Chương này mình xin tặng bạn @ziz69ziz, cảm ơn bạn đã đề cử cho truyện nha. ^^
===============
Chủ Nhật, ngày 21 tháng 8, lúc 5 giờ 31 phút.
Tối qua cô y tá đã tiêm cho Lục Tiểu Đường một liều thuốc giảm đau. Cô mơ mơ màng màng ngủ suốt một đêm, trong cơn mộng mị cô thấy Mộ Dung Vũ Xuyên đang đứng bên đầu giường nhìn cô mỉm cười.
“Tự móc hai tròng mắt háo sắc của cậu quăng đi cho tôi, đừng để tôi tự mình động thủ à.” Cô mơ màng nói.
“Tổ trưởng…”
Lục Tiểu Đường bỗng nhiên mở bừng mắt. “Tào Thanh?”
Tào Thanh ngượng ngùng bước đến trước mặt cô. “Cô tỉnh rồi à, Tổ trưởng.”
Lục Tiểu Đường ngồi dậy nhưng không ngờ chất giảm đau trong thuốc đã tiêu tan hết, vị trí vết thương làm cô đau đớn đến mức suýt tí nữa đã kêu lên thành tiếng nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn không rên một câu. Có lẽ bây giờ lựa chọn tốt nhất dành cho cô là nằm xuống giường bệnh và ngoan ngoãn ngủ một giấc tới trưa mai.
“Áo khoác của tôi đâu?” Lục Tiểu Đường hỏi.
“Cô quên rồi sao, áo khoác của cô dính đầy máu nên đem vứt rồi.”
“Nhưng tôi đâu thể mặc đồng phục bệnh nhân chạy lung tung được.” Trong mắt Lục Tiểu Đường bỗng ánh lên vẻ lém lỉnh: “Anh mặc đồ cỡ bao nhiêu?”
“XXL.” Tào Thanh thành thật trả lời.
“Hơi lớn.” Lục Tiểu Đường suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Anh cởi đồ ra đi.”
“Cái… cái gì?” Gương mặt Tào Thanh trong thoáng chốc đã đỏ bừng.
“Tôi đâu có kêu anh cởi hết.” Lục Tiểu Đường cười hì hì. “Cho tôi mượn áo khoác của anh đi.”
“Tổ trưởng, cô định đi đâu sao?”
“Chứ chẳng lẽ tôi mặc áo anh vào rồi nằm xuống giường à?”
Lục Tiểu Đường mặc áo khoác của Tào Thanh rồi vịn mép giường chật vật đứng lên.
Tào Thanh vài lần muốn bước lên đỡ cô, nhưng vừa nhìn đến Lục Tiểu Đường thì tay anh đã run run, mặt mũi đỏ bừng muốn bốc khói.
Lục Tiểu Đường vịn eo rồi thở dài một hơi, cô đưa tay lau mồ hôi đã ướt đẫm trên trán. “Vũ Xuyên đã nói với tôi chuyên gia y dược học của Viện nghiên cứu Y học trên tỉnh mười giờ sáng nay sẽ đến thành phố C để tổ chức một buổi hội thảo chuyên đề “Toạ đàm về Benladon”. Tôi không biết mình có thời gian tham dự không nữa. Còn có một việc,” cô hơi nghiêng đầu suy nghĩ. “Cái thằng vô lại lần trước chúng ta bắt về cục tên là gì ấy nhỉ?... À, Thôi Bác.”
Cô thử bước đi một bước xem có đau đớn nhiều không. “Tôi phải đi tìm hắn, hỏi hắn một số thông tin về lần cuối cùng hắn gặp Trần Mộng Dao.”
“Không phải lần trước cô đã hỏi hắn rồi sao?” Tào Thanh nói.
“Tôi vẫn có cảm giác hắn chưa khai thật với chúng ta.”
Tào Thanh nâng mắt nhìn cô. “Chúng tôi đã tìm thấy Trần Mộng Dao.”
“Cái gì?” Lục Tiểu Đường cả kinh. “Lúc nào?”
“Hôm qua, chính là cô gái Mộ Dung Vũ Xuyên tìm được trong tháp đồng hồ.”
“Cô ta bây giờ…”
“Sau khi được cấp cứu thì đã qua cơn nguy hiểm.”
Lục Tiểu Đường thở phào nhẹ nhõm.
Tào Thanh tiếp tục trình bày: “Nhưng khả năng biểu đạt của cô ấy hình như có chút vấn đề…”
Lục Tiểu Đường chợt hiểu có điều gì đó rất đáng sợ đã xảy ra qua thái độ do dự của Tào Thanh.
Tào Thanh đóng cửa phòng bệnh rồi kể lại cho cô nghe toàn bộ sự việc đã xảy ra ngày hôm qua do cậu ta tận mắt chứng kiến. Sau khi cậu kể xong, Lục Tiểu Đường vừa vịn thắt lưng vừa khập khiễng đi qua đi lại trong phòng.
“Cô ấy bị đóng đinh vào thập tự giá?” Cô lẩm bẩm.
Tào Thanh gật đầu.
“Đúng rồi.” Tào Thanh chợt nhớ ra một thứ, lập tức lấy trong túi áo ra một mảnh giấy đưa cho cô.
“Đây là cái gì?”
“Hôm qua Mộ Dung Vũ Xuyên tìm được một túi ni lông nhỏ nhét trong cổ họng cô ấy, trong đó có một cục giấy vo viên. Tôi đã đem vật chứng đó về cục, đây là nội dung in trên mảnh giấy tôi đã sao chép lại.”
Lục Tiểu Đường đưa mắt nhìn nội dung được in trên mảnh giấy —
“Nàng đáng yêu như một chú nai con
Tao nhã và xinh đẹp như một cô sơn dương
Chỉ mong bộ ngực nàng vẫn khiến ngươi ngây ngất
Tình yêu của nàng vẫn khiến ngươi đắm đuối mê say.”
Một bài thơ tình đẹp đẽ như vậy mà lại bị hung thủ nhét vào khoang miệng nạn nhân. Chẳng lẽ trong mắt hung thủ, chú nai con đáng yêu và cô sơn dương tao nhã xinh đẹp đó chính là cô gái đang hấp hối trên cây thập tự giá của hắn sao? Chỉ có kẻ điên mới có thể liên tưởng những hành vi tàn độc nhất thành những thứ xinh đẹp nhất như thế.
“Đây là…?” Lục Tiểu Đường nhìn Tào Thanh.
Tào Thanh nhún vai, tỏ ra hoang mang không rõ.
“Có khi nào lại là một đoạn thơ được sao chép từ trong Kinh Thánh không?” Lục Tiểu Đường tự hỏi.
Chuyện cô lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
Cô gần như có thể khẳng định hung thủ ra tay với Trần Mộng Dao và hành hạ Lý Thục Trân đến chết là cùng một người.
Trong lòng Tào Thanh bộc phát một cơn phẫn nộ. “Có thể lắm. Lẽ ra chúng ta không nên tin tưởng tên luật sư khốn kiếp kia để hắn bảo lãnh Thôi Bác đi.”
Lục Tiểu Đường không nói gì vì trong lòng cô cũng đang nghĩ đến điều tương tự. Có lẽ chuyện này xảy ra là do sơ suất của cô.
“Tôi muốn đến xem nạn nhân một chút.” Cô nói.
“Từ hôm qua tới giờ nạn nhân đều ngủ say, hiện tại vẫn còn chưa tỉnh.”
“Không sao, tôi chỉ muốn đến xem thôi.” Lục Tiểu Đường không cách nào nói ra cảm giác hiện tại trong lòng mình. Cô cảm thấy áy náy vô cùng, dường như những thương tổn mà Trần Mộng Dao đang phải gánh chịu chính là trách nhiệm của cô.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
===============
Chủ Nhật, ngày 21 tháng 8, lúc 5 giờ 31 phút.
Tối qua cô y tá đã tiêm cho Lục Tiểu Đường một liều thuốc giảm đau. Cô mơ mơ màng màng ngủ suốt một đêm, trong cơn mộng mị cô thấy Mộ Dung Vũ Xuyên đang đứng bên đầu giường nhìn cô mỉm cười.
“Tự móc hai tròng mắt háo sắc của cậu quăng đi cho tôi, đừng để tôi tự mình động thủ à.” Cô mơ màng nói.
“Tổ trưởng…”
Lục Tiểu Đường bỗng nhiên mở bừng mắt. “Tào Thanh?”
Tào Thanh ngượng ngùng bước đến trước mặt cô. “Cô tỉnh rồi à, Tổ trưởng.”
Lục Tiểu Đường ngồi dậy nhưng không ngờ chất giảm đau trong thuốc đã tiêu tan hết, vị trí vết thương làm cô đau đớn đến mức suýt tí nữa đã kêu lên thành tiếng nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn không rên một câu. Có lẽ bây giờ lựa chọn tốt nhất dành cho cô là nằm xuống giường bệnh và ngoan ngoãn ngủ một giấc tới trưa mai.
“Áo khoác của tôi đâu?” Lục Tiểu Đường hỏi.
“Cô quên rồi sao, áo khoác của cô dính đầy máu nên đem vứt rồi.”
“Nhưng tôi đâu thể mặc đồng phục bệnh nhân chạy lung tung được.” Trong mắt Lục Tiểu Đường bỗng ánh lên vẻ lém lỉnh: “Anh mặc đồ cỡ bao nhiêu?”
“XXL.” Tào Thanh thành thật trả lời.
“Hơi lớn.” Lục Tiểu Đường suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Anh cởi đồ ra đi.”
“Cái… cái gì?” Gương mặt Tào Thanh trong thoáng chốc đã đỏ bừng.
“Tôi đâu có kêu anh cởi hết.” Lục Tiểu Đường cười hì hì. “Cho tôi mượn áo khoác của anh đi.”
“Tổ trưởng, cô định đi đâu sao?”
“Chứ chẳng lẽ tôi mặc áo anh vào rồi nằm xuống giường à?”
Lục Tiểu Đường mặc áo khoác của Tào Thanh rồi vịn mép giường chật vật đứng lên.
Tào Thanh vài lần muốn bước lên đỡ cô, nhưng vừa nhìn đến Lục Tiểu Đường thì tay anh đã run run, mặt mũi đỏ bừng muốn bốc khói.
Lục Tiểu Đường vịn eo rồi thở dài một hơi, cô đưa tay lau mồ hôi đã ướt đẫm trên trán. “Vũ Xuyên đã nói với tôi chuyên gia y dược học của Viện nghiên cứu Y học trên tỉnh mười giờ sáng nay sẽ đến thành phố C để tổ chức một buổi hội thảo chuyên đề “Toạ đàm về Benladon”. Tôi không biết mình có thời gian tham dự không nữa. Còn có một việc,” cô hơi nghiêng đầu suy nghĩ. “Cái thằng vô lại lần trước chúng ta bắt về cục tên là gì ấy nhỉ?... À, Thôi Bác.”
Cô thử bước đi một bước xem có đau đớn nhiều không. “Tôi phải đi tìm hắn, hỏi hắn một số thông tin về lần cuối cùng hắn gặp Trần Mộng Dao.”
“Không phải lần trước cô đã hỏi hắn rồi sao?” Tào Thanh nói.
“Tôi vẫn có cảm giác hắn chưa khai thật với chúng ta.”
Tào Thanh nâng mắt nhìn cô. “Chúng tôi đã tìm thấy Trần Mộng Dao.”
“Cái gì?” Lục Tiểu Đường cả kinh. “Lúc nào?”
“Hôm qua, chính là cô gái Mộ Dung Vũ Xuyên tìm được trong tháp đồng hồ.”
“Cô ta bây giờ…”
“Sau khi được cấp cứu thì đã qua cơn nguy hiểm.”
Lục Tiểu Đường thở phào nhẹ nhõm.
Tào Thanh tiếp tục trình bày: “Nhưng khả năng biểu đạt của cô ấy hình như có chút vấn đề…”
Lục Tiểu Đường chợt hiểu có điều gì đó rất đáng sợ đã xảy ra qua thái độ do dự của Tào Thanh.
Tào Thanh đóng cửa phòng bệnh rồi kể lại cho cô nghe toàn bộ sự việc đã xảy ra ngày hôm qua do cậu ta tận mắt chứng kiến. Sau khi cậu kể xong, Lục Tiểu Đường vừa vịn thắt lưng vừa khập khiễng đi qua đi lại trong phòng.
“Cô ấy bị đóng đinh vào thập tự giá?” Cô lẩm bẩm.
Tào Thanh gật đầu.
“Đúng rồi.” Tào Thanh chợt nhớ ra một thứ, lập tức lấy trong túi áo ra một mảnh giấy đưa cho cô.
“Đây là cái gì?”
“Hôm qua Mộ Dung Vũ Xuyên tìm được một túi ni lông nhỏ nhét trong cổ họng cô ấy, trong đó có một cục giấy vo viên. Tôi đã đem vật chứng đó về cục, đây là nội dung in trên mảnh giấy tôi đã sao chép lại.”
Lục Tiểu Đường đưa mắt nhìn nội dung được in trên mảnh giấy —
“Nàng đáng yêu như một chú nai con
Tao nhã và xinh đẹp như một cô sơn dương
Chỉ mong bộ ngực nàng vẫn khiến ngươi ngây ngất
Tình yêu của nàng vẫn khiến ngươi đắm đuối mê say.”
Một bài thơ tình đẹp đẽ như vậy mà lại bị hung thủ nhét vào khoang miệng nạn nhân. Chẳng lẽ trong mắt hung thủ, chú nai con đáng yêu và cô sơn dương tao nhã xinh đẹp đó chính là cô gái đang hấp hối trên cây thập tự giá của hắn sao? Chỉ có kẻ điên mới có thể liên tưởng những hành vi tàn độc nhất thành những thứ xinh đẹp nhất như thế.
“Đây là…?” Lục Tiểu Đường nhìn Tào Thanh.
Tào Thanh nhún vai, tỏ ra hoang mang không rõ.
“Có khi nào lại là một đoạn thơ được sao chép từ trong Kinh Thánh không?” Lục Tiểu Đường tự hỏi.
Chuyện cô lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
Cô gần như có thể khẳng định hung thủ ra tay với Trần Mộng Dao và hành hạ Lý Thục Trân đến chết là cùng một người.
Trong lòng Tào Thanh bộc phát một cơn phẫn nộ. “Có thể lắm. Lẽ ra chúng ta không nên tin tưởng tên luật sư khốn kiếp kia để hắn bảo lãnh Thôi Bác đi.”
Lục Tiểu Đường không nói gì vì trong lòng cô cũng đang nghĩ đến điều tương tự. Có lẽ chuyện này xảy ra là do sơ suất của cô.
“Tôi muốn đến xem nạn nhân một chút.” Cô nói.
“Từ hôm qua tới giờ nạn nhân đều ngủ say, hiện tại vẫn còn chưa tỉnh.”
“Không sao, tôi chỉ muốn đến xem thôi.” Lục Tiểu Đường không cách nào nói ra cảm giác hiện tại trong lòng mình. Cô cảm thấy áy náy vô cùng, dường như những thương tổn mà Trần Mộng Dao đang phải gánh chịu chính là trách nhiệm của cô.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Danh sách chương