10 giờ 45 phút.
Tại toà chung cư số 2, khu dân cư Thải Hồng.
Vừa chạy xe đến dưới cổng toà nhà, Mộ Dung Vũ Xuyên nhảy xuống xe chạy vọt vào trong, suýt chút nữa đã đụng ngã một bà cụ đang run rẩy bước xuống lầu. Bà cụ sợ đến mức thở hổn hển cả buổi trời, miệng không ngừng làu bàu: “Thằng nhỏ nhà họ Cố sao mà mất dạy thế không biết. Còn học tới Thạc sỹ nữa chứ, đúng là cái đồ vô giáo dục…”
Mộ Dung Vũ Xuyên nín thở chạy về nhà, vừa chạy đến cửa hắn đã ngẩn ngơ nhìn vào trong căn hộ với cánh cửa nhà đang mở rộng toang hoang.
“Minako!” Hắn gọi to.
Không ai đáp lời hắn.
Hắn chạy vào phòng khách, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như ban sáng. Hắn hy vọng thế.
“Minako —” Hắn mở cửa phòng bếp ra.
Không có.
Hắn mở cửa phòng ngủ.
Không có.
Hắn mở cửa nhà vệ sinh.
Không có.
Trừ một chậu quần áo đang giặt dang dở, hắn chẳng thể tìm thấy bóng dáng Minako ở đâu trong căn nhà này cả.
Trong phòng khách bỗng nhiên truyền đến một tiếng động nhỏ. Mộ Dung Vũ Xuyên quay đầu nhìn lại, trông thấy Aristotle bò ra khỏi gầm ghế sô pha chạy đến bên chân hắn, miệng nó rên ư ử, cả người run run, rõ ràng đã bị doạ sợ không ít.
Mộ Dung Vũ Xuyên lấy di động ra gọi vào số của Minako.
Tiếng nhạc chuông ca khúc của Utada Hikaru vang lên từ trong phòng hắn.
Trái tim Mộ Dung Vũ Xuyên như rơi vào trong hầm băng.
11 giờ 23 phút.
Tại đồn công an khu phố Thải Hồng.
Vẻ mặt Võ Bưu vô cùng âm trầm. “Cậu đang nói với tôi là cô sinh viên người Nhật giữa ban ngày ban mặt mà lại mất tích?”
Mộ Dung Vũ Xuyên ngồi ngây ra.
“Cô ta bị tên hung thủ bắt đi?”
Mộ Dung Vũ Xuyên ngồi ngây ra.
“Đ* mẹ mày, mày có biết chuyện này có nghĩa là gì không hả?” Võ Bưu hung hăng quăng nón cảnh sát lên bàn. “Một khi đại sứ quán Nhật Bản biết tin này thì con mẹ nó chúng ta sống không nổi đâu!”
Mộ Dung Vũ Xuyên vẫn ngồi ngây ra.
Võ Bưu chỉ vào mũi hắn chửi ầm lên: “Cái thằng đ* ngựa này, thiếu gì con gái mày không chơi, lại con mẹ nó mang người nước ngoài về nhà! Bây giờ còn bị mất tích! Ông đây mà bị cách chức vì vụ này thì ông là người đầu tiên tống mày vào tù!”
Mộ Dung Vũ Xuyên lúc này mới mở miệng: “Trước tiên bây giờ ông cần phải phái người đi điều tra những cư dân sống quanh đây xem có ai chứng kiến vụ việc xảy ra không.”
“Tôi tự biết nên làm cái gì, không cần thằng nhóc miệng còn búng ra sữa như cậu đến dạy đời tôi!”
Võ Bưu lại oán hận nói: “Con nhỏ Lục Tiểu Đường đáng chết này, quấy lên một vũng nước đục rồi lại bỏ đi, để lại một đống rắc rối để ông đây phải đi chùi đít cho nó!”
Cảnh sát điều tra rất nhanh đã có kết quả. Không ít người nhìn thấy khoảng 10 giờ sáng nay có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai xách theo một túi du lịch đi ra khỏi toà nhà số 2 rồi leo lên một chiếc Honda Accord chạy đi mất.
“Túi du lịch đó lớn cỡ nào? Làm bằng chất liệu gì?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi Tào Thanh.
“Là một túi du lịch cỡ lớn bằng vải bố, màu xanh dương đậm.” Tào Thanh nói. “Có nhân chứng nói người đàn ông đó bỏ túi du lịch vào cốp xe, trông có vẻ rất nặng.”
Võ Bưu lên tiếng: “Như vậy có thể khẳng định tên tội phạm nhét cô bé người Nhật Bản vào túi du lịch và xách đi. Chúng ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp tìm ra cô bé đó, nếu không…”
Trong phòng lặng ngắt như tờ. Ai cũng hiểu rõ nửa câu còn lại của ông ta mà không cần phải nói ra.
Bụi mịn trôi nổi trong không khí dường như bất động vì không ai dám thở mạnh.
Võ Bưu cầm điện thoại lên báo tin cho đội cảnh sát hình sự trong cục cảnh sát. “Ngay lập tức phong toả toàn thành phố, tìm cho tôi một chiếc xe hơi hiệu Honda Accord 2.0 màu bạc bốn cửa sản xuất năm 2010, hai số đầu trong biển số xe là 31… Lái xe là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen, mặc đồ màu đen, thân cao từ 1m80 đến 1m85…”
Không một ai tỏ ra hăng hái.
Bọn họ dường như đều ý thức được, khả năng cô gái người Nhật đó còn sống là một hy vọng rất xa vời.
Bọn họ đã chết lặng đến mức gần như là hờ hững.
Đa số bọn họ còn nghĩ là, thi thể tiếp theo sẽ xuất hiện vào lúc nào, ở nơi đâu? Gã tội phạm thích dùng những thủ đoạn tàn khốc để thể hiện phong cách của bản thân lần này sẽ dùng cách gì để biểu đạt nét đẹp của bạo lực trong mắt hắn đây?
Sau khi giao nhiệm vụ xong xuôi, mọi người bắt đầu hành động. Trước khi rời đi, Võ Bưu nói với Mộ Dung Vũ Xuyên: “Cậu đừng tưởng là cậu không có liên quan gì đến vụ này. Trong mấy ngày tới cậu không được phép đi đâu cả, cảnh sát chúng tôi có thể sẽ gọi cậu đến thẩm vấn bất kỳ lúc nào. Người là do cậu mang về nhà, lại còn mất tích ngay trong nhà của cậu, bản thân cậu cũng là một kẻ bị tình nghi đấy!”
Mộ Dung Vũ Xuyên không tỏ thái độ gì.
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Lúc hắn bước ra khỏi đồn công an đã thấy Kiều Khải đứng đợi ngoài cổng, không biết anh ta đã đứng đó bao lâu.
Mộ Dung Vũ Xuyên cúi đầu đi ngang qua người anh ta nhưng bị anh ta giữ lại. Người đàn ông lúc nào cũng rất tao nhã này vậy mà lại đỏ mắt nhìn hắn đầy giận dữ.
Mộ Dung Vũ Xuyên cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
“Cậu có biết tại sao tôi giao Minako cho cậu không?” Kiều Khải hỏi.
Mộ Dung Vũ Xuyên ngây ra nhìn về phía Kiều Khải.
“Bởi vì tôi có thể nhìn ra cậu rất thích cô ấy. Cho nên tôi cho cậu một cơ hội, tôi tưởng là cậu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt…”
Mộ Dung Vũ Xuyên cúi đầu.
“Một thằng đàn ông không có khả năng bảo vệ người phụ nữ của mình thì không xứng yêu cô ấy.” Trong mắt Kiều Khải bỗng chốc tràn đầy ưu thương.
Có lẽ anh ta rất muốn đánh Mộ Dung Vũ Xuyên một trận, đánh cho hắn răng rơi đầy đất. Nhưng mà cuối cùng anh ta không nói thêm một lời, chỉ lặng lẽ bước đi, bỏ lại Mộ Dung Vũ Xuyên đứng ngơ ngác ở đó.
Trên đường xe cộ qua lại như thoi đưa, người đi bộ trên vỉa hè cũng vội vã tấp nập.
Tất cả đều không có liên quan gì đến hắn. Thế giới này đã cô lập hắn.
Người hắn quan tâm thay nhau biến mất, hắn rất bất lực.
Khát vọng lúc này của hắn là Lục Tiểu Đường đứng ở trước mắt và đánh cho hắn một trận.
Hoặc là, cô nàng Minako ngực to nhưng không có đầu óc vẫn cứ lẽo đẽo theo hắn như cái đuôi.
Ta nên làm như thế nào đây? Hắn tự hỏi mình.
Nhưng không một ai đáp lời.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com
Tại toà chung cư số 2, khu dân cư Thải Hồng.
Vừa chạy xe đến dưới cổng toà nhà, Mộ Dung Vũ Xuyên nhảy xuống xe chạy vọt vào trong, suýt chút nữa đã đụng ngã một bà cụ đang run rẩy bước xuống lầu. Bà cụ sợ đến mức thở hổn hển cả buổi trời, miệng không ngừng làu bàu: “Thằng nhỏ nhà họ Cố sao mà mất dạy thế không biết. Còn học tới Thạc sỹ nữa chứ, đúng là cái đồ vô giáo dục…”
Mộ Dung Vũ Xuyên nín thở chạy về nhà, vừa chạy đến cửa hắn đã ngẩn ngơ nhìn vào trong căn hộ với cánh cửa nhà đang mở rộng toang hoang.
“Minako!” Hắn gọi to.
Không ai đáp lời hắn.
Hắn chạy vào phòng khách, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như ban sáng. Hắn hy vọng thế.
“Minako —” Hắn mở cửa phòng bếp ra.
Không có.
Hắn mở cửa phòng ngủ.
Không có.
Hắn mở cửa nhà vệ sinh.
Không có.
Trừ một chậu quần áo đang giặt dang dở, hắn chẳng thể tìm thấy bóng dáng Minako ở đâu trong căn nhà này cả.
Trong phòng khách bỗng nhiên truyền đến một tiếng động nhỏ. Mộ Dung Vũ Xuyên quay đầu nhìn lại, trông thấy Aristotle bò ra khỏi gầm ghế sô pha chạy đến bên chân hắn, miệng nó rên ư ử, cả người run run, rõ ràng đã bị doạ sợ không ít.
Mộ Dung Vũ Xuyên lấy di động ra gọi vào số của Minako.
Tiếng nhạc chuông ca khúc của Utada Hikaru vang lên từ trong phòng hắn.
Trái tim Mộ Dung Vũ Xuyên như rơi vào trong hầm băng.
11 giờ 23 phút.
Tại đồn công an khu phố Thải Hồng.
Vẻ mặt Võ Bưu vô cùng âm trầm. “Cậu đang nói với tôi là cô sinh viên người Nhật giữa ban ngày ban mặt mà lại mất tích?”
Mộ Dung Vũ Xuyên ngồi ngây ra.
“Cô ta bị tên hung thủ bắt đi?”
Mộ Dung Vũ Xuyên ngồi ngây ra.
“Đ* mẹ mày, mày có biết chuyện này có nghĩa là gì không hả?” Võ Bưu hung hăng quăng nón cảnh sát lên bàn. “Một khi đại sứ quán Nhật Bản biết tin này thì con mẹ nó chúng ta sống không nổi đâu!”
Mộ Dung Vũ Xuyên vẫn ngồi ngây ra.
Võ Bưu chỉ vào mũi hắn chửi ầm lên: “Cái thằng đ* ngựa này, thiếu gì con gái mày không chơi, lại con mẹ nó mang người nước ngoài về nhà! Bây giờ còn bị mất tích! Ông đây mà bị cách chức vì vụ này thì ông là người đầu tiên tống mày vào tù!”
Mộ Dung Vũ Xuyên lúc này mới mở miệng: “Trước tiên bây giờ ông cần phải phái người đi điều tra những cư dân sống quanh đây xem có ai chứng kiến vụ việc xảy ra không.”
“Tôi tự biết nên làm cái gì, không cần thằng nhóc miệng còn búng ra sữa như cậu đến dạy đời tôi!”
Võ Bưu lại oán hận nói: “Con nhỏ Lục Tiểu Đường đáng chết này, quấy lên một vũng nước đục rồi lại bỏ đi, để lại một đống rắc rối để ông đây phải đi chùi đít cho nó!”
Cảnh sát điều tra rất nhanh đã có kết quả. Không ít người nhìn thấy khoảng 10 giờ sáng nay có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai xách theo một túi du lịch đi ra khỏi toà nhà số 2 rồi leo lên một chiếc Honda Accord chạy đi mất.
“Túi du lịch đó lớn cỡ nào? Làm bằng chất liệu gì?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi Tào Thanh.
“Là một túi du lịch cỡ lớn bằng vải bố, màu xanh dương đậm.” Tào Thanh nói. “Có nhân chứng nói người đàn ông đó bỏ túi du lịch vào cốp xe, trông có vẻ rất nặng.”
Võ Bưu lên tiếng: “Như vậy có thể khẳng định tên tội phạm nhét cô bé người Nhật Bản vào túi du lịch và xách đi. Chúng ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp tìm ra cô bé đó, nếu không…”
Trong phòng lặng ngắt như tờ. Ai cũng hiểu rõ nửa câu còn lại của ông ta mà không cần phải nói ra.
Bụi mịn trôi nổi trong không khí dường như bất động vì không ai dám thở mạnh.
Võ Bưu cầm điện thoại lên báo tin cho đội cảnh sát hình sự trong cục cảnh sát. “Ngay lập tức phong toả toàn thành phố, tìm cho tôi một chiếc xe hơi hiệu Honda Accord 2.0 màu bạc bốn cửa sản xuất năm 2010, hai số đầu trong biển số xe là 31… Lái xe là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen, mặc đồ màu đen, thân cao từ 1m80 đến 1m85…”
Không một ai tỏ ra hăng hái.
Bọn họ dường như đều ý thức được, khả năng cô gái người Nhật đó còn sống là một hy vọng rất xa vời.
Bọn họ đã chết lặng đến mức gần như là hờ hững.
Đa số bọn họ còn nghĩ là, thi thể tiếp theo sẽ xuất hiện vào lúc nào, ở nơi đâu? Gã tội phạm thích dùng những thủ đoạn tàn khốc để thể hiện phong cách của bản thân lần này sẽ dùng cách gì để biểu đạt nét đẹp của bạo lực trong mắt hắn đây?
Sau khi giao nhiệm vụ xong xuôi, mọi người bắt đầu hành động. Trước khi rời đi, Võ Bưu nói với Mộ Dung Vũ Xuyên: “Cậu đừng tưởng là cậu không có liên quan gì đến vụ này. Trong mấy ngày tới cậu không được phép đi đâu cả, cảnh sát chúng tôi có thể sẽ gọi cậu đến thẩm vấn bất kỳ lúc nào. Người là do cậu mang về nhà, lại còn mất tích ngay trong nhà của cậu, bản thân cậu cũng là một kẻ bị tình nghi đấy!”
Mộ Dung Vũ Xuyên không tỏ thái độ gì.
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Lúc hắn bước ra khỏi đồn công an đã thấy Kiều Khải đứng đợi ngoài cổng, không biết anh ta đã đứng đó bao lâu.
Mộ Dung Vũ Xuyên cúi đầu đi ngang qua người anh ta nhưng bị anh ta giữ lại. Người đàn ông lúc nào cũng rất tao nhã này vậy mà lại đỏ mắt nhìn hắn đầy giận dữ.
Mộ Dung Vũ Xuyên cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
“Cậu có biết tại sao tôi giao Minako cho cậu không?” Kiều Khải hỏi.
Mộ Dung Vũ Xuyên ngây ra nhìn về phía Kiều Khải.
“Bởi vì tôi có thể nhìn ra cậu rất thích cô ấy. Cho nên tôi cho cậu một cơ hội, tôi tưởng là cậu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt…”
Mộ Dung Vũ Xuyên cúi đầu.
“Một thằng đàn ông không có khả năng bảo vệ người phụ nữ của mình thì không xứng yêu cô ấy.” Trong mắt Kiều Khải bỗng chốc tràn đầy ưu thương.
Có lẽ anh ta rất muốn đánh Mộ Dung Vũ Xuyên một trận, đánh cho hắn răng rơi đầy đất. Nhưng mà cuối cùng anh ta không nói thêm một lời, chỉ lặng lẽ bước đi, bỏ lại Mộ Dung Vũ Xuyên đứng ngơ ngác ở đó.
Trên đường xe cộ qua lại như thoi đưa, người đi bộ trên vỉa hè cũng vội vã tấp nập.
Tất cả đều không có liên quan gì đến hắn. Thế giới này đã cô lập hắn.
Người hắn quan tâm thay nhau biến mất, hắn rất bất lực.
Khát vọng lúc này của hắn là Lục Tiểu Đường đứng ở trước mắt và đánh cho hắn một trận.
Hoặc là, cô nàng Minako ngực to nhưng không có đầu óc vẫn cứ lẽo đẽo theo hắn như cái đuôi.
Ta nên làm như thế nào đây? Hắn tự hỏi mình.
Nhưng không một ai đáp lời.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com
Danh sách chương