“Người phát hiện thi thể đầu tiên là cô Seto Minako đây.” Kiều Khải đưa tay chỉ Minako đang ngồi bên cạnh. “Minako đã mô tả lại tình hình lúc đó, nạn nhân ngồi trên bồn cầu, tay chân duỗi ra thả ở hai bên hông, vết dao trên người cô hiện ra vô cùng rõ ràng.” Anh ta lại chỉ tay vào màn hình. “Lúc đó nạn nhân đang chảy máu rất nhiều.”
Lục Tiểu Đường hơi nghiêng người len lén nhìn ra phía sau. Lý Phong ngồi đó như một tượng đá không hề nhúc nhích, sống lưng ông thẳng tắp tựa vào tường. Cô tưởng như mình có thể nghe được cả tiếng cõi lòng ông đang bị xé nát. Nếu là người thân của cô gặp phải chuyện như vậy, cô thật không tưởng tượng nổi mình phải làm cách nào để đối mặt với chuyện đã xảy ra.
Kiều Khải tiếp tục trình bày: “Lúc Minako phát hiện ra nạn nhân thì cô ta vẫn còn sống. Nhưng ngay sau đó nạn nhân bắt đầu bị co rút kịch liệt. Minako nói đã cố gắng cấp cứu cho nạn nhân nhưng cô ta đã chảy máu quá nhiều, sau vài phút bị sốc mất máu dẫn đến tử vong.”
Anh ta lấy tấm ảnh ra rồi thay vào một tấm ảnh khác. Đó là ảnh đặc tả phần cổ của Lý Thục Trân.
“Trên má trái nạn nhân có vết sưng, có thể là do hung thủ đã tấn công nạn nhân lúc mới tiến vào buồng vệ sinh. Hung khí dùng để đâm nạn nhân là một con dao hai lưỡi vô cùng sắc bén, dài khoảng 12 cm, rộng 3 cm, không có rãnh dao. Tôi đã tra ra loại dao này trông tương tự như dao chiến đấu của đội thuỷ quân lục chiến. Hung thủ từng kề con dao này vào cổ nạn nhân, các vị có thể thấy rõ dấu tích rất nhỏ do lưỡi dao này lưu lại.”
Ngón tay anh ta chỉ vào một đường cong mơ hồ trên màn chiếu, ngay tại vị trí yết hầu của nạn nhân. “Vết dao này tuy không làm nạn nhân chảy máu nhưng đủ để lưu lại vết thương ngoài da trên cổ nạn nhân.” Ánh mắt anh ta quét qua từng người đang ngồi trong phòng hội nghị. “Tôi cho rằng, khi hung thủ cưỡng hiếp nạn nhân đã kề con dao này vào cổ nạn nhân để ngăn cô ta lớn tiếng cầu cứu.”
Anh ta tiếp tục thay một tấm ảnh khác. “Trên đầu vai bên trái của nạn nhân có một vết cắn không sâu.”
Hình ảnh đặc tả bờ vai của nạn nhân xuất hiện trên màn chiếu.
“Vết cắn là một loại dấu hiệu thường xuất hiện khi bị cưỡng hiếp. Vết cắn của tên hung thủ này cũng khá rõ ràng, nhưng dấu răng hắn để lại không có điểm nào đặc biệt.”
Anh ta quay sang nhìn Lục Tiểu Đường. “Tôi sẽ lấy mẫu nước bọt trên dấu răng đưa cho đội cảnh sát hình sự của tỉnh, nhờ bọn họ đối chiếu với dữ liệu tội phạm trên máy tính xem có trùng khớp với tên nào không. Nếu có thì xem như chúng ta gặp may.
Nhưng mà tôi cũng phải nói trước, loại giám định kiểu này vừa phiền phức vừa khó khăn, các yêu cầu giám định hiện tại đang chồng chất như núi ở khoa giám định trên tỉnh, chưa chắc gì họ sẽ chịu làm sớm cho chúng ta. Cho nên theo tôi thấy, chứng cứ về dấu răng của hung thủ chỉ thích hợp để dùng làm vật chứng khởi tố sau khi ta đã bắt được hắn.”
Tấm ảnh tiếp theo đặc tả phần đùi của nạn nhân.
“Các vị có thể thấy vết trầy nằm ở mặt trong đùi nạn nhân. Khi cô ta bị hung thủ rạch hai đường trước ngực, đùi cô ta kẹp chặt vào mép bồn cầu, do ma sát tạo thành dấu vết này.”
Tiếp theo là tấm ảnh đặc tả phần mông.
“Mông nạn nhân xuất hiện những vết sưng tím rải rác. Điều này cũng chứng minh lúc nạn nhân ngồi trên bồn cầu có cố gắng giãy giụa.”
“Phần eo của nạn nhân,” Kiều Khải lại đổi một tấm ảnh khác, “cũng có vết bầm. Nạn nhân bị gãy hai đầu móng tay, trên tấm vách ngăn có vết cào. Tổng hợp lại có thể suy ra rằng, trong lúc giãy giụa nạn nhân từ trên bồn cầu té sấp xuống đất.”
Tấm ảnh tiếp theo…
“Đây là ảnh đặc tả vết dao trên người nạn nhân.” Kiều Khải vẫn bình tĩnh giải thích. “Nhát dao thứ nhất chạy từ giữa xương quai xanh kéo thẳng xuống vuông góc với xương mu. Nhát dao thứ hai nằm ngang, chạy từ bên dưới ngực trái sang bên dưới ngực phải.”
Kiều Khải dừng lại một chút rồi tiếp tục. “Căn cứ vào độ nông sâu của nhát dao thứ hai, vết thương bên trái nông hơn, vết thương bên phải sâu hơn. Có thể suy ra rằng hung thủ cầm dao tay phải. Cho nên kẻ bị tình nghi là một người thuận tay phải.”
Trên màn chiếu xuất hiện tấm ảnh đặc tả bộ ngực của Lý Thục Trân.
Kiều Khải cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Lục Tiểu Đường cũng vậy.
Hình ảnh trên màn chiếu được phóng to lên.
Vết cắt bên dưới ngực trông như một cái miệng đầy máu đang há ra khiến người ta ghê sợ đến choáng váng.
Lục Tiểu Đường nhìn thấy vết thương này lại một lần nữa cảm thấy buồn nôn. Cô chỉ hy vọng một điều, người phụ nữ đáng thương này đang bị hôn mê khi tên sát nhân rạch mấy nhát dao lên người chị ta.
Cô nhìn sang Mộ Dung Vũ Xuyên, chẳng biết tại sao lúc này hắn lại vô cùng im lặng, đôi mắt chỉ nhìn chăm chăm lên màn hình chiếu tựa như đang thất thần nghĩ đến chuyện gì khác.
Kiều Khải trình bày: “Đây là nhát dao thứ ba, cũng là nhát cuối cùng. Nhát dao này xuyên qua phần mũi ức của nạn nhân đâm đến tận cột sống. Chính vì nhát dao này mà phổi nạn nhân bị rách dẫn tới chảy máu cấp tính.”
“Có thể bật đèn lên rồi.” Anh ta nói với Tào Thanh đang ngồi cạnh cửa ra vào.
Căn phòng hội nghị lại trở nên sáng sủa, mọi người chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột nên đều nheo nheo mắt. Seto Minako giúp Kiều Khải thu thập lại các bức ảnh rồi cất vào tập tài liệu. Kiều Khải mỉm cười ôn hoà nhìn cô.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Lục Tiểu Đường hơi nghiêng người len lén nhìn ra phía sau. Lý Phong ngồi đó như một tượng đá không hề nhúc nhích, sống lưng ông thẳng tắp tựa vào tường. Cô tưởng như mình có thể nghe được cả tiếng cõi lòng ông đang bị xé nát. Nếu là người thân của cô gặp phải chuyện như vậy, cô thật không tưởng tượng nổi mình phải làm cách nào để đối mặt với chuyện đã xảy ra.
Kiều Khải tiếp tục trình bày: “Lúc Minako phát hiện ra nạn nhân thì cô ta vẫn còn sống. Nhưng ngay sau đó nạn nhân bắt đầu bị co rút kịch liệt. Minako nói đã cố gắng cấp cứu cho nạn nhân nhưng cô ta đã chảy máu quá nhiều, sau vài phút bị sốc mất máu dẫn đến tử vong.”
Anh ta lấy tấm ảnh ra rồi thay vào một tấm ảnh khác. Đó là ảnh đặc tả phần cổ của Lý Thục Trân.
“Trên má trái nạn nhân có vết sưng, có thể là do hung thủ đã tấn công nạn nhân lúc mới tiến vào buồng vệ sinh. Hung khí dùng để đâm nạn nhân là một con dao hai lưỡi vô cùng sắc bén, dài khoảng 12 cm, rộng 3 cm, không có rãnh dao. Tôi đã tra ra loại dao này trông tương tự như dao chiến đấu của đội thuỷ quân lục chiến. Hung thủ từng kề con dao này vào cổ nạn nhân, các vị có thể thấy rõ dấu tích rất nhỏ do lưỡi dao này lưu lại.”
Ngón tay anh ta chỉ vào một đường cong mơ hồ trên màn chiếu, ngay tại vị trí yết hầu của nạn nhân. “Vết dao này tuy không làm nạn nhân chảy máu nhưng đủ để lưu lại vết thương ngoài da trên cổ nạn nhân.” Ánh mắt anh ta quét qua từng người đang ngồi trong phòng hội nghị. “Tôi cho rằng, khi hung thủ cưỡng hiếp nạn nhân đã kề con dao này vào cổ nạn nhân để ngăn cô ta lớn tiếng cầu cứu.”
Anh ta tiếp tục thay một tấm ảnh khác. “Trên đầu vai bên trái của nạn nhân có một vết cắn không sâu.”
Hình ảnh đặc tả bờ vai của nạn nhân xuất hiện trên màn chiếu.
“Vết cắn là một loại dấu hiệu thường xuất hiện khi bị cưỡng hiếp. Vết cắn của tên hung thủ này cũng khá rõ ràng, nhưng dấu răng hắn để lại không có điểm nào đặc biệt.”
Anh ta quay sang nhìn Lục Tiểu Đường. “Tôi sẽ lấy mẫu nước bọt trên dấu răng đưa cho đội cảnh sát hình sự của tỉnh, nhờ bọn họ đối chiếu với dữ liệu tội phạm trên máy tính xem có trùng khớp với tên nào không. Nếu có thì xem như chúng ta gặp may.
Nhưng mà tôi cũng phải nói trước, loại giám định kiểu này vừa phiền phức vừa khó khăn, các yêu cầu giám định hiện tại đang chồng chất như núi ở khoa giám định trên tỉnh, chưa chắc gì họ sẽ chịu làm sớm cho chúng ta. Cho nên theo tôi thấy, chứng cứ về dấu răng của hung thủ chỉ thích hợp để dùng làm vật chứng khởi tố sau khi ta đã bắt được hắn.”
Tấm ảnh tiếp theo đặc tả phần đùi của nạn nhân.
“Các vị có thể thấy vết trầy nằm ở mặt trong đùi nạn nhân. Khi cô ta bị hung thủ rạch hai đường trước ngực, đùi cô ta kẹp chặt vào mép bồn cầu, do ma sát tạo thành dấu vết này.”
Tiếp theo là tấm ảnh đặc tả phần mông.
“Mông nạn nhân xuất hiện những vết sưng tím rải rác. Điều này cũng chứng minh lúc nạn nhân ngồi trên bồn cầu có cố gắng giãy giụa.”
“Phần eo của nạn nhân,” Kiều Khải lại đổi một tấm ảnh khác, “cũng có vết bầm. Nạn nhân bị gãy hai đầu móng tay, trên tấm vách ngăn có vết cào. Tổng hợp lại có thể suy ra rằng, trong lúc giãy giụa nạn nhân từ trên bồn cầu té sấp xuống đất.”
Tấm ảnh tiếp theo…
“Đây là ảnh đặc tả vết dao trên người nạn nhân.” Kiều Khải vẫn bình tĩnh giải thích. “Nhát dao thứ nhất chạy từ giữa xương quai xanh kéo thẳng xuống vuông góc với xương mu. Nhát dao thứ hai nằm ngang, chạy từ bên dưới ngực trái sang bên dưới ngực phải.”
Kiều Khải dừng lại một chút rồi tiếp tục. “Căn cứ vào độ nông sâu của nhát dao thứ hai, vết thương bên trái nông hơn, vết thương bên phải sâu hơn. Có thể suy ra rằng hung thủ cầm dao tay phải. Cho nên kẻ bị tình nghi là một người thuận tay phải.”
Trên màn chiếu xuất hiện tấm ảnh đặc tả bộ ngực của Lý Thục Trân.
Kiều Khải cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Lục Tiểu Đường cũng vậy.
Hình ảnh trên màn chiếu được phóng to lên.
Vết cắt bên dưới ngực trông như một cái miệng đầy máu đang há ra khiến người ta ghê sợ đến choáng váng.
Lục Tiểu Đường nhìn thấy vết thương này lại một lần nữa cảm thấy buồn nôn. Cô chỉ hy vọng một điều, người phụ nữ đáng thương này đang bị hôn mê khi tên sát nhân rạch mấy nhát dao lên người chị ta.
Cô nhìn sang Mộ Dung Vũ Xuyên, chẳng biết tại sao lúc này hắn lại vô cùng im lặng, đôi mắt chỉ nhìn chăm chăm lên màn hình chiếu tựa như đang thất thần nghĩ đến chuyện gì khác.
Kiều Khải trình bày: “Đây là nhát dao thứ ba, cũng là nhát cuối cùng. Nhát dao này xuyên qua phần mũi ức của nạn nhân đâm đến tận cột sống. Chính vì nhát dao này mà phổi nạn nhân bị rách dẫn tới chảy máu cấp tính.”
“Có thể bật đèn lên rồi.” Anh ta nói với Tào Thanh đang ngồi cạnh cửa ra vào.
Căn phòng hội nghị lại trở nên sáng sủa, mọi người chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột nên đều nheo nheo mắt. Seto Minako giúp Kiều Khải thu thập lại các bức ảnh rồi cất vào tập tài liệu. Kiều Khải mỉm cười ôn hoà nhìn cô.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Danh sách chương