Chương này mình xin tặng bạn @mickywind123, cảm ơn bạn đã đẩy Kim phiếu cho truyện nha. ^^
===============
Những người đứng chung quanh đều bị Mộ Dung Vũ Xuyên làm cho giật mình. Hắn kéo tay Tào Thanh chạy như bay ra khỏi trung tâm thương mại đồ cổ.
“Tiểu Đường! Tiểu Đường! Tiểu Đường! —” Trong lòng Mộ Dung Vũ Xuyên không ngừng gọi tên cô, hắn điên cuồng băng qua đường rồi chạy vọt vào cổng bệnh viện trung tâm.
Hàng lang bệnh viện chỉ toàn người ốm đau bệnh tật và các bác sĩ y tá khô khan nên chẳng ai nói với nhau một câu, nhưng sự yên tĩnh này lại bất ngờ bị hai vị khách không mời mà đến phá vỡ. Mộ Dung Vũ Xuyên lảo đảo băng qua nhóm người bệnh và bác sĩ, chạy thẳng đến phòng bệnh của Lục Tiểu Đường.
Hắn mệt bở hơi tai, miệng thở hồng hộc nhưng không dám dừng lại.
Tầng 2… tầng 3… tầng 4…
“Ngoài cửa sổ có phong cảnh đẹp.” — tên sát nhân biến thái kia rõ ràng ám chỉ cảnh đẹp chính là phòng bệnh của Lục Tiểu Đường… Hắn dụ Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh tới trung tâm thương mại là để chơi trò mèo vờn chuột với bọn họ.
Phòng 401, 402, 403… 409… 412… Từng tấm biển số phòng vút qua trước mắt hắn.
“Ta tuyệt đối không để ngươi thực hiện được âm mưu!!” Đáy lòng Mộ Dung Vũ Xuyên gào to, ánh mắt hắn như muốn nứt ra, nín thở lao đến phòng bệnh số 422, suýt chút nữa đã va vào một cô y tá khiến cô ta thét lên chói tai.
Hắn đẩy cửa đánh “RẦM” một tiếng thật lớn.
Người bệnh ngồi trên giường kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên.
Vừa nhìn thấy cô, Mộ Dung Vũ Xuyên đã rên lên một tiếng rồi ngồi phệt xuống đất.
Tào Thanh cũng theo sau chạy vào trong phòng. “Tổ trưởng, cô không bị gì chứ?”
Lục Tiểu Đường đang buồn gần chết, nhìn thấy hai người họ vô cùng chật vật, tâm tình cô bỗng trở nên thoải mái. Cô cười hì hì hỏi: “Hai người đang chơi trò gì đấy?”
“Tôi đã nói rồi.” Tào Thanh cũng mệt thở không ra hơi, cậu bất mãn nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên. “Chắc chắn là có người cố ý đem chúng ta ra làm trò cười.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Lục Tiểu Đường hỏi.
Mộ Dung Vũ Xuyên thở hổn hển một hồi mới gãi đầu kể lại toàn bộ sự việc cho cô nghe. Lục Tiểu Đường cũng trầm tư suy nghĩ.
Mộ Dung Vũ Xuyên căn dặn: “Dù bây giờ cậu đã bình yên vô sự nhưng tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Đồ miệng quạ đen, cậu mong tôi xảy ra chuyện lắm phải không?” Lục Tiểu Đường trừng mắt với hắn.
“Hừ, làm ơn mắc oán!” Mộ Dung Vũ Xuyên ngồi xuống mép giường cô. “Tôi mặc kệ cậu luôn, để tên sát nhân kia nhân lúc cậu ngủ say đem cậu đến tiệm cơm băm thành bánh bao nhân thịt người cho biết mặt!”
Lục Tiểu Đường nhịn đau thò chân ra khỏi chăn đạp cho Mộ Dung Vũ Xuyên một cước.
Tào Thanh phân tích: “Cho dù có người muốn hại tổ trưởng Lục thì chẳng phải hắn đã cho chúng ta biết đến 1 giờ 50 phút hắn mới động thủ sao? Nếu vậy chúng ta cứ ngồi lì ở đây, đến lúc đó xem hắn có thể làm gì. Tôi không tin chúng ta nhiều người như vậy lại không ngăn cản được hắn.”
“Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.” Mộ Dung Vũ Xuyên gật đầu đồng ý, sắc mặt vẫn còn lo lắng.
“Nếu hắn thật sự muốn đến giết tôi thì tôi mừng còn không kịp. Đỡ mất công tôi đi tìm hắn.” Lục Tiểu Đường gầm gừ.
Tào Thanh cũng đã bình tĩnh trở lại. “Chúng ta ở đây ôm cây đợi thỏ chờ hắn đến.”
“Ai cơ? Ai sắp đến vậy?” Một giọng nói run rẩy từ ngoài cửa phòng truyền đến.
Mộ Dung Vũ Xuyên quay đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm, thấy Seto Minako đang sợ hãi đứng ở cửa phòng. Tối qua cô ở lại chăm sóc cho Lục Tiểu Đường nên không trở về ký túc xá. Vừa đi nhà vệ sinh xong quay lại phòng cô đã nghe câu “muốn đến giết tôi” của Lục Tiểu Đường và câu “1 giờ 50 phút hắn mới động thủ” của Tào Thanh.
Cô sợ hãi nuốt nước bọt: “Hung thủ sẽ tới đây sao?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng trả lời cô.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Còn 15 phút nữa. Trong khoảng thời gian này chúng ta đừng rời khỏi phòng một mình. Đừng có khinh địch.”
Không đợi hắn nói hết câu, Minako đã nhanh chóng đóng cửa lại.
“Minako, em đừng sợ.” Lục Tiểu Đường trấn an cô. “Dù chị chỉ còn động được hai tay cũng có thể bảo vệ em mà.”
“Dạ…” Minako nhìn vùng eo của Lục Tiểu Đường đang quấn đầy băng vải trông như một cái kén nhộng, trong lòng cô cảm thấy không yên tâm chút nào.
Trong lúc cấp bách Minako chợt sáng dạ hẳn ra, cô bắt đầu tính toán một chút. Mộ Dung Vũ Xuyên không phải là loại người khi gặp nguy hiểm sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân. Lục Tiểu Đường bây giờ xem như chỉ còn lại nửa người. Do đó toàn bộ hy vọng của cô lúc này chỉ có thể đặt lên người cậu cảnh sát trẻ tuổi kia. Cậu ta trông thấp hơn Mộ Dung Vũ Xuyên một chút, cơ bắp trên người cũng từa tựa như Mộ Dung Vũ Xuyên. Trong lòng cô vẫn hơi hoài nghi năng lực của cậu ta.
Tào Thanh không hiểu tại sao cô gái Nhật Bản kia cứ mãi nhìn mình, càng không thể đoán ra cô ta rốt cuộc đang nghĩ gì. Cậu ta bị nhìn chằm chằm đến mức mặt mũi đỏ bừng. Mộ Dung Vũ Xuyên và Lục Tiểu Đường lại đang trò chuyện với nhau nên cũng không chú ý đến cậu.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
===============
Những người đứng chung quanh đều bị Mộ Dung Vũ Xuyên làm cho giật mình. Hắn kéo tay Tào Thanh chạy như bay ra khỏi trung tâm thương mại đồ cổ.
“Tiểu Đường! Tiểu Đường! Tiểu Đường! —” Trong lòng Mộ Dung Vũ Xuyên không ngừng gọi tên cô, hắn điên cuồng băng qua đường rồi chạy vọt vào cổng bệnh viện trung tâm.
Hàng lang bệnh viện chỉ toàn người ốm đau bệnh tật và các bác sĩ y tá khô khan nên chẳng ai nói với nhau một câu, nhưng sự yên tĩnh này lại bất ngờ bị hai vị khách không mời mà đến phá vỡ. Mộ Dung Vũ Xuyên lảo đảo băng qua nhóm người bệnh và bác sĩ, chạy thẳng đến phòng bệnh của Lục Tiểu Đường.
Hắn mệt bở hơi tai, miệng thở hồng hộc nhưng không dám dừng lại.
Tầng 2… tầng 3… tầng 4…
“Ngoài cửa sổ có phong cảnh đẹp.” — tên sát nhân biến thái kia rõ ràng ám chỉ cảnh đẹp chính là phòng bệnh của Lục Tiểu Đường… Hắn dụ Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh tới trung tâm thương mại là để chơi trò mèo vờn chuột với bọn họ.
Phòng 401, 402, 403… 409… 412… Từng tấm biển số phòng vút qua trước mắt hắn.
“Ta tuyệt đối không để ngươi thực hiện được âm mưu!!” Đáy lòng Mộ Dung Vũ Xuyên gào to, ánh mắt hắn như muốn nứt ra, nín thở lao đến phòng bệnh số 422, suýt chút nữa đã va vào một cô y tá khiến cô ta thét lên chói tai.
Hắn đẩy cửa đánh “RẦM” một tiếng thật lớn.
Người bệnh ngồi trên giường kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên.
Vừa nhìn thấy cô, Mộ Dung Vũ Xuyên đã rên lên một tiếng rồi ngồi phệt xuống đất.
Tào Thanh cũng theo sau chạy vào trong phòng. “Tổ trưởng, cô không bị gì chứ?”
Lục Tiểu Đường đang buồn gần chết, nhìn thấy hai người họ vô cùng chật vật, tâm tình cô bỗng trở nên thoải mái. Cô cười hì hì hỏi: “Hai người đang chơi trò gì đấy?”
“Tôi đã nói rồi.” Tào Thanh cũng mệt thở không ra hơi, cậu bất mãn nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên. “Chắc chắn là có người cố ý đem chúng ta ra làm trò cười.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Lục Tiểu Đường hỏi.
Mộ Dung Vũ Xuyên thở hổn hển một hồi mới gãi đầu kể lại toàn bộ sự việc cho cô nghe. Lục Tiểu Đường cũng trầm tư suy nghĩ.
Mộ Dung Vũ Xuyên căn dặn: “Dù bây giờ cậu đã bình yên vô sự nhưng tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Đồ miệng quạ đen, cậu mong tôi xảy ra chuyện lắm phải không?” Lục Tiểu Đường trừng mắt với hắn.
“Hừ, làm ơn mắc oán!” Mộ Dung Vũ Xuyên ngồi xuống mép giường cô. “Tôi mặc kệ cậu luôn, để tên sát nhân kia nhân lúc cậu ngủ say đem cậu đến tiệm cơm băm thành bánh bao nhân thịt người cho biết mặt!”
Lục Tiểu Đường nhịn đau thò chân ra khỏi chăn đạp cho Mộ Dung Vũ Xuyên một cước.
Tào Thanh phân tích: “Cho dù có người muốn hại tổ trưởng Lục thì chẳng phải hắn đã cho chúng ta biết đến 1 giờ 50 phút hắn mới động thủ sao? Nếu vậy chúng ta cứ ngồi lì ở đây, đến lúc đó xem hắn có thể làm gì. Tôi không tin chúng ta nhiều người như vậy lại không ngăn cản được hắn.”
“Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.” Mộ Dung Vũ Xuyên gật đầu đồng ý, sắc mặt vẫn còn lo lắng.
“Nếu hắn thật sự muốn đến giết tôi thì tôi mừng còn không kịp. Đỡ mất công tôi đi tìm hắn.” Lục Tiểu Đường gầm gừ.
Tào Thanh cũng đã bình tĩnh trở lại. “Chúng ta ở đây ôm cây đợi thỏ chờ hắn đến.”
“Ai cơ? Ai sắp đến vậy?” Một giọng nói run rẩy từ ngoài cửa phòng truyền đến.
Mộ Dung Vũ Xuyên quay đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm, thấy Seto Minako đang sợ hãi đứng ở cửa phòng. Tối qua cô ở lại chăm sóc cho Lục Tiểu Đường nên không trở về ký túc xá. Vừa đi nhà vệ sinh xong quay lại phòng cô đã nghe câu “muốn đến giết tôi” của Lục Tiểu Đường và câu “1 giờ 50 phút hắn mới động thủ” của Tào Thanh.
Cô sợ hãi nuốt nước bọt: “Hung thủ sẽ tới đây sao?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng trả lời cô.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Còn 15 phút nữa. Trong khoảng thời gian này chúng ta đừng rời khỏi phòng một mình. Đừng có khinh địch.”
Không đợi hắn nói hết câu, Minako đã nhanh chóng đóng cửa lại.
“Minako, em đừng sợ.” Lục Tiểu Đường trấn an cô. “Dù chị chỉ còn động được hai tay cũng có thể bảo vệ em mà.”
“Dạ…” Minako nhìn vùng eo của Lục Tiểu Đường đang quấn đầy băng vải trông như một cái kén nhộng, trong lòng cô cảm thấy không yên tâm chút nào.
Trong lúc cấp bách Minako chợt sáng dạ hẳn ra, cô bắt đầu tính toán một chút. Mộ Dung Vũ Xuyên không phải là loại người khi gặp nguy hiểm sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân. Lục Tiểu Đường bây giờ xem như chỉ còn lại nửa người. Do đó toàn bộ hy vọng của cô lúc này chỉ có thể đặt lên người cậu cảnh sát trẻ tuổi kia. Cậu ta trông thấp hơn Mộ Dung Vũ Xuyên một chút, cơ bắp trên người cũng từa tựa như Mộ Dung Vũ Xuyên. Trong lòng cô vẫn hơi hoài nghi năng lực của cậu ta.
Tào Thanh không hiểu tại sao cô gái Nhật Bản kia cứ mãi nhìn mình, càng không thể đoán ra cô ta rốt cuộc đang nghĩ gì. Cậu ta bị nhìn chằm chằm đến mức mặt mũi đỏ bừng. Mộ Dung Vũ Xuyên và Lục Tiểu Đường lại đang trò chuyện với nhau nên cũng không chú ý đến cậu.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Danh sách chương