Mộ Dung Vũ Xuyên lau dịch vị dính trên tay vào ống quần. Những người khác vẫn đang bận rộn trị liệu cho cô gái. Một vị bác sĩ lên tiếng: “Hơi thở của bệnh nhân rất yếu, hiện tại vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, chúng ta cần phải mang cô ấy đến bệnh viện ngay…”
Mộ Dung Vũ Xuyên cởi áo khoác đắp lên người cô gái rồi nói: “Bên ngoài có rất nhiều người, chúng ta khiêng cô ấy trực chỉ đến thẳng bệnh viện, không được dừng lại một giây phút nào.”
Mọi người đều gật đầu hiểu ý.
Cả nhóm khiêng cáng cứu thương băng qua dòng người đông đúc trong trung tâm thương mại gây ra chấn động không hề nhỏ trong đám đông. Tất cả mọi người đều dừng bước, quên mất điều họ đang làm, hàng trăm cặp mắt kinh ngạc đổ dồn nhìn về phía cô gái đang nằm thoi thóp trên cáng cứu thương rồi bắt đầu suy đoán chuyện gì đã xảy ra.
Con đường từ tháp đồng hồ đến bệnh viện ở bên kia đường bỗng nhiên trở nên dài dằng dặc đối với nhóm người Mộ Dung Vũ Xuyên.
Vừa vào đến bệnh viện, cô gái được chuyển sang phòng cấp cứu ngay lập tức. Ánh mắt hé mở của cô vẫn nhìn vào hư không chẳng có chút tiêu cự nào. Mộ Dung Vũ Xuyên không rõ ý thức của cô có còn hay không. Khi ánh mắt hắn một lần nữa nhìn vào gương mặt cô gái, hắn đột nhiên cảm thấy mình đã từng nhìn thấy gương mặt này ở đâu đó… hoặc có thể trông cô gái khá giống một ai đó…
Nhưng sau đó hắn lập tức phát hiện ra một vấn đề. Môi cô gái có vẻ sưng húp lên, trông rất không bình thường.
Hắn nhẹ nhàng dùng tay tách môi cô ra, sống lưng hắn đột nhiên rét lạnh.
Toàn bộ răng ở cả hai hàm trên và dưới của cô gái đều đã bị nhổ sạch. Từ mức độ tổn hại của lợi, hắn có thể nhận ra những chiếc răng này đều mới bị nhổ gần đây.
Cho dù Mộ Dung Vũ Xuyên là một người có tố chất tâm lý rất tốt, nhưng vào giờ khắc này hắn cũng cảm thấy sợ hãi đến lạnh người.
Trong phòng cấp cứu.
Các bác sĩ và y tá đang vô cùng khẩn trương và vội vã.
“Bệnh nhân bị mất nước. Mau đặt ống thông tĩnh mạch trung tâm.”
“Nhịp tim đang yếu dần.”
“Tràn dịch màng phổi rồi!”
“Tiêm adrenalin vào tĩnh mạch.”
“Nhịp tim của bệnh nhân lại tiếp tục giảm.”
Bác sĩ trưởng đang kiểm tra khoang miệng của bệnh nhân để chuẩn bị gắn ống dẫn, đột nhiên ông nhíu mày hỏi: “Mùi gì thế này?”
Minako cũng ngửi thấy một mùi hương rất đặc thù, cô có thể chắc chắn đó không phải là mùi do cơ thể con người tiết ra.
“Natri hypochlorite.” Mộ Dung Vũ Xuyên đứng trong góc phòng khẽ nói: “Một loại thuốc tẩy.”
(Chú thích: Natri hypochlorite có công thức hoá học là NaClO, ở Việt Nam gọi là thuốc tẩy Javen.)
Các bác sĩ y tá đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn nhau.
Mộ Dung Vũ Xuyên quan sát làn da của cô gái, phát hiện trên bề mặt da có dấu vết bị lau chùi. Lông trên người cô cũng bị cạo sạch, đoán chừng hung thủ vừa thực hiện được một, hai ngày.
“Từ đầu đến chân cô ấy đều bị tẩy rửa sạch sẽ.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
Một cô y tá hoảng sợ kêu lên: “Đồng tử mắt... giãn ra rồi!”
“Không cần phải hoảng sợ, tôi nghĩ là tôi biết chuyện gì đang xảy ra.” Mộ Dung Vũ Xuyên trấn an. “Các vị cứ cố gắng cấp cứu để giữ tính mạng cho cô ấy theo các phương pháp thông thường là được rồi.”
Nhịp tim của cô gái đã hoàn toàn ngừng đập. Máy đo nhịp tim phát ra tiếng kêu “ong ong” chói tai.
Bác sĩ trưởng lập tức dùng đến máy sốc điện.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn các vết thương dạng lỗ trên hai tay và hai chân cô gái. Chúng đều nằm ngay chính giữa lòng bàn tay và mu bàn chân, mang tính thẩm mỹ rất cao.
Hắn nhắm mắt nhớ lại lúc vừa đẩy cửa căn phòng trên tháp đồng hồ ra và trông thấy cô gái, hai cánh tay cô giang rộng, hai chân chụm lại, tay và chân bị đóng đinh vào một cây thập tự giá bằng gỗ.
Mộ Dung Vũ Xuyên lập tức nghĩ đến cảnh tượng khổ hình của Chúa Giê-su. Cô gái này đã bị trừng phạt theo đúng cách Chúa từng chịu.
Cô gái vốn có một cơ thể khoẻ mạnh, làn da mịn màng được chăm sóc kỹ lưỡng. Ngoài những vết thương trên tay và chân ra, toàn thân cô đều không có lấy một vết sẹo, càng không có một vết chai sạn nào. Nếu không phải nằm trên bàn cấp cứu mà là đi dạo giữa phố phường, chắc hẳn cô sẽ thu hút được rất nhiều ánh nhìn từ người khác phái.
“Công suất 200J.” Bác sĩ trưởng ra lệnh.
Vị bác sĩ trợ thủ chỉnh máy sốc điện cầm tay đến công suất 200J rồi đưa cho bác sĩ trưởng.
Chiếc máy sốc điện lập tức áp vào ngực cô gái. Thân thể cô bị giật nẩy lên như một con búp bê bằng nhựa, đồng thời phát ra một tiếng nổ mạnh.
Máy đo nhịp tim vẫn hiện lên một đường thẳng tắp.
Bác sĩ trưởng lại sốc điện thêm hai lần nhưng trái tim cô gái vẫn không có phản ứng.
“Tăng lên 300J.”
Tiếng nổ phát ra càng to hơn. Trái tim cô vẫn im lìm không động.
Bác sĩ lại kích điện thêm một lần nữa. Vẫn không phản ứng.
“Tăng lên 360J.”
Bác sĩ trưởng đã sốc điện đến lần thứ bảy nhưng tình hình vẫn không khả quan.
“Tim ngừng đập bao lâu rồi?” Ông ngẩng đầu hỏi bác sĩ trợ thủ.
“Mười ba phút.”
Trong mắt tất cả mọi người, mười ba phút vừa rồi trôi qua nhanh như mới chỉ vài giây. Seto Minako chắp tay lại, hai ngón cái tạo thành hình chữ thập, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Làm ơn đừng chết. Cầu xin cô đừng chết! Ganbatte kudasai! Ganbatte kudasai!”
(Chú thích: Làm ơn hãy cố gắng lên!)
Mộ Dung Vũ Xuyên chợt thấy ánh nước trong đôi mắt vị bác sĩ trưởng. Trong nháy mắt đó, trái tim hắn dường như bị rung động thật mạnh.
“Bác sĩ Vương, đã quá lâu rồi…” Bác sĩ trợ thủ dè dặt lên tiếng.
Ý anh ta rõ ràng là, đã không còn cần thiết nữa. Nên từ bỏ thôi.
Từ bỏ là điều mà trong cuộc đời mỗi người nhất định đều phải trải qua.
Bác sĩ trưởng im lặng trong giây lát, cuối cùng đưa ra quyết định: “Tôi muốn mổ lồng ngực bệnh nhân.”
Vị trợ thủ khẽ lắc đầu. “Bác sĩ Vương, bệnh nhân đã không thể cứu được nữa rồi.”
Mộ Dung Vũ Xuyên cởi áo khoác đắp lên người cô gái rồi nói: “Bên ngoài có rất nhiều người, chúng ta khiêng cô ấy trực chỉ đến thẳng bệnh viện, không được dừng lại một giây phút nào.”
Mọi người đều gật đầu hiểu ý.
Cả nhóm khiêng cáng cứu thương băng qua dòng người đông đúc trong trung tâm thương mại gây ra chấn động không hề nhỏ trong đám đông. Tất cả mọi người đều dừng bước, quên mất điều họ đang làm, hàng trăm cặp mắt kinh ngạc đổ dồn nhìn về phía cô gái đang nằm thoi thóp trên cáng cứu thương rồi bắt đầu suy đoán chuyện gì đã xảy ra.
Con đường từ tháp đồng hồ đến bệnh viện ở bên kia đường bỗng nhiên trở nên dài dằng dặc đối với nhóm người Mộ Dung Vũ Xuyên.
Vừa vào đến bệnh viện, cô gái được chuyển sang phòng cấp cứu ngay lập tức. Ánh mắt hé mở của cô vẫn nhìn vào hư không chẳng có chút tiêu cự nào. Mộ Dung Vũ Xuyên không rõ ý thức của cô có còn hay không. Khi ánh mắt hắn một lần nữa nhìn vào gương mặt cô gái, hắn đột nhiên cảm thấy mình đã từng nhìn thấy gương mặt này ở đâu đó… hoặc có thể trông cô gái khá giống một ai đó…
Nhưng sau đó hắn lập tức phát hiện ra một vấn đề. Môi cô gái có vẻ sưng húp lên, trông rất không bình thường.
Hắn nhẹ nhàng dùng tay tách môi cô ra, sống lưng hắn đột nhiên rét lạnh.
Toàn bộ răng ở cả hai hàm trên và dưới của cô gái đều đã bị nhổ sạch. Từ mức độ tổn hại của lợi, hắn có thể nhận ra những chiếc răng này đều mới bị nhổ gần đây.
Cho dù Mộ Dung Vũ Xuyên là một người có tố chất tâm lý rất tốt, nhưng vào giờ khắc này hắn cũng cảm thấy sợ hãi đến lạnh người.
Trong phòng cấp cứu.
Các bác sĩ và y tá đang vô cùng khẩn trương và vội vã.
“Bệnh nhân bị mất nước. Mau đặt ống thông tĩnh mạch trung tâm.”
“Nhịp tim đang yếu dần.”
“Tràn dịch màng phổi rồi!”
“Tiêm adrenalin vào tĩnh mạch.”
“Nhịp tim của bệnh nhân lại tiếp tục giảm.”
Bác sĩ trưởng đang kiểm tra khoang miệng của bệnh nhân để chuẩn bị gắn ống dẫn, đột nhiên ông nhíu mày hỏi: “Mùi gì thế này?”
Minako cũng ngửi thấy một mùi hương rất đặc thù, cô có thể chắc chắn đó không phải là mùi do cơ thể con người tiết ra.
“Natri hypochlorite.” Mộ Dung Vũ Xuyên đứng trong góc phòng khẽ nói: “Một loại thuốc tẩy.”
(Chú thích: Natri hypochlorite có công thức hoá học là NaClO, ở Việt Nam gọi là thuốc tẩy Javen.)
Các bác sĩ y tá đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn nhau.
Mộ Dung Vũ Xuyên quan sát làn da của cô gái, phát hiện trên bề mặt da có dấu vết bị lau chùi. Lông trên người cô cũng bị cạo sạch, đoán chừng hung thủ vừa thực hiện được một, hai ngày.
“Từ đầu đến chân cô ấy đều bị tẩy rửa sạch sẽ.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
Một cô y tá hoảng sợ kêu lên: “Đồng tử mắt... giãn ra rồi!”
“Không cần phải hoảng sợ, tôi nghĩ là tôi biết chuyện gì đang xảy ra.” Mộ Dung Vũ Xuyên trấn an. “Các vị cứ cố gắng cấp cứu để giữ tính mạng cho cô ấy theo các phương pháp thông thường là được rồi.”
Nhịp tim của cô gái đã hoàn toàn ngừng đập. Máy đo nhịp tim phát ra tiếng kêu “ong ong” chói tai.
Bác sĩ trưởng lập tức dùng đến máy sốc điện.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn các vết thương dạng lỗ trên hai tay và hai chân cô gái. Chúng đều nằm ngay chính giữa lòng bàn tay và mu bàn chân, mang tính thẩm mỹ rất cao.
Hắn nhắm mắt nhớ lại lúc vừa đẩy cửa căn phòng trên tháp đồng hồ ra và trông thấy cô gái, hai cánh tay cô giang rộng, hai chân chụm lại, tay và chân bị đóng đinh vào một cây thập tự giá bằng gỗ.
Mộ Dung Vũ Xuyên lập tức nghĩ đến cảnh tượng khổ hình của Chúa Giê-su. Cô gái này đã bị trừng phạt theo đúng cách Chúa từng chịu.
Cô gái vốn có một cơ thể khoẻ mạnh, làn da mịn màng được chăm sóc kỹ lưỡng. Ngoài những vết thương trên tay và chân ra, toàn thân cô đều không có lấy một vết sẹo, càng không có một vết chai sạn nào. Nếu không phải nằm trên bàn cấp cứu mà là đi dạo giữa phố phường, chắc hẳn cô sẽ thu hút được rất nhiều ánh nhìn từ người khác phái.
“Công suất 200J.” Bác sĩ trưởng ra lệnh.
Vị bác sĩ trợ thủ chỉnh máy sốc điện cầm tay đến công suất 200J rồi đưa cho bác sĩ trưởng.
Chiếc máy sốc điện lập tức áp vào ngực cô gái. Thân thể cô bị giật nẩy lên như một con búp bê bằng nhựa, đồng thời phát ra một tiếng nổ mạnh.
Máy đo nhịp tim vẫn hiện lên một đường thẳng tắp.
Bác sĩ trưởng lại sốc điện thêm hai lần nhưng trái tim cô gái vẫn không có phản ứng.
“Tăng lên 300J.”
Tiếng nổ phát ra càng to hơn. Trái tim cô vẫn im lìm không động.
Bác sĩ lại kích điện thêm một lần nữa. Vẫn không phản ứng.
“Tăng lên 360J.”
Bác sĩ trưởng đã sốc điện đến lần thứ bảy nhưng tình hình vẫn không khả quan.
“Tim ngừng đập bao lâu rồi?” Ông ngẩng đầu hỏi bác sĩ trợ thủ.
“Mười ba phút.”
Trong mắt tất cả mọi người, mười ba phút vừa rồi trôi qua nhanh như mới chỉ vài giây. Seto Minako chắp tay lại, hai ngón cái tạo thành hình chữ thập, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Làm ơn đừng chết. Cầu xin cô đừng chết! Ganbatte kudasai! Ganbatte kudasai!”
(Chú thích: Làm ơn hãy cố gắng lên!)
Mộ Dung Vũ Xuyên chợt thấy ánh nước trong đôi mắt vị bác sĩ trưởng. Trong nháy mắt đó, trái tim hắn dường như bị rung động thật mạnh.
“Bác sĩ Vương, đã quá lâu rồi…” Bác sĩ trợ thủ dè dặt lên tiếng.
Ý anh ta rõ ràng là, đã không còn cần thiết nữa. Nên từ bỏ thôi.
Từ bỏ là điều mà trong cuộc đời mỗi người nhất định đều phải trải qua.
Bác sĩ trưởng im lặng trong giây lát, cuối cùng đưa ra quyết định: “Tôi muốn mổ lồng ngực bệnh nhân.”
Vị trợ thủ khẽ lắc đầu. “Bác sĩ Vương, bệnh nhân đã không thể cứu được nữa rồi.”
Danh sách chương