Thứ Hai, ngày 22 tháng 8, trời đổ mưa phùn. Lúc 11 giờ 03 phút.

Tào Thanh lái chiếc Jetta cũ kỹ của đội trọng án lén lén lút lút chở Mộ Dung Vũ Xuyên rời khỏi thành phố C.

Hai bên đường cao tốc là ruộng đồng cò bay thẳng cánh được phân thành từng khoảng ruộng vuông vức đều đặn trông rất đẹp mắt, thỉnh thoảng lại được điểm xuyết bằng một ngôi nhà mái ngói đỏ.

Cơn mưa phùn mang theo từng giọt mưa bay phiêu đãng trong gió, cả đất trời chìm trong một màu xám nhạt, ở phía xa xa còn thấp thoáng bóng dáng những dãy nhà lầu.

Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn thấy một đứa bé trai đang ngồi chổng mông đào thứ gì đó bên bờ ruộng, một chú chó vàng đang vểnh đuôi phe phẩy tò mò nhìn chung quanh.

“Anh có muốn tìm một quán cơm ven đường ghé vào ăn không?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi han.

“Đến thành phố S rồi hãy ăn, mấy quán cơm ven đường hay chặt chém khách lắm.”

Mộ Dung Vũ Xuyên cười nói: “Tôi mời mà, anh không cần sợ tốn tiền đâu.”

“Tiền của ai mà chẳng phải là tiền?” Tào Thanh thành thật đáp.

“Cảm ơn anh đã đồng ý đi cùng tôi. Nếu không có bộ cảnh phục của anh đi bên cạnh, tôi tự mình điều tra chắc hẳn sẽ bị người ta cho là quân lừa gạt.”

“Anh không cần khách sáo như vậy, tôi cũng là vì muốn sớm bắt được tên hung thủ kia thôi.”

“Tôi có hơi hiếu kỳ.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.

“Chuyện gì?”

“Đến cả đội trưởng đội cảnh sát hình sự của các anh cũng không tin tưởng lời tôi nói, cớ sao hết lần này đến lần khác anh lại lựa chọn tin tưởng tôi?”

“Thật ra không phải là tôi tin tưởng anh, mấy chuyện anh nói tôi nghe không hiểu lắm.” Tào Thanh nở nụ cười. “Nhưng tôi tin tưởng tổ trưởng Lục.”

“Thì ra là vậy.” Mộ Dung Vũ Xuyên lúng túng gãi đầu.

Trung tâm đào tạo múa Hinh Nguyệt Loan nằm ở khu phố sầm uất phía Tây thành phố S. Đó là một toà nhà bốn tầng có lối kiến trúc theo phong cách cổ, gạch men trên tường trải qua nhiều năm tháng đã bắt đầu bong tróc ra từng mảng. Bên ngoài toà nhà trông vắng lặng như chùa bà đanh, hoàn toàn không phù hợp với sự náo nhiệt phồn hoa của khu phố.

Có thẻ ngành cảnh sát đúng là rất thuận tiện, Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh không cần phí chút công sức nào đã được gặp trực tiếp người quản lý trung tâm đào tạo. Dẫu cho người phụ nữ trung niên béo tròn trên mặt toàn là son phấn này đối xử với bọn họ cũng không mấy nhiệt tình, nhưng ít ra bà ta vẫn phải miễn cưỡng tiếp đãi hai vị khách không mời mà đến.

“Chúng tôi muốn biết chuyện liên quan đến trường Nghệ thuật biểu diễn Hoa Nghệ.” Tào Thanh nói rõ ràng nguyên nhân viếng thăm.

Vẻ mặt cô chủ nhiệm Vương vốn đang bình thường bỗng trở nên mất tự nhiên. “Ngài cảnh sát, tôi nghĩ các vị hiểu lầm rồi, nơi đây là trung tâm đào tạo múa Hinh Nguyệt Loan.”

Mộ Dung Vũ Xuyên tiếp lời bà ta. “Trung tâm đào tạo múa Hinh Nguyệt Loan trước đây chính là trường Nghệ thuật biểu diễn Hoa Nghệ. Toà nhà này vốn thuộc về Đoàn sân khấu kịch của tỉnh. Sau khi Đoàn sân khấu kịch đóng cửa, toà nhà này được công ty Truyền thông Hằng Viễn mua lại và thành lập trường Nghệ thuật biểu diễn Hoa Nghệ rất nổi tiếng trong giới nghệ thuật, cũng đã từng có vài diễn viên nổi tiếng từng học ở đây.”

Sau khi hắn nói xong, cô chủ nhiệm Vương cười khan một tiếng. “Các vị đã điều tra từ trước rồi, vậy còn muốn biết chuyện gì nữa?”

Tào Thanh nói: “Chúng tôi muốn hỏi thăm về một người.”

“Người nào? Giáo viên dạy múa ở đây sao?”

“Một học viên.” [xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]

“Học viên ở trung tâm của tôi đã xảy ra chuyện gì?” Hai gò má tròn trịa của bà ta rung lên vì lo lắng khiến cặn phấn không ngừng rơi xuống.

“Cô không cần phải lo lắng, không phải học viên của trung tâm hiện tại.” Tào Thanh giải thích. “Mà là một người học viên học ở trường Nghệ thuật biểu diễn Hoa Nghệ từ hai năm trước.”

“Không biết các vị muốn hỏi về người nào? Nam hay nữ?”

“Nữ, tên là Trì Phỉ Phỉ.”

“Trì Phỉ Phỉ…”

“Cô Vương có biết cô gái này không?”

Cô chủ nhiệm Vương lắc đầu. “Cô ta là học viên cũ của trường Hoa Nghệ sao? Tôi không rành lắm.”

Mộ Dung Vũ Xuyên nghe vậy lập tức lên tiếng: “Nghe nói trung tâm của cô có vài giáo viên đã từng dạy ở trường Hoa Nghệ đúng không?”

Cô chủ nhiệm Vương cười ha hả. “Không biết các vị nghe ai nói, chứ thực ra khi trường Hoa Nghệ đóng cửa, các giáo viên đều nghỉ ở đây và đi tìm việc khác. Về sau Đoàn nghệ thuật múa mua lại chỗ này và biến nó thành trung tâm đào tạo múa.”

“Trước đây trường Hoa Nghệ và đài truyền hình thành phố có hợp tác sản xuất chương trình gì không?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.

Bà ta giật mình. “Chuyện này tôi không rõ ràng lắm, hình như là có. Trung tâm đào tạo múa của chúng tôi cũng có hợp tác với đài truyền hình mà. Hàng ngày học viên của tôi cũng sẽ đến biểu diễn ở một số điểm do đài truyền hình chỉ định, đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi.”

“Cô thật sự không biết Trì Phỉ Phỉ sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên nhắc lại đề tài chính.

“Ơ, cậu vừa hỏi tôi câu này rồi mà, tôi thật sự không biết.” Cô chủ nhiệm Vương trả lời rất chắc chắn.

“Theo như chúng tôi được biết,” Mộ Dung Vũ Xuyên lấy ra một tập tài liệu trong túi xách, lật ra hai trang rồi bắt đầu đọc to lên. “Tại trường Nghệ thuật biểu diễn Hoa Nghệ, hiệu trưởng tên Lý Mặc, Phó hiệu trưởng tên Mã Đằng, giáo viên chủ nhiệm tên Vương Hoa Vân. Lý Mặc còn là Tổng giám đốc của của công ty Truyền thông Hằng Viễn, mà cô Vương Hoa Vân này…”

Đọc đến đây hắn bỗng dừng lại, mỉm cười nhìn người phụ nữ trung niên ngồi trước mặt.

Gương mặt béo tròn của bà ta trông rất mất tự nhiên, không rõ là đang cười hay đang mếu. Bà ta há to miệng nhưng không nói được lời nào.

Mộ Dung Vũ Xuyên lại nói tiếp. “Trì Phỉ Phỉ đã từng là học viên của cô. Đừng nói với tôi đến cả việc này mà cô cũng quên. Nếu là một học viên bình thường, cô không nhớ ra cũng không có gì lạ. Nhưng vụ án giết người bằng súng kinh thiên động địa hồi hai năm trước chẳng lẽ cô thật sự không nhớ được sao?”

- ------------------

Người dịch: Min_4ever
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện