Mộ Dung Vũ Xuyên hít sâu một hơi. “Tôi không phải đến để chọc tức cô. Tôi thật sự có chuyện quan trọng.”
“Tìm Pudding có phải không?”
“Phải.”
“Pudding dạo này có vẻ được khách hàng yêu thích nhỉ.”
“Không phải như cô nghĩ đâu. Tôi tìm Pudding có chuyện khác cần nói.”
“Lại là chuyện phá án à?”
“Ừ.”
“Vậy thì lạ thật nha, cảnh sát thật còn không gấp, loại cảnh sát giả mạo như anh thì gấp cái gì?”
Mộ Dung Vũ Xuyên nói thẳng: “Trước khi đến đây tôi đã có hẹn với cô ấy. Sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu.”
Chị Coco cười lạnh một tiếng.
Mộ Dung Vũ Xuyên lấy từ trong túi ra một xấp tiền nhân dân tệ đưa ra trước mặt: “Chẳng phải cô cần thứ này sao? Cứ xem tôi như khách hàng khác là được.”
Không ngờ Chị Coco đột nhiên sầm mặt, đuôi chân mày nhướng lên. “Anh cho là có mấy tờ tiền bẩn thỉu thì muốn làm gì làm có phải không? Được hay không là do chị đây cho phép. Để chị nói cho cậu biết nhé thằng nhóc hỗn hào, nhân lúc chị chưa có nổi điên lên thì mau biến khỏi mắt chị, nếu không thì…”
Mộ Dung Vũ Xuyên vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Có can đảm.” Chị Coco lấy di động trong túi áo ra. “Lão nhị… ừ, là chị đây, dẫn theo hai người đến… Đừng có hỏi nhiều, tới ngay cho chị…”
Cô ta nhìn về phía Mộ Dung Vũ Xuyên, trong ánh mắt chứa đựng sự khinh miệt.
Mộ Dung Vũ Xuyên nói: “Tôi vẫn phải gặp Liễu Quyên.”
“Ồ?” Chị Coco vạch áo lên, lộ ra con dao găm bên hông. “Thử xem cậu có qua được cửa của tôi không nào?”
“Tên sát nhân trong vụ giết người hàng loạt ở thành phố C cho đến nay vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Mộ Dung Vũ Xuyên cất tiếng.
“Ừ?”
“Nhất định phải ngăn hắn lại.”
“Ừ?” Chị Coco không hề có ý nhượng bộ.
“Tôi không tin cô là loại người còn lạnh lùng hơn cả tôi.”
Coco hất mặt lên như thể đang nói cho hắn biết, cô ta chính là người như thế.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn đồng hồ đeo tay, đã 15 giờ 27 phút.
Minako đã mất tích 5 tiếng đồng hồ.
Hắn bước lên trước một bước.
Chị Coco cười nhạt. “Muốn chơi cứng chứ gì?”
Tay cô ta đặt lên chuôi dao.
Mộ Dung Vũ Xuyên điên tiết lên nhìn cô ta chằm chằm. “Bạn của tôi sáng nay đã bị hắn ta bắt cóc. Con mẹ nó tôi sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy chết đâu!”
“Cậu nói cái gì?” Chị Coco giật mình.
Mộ Dung Vũ Xuyên đẩy cô ta ra, sải bước lên cầu thang.
“Liễu Quyên, cô ra đây đi —” Hắn lớn tiếng gọi.
Bên trái phải hành lang đều có mấy phòng, lại có hai tầng lầu phía trên.
Mộ Dung Vũ Xuyên không biết phòng của Liễu Quyên ở đâu, đành kéo một cô phục vụ đang dọn dẹp lại để hỏi thăm. “Pudding ở phòng nào?”
“Pudding?” Cô phục vụ chỉ lên cầu thang đối diện hành lang. “Phòng 218. Cô ấy đang tiếp một vị khách, bây giờ anh tìm cô ấy thì không tiện cho lắm.”
“Cậu vậy mà dám chạy lên đó? Cậu đùa giỡn đủ chưa hả?” Chị Coco cũng đuổi theo hắn chạy lên lầu.
Mộ Dung Vũ Xuyên không thèm đáp lời cô ta, chỉ chăm chăm bước về phía phòng số 218.
“Cô ấy đang tiếp khách rồi!”
“Tôi chỉ hỏi hai câu rồi sẽ đi ngay.”
“Không được!”
Chị Coco nắm vạt áo của hắn, Mộ Dung Vũ Xuyên đẩy cô ta ra.
Bỗng nhiên Chị Coco buông tay ra khiến Mộ Dung Vũ Xuyên sửng sốt quay lại nhìn về phía cầu thang. Chẳng có ai khác cả, mấy tên tay chân của cô ta vẫn chưa kịp tới.
Vẻ mặt Chị Coco tỏ ra vô cùng khó hiểu, cô ta không thèm dây dưa với Mộ Dung Vũ Xuyên mà bước nhanh về phía một căn phòng trong hành lang lầu hai.
Mộ Dung Vũ Xuyên đi theo sau cô ta đến trước cửa phòng 218, chính là căn phòng nơi Liễu Quyên đang tiếp khách.
Chị Coco ngồi xổm người xuống khó hiểu nhìn khe cửa. Từ bên trong phòng chảy tràn ra một bãi chất lỏng màu đỏ. Cô ta đưa tay sờ vào rồi tò mò nhìn chất lỏng dính trên tay mình.
“Đừng động vào.” Giọng nói của Mộ Dung Vũ Xuyên lập tức trở nên ngưng trọng. “Đó là máu.”
“Cái gì?”
Mộ Dung Vũ Xuyên đẩy cửa, nhưng cửa đã bị khoá trái từ bên trong.
Hắn gõ cửa nhưng không ai trả lời.
“Cầm chìa khoá đến đây!” Mộ Dung Vũ Xuyên gọi to.
….....… [Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Khi cánh cửa được mở ra, tất cả mọi người theo bản năng đều lui về phía sau. Khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng, cô phục vụ vừa mở cửa rên lên một tiếng đầy sợ hãi rồi ngã lăn ra đất.
Ngay trước cửa ra vào là một chiếc ghế sô pha loại một người ngồi.
Có một người phụ nữ trần như nhộng ngồi xếp bằng trên ghế.
Ánh mắt cô ta mờ mịt nhìn về phía bãi máu loãng ở cửa phòng, dường như muốn biết máu này là từ đâu chảy ra.
Vết dao hình chữ thập chia cơ thể cô thành bốn phần.
Một vết nằm ngang chạy dọc bên dưới bầu ngực.
Một vết khác vuông góc kéo dài từ xương quai xanh xuống tới âm hộ.
Máu đang cuồn cuộn chảy khỏi mép vết thương, tràn xuống sô pha và tụ lại dưới mặt đất.
Cảnh tượng tàn khốc này dường như đã thấy ở đâu. Tại nhà hàng McDonald đối diện Học viện Phát thanh ở thành phố C, trên bồn cầu trong nhà vệ sinh nữ, cũng có một người phụ nữ đã bị rạch những nhát dao tương tự…
Hy vọng vừa mới dấy lên trong lòng Mộ Dung Vũ Xuyên hoàn toàn tan biến.
Pudding, đây là một cái tên rất dễ thương, cô gái mang cái tên dễ thương như vậy lại bị người ta rạch ra như cắt một cái bánh pudding. Hai tiếng đồng hồ trước cô còn đang nói chuyện điện thoại với hắn, mà vận rủi ngay lúc đó đã yên lặng kéo đến chỗ cô…
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Chị Coco cố gắng kềm lại sự kinh hãi trong lòng.
Ngoài cô phục vụ đã sợ tới mức ngất đi, trong phòng chỉ còn lại Mộ Dung Vũ Xuyên không nói được một lời.
Chị Coco dùng sức đấm vào người hắn. “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cô gái của tôi sao lại biến thành như vậy hả?”
“Mau mang danh sách khách đăng ký đến đây!” Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng nhiên rống to. “Tên khách đến gặp cô ấy là ai?”
Chị Coco gọi cô tiếp tân đến, cô gái hoảng sợ đứng ở đằng xa run giọng nói: “Không có, không có ghi lại.”
“Sao mà không có cho được?”
“Chị Coco, không phải chúng ta vẫn luôn không hỏi về lai lịch của khách hay sao?”
Chị Coco lập tức nghẹn giọng.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com
“Tìm Pudding có phải không?”
“Phải.”
“Pudding dạo này có vẻ được khách hàng yêu thích nhỉ.”
“Không phải như cô nghĩ đâu. Tôi tìm Pudding có chuyện khác cần nói.”
“Lại là chuyện phá án à?”
“Ừ.”
“Vậy thì lạ thật nha, cảnh sát thật còn không gấp, loại cảnh sát giả mạo như anh thì gấp cái gì?”
Mộ Dung Vũ Xuyên nói thẳng: “Trước khi đến đây tôi đã có hẹn với cô ấy. Sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu.”
Chị Coco cười lạnh một tiếng.
Mộ Dung Vũ Xuyên lấy từ trong túi ra một xấp tiền nhân dân tệ đưa ra trước mặt: “Chẳng phải cô cần thứ này sao? Cứ xem tôi như khách hàng khác là được.”
Không ngờ Chị Coco đột nhiên sầm mặt, đuôi chân mày nhướng lên. “Anh cho là có mấy tờ tiền bẩn thỉu thì muốn làm gì làm có phải không? Được hay không là do chị đây cho phép. Để chị nói cho cậu biết nhé thằng nhóc hỗn hào, nhân lúc chị chưa có nổi điên lên thì mau biến khỏi mắt chị, nếu không thì…”
Mộ Dung Vũ Xuyên vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Có can đảm.” Chị Coco lấy di động trong túi áo ra. “Lão nhị… ừ, là chị đây, dẫn theo hai người đến… Đừng có hỏi nhiều, tới ngay cho chị…”
Cô ta nhìn về phía Mộ Dung Vũ Xuyên, trong ánh mắt chứa đựng sự khinh miệt.
Mộ Dung Vũ Xuyên nói: “Tôi vẫn phải gặp Liễu Quyên.”
“Ồ?” Chị Coco vạch áo lên, lộ ra con dao găm bên hông. “Thử xem cậu có qua được cửa của tôi không nào?”
“Tên sát nhân trong vụ giết người hàng loạt ở thành phố C cho đến nay vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Mộ Dung Vũ Xuyên cất tiếng.
“Ừ?”
“Nhất định phải ngăn hắn lại.”
“Ừ?” Chị Coco không hề có ý nhượng bộ.
“Tôi không tin cô là loại người còn lạnh lùng hơn cả tôi.”
Coco hất mặt lên như thể đang nói cho hắn biết, cô ta chính là người như thế.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn đồng hồ đeo tay, đã 15 giờ 27 phút.
Minako đã mất tích 5 tiếng đồng hồ.
Hắn bước lên trước một bước.
Chị Coco cười nhạt. “Muốn chơi cứng chứ gì?”
Tay cô ta đặt lên chuôi dao.
Mộ Dung Vũ Xuyên điên tiết lên nhìn cô ta chằm chằm. “Bạn của tôi sáng nay đã bị hắn ta bắt cóc. Con mẹ nó tôi sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy chết đâu!”
“Cậu nói cái gì?” Chị Coco giật mình.
Mộ Dung Vũ Xuyên đẩy cô ta ra, sải bước lên cầu thang.
“Liễu Quyên, cô ra đây đi —” Hắn lớn tiếng gọi.
Bên trái phải hành lang đều có mấy phòng, lại có hai tầng lầu phía trên.
Mộ Dung Vũ Xuyên không biết phòng của Liễu Quyên ở đâu, đành kéo một cô phục vụ đang dọn dẹp lại để hỏi thăm. “Pudding ở phòng nào?”
“Pudding?” Cô phục vụ chỉ lên cầu thang đối diện hành lang. “Phòng 218. Cô ấy đang tiếp một vị khách, bây giờ anh tìm cô ấy thì không tiện cho lắm.”
“Cậu vậy mà dám chạy lên đó? Cậu đùa giỡn đủ chưa hả?” Chị Coco cũng đuổi theo hắn chạy lên lầu.
Mộ Dung Vũ Xuyên không thèm đáp lời cô ta, chỉ chăm chăm bước về phía phòng số 218.
“Cô ấy đang tiếp khách rồi!”
“Tôi chỉ hỏi hai câu rồi sẽ đi ngay.”
“Không được!”
Chị Coco nắm vạt áo của hắn, Mộ Dung Vũ Xuyên đẩy cô ta ra.
Bỗng nhiên Chị Coco buông tay ra khiến Mộ Dung Vũ Xuyên sửng sốt quay lại nhìn về phía cầu thang. Chẳng có ai khác cả, mấy tên tay chân của cô ta vẫn chưa kịp tới.
Vẻ mặt Chị Coco tỏ ra vô cùng khó hiểu, cô ta không thèm dây dưa với Mộ Dung Vũ Xuyên mà bước nhanh về phía một căn phòng trong hành lang lầu hai.
Mộ Dung Vũ Xuyên đi theo sau cô ta đến trước cửa phòng 218, chính là căn phòng nơi Liễu Quyên đang tiếp khách.
Chị Coco ngồi xổm người xuống khó hiểu nhìn khe cửa. Từ bên trong phòng chảy tràn ra một bãi chất lỏng màu đỏ. Cô ta đưa tay sờ vào rồi tò mò nhìn chất lỏng dính trên tay mình.
“Đừng động vào.” Giọng nói của Mộ Dung Vũ Xuyên lập tức trở nên ngưng trọng. “Đó là máu.”
“Cái gì?”
Mộ Dung Vũ Xuyên đẩy cửa, nhưng cửa đã bị khoá trái từ bên trong.
Hắn gõ cửa nhưng không ai trả lời.
“Cầm chìa khoá đến đây!” Mộ Dung Vũ Xuyên gọi to.
….....… [Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Khi cánh cửa được mở ra, tất cả mọi người theo bản năng đều lui về phía sau. Khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng, cô phục vụ vừa mở cửa rên lên một tiếng đầy sợ hãi rồi ngã lăn ra đất.
Ngay trước cửa ra vào là một chiếc ghế sô pha loại một người ngồi.
Có một người phụ nữ trần như nhộng ngồi xếp bằng trên ghế.
Ánh mắt cô ta mờ mịt nhìn về phía bãi máu loãng ở cửa phòng, dường như muốn biết máu này là từ đâu chảy ra.
Vết dao hình chữ thập chia cơ thể cô thành bốn phần.
Một vết nằm ngang chạy dọc bên dưới bầu ngực.
Một vết khác vuông góc kéo dài từ xương quai xanh xuống tới âm hộ.
Máu đang cuồn cuộn chảy khỏi mép vết thương, tràn xuống sô pha và tụ lại dưới mặt đất.
Cảnh tượng tàn khốc này dường như đã thấy ở đâu. Tại nhà hàng McDonald đối diện Học viện Phát thanh ở thành phố C, trên bồn cầu trong nhà vệ sinh nữ, cũng có một người phụ nữ đã bị rạch những nhát dao tương tự…
Hy vọng vừa mới dấy lên trong lòng Mộ Dung Vũ Xuyên hoàn toàn tan biến.
Pudding, đây là một cái tên rất dễ thương, cô gái mang cái tên dễ thương như vậy lại bị người ta rạch ra như cắt một cái bánh pudding. Hai tiếng đồng hồ trước cô còn đang nói chuyện điện thoại với hắn, mà vận rủi ngay lúc đó đã yên lặng kéo đến chỗ cô…
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Chị Coco cố gắng kềm lại sự kinh hãi trong lòng.
Ngoài cô phục vụ đã sợ tới mức ngất đi, trong phòng chỉ còn lại Mộ Dung Vũ Xuyên không nói được một lời.
Chị Coco dùng sức đấm vào người hắn. “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cô gái của tôi sao lại biến thành như vậy hả?”
“Mau mang danh sách khách đăng ký đến đây!” Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng nhiên rống to. “Tên khách đến gặp cô ấy là ai?”
Chị Coco gọi cô tiếp tân đến, cô gái hoảng sợ đứng ở đằng xa run giọng nói: “Không có, không có ghi lại.”
“Sao mà không có cho được?”
“Chị Coco, không phải chúng ta vẫn luôn không hỏi về lai lịch của khách hay sao?”
Chị Coco lập tức nghẹn giọng.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com
Danh sách chương