Chương này mình xin gửi tặng bạn VitoKawai, cảm ơn bạn đã đề cử cho truyện ạ. ^^

===============

Về tới trường học, Mộ Dung Vũ Xuyên không gọi điện cho Lục Tiểu Đường, cũng không có báo cảnh sát. Hắn cầm một chồng sách cứ thế lên giảng đường.

Cho dù hắn báo cảnh sát thì liệu có ai tin lời hắn nói không?

Hiện trường chẳng còn lại gì cả. Không có dấu vết giãy giụa, không có vết máu hay vết ẩu đả, những gì còn đọng lại chỉ là tiếng kêu cứu cuối cùng trong trí nhớ của hắn.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy cạn kiệt sức lực đến thế.

Một bàn tay thô ráp chợt mạnh mẽ vỗ lên bả vai hắn.

“Này, tao gọi mày nãy giờ, bộ mày điếc rồi hả?” Chu Chí Bằng bước đến bên cạnh hắn.

Mộ Dung Vũ Xuyên chẳng buồn ngó đến gã bạn thân cơ bắp.

“Tao nói này người anh em, hôm qua mày đi đâu thế? Sao tao không thấy mày đâu cả?”

Hắn vẫn không có phản ứng.

“Đệt, mày làm sao vậy? Bị trúng tà à?” Chu Chí Bằng nghiêng đầu quan sát hắn.

Mộ Dung Vũ Xuyên bước đi thật nhanh, Chu Chí Bằng vẫn như thuốc cao dán cứ bám dính lấy hắn.

“Tối hôm qua tao gọi điện thoại cho Minako tính rủ em ấy đi chơi. Ai ngờ di động của em ấy vẫn cứ tắt máy suốt. Có phải là có đứa đã nhanh chân hơn tao, xuống tay với ẻm trước rồi không?”

“Mày im lặng chút đi được không?” Mộ Dung Vũ Xuyên đột nhiên rống lên một tiếng khiến Chu Chí Bằng vừa kinh ngạc vừa bối rối.

“Mày… mày bị điên cái gì thế?” Chu Chí Bằng nhỏ giọng thầm thì.

Lúc này gã mới chú ý tới vẻ mặt tiều tuỵ và ánh mắt đỏ ngầu của Mộ Dung Vũ Xuyên. “Này, mày… đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mộ Dung Vũ Xuyên không nói câu nào, chỉ cắm đầu đi mất.

Lúc ngồi trên giảng đường, hắn hờ hững ngồi hàng cuối cùng, đôi mắt trống rỗng nhìn vị giáo sư đang huơ tay múa chân trên bục giảng và các cặp tình nhân ngồi cạnh nhau rì rầm trò chuyện, không có một chút phản ứng nào với hoàn cảnh chung quanh.

Âm báo có tin nhắn đến đột nhiên vang lên. Hắn chậm rãi lấy di động ra xem, là tin nhắn của Lục Tiểu Đường:

“Cậu đang đi học sao? Tôi có chuyện muốn nói với cậu. Thấy tin nhắn thì mau đến tìm tôi nhé.”

Hắn thả di động vào lại túi áo. Lát sau lại có âm báo tin nhắn, lần này hắn không lấy ra xem nữa. Hắn không rõ tin tức Lục Tiểu Đường định nói là tốt hay xấu. Mà hắn cũng không muốn biết. Thậm chí lúc nào tan học hắn cũng chẳng rõ. Thấy bọn sinh viên lục tục kéo nhau ra khỏi phòng học, hắn đành cúi đầu buồn bã thu thập sách vở.

Một sinh viên chợt bước đến nói với hắn: “Anh lớp trên, xuống lầu đi, có người tìm anh đó.”

Hắn chợt ngẩn ra.

Giọng nói này quen thuộc như vậy khiến hắn cảm thấy rất không chân thật. Làm sao hắn có thể nghe được giọng nói của cô ở đây cơ chứ?

Hắn ngẩng đầu lên nhìn người đang nói chuyện, lập tức ngây người.

Mộ Dung Vũ Xuyên không thể tin vào hai mắt mình. Seto Minako đang đứng ngay trước mặt hắn.

“Mi…Minako?” Hắn kinh ngạc đến mức nói không nên lời.

Minako dậm chân, hừ mạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Mộ Dung Vũ Xuyên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô, mãi một lúc lâu mới tỉnh táo trở lại. Hắn lập tức vội vàng chạy ra khỏi phòng học, đụng phải vài người khiến tiếng mắng mỏ vang lên không ngừng. Hắn chạy xuống lầu, đuổi theo Minako rồi nắm lấy cánh tay cô như sợ cô sẽ đột ngột biến mất.

“Ui da, anh làm gì vậy —” Minako dừng lại, cô quay đầu cau mày nhìn hắn, trên gương mặt hiện lên vẻ tức giận không hề nhẹ.

“Em thật sự không gặp phải chuyện gì sao Minako? Anh còn tưởng mình đang nằm mơ đây, thật là… thật là tốt quá!” Trong lúc kích động, hắn dùng sức ôm chặt Minako vào lòng.

Minako cật lực giãy giụa. “Mau buông ra, anh kỳ cục quá, đừng làm như vậy!”

Cánh tay Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng bị người ta nắm chặt. “Mộ Dung Vũ Xuyên, buông tay ra đi!” Giọng nói người này tuy không lớn nhưng rất bình tĩnh và rõ ràng.

Lúc này Mộ Dung Vũ Xuyên mới buông Minako ra, hắn quay đầu nhìn vào gương mặt đeo kính đầy vẻ nho nhã của đối phương.

Người này hắn biết. Chính là bác sĩ pháp y của cục cảnh sát, Kiều Khải.

Minako như con nai con bị hoảng sợ trốn ở phía sau lưng Kiều Khải.

Không chỉ có Kiều Khải, Mộ Dung Vũ Xuyên còn nhìn thấy Lục Tiểu Đường. Cô đứng chống nạnh, vẻ mặt rất thản nhiên, ra vẻ chuyện này không liên quan gì đến mình.

Nghĩ đến hành động lỗ mãng vừa rồi của mình, hắn chỉ muốn tìm một cái khe dưới đất mà chui vào.

Kiều Khải hừ nhẹ một tiếng nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên. “Hoá ra kẻ xâm nhập phòng pháp y đêm qua có cả cậu.”

Một câu nói của anh ta đã giải thích được câu hỏi lớn trong lòng Mộ Dung Vũ Xuyên. Hắn há miệng nhưng nói không nên lời. Lúc này hắn đã mơ hồ đoán ra được đáp án.

“Đêm qua cậu chạy nhanh thật đấy, đội trưởng Võ đuổi theo cả buổi cũng không kịp.” Kiều Khải nói.

“Đêm qua… người đi trên hành lang giả thần giả quỷ là mấy anh sao?”

“Là hai đứa bây giả thần giả quỷ thì có. Đêm qua là ca trực của đội trưởng Võ. Còn tôi vì nhiều việc quá nên ở lại trong phòng làm việc với anh ấy. Lúc anh ấy đi tuần tra các tầng trong toà nhà, tôi định tiện đường đến phòng pháp y lấy báo cáo khám nghiệm tử thi đưa cho anh ấy xem, ai ngờ dưới tầng hầm lại có người khiến bọn tôi sợ hết hồn, tưởng đâu ăn trộm bây giờ gan cùng mình, dám vào phòng pháp y của cục cảnh sát để trộm đồ. Đội trưởng Võ liền âm thầm tiếp cận, không ngờ một tên trong số đó chạy còn nhanh hơn thỏ. Người còn lại bị bắt hoá ra là một cô gái.”

“Võ Bưu… ông ấy sẽ không xử lý bọn tôi chứ?”

“Với tính cách của anh ấy sao có thể tha cho các cô cậu? Cậu tưởng cục cảnh sát là nơi ai cũng có thể tuỳ tiện ra vào hay sao? Nói thẳng ra thì hành vi này của các cô cậu đã đủ để bọn tôi truy cứu trách nhiệm hình sự rồi.”

“Việc này…”

“Lúc đó Minako bị doạ rất nghiêm trọng, cứ khóc mãi không ngừng. Tôi không chịu được nước mắt phụ nữ nên nói với Võ Bưu là tôi kêu cô ấy tới chỉnh sửa một ít tài liệu. Nhiều lắm thì tôi cũng chỉ bị trách cứ một chút rồi thôi.”

Kiều Khải bình tĩnh kể lại mọi chuyện. Mộ Dung Vũ Xuyên chột dạ nhìn sang Minako, bốn mắt chạm nhau, Minako lạnh lùng liếc xéo hắn một cái.

Đối với một dân tộc luôn xem trọng những người đàn ông dũng cảm và xem thường những kẻ nhát gan nhu nhược, thì rõ ràng giờ đây trong mắt cô gái người Nhật Bản này hắn đã trở thành một tên đàn ông không đáng một xu.

Chuyện khủng khiếp đêm qua hoá ra lại có một kết thúc vừa hoang đường vừa buồn cười như vậy. Kết thúc này còn khiến hắn cảm thấy khổ sở hơn cả việc phải đối mặt với một hiện thực bi thảm. Hắn không rõ bây giờ mình nên cười hay nên khóc nữa.

Hiện thực lúc nào cũng rất tàn khốc, thứ xinh đẹp có thể trở nên xấu xí, điều thuần khiết cũng có thể biến thành dơ bẩn, kẻ cao quý cũng có thể rất hèn mọn, và thứ vĩnh hằng đôi khi cũng chỉ là nhất thời…

Nếu bạn không có một tinh thần thép, làm sao bạn sống được trong cái thế giới tàn khốc này?

Ít nhất, chúng ta phải tỏ lòng kính trọng với những người muốn tự sát mà vẫn chưa dám làm.

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện