“Anh có thể đừng kể mấy chuyện doạ người như vậy nữa có được không?” Minako run lập cập nói.
Câu chuyện của Mộ Dung Vũ Xuyên khiến cô nhớ tới nỗi sợ hãi khủng khiếp vào cái đêm mà hai người họ lẻn vào phòng khám nghiệm tử thi này. Mặc dù tất cả chỉ là do họ sợ bóng sợ gió, nhưng thời điểm đó cô thật sự đã bị doạ suýt chết.
Trong bóng đêm tăm tối, Võ Bưu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô như một bóng ma, trông ông ta lúc đó không khác gì người đàn ông điên loạn đã mổ bụng vợ mình trong bộ phim kinh dị “Lời nguyền”. Nếu lúc đó Kiều Khải không kịp thời xông lên kéo Võ Bưu lại thì trái tim cô chắc đã ngừng đập luôn rồi.
Vụ việc đó xảy ra đã để lại cho cô một di chứng nặng nề, rằng Kiều Khải là anh hùng cứu mỹ nhân, Mộ Dung Vũ Xuyên là tên khốn nạn, còn ông chú Võ Bưu là một ác ma.
“Cậu cho rằng tính chất của hai vụ án này có điểm tương đồng?” Võ Bưu hơi hoài nghi hỏi.
“Bỏ đi các khác biệt về địa lý, văn hoá, bối cảnh xã hội và cách thức gây án khác nhau, thì từ cách hai tên hung thủ này đối xử với nạn nhân của mình, ta cũng có thể thấy rất rõ bọn chúng không chỉ coi thường tính mạng người khác mà còn có tâm lý thù ghét xã hội vô cùng sâu sắc. Kẻ như vậy nếu không bị mắc bệnh tâm thần thì cũng là rối loạn nhân cách. Chắc chắn hắn đã lớn lên trong một hoàn cảnh bất thường, hắn có thể là cô nhi, hoặc lúc nhỏ từng gặp phải tổn thương tinh thần rất lớn.”
“Cậu cứ nói thẳng hung thủ bị rối loạn tâm thần cho rồi.” Võ Bưu nói.
“Điều này thì tôi không dám chắc. Tôi chỉ biết hắn là một tên tội phạm vô cùng thông minh. Tính cách tiềm ẩn bên trong của hắn có thể mắc bệnh rất nghiêm trọng, nhưng nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì chúng ta sẽ không thể nào nhận diện được hắn một cách dễ dàng đâu.”
“Cậu phân tích nhiều như vậy, rốt cuộc kết luận của cậu là gì?” Võ Bưu nóng nảy.
“Hắn sẽ không dừng tay và sẽ tiếp tục giết người. Hơn nữa hắn sẽ không ngừng cải thiện kỹ năng phạm tội của mình. Trừ phi hắn vô tình để lộ ra sai sót, nếu không ông đừng mong bắt được hắn.”
“Cậu đang đứng về phía tội phạm à?” Võ Bưu cười gằn, nhưng trong lòng ông ta lại nặng trĩu.
Mộ Dung Vũ Xuyên vẫn tiếp tục nói: “Hắn sẽ vẫn tiếp tục tìm kiếm con mồi, bắt nhốt họ lại rồi xem họ như là súc vật mà mình chăn nuôi, nhiều khả năng hắn sẽ bắt một lúc nhiều nạn nhân. Như vậy hắn có thể thoả sức hành hạ tra tấn bọn họ bất cứ khi nào hắn muốn, sau đó dùng phương thức gây án không ai có thể nghĩ tới để chém giết từng con vật nuôi trong chuồng của mình và phơi bày thi thể chúng trước mắt mọi người. Cuối cùng hắn sẽ thật sự trở thành một tên đồ tể của thành phố này, cả thành phố đều sẽ là lò mổ của hắn.”
“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tự tung tự tác hay sao?”
“Biện pháp duy nhất của chúng ta lúc này là thừa dịp những thủ đoạn gây án của hắn còn tồn tại những lỗ hổng, nhanh chóng tìm ra những lổ hổng này để truy tìm hắn, chính là những thứ như mảnh dằm gỗ nhỏ trong kẽ móng tay của nạn nhân chẳng hạn.”
“Những căn nhà sử dụng sàn gỗ có rất nhiều, chỉ dựa vào việc này mà đã muốn bắt hắn sao?”
“Tôi biết chứ, thế nên… tôi phải khám nghiệm toàn bộ thi thể này.” Mộ Dung Vũ Xuyên nhẹ nhàng nói.
Con dao giải phẫu vô cùng sắc bén lướt đi trên làn da cô gái khiến người khác nhìn vào chỉ cảm thấy ớn lạnh, mũi dao lướt đến đâu da thịt cô gái bị tách mở ra đến đó, tạo thành âm thanh “sột soạt”.
Minako lập tức quay mặt đi.
Mộ Dung Vũ Xuyên cắt ba nhát dao trên thi thể cô gái tạo thành một hình chữ Y rất đúng tiêu chuẩn.
“Muốn kiểm tra toàn bộ thi thể, có phải chúng ta nên chờ đến khi nhận được sự đồng ý của cha mẹ cô ấy không?”
Võ Bưu không đành lòng nhìn thấy cảnh cha mẹ nạn nhân vô cùng bi thương khi nhìn thấy thi thể con gái mình đã biến thành một đống hỗn độn trong phòng pháp y.
Mộ Dung Vũ Xuyên đáp, đầu cũng không ngẩng lên: “Nếu ông không muốn vài ngày sau nằm trên bàn giải phẫu này lại là một thi thể khác, thì đừng ngăn cản tôi.”
Một tay hắn giữ phần da thịt nhẹ nhàng kéo ra, tay còn lại nhanh chóng dùng dao giải phẫu loại bỏ hết phần mỡ và thịt bám trên xương, như thể đang cởi một lớp áo khoác. Phần xương ức và các mảnh xương sườn tổ hợp lại thành lồng ngực cứ thế phơi ra màu trắng ghê người của nó. Các cơ quan nội tạng cũng đua nhau khoe sắc dưới ánh đèn cho những người có mặt trong phòng nhìn không sót một chỗ nào.
Theo góc độ y học lâm sàng mà đánh giá thì kỹ thuật sử dụng dao mổ của Mộ Dung Vũ Xuyên có thể được chấm đến tận 10 điểm.
Gương mặt cô gái trông vô cùng bình tĩnh chẳng khác gì lúc cô còn sống, thế nhưng thân thể cô bây giờ đã hoàn toàn bị phanh mở. Loại hình ảnh tương phản này trông quỷ dị đến mức khiến người lạnh lùng như Võ Bưu cũng phải cứng đờ sống lưng.
Mộ Dung Vũ Xuyên thò tay vào phần nội tạng ẩm ướt của cô gái sờ sờ nắn nắn một lúc rồi dùng dao tỉ mỉ cắt cắt rạch rạch vài đường, sau đó lôi ra một vật có hình dạng như cái túi.
Minako bước lui hai bước.
Mộ Dung Vũ Xuyên đặt phần dạ dày của cô gái lên mâm inox. Một mùi hôi thối khủng khiếp lập tức lan toả trong không khí.
Minako chỉ dám nhìn thoáng qua một giây rồi ngay tức khắc quay đầu đi, bắt đầu cảm thấy cơn buồn nôn dâng lên tới cổ họng.
Tình cảnh này Võ Bưu cũng đã phải đối mặt không ít lần. Không có thứ gì có thể hôi thối hơn phần nội tạng của hệ tiêu hoá.
“Ông nhìn chỗ này xem —” Mộ Dung Vũ Xuyên rạch một đường trên dạ dày rồi tách rộng ra để Võ Bưu có thể nhìn rõ ràng thứ nằm bên trong.
Dịch vị màu đen sền sệt trông như nước súp, Võ Bưu bịt chặt mũi cúi đầu xuống nhìn thật kỹ nhưng vẫn không nhận ra đó là cái gì.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Câu chuyện của Mộ Dung Vũ Xuyên khiến cô nhớ tới nỗi sợ hãi khủng khiếp vào cái đêm mà hai người họ lẻn vào phòng khám nghiệm tử thi này. Mặc dù tất cả chỉ là do họ sợ bóng sợ gió, nhưng thời điểm đó cô thật sự đã bị doạ suýt chết.
Trong bóng đêm tăm tối, Võ Bưu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô như một bóng ma, trông ông ta lúc đó không khác gì người đàn ông điên loạn đã mổ bụng vợ mình trong bộ phim kinh dị “Lời nguyền”. Nếu lúc đó Kiều Khải không kịp thời xông lên kéo Võ Bưu lại thì trái tim cô chắc đã ngừng đập luôn rồi.
Vụ việc đó xảy ra đã để lại cho cô một di chứng nặng nề, rằng Kiều Khải là anh hùng cứu mỹ nhân, Mộ Dung Vũ Xuyên là tên khốn nạn, còn ông chú Võ Bưu là một ác ma.
“Cậu cho rằng tính chất của hai vụ án này có điểm tương đồng?” Võ Bưu hơi hoài nghi hỏi.
“Bỏ đi các khác biệt về địa lý, văn hoá, bối cảnh xã hội và cách thức gây án khác nhau, thì từ cách hai tên hung thủ này đối xử với nạn nhân của mình, ta cũng có thể thấy rất rõ bọn chúng không chỉ coi thường tính mạng người khác mà còn có tâm lý thù ghét xã hội vô cùng sâu sắc. Kẻ như vậy nếu không bị mắc bệnh tâm thần thì cũng là rối loạn nhân cách. Chắc chắn hắn đã lớn lên trong một hoàn cảnh bất thường, hắn có thể là cô nhi, hoặc lúc nhỏ từng gặp phải tổn thương tinh thần rất lớn.”
“Cậu cứ nói thẳng hung thủ bị rối loạn tâm thần cho rồi.” Võ Bưu nói.
“Điều này thì tôi không dám chắc. Tôi chỉ biết hắn là một tên tội phạm vô cùng thông minh. Tính cách tiềm ẩn bên trong của hắn có thể mắc bệnh rất nghiêm trọng, nhưng nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì chúng ta sẽ không thể nào nhận diện được hắn một cách dễ dàng đâu.”
“Cậu phân tích nhiều như vậy, rốt cuộc kết luận của cậu là gì?” Võ Bưu nóng nảy.
“Hắn sẽ không dừng tay và sẽ tiếp tục giết người. Hơn nữa hắn sẽ không ngừng cải thiện kỹ năng phạm tội của mình. Trừ phi hắn vô tình để lộ ra sai sót, nếu không ông đừng mong bắt được hắn.”
“Cậu đang đứng về phía tội phạm à?” Võ Bưu cười gằn, nhưng trong lòng ông ta lại nặng trĩu.
Mộ Dung Vũ Xuyên vẫn tiếp tục nói: “Hắn sẽ vẫn tiếp tục tìm kiếm con mồi, bắt nhốt họ lại rồi xem họ như là súc vật mà mình chăn nuôi, nhiều khả năng hắn sẽ bắt một lúc nhiều nạn nhân. Như vậy hắn có thể thoả sức hành hạ tra tấn bọn họ bất cứ khi nào hắn muốn, sau đó dùng phương thức gây án không ai có thể nghĩ tới để chém giết từng con vật nuôi trong chuồng của mình và phơi bày thi thể chúng trước mắt mọi người. Cuối cùng hắn sẽ thật sự trở thành một tên đồ tể của thành phố này, cả thành phố đều sẽ là lò mổ của hắn.”
“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tự tung tự tác hay sao?”
“Biện pháp duy nhất của chúng ta lúc này là thừa dịp những thủ đoạn gây án của hắn còn tồn tại những lỗ hổng, nhanh chóng tìm ra những lổ hổng này để truy tìm hắn, chính là những thứ như mảnh dằm gỗ nhỏ trong kẽ móng tay của nạn nhân chẳng hạn.”
“Những căn nhà sử dụng sàn gỗ có rất nhiều, chỉ dựa vào việc này mà đã muốn bắt hắn sao?”
“Tôi biết chứ, thế nên… tôi phải khám nghiệm toàn bộ thi thể này.” Mộ Dung Vũ Xuyên nhẹ nhàng nói.
Con dao giải phẫu vô cùng sắc bén lướt đi trên làn da cô gái khiến người khác nhìn vào chỉ cảm thấy ớn lạnh, mũi dao lướt đến đâu da thịt cô gái bị tách mở ra đến đó, tạo thành âm thanh “sột soạt”.
Minako lập tức quay mặt đi.
Mộ Dung Vũ Xuyên cắt ba nhát dao trên thi thể cô gái tạo thành một hình chữ Y rất đúng tiêu chuẩn.
“Muốn kiểm tra toàn bộ thi thể, có phải chúng ta nên chờ đến khi nhận được sự đồng ý của cha mẹ cô ấy không?”
Võ Bưu không đành lòng nhìn thấy cảnh cha mẹ nạn nhân vô cùng bi thương khi nhìn thấy thi thể con gái mình đã biến thành một đống hỗn độn trong phòng pháp y.
Mộ Dung Vũ Xuyên đáp, đầu cũng không ngẩng lên: “Nếu ông không muốn vài ngày sau nằm trên bàn giải phẫu này lại là một thi thể khác, thì đừng ngăn cản tôi.”
Một tay hắn giữ phần da thịt nhẹ nhàng kéo ra, tay còn lại nhanh chóng dùng dao giải phẫu loại bỏ hết phần mỡ và thịt bám trên xương, như thể đang cởi một lớp áo khoác. Phần xương ức và các mảnh xương sườn tổ hợp lại thành lồng ngực cứ thế phơi ra màu trắng ghê người của nó. Các cơ quan nội tạng cũng đua nhau khoe sắc dưới ánh đèn cho những người có mặt trong phòng nhìn không sót một chỗ nào.
Theo góc độ y học lâm sàng mà đánh giá thì kỹ thuật sử dụng dao mổ của Mộ Dung Vũ Xuyên có thể được chấm đến tận 10 điểm.
Gương mặt cô gái trông vô cùng bình tĩnh chẳng khác gì lúc cô còn sống, thế nhưng thân thể cô bây giờ đã hoàn toàn bị phanh mở. Loại hình ảnh tương phản này trông quỷ dị đến mức khiến người lạnh lùng như Võ Bưu cũng phải cứng đờ sống lưng.
Mộ Dung Vũ Xuyên thò tay vào phần nội tạng ẩm ướt của cô gái sờ sờ nắn nắn một lúc rồi dùng dao tỉ mỉ cắt cắt rạch rạch vài đường, sau đó lôi ra một vật có hình dạng như cái túi.
Minako bước lui hai bước.
Mộ Dung Vũ Xuyên đặt phần dạ dày của cô gái lên mâm inox. Một mùi hôi thối khủng khiếp lập tức lan toả trong không khí.
Minako chỉ dám nhìn thoáng qua một giây rồi ngay tức khắc quay đầu đi, bắt đầu cảm thấy cơn buồn nôn dâng lên tới cổ họng.
Tình cảnh này Võ Bưu cũng đã phải đối mặt không ít lần. Không có thứ gì có thể hôi thối hơn phần nội tạng của hệ tiêu hoá.
“Ông nhìn chỗ này xem —” Mộ Dung Vũ Xuyên rạch một đường trên dạ dày rồi tách rộng ra để Võ Bưu có thể nhìn rõ ràng thứ nằm bên trong.
Dịch vị màu đen sền sệt trông như nước súp, Võ Bưu bịt chặt mũi cúi đầu xuống nhìn thật kỹ nhưng vẫn không nhận ra đó là cái gì.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Danh sách chương