Minako đi được một lúc bỗng cảm thấy hối hận.
Toà nhà thực hành nằm ở vị trí yên tĩnh và tối tăm nhất sâu bên trong Đại học y.
Trong toà nhà đặt rất nhiều tiêu bản cơ thể người loại tinh xảo nhất tỉnh, từ tiêu bản thai nhi đến người già, từ đầu lâu đến nội tạng đủ chủng loại, gần như thứ gì cũng có. Những tiêu bản này có rất nhiều nguồn gốc khác nhau, hầu hết đều đến từ di thể của những người tình nguyện hiến tặng. Có người chết tự nhiên, có người gặp tai nạn, có người chết vì bệnh, cũng có người là nạn nhân của các vụ án hình sự,… và một loại người nữa là phạm nhân lãnh án tử hình không có gia quyến nhận di thể.
Có thể nói mỗi một thi thể đều có câu chuyện đời của riêng mình, lúc còn sống họ cũng trải qua đầy đủ các cung bậc cảm xúc buồn vui hờn giận, có được rất nhiều kinh nghiệm sống, để rồi cuối cùng đều trăm sông đổ về một biển, trở thành một bộ thi thể câm lặng…
Những thi thể này sẽ có cảm giác thế nào khi ngày ngày phải đối mặt với những cơ thể sống đi qua đi lại trước mặt mình? Là hâm mộ? Hay buồn bã? Hay bình thản đón nhận…
Một cơn gió lạnh thổi qua giữa hai chân Minako khiến cô dựng hết tóc gáy.
Tiếp tục đi tới, trước mặt là một vùng tối tăm, quay trở về, sau lưng cũng là bóng đêm vô tận. Toàn bộ thế giới dường như chỉ còn có một mình cô.
Mộ Dung Vũ Xuyên vừa đi vừa nhìn trái ngó phải.
Vẫn không thấy bóng dáng Minako đâu.
Thỉnh thoảng hắn bắt gặp những cặp đôi yêu nhau núp trong bóng râm nhỏ giọng thầm thì. Nhưng thân ảnh nhỏ bé lẻ loi của Minako tựa như đã biến mất.
Mộ Dung Vũ Xuyên thầm nghĩ, Minako không thể nào đi nhanh như vậy. Chẳng lẽ cô không đi cùng đường với hắn?
Hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng, trống ngực hắn đập thình thịch không ngừng.
Loại lo lắng này hoàn toàn dựa vào trực giác.
Những người thợ săn có kinh nghiệm đều biết rõ một điều, muốn dùng bẫy rập để bắt một con chó sói trưởng thành là chuyện không thể nào xảy ra, bởi vì chúng nó luôn có thể cảm nhận được nơi nào có nguy hiểm.
Na Lượng vẫn chưa về nhà.
Hắn không ở nhà thì chắc chắn đang ở một chỗ khác.
Hắn là một con ác quỷ đột nhiên trở nên vô hình. Sự tàn ác của hắn vẫn còn ở đó…
Ở trong mỗi bóng đêm mịt mù.
Ở trong mỗi góc tối âm u.
** [Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
“Sàn sạt — sàn sạt —”
Là tiếng gì thế? Minako cảnh giác dỏng tai lên.
Gió đêm thổi nhẹ qua các tán lá cây chập chờn, nhưng không đủ để tạo ra tiếng động đó.
“Sàn sạt — sàn sạt —”
Trong óc cô chợt loé ra một ý nghĩ —
Đó là tiếng đế giày ma sát trên nền đất.
Tiếng động đó phát ra gián đoạn và lén la lén lút như một cô thiếu nữ xấu hổ không muốn để cho người ta biết.
Minako đột ngột quay đầu lại.
Đằng sau bụi cây có một bóng dáng co cụm trông như một con vượn. Bóng dáng ấy khẽ lung lay như bị Minako làm cho giật mình.
Đột nhiên nó đứng thẳng người dậy —
Nó có hai cánh tay, một cặp chân dài, một cái đầu không quá to. Bóng tối bao phủ lấy gương mặt nó. Nó là một con người.
Minako hét lên một tiếng rồi nhanh chân bỏ chạy.
Người đó sải chân đuổi theo…
Mộ Dung Vũ Xuyên đi về phía toà nhà thực hành. Hắn cố ý chọn con đường có nhiều đèn đường nhất, vì hắn đoán là Minako cũng sẽ đi trên con đường này.
Hắn rút di động ra định gọi điện thoại cho Minako nhưng lại do dự một hồi rồi bỏ lại vào túi. Có lẽ hắn chỉ lo lắng thừa thãi thế thôi, có lẽ hắn chỉ nên đứng ở đằng xa trông chừng cô, như thế sẽ vừa yên tâm vừa không bị mất mặt.
Giữa toà nhà dạy học và toà nhà thực hành có một bãi đất trống vắng vẻ. Toà nhà thực hành trước đây là một chi nhánh của bệnh viện trung tâm thành phố C. Sau khi chi nhánh này sát nhập với Đại học y, toà nhà bị cô lập này được dùng làm toà nhà thực hành cho các sinh viên y khoa.
Nghe nói Đại học y đang xin tỉnh cấp ngân sách để xây thêm một toà nhà ở đây, trong 5 năm tới nơi đây sẽ trở thành một viện nghiên cứu y học hiện đại hoá nổi tiếng cả nước, thậm chí sẽ nổi tiếng trên toàn Châu Á. Nhưng trước mắt thì nơi này vẫn là một khu đất bỏ hoang, trừ cây cối ra thì chỉ có những tảng đá điêu khắc hình thù kỳ dị, trong bóng đêm trông như một bãi tha ma xương cốt chồng chất.
Trong không gian bỗng truyền đến một âm thanh rất nhỏ…
Giữa bóng tối yên tĩnh, âm thanh có thể truyền đi rất xa. Mộ Dung Vũ Xuyên loáng thoáng nghe thấy một tiếng hét.
Hắn ngẩn người rồi chạy về phía lùm cây bên trái.
“Hồng hộc — hồng hộc —”
Minako ngồi xổm xuống, lưng tựa vào một gốc cây thở không ra hơi, cô đã không còn phân biệt được phương hướng.
Kẻ đó đang ở đâu, cách cô gần hay xa, cô cũng không biết.
Cô lấy điện thoại di động ra bấm số của Kiều Khải. “Kiều Khải – kun, anh mau đến cứu em với.”
Giọng nói run rẩy của cô doạ sợ Kiều Khải. Anh ta vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Có người…” Minako run rẩy nói. “Có người đang đuổi theo em.”
“Em đang ở đâu?”
“Em… em không biết nữa.” Minako che miệng nói thì thào, sợ kẻ đó nghe thấy giọng cô. “Hình như là ở… khu đất hoang phía sau trường học.”
“Sao em lại đến đó?” Trong giọng nói lo lắng của Kiều Khải còn mang theo trách cứ. “Cũng may anh đang ăn tối ở quán cơm gần trường Đại học y. Bây giờ anh chạy qua đó ngay. Nhưng anh biết tìm em ở đâu?”
Minako không trả lời được, cô cố gắng bắt não mình suy nghĩ.
Sinh mạng của cô bây giờ hoàn toàn nằm trong tay kẻ khác, có thể là trong tay kẻ muốn giết cô, cũng có thể là trong tay người muốn cứu cô.
“Chỗ của em cách toà nhà thực hành không xa đúng không?” Kiều Khải hỏi.
“Vâng, em có thể trông thấy nó.”
“Vậy em chạy đến đó đi, anh cũng sẽ đến ngay.”
Kiều Khải vừa cúp điện thoại thì phía rừng cây gần chỗ Minako ngồi chợt phát ra tiếng lao xao.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Toà nhà thực hành nằm ở vị trí yên tĩnh và tối tăm nhất sâu bên trong Đại học y.
Trong toà nhà đặt rất nhiều tiêu bản cơ thể người loại tinh xảo nhất tỉnh, từ tiêu bản thai nhi đến người già, từ đầu lâu đến nội tạng đủ chủng loại, gần như thứ gì cũng có. Những tiêu bản này có rất nhiều nguồn gốc khác nhau, hầu hết đều đến từ di thể của những người tình nguyện hiến tặng. Có người chết tự nhiên, có người gặp tai nạn, có người chết vì bệnh, cũng có người là nạn nhân của các vụ án hình sự,… và một loại người nữa là phạm nhân lãnh án tử hình không có gia quyến nhận di thể.
Có thể nói mỗi một thi thể đều có câu chuyện đời của riêng mình, lúc còn sống họ cũng trải qua đầy đủ các cung bậc cảm xúc buồn vui hờn giận, có được rất nhiều kinh nghiệm sống, để rồi cuối cùng đều trăm sông đổ về một biển, trở thành một bộ thi thể câm lặng…
Những thi thể này sẽ có cảm giác thế nào khi ngày ngày phải đối mặt với những cơ thể sống đi qua đi lại trước mặt mình? Là hâm mộ? Hay buồn bã? Hay bình thản đón nhận…
Một cơn gió lạnh thổi qua giữa hai chân Minako khiến cô dựng hết tóc gáy.
Tiếp tục đi tới, trước mặt là một vùng tối tăm, quay trở về, sau lưng cũng là bóng đêm vô tận. Toàn bộ thế giới dường như chỉ còn có một mình cô.
Mộ Dung Vũ Xuyên vừa đi vừa nhìn trái ngó phải.
Vẫn không thấy bóng dáng Minako đâu.
Thỉnh thoảng hắn bắt gặp những cặp đôi yêu nhau núp trong bóng râm nhỏ giọng thầm thì. Nhưng thân ảnh nhỏ bé lẻ loi của Minako tựa như đã biến mất.
Mộ Dung Vũ Xuyên thầm nghĩ, Minako không thể nào đi nhanh như vậy. Chẳng lẽ cô không đi cùng đường với hắn?
Hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng, trống ngực hắn đập thình thịch không ngừng.
Loại lo lắng này hoàn toàn dựa vào trực giác.
Những người thợ săn có kinh nghiệm đều biết rõ một điều, muốn dùng bẫy rập để bắt một con chó sói trưởng thành là chuyện không thể nào xảy ra, bởi vì chúng nó luôn có thể cảm nhận được nơi nào có nguy hiểm.
Na Lượng vẫn chưa về nhà.
Hắn không ở nhà thì chắc chắn đang ở một chỗ khác.
Hắn là một con ác quỷ đột nhiên trở nên vô hình. Sự tàn ác của hắn vẫn còn ở đó…
Ở trong mỗi bóng đêm mịt mù.
Ở trong mỗi góc tối âm u.
** [Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
“Sàn sạt — sàn sạt —”
Là tiếng gì thế? Minako cảnh giác dỏng tai lên.
Gió đêm thổi nhẹ qua các tán lá cây chập chờn, nhưng không đủ để tạo ra tiếng động đó.
“Sàn sạt — sàn sạt —”
Trong óc cô chợt loé ra một ý nghĩ —
Đó là tiếng đế giày ma sát trên nền đất.
Tiếng động đó phát ra gián đoạn và lén la lén lút như một cô thiếu nữ xấu hổ không muốn để cho người ta biết.
Minako đột ngột quay đầu lại.
Đằng sau bụi cây có một bóng dáng co cụm trông như một con vượn. Bóng dáng ấy khẽ lung lay như bị Minako làm cho giật mình.
Đột nhiên nó đứng thẳng người dậy —
Nó có hai cánh tay, một cặp chân dài, một cái đầu không quá to. Bóng tối bao phủ lấy gương mặt nó. Nó là một con người.
Minako hét lên một tiếng rồi nhanh chân bỏ chạy.
Người đó sải chân đuổi theo…
Mộ Dung Vũ Xuyên đi về phía toà nhà thực hành. Hắn cố ý chọn con đường có nhiều đèn đường nhất, vì hắn đoán là Minako cũng sẽ đi trên con đường này.
Hắn rút di động ra định gọi điện thoại cho Minako nhưng lại do dự một hồi rồi bỏ lại vào túi. Có lẽ hắn chỉ lo lắng thừa thãi thế thôi, có lẽ hắn chỉ nên đứng ở đằng xa trông chừng cô, như thế sẽ vừa yên tâm vừa không bị mất mặt.
Giữa toà nhà dạy học và toà nhà thực hành có một bãi đất trống vắng vẻ. Toà nhà thực hành trước đây là một chi nhánh của bệnh viện trung tâm thành phố C. Sau khi chi nhánh này sát nhập với Đại học y, toà nhà bị cô lập này được dùng làm toà nhà thực hành cho các sinh viên y khoa.
Nghe nói Đại học y đang xin tỉnh cấp ngân sách để xây thêm một toà nhà ở đây, trong 5 năm tới nơi đây sẽ trở thành một viện nghiên cứu y học hiện đại hoá nổi tiếng cả nước, thậm chí sẽ nổi tiếng trên toàn Châu Á. Nhưng trước mắt thì nơi này vẫn là một khu đất bỏ hoang, trừ cây cối ra thì chỉ có những tảng đá điêu khắc hình thù kỳ dị, trong bóng đêm trông như một bãi tha ma xương cốt chồng chất.
Trong không gian bỗng truyền đến một âm thanh rất nhỏ…
Giữa bóng tối yên tĩnh, âm thanh có thể truyền đi rất xa. Mộ Dung Vũ Xuyên loáng thoáng nghe thấy một tiếng hét.
Hắn ngẩn người rồi chạy về phía lùm cây bên trái.
“Hồng hộc — hồng hộc —”
Minako ngồi xổm xuống, lưng tựa vào một gốc cây thở không ra hơi, cô đã không còn phân biệt được phương hướng.
Kẻ đó đang ở đâu, cách cô gần hay xa, cô cũng không biết.
Cô lấy điện thoại di động ra bấm số của Kiều Khải. “Kiều Khải – kun, anh mau đến cứu em với.”
Giọng nói run rẩy của cô doạ sợ Kiều Khải. Anh ta vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Có người…” Minako run rẩy nói. “Có người đang đuổi theo em.”
“Em đang ở đâu?”
“Em… em không biết nữa.” Minako che miệng nói thì thào, sợ kẻ đó nghe thấy giọng cô. “Hình như là ở… khu đất hoang phía sau trường học.”
“Sao em lại đến đó?” Trong giọng nói lo lắng của Kiều Khải còn mang theo trách cứ. “Cũng may anh đang ăn tối ở quán cơm gần trường Đại học y. Bây giờ anh chạy qua đó ngay. Nhưng anh biết tìm em ở đâu?”
Minako không trả lời được, cô cố gắng bắt não mình suy nghĩ.
Sinh mạng của cô bây giờ hoàn toàn nằm trong tay kẻ khác, có thể là trong tay kẻ muốn giết cô, cũng có thể là trong tay người muốn cứu cô.
“Chỗ của em cách toà nhà thực hành không xa đúng không?” Kiều Khải hỏi.
“Vâng, em có thể trông thấy nó.”
“Vậy em chạy đến đó đi, anh cũng sẽ đến ngay.”
Kiều Khải vừa cúp điện thoại thì phía rừng cây gần chỗ Minako ngồi chợt phát ra tiếng lao xao.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Danh sách chương