dùng thân thể của mình giúp hắn được ấm áp), lại được truyền máu đúng lúc, cho nên miệng vết thương của Trương Lãng sau khi được rửa sạch tiêu độc rồi khâu lại, liền không có vấn đề gì lớn nữa. Chỉ cần đêm xuống hắn không phát sốt là được.
Nhưng Đại Địa lại có rắc rối lớn. Đầu tiên là miệng vết thương trên tay phải của cậu quá sâu, thậm chí còn bị thương tổn đến dây thần kinh. Tiếp đến dưới tình huống tay phải bị thương như vậy cậu vẫn đánh nhau với hung thủ, tuy rằng không có mở bàn tay ra, nhưng sau khi Đại Địa nhìn thấy Trương Lãng bị thương, hoàn toàn không để ý đến tình trạng bàn tay mình, đánh cho hung thủ một trận, khiến cho miệng vết thương bị thương tổn, dây thần kinh thứ hai lại bị thương. Cuối cùng chính là cậu không có duy trì nhiệt độ của cơ thể, cũng không nhận được chữa trị kịp thời, tuy rằng đã băng bó qua, nhưng lúc đó phần cơ xung quanh miệng vết thương của cậu đã bắt đầu cứng lại, khi nhân viên cấp cứu cầm máu cho cậu, cũng không dám mở bàn tay của cậu ra, đưa thẳng vào phòng giải phẫu.
Khi tiến hành chữa trị cho Đại Địa, Đại Địa đã không thể mở nắm tay ra được.
Trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài ba tiếng, dây thần kinh bên tay phải của Đại Địa đã được nối lại, các cơ hoại tử đã loại bỏ, may mắn là con dao phẫu thuật kia vô cùng sắc bén, miệng vết cắt tạo thành cũng rất chỉnh tề, vết thương mới có thể được khâu lại hoàn mỹ. Hơn nữa sau khi Đại Địa bị thương tay phải, vẫn duy trì trạng thái nắm chặt, tránh việc bị mất nhiều máu, cũng tránh được việc nhiều dây thần kinh bị thương và cơ bị hoại tử. Vì vậy bác sĩ đảm nhiệm việc chữa trị thấy miệng vết thương của Đại Địa khép lại thì vô cùng lạc quan.
Tuy rằng như thế, nhưng trong một thời gian ngắn tay phải của Đại Địa cũng không thể sử dụng.
Danh sách chương