Lại một thời gian trôi qua, Vân Ngạo Phong ở trong Vấn Thiên viện an tâm tĩnh lặng, cũng chẳng cảm thấy ngôi viện này có cái gì đáng sợ.

Lúc này, trời đã chập chờn tối. Vân Ngạo Phong đang nhắm mắt đả tọa ngoài sân, bỗng nhiên cảm giác toàn thân nóng ran.

Xung quanh Vấn Thiên viện, từng luồng linh khí nồng đậm thi nhau chảy về một hướng, cây cối dao động, gió thổi càng lúc càng thêm dữ dội.

Vân Ngạo Phong nghe tiếng gió ùa vào bên tai, lại như có một dòng ôn tuyền nhẹ nhàng lưu chuyển toàn thân, đại khái hắn cũng biết là chuyện gì xảy ra.

Hiện tại đang là mùa hạ, trời có chút oi bức, trên người Vân Ngạo Phong một thân mồ hôi nhễ nhại. Ngồi ở trước cửa biệt viện, cho dù ngưng thần tĩnh tâm cũng nóng đến muốn thoát xuống y phục.

Dao động xung quanh ngày càng mạnh mẽ, trên trời ẩn ẩn những chấm trắng nhỏ li ti, ánh trăng rọi xuống, chiếu qua từng tán cây, đặt trên người hắn.

Cảm giác có thứ gì đó đang dần dần bùng nổ, nền trời đã ngả đen cũng bắt đầu nổi lên từng trận lôi vân, ầm ầm đinh tai, dội thẳng vào đại não người nghe.

Âm Dương Thể cứ mỗi lần tấn cấp sẽ tạo ra chấn động rất lớn, bên cạnh Vân Ngạo Phong lại không có người hộ pháp, nếu không phải nơi đây là trong Thanh Nguyệt phong, e rằng hắn sẽ bị người khác quấy rối.


Lôi vân cuồn cuộn trào dâng, có vài đạo lôi điện đánh xuống bên người Vân Ngạo Phong, làm cho thần trí hắn thanh tỉnh hơn.

Ở Tọa Chính viện, mây đen cuồn cuộn sơn vũ dục lai.

(Sơn vũ dục lai: ý nói điều gì đó sắp xảy ra.)

Khai Tri ngước lên nhìn mây đen không ngừng kéo tới trên trời, sau một hồi quan sát, phát giác vị trí lôi vân tụ lại, trong lòng lộp bộp một tiếng, không biết nên mừng hay nên lo.

Đàm Quân Thư, Mạc Thủy và Phương Dược Nghi lúc này cũng chứng kiến cảnh tượng trên cao, người nào cũng minh bạch chuyện gì xảy ra.

"Trong Thanh Nguyệt phong chúng ta, nói ra cũng không có gì nguy hiểm, đệ ấy không có người ở bên cạnh hộ pháp, chắc sẽ không sao chứ."

Khai Tri buông một câu, ý tứ vừa khẳng định vừa mang ý vấn đạo.

Mạc Thủy xa xăm, biểu tình không rõ ràng, nói: "Tên tiểu tử này đến tận bây giờ mới có chút đột phá, nhưng lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, trước kia ta còn không nhìn rõ, hắn lại có ngộ tính cao như thế. Thảo nào sư phụ có phần coi trọng hắn!"

Tiếng sấm ầm ầm vang lên, thời gian không lâu, lôi vân trên trời lại từ từ tan đi.

Vân Ngạo Phong thở ra một hơi dài, nhắm mắt ổn định tinh thần, hiện giờ, thân thể đã thư thái hơn rất nhiều, cảm giác tràn trề nhiệt huyết, cả người dường như uống vào canh bổ, tâm tình kích động không thôi.

Nhưng khi Vân Ngạo Phong vừa mở mắt ra, đập vào tầm mắt là một bóng hình trắng toát, mờ ảo mông lung, nhìn sơ qua thì có chút dọa người, nhìn kỹ lại tạo nên một loại xúc cảm, rất đẹp.

Người kia không rõ là người hay ma, chỉ biết là một nam tử, dung mạo tuấn tú thoát tục, mang theo vài phần ôn nhu. Vân Ngạo Phong bị giật mình, kinh hô một tiếng, nhảy dựng lùi về phía sau.

Nhưng nam tử kia lại mỉm cười nhìn hắn, bộ dáng thập phần thảnh thơi, hưởng thụ.

"Ngươi không cần sợ, ta sẽ không hại ngươi, không phải người xấu."

Nghe được thanh âm ôn nhu như nước này, trái tim đang đập bang bang của Vân Ngạo Phong mới từ từ bình lặng, thu liễm vẻ mặt sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn không khỏi đề phòng.

"Vậy ngươi... ngươi là ai?"

Nhìn cái loại mông lung mờ ảo này, làm hắn liên tưởng đến ma nữ trong phim, bất giác rùng mình, hắn nhìn đến không chớp mắt, sợ khi bất cẩn liền có thể bị bóp chết.


Lúc này, nam tử kia đang đứng trước vách vực, thân hình gầy guộc, tựa như chỉ cần một chút sức gió cũng có thể thổi bay, từ từ sảy bước tiến về phía Vân Ngạo Phong.

"Tại hạ họ Ngụy tên Hiên, tự là Khởi Thiên!"

Khóe miệng co rút, Vân Ngạo Phong trợn mắt há mồm. Hắn căn bản không nghe nhầm đó chứ!

Ngụy... Khởi Thiên...? Chính xác là Ngụy Khởi Thiên sao? Không phải... người này chết rồi à...?

Hắn có xúc động muốn chạy trốn, nhưng mà chân tay không nghe lời, đã bủn rủn y như cọng bún, nhiệt huyết vừa rồi ngang nhiên bị một cái tên đá xuống.

Vân Ngạo Phong bám vào tảng đá lớn bên cạnh, giọng nói run run rẩy rẩy nói: "Khoan, ngươi khoan đã. Ngụy... Ngụy Khởi Thiên, ngươi khoan hãy bước chân a..."

Chờ ta chạy rồi ngươi đi tiếp có được không!

Nhưng mà Ngụy Khởi Thiên kia coi như không nghe thấy, dưới chân vẫn là nhịp điệu đều đều, chậm rãi bước từng bước về phía Vân Ngạo Phong.

Hắn quay đầu tìm kiếm lối thoát, ngay khi trong lòng nảy ra ý định, thì Ngụy Khởi Thiên đã giống như tàn ảnh, rất nhanh liền đã túm lấy mảnh y phục sau gáy hắn.

"Tại sao lại chạy? Ta cũng không có ăn thịt ngươi, ngươi sợ làm gì chứ?"

Bị túm chặt, thân thể bất giác cứng đờ, trong lòng một trận kinh hoảng.

"Ngươi là người đã khuất, cùng lắm thì ta đốt cho ngươi vài tờ vàng mã, không không, ta sẽ lập mộ cho ngươi, ngày ngày cúng tế những thứ tốt đẹp nhất cho ngươi. Ngụy Khởi Thiên, ta biết thanh danh của ngươi lớn, ta cũng biết ngươi là một quân tử tiền đồ vô lượng, một tên tiểu bối nhỏ nhoi như ta ngươi sẽ không chấp nhặt có đúng không? Tha cho ta a..."

Vân Ngạo Phong đại kinh thất sắc, trong miệng không ngừng buông một tràng lời khẩn cầu.

(đại kinh thất sắc = sợ đến biến sắc.)

Ngụy Khởi Thiên nghe thấy, vừa buồn cười vừa muốn quỳ xuống gọi người này bốn tiếng: Liệt tổ liệt tông!

"Tiểu tử, ta thật khâm phục ngươi, ngươi có thể hay không bình tĩnh lại? Cho dù nói ta đã chết, nhưng thể trạng bây giờ của ta cũng giống như người bình thường, đã biết ta không phải người xấu, vậy ngươi còn sợ làm gì?"


Vân Ngạo Phong rùng mình một cái, nghi hoặc ngoái đầu nhìn, mắt nhắm mắt mở.

Đập vào mắt là khuôn mặt mang theo ý cười dịu dàng của Ngụy Khởi Thiên, lại cảm nhận bàn tay nắm sau cổ mình hình như có da có thịt đàng hoàng, Vân Ngạo Phong mới dám khẳng định, người này không phải là quỷ.

"Ngươi ngươi ngươi, buông ta ra trước rồi tính, nha..."

"Đúng là một tên gan chuột."

Vừa dứt ra được, Vân Ngạo Phong liền đã nhanh chóng đứng cách Ngụy Khởi Thiên hơn năm bước chân, tựa hồ trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi, nhìn hành động của hắn, Ngụy Khởi Thiên nhịn không nổi phốc một tiếng cười vang.

"Tiểu tử, tên ngươi là gì?"

Ngụy Khởi Thiên tiến một bước, Vân Ngạo Phong lại run run lùi một bước.

"Ta ta,... ngươi hỏi tên ta làm gì?..."

Hắn chính là sợ đến quên tên rồi.

Rốt cuộc, sau một khắc Vân Ngạo Phong vẫn ấp a ấp úng. Ngụy Khởi Thiên cũng mất hết kiên trì, trực tiếp xách người vào trong nội viện, đêm còn dài, từ từ nghị luận chính sự.

Vân Ngạo Phong sau khi nghe Ngụy Khởi Thiên nói, liền bị logic của hắn ta thuyết phục, kinh sợ không biết từ lúc nào đã bay biến.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện