Vân Ngạo Phong ôm theo ấu thú tròn tròn moe moe, hoàn toàn bị kích động che mất mục đích của hắn.
Tử Cầu, đó là tên của tiểu moe, mà lý do hắn đặt tên này là gì?
Đơn giản vì nó có màu tím và hình tròn a!
"Tử Cầu, ngươi nói xem? Đại ca nhị ca, mấy người họ đang ở đâu?" Vân Ngạo Phong cất giọng, khuôn miệng hồng phấn để gần tai Tử Cầu, chạm nhẹ vào bộ lông mềm mại kia. Hắn chỉ hận không thể vùi đầu vào đó, coi nó là gấu bông sống mà nhào nặn.
"Ư ư..." Tử Cầu ngẩng cao đầu, trong cuống họng phát ra tiếng kêu khả ái động lòng người.
Đôi mắt lấp lánh như bầu trời sao, to tròn ngập nước. Từ trên nhìn xuống, chỉ thấy nó bị bộ lông mi dài che kín. Đỉnh đầu có một điểm xoáy nước, nằm giữa hai cái tai nhỏ nhắn tinh tế.
Vân Ngạo Phong ôm Tử Cầu, chậm rãi đi dạo. Khụ, cái đó... không phải là đi dạo. Chẳng qua, hắn cũng không có cách nào để tìm được những người khác. Nên hành động của hắn... giống hệt an nhàn sung túc, nhã nhặn đi dạo phố, khụ, rừng sâu.
Miệng nhỏ lâu lâu lại phát ra mấy tiếng thanh lãnh, Tử Cầu tuy chỉ là một con ấu thú không hơn không kém, nhưng nó giống như... đã khai mở linh trí?... Thì phải.
Một chút khác biệt nho nhỏ thôi, Vân Ngạo Phong cũng không hơi sức đâu mà quan tâm.
Lúc này, trước mặt hắn xuất hiện hai ngã rẽ, một bên nhìn như đã lâu không có ai đi qua, bên còn lại sạch sẽ rộng lớn hơn gấp bội.
Tuy ánh sáng chẳng nhiều, nhưng ít ra chỗ này cũng thoáng đãng hơn, vài tia nắng ấm áp đã có thể chạm tới mặt đất.
Ngay khi Vân Ngạo Phong sắp bước sang đường bên phải, Tử Cầu trên tay hắn bỗng chốc nhảy xuống, chạy vào bên trái, Vân Ngạo Phong liền vội vàng đuổi theo.
Đường đi này thập phần khó khăn, xung quanh đều là cây cỏ, dây leo vướng bận. Đi được một lát, đầu tóc hắn đã trở nên rối bù, y phục trên người còn bị gai nhọn vạch rách vài đường.
Tử Cầu dừng lại bước chân, quay đầu nhìn hắn. Thấy hắn sắp đuổi kịp, nó lại chạy đi, giống như... nó đang muốn dẫn hắn đến một nơi.
Không đùa đâu, cái này... có chút với chơi đuổi bắt không khác biệt lắm!
"Tử Cầu, ngươi chạy chậm thôi, ta... ta phải nghỉ chút đã!"
Vân Ngạo Phong chạy một đoạn ngắn, liền ôm bụng dừng lại, tựa vào gốc cây bên cạnh thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu.
Nói thật, thân thể này tuy dễ xài lại có phúc lợi nhiều. Nhưng, nhược điểm của nó lại là vấn đề thể lực, sức quá yếu, à không, thân thể này căn bản không có sức lực, một chút cũng không!
Chưa đầy mười giây sau đó, Vân Ngạo Phong lại bị Tử Cầu cắn cắn vạt áo, kéo đi.
Lần này, đi không bao xa Tử Cầu rốt cuộc cũng dừng lại. Vân Ngạo Phong nhìn khung cảnh trước mắt, giống như vừa có một trận đại chiến xảy ra ở đây!
Cây to cũng bị gãy thành hai nửa, dưới đất còn có vài đạo trùng kích nhỏ!
"Tử Cầu, ngươi rốt cuộc muốn đưa ta đi đâu? Ta không có nhiều thời gian, ta còn phải đi tìm bằng hữu nữa! Ngoan nào!"
Vân Ngạo Phong giăng hai tay ra, muốn lại ôm Tử Cầu vào lòng. Nhưng nó rất lạ, phảng phất tránh né ý định của hắn.
"Ư ử..." Tử Cầu lại chạy đi, hắn xưa nay tự xưng thích vật khả ái. Bây giờ không đuổi theo bắt nó lại, lương tân hắn sẽ kêu gào đến thao thiên lật địa mất.
Cho nên, cuối cùng hắn vẫn không nỡ vứt bỏ tiểu sủng vật của mình.
Nhưng, lần này khiến Vân Ngạo Phong kích động hơn. Hình như, vừa rồi hắn có nhìn thấy đại ca thì phải!
Lau nhẹ mồ hôi hai bên thái dương, hắn liền đề cao giọng kêu to một tiếng: "Đại ca, có phải là huynh không?"
Nín thở tỉ mỉ lắng nghe, nhưng không gian vẫn tối tăm im lặng như vậy, chỉ duy nhất vọng lại tiếng hét vừa nãy của hắn.
Vân Ngạo Phong có chút thất vọng ngồi thụp xuống, mặc kệ mặt đất là bẩn hay sạch, hắn đều không mảy may chú ý.
"Tử Cầu, Tử Cầu ngươi lại đây!" Hồi lâu sau, Vân Ngạo Phong ngoắc ngoắc tay, Tử Cầu rất thông minh, vừa nhìn liền biết hắn muốn nói gì, một bộ dạng ngoan ngoãn chạy tới.
"Ngươi nói xem, có phải lúc nãy là do tối quá, ta bị hoa mắt nên nhìn nhầm hay không? Aiz, cũng không biết tình trạng hiện giờ của họ đang như thế nào! Chắc là không gặp nguy hiểm gì đi?!
Vân Ngạo Phong bắt lấy hai chân trước của Tử Cầu đùa nghịch. Ngữ điệu chán nản lười biếng, bây giờ... thật ra hắn rất muốn đánh một giấc a!
Chỉ là, xung quanh đây chưa thể xác định là không có nguy hiểm. Lỡ như sau khi hắn mơ mộng đẹp rồi, có cái gì nguy cơ tới hắn cũng không biết, như vậy chẳng phải ngỏm củ tỏi luôn à?!
Không được, không thể như thế được! Vân Ngạo Phong hắn từ khi nào lại trở nên vô năng, lười nhác như vậy chứ?!
Kiếp trước đã không được sống tử tế rồi, kiếp này thì... hắn tuyệt đối không thể lùi bước!
Ông trời, đừng trách ta sống quá tốt nhé!
"Tử Cầu, đi thôi, cùng ta đi tìm mấy cái bằng hữu!" Vân Ngạo Phong đứng dậy duỗi người cho tỉnh táo, sau đó nhấc bổng Tử Cầu lên, nó cũng rất phối hợp mà phát ra vài tiếng kêu vui tai!
Vân Ngạo Phong đi theo hướng lúc nãy, chỉ là, vừa đi được vài bước, trên vai chợt bộpmột cái, khiến hắn giật mình la lên: "Oái..."
Tử Cầu đáng thương cũng bị hắn ném rơi xuống đất, kêu so với hắn càng thảm hại hơn.
"Tiểu Phong! Đúng là đệ!"
Chưa kịp kêu ca một tiếng, hắn đã bị người vừa đến ôm chặt đến nghẹn thở!
Cái loại động tác này đối với hắn quá quen thuộc rồi, cả mùi hương này nữa. Có mấy lần, hắn còn tưởng mình bị người này siết chết nữa a!
"Đại... ca!"
Tử Cầu, đó là tên của tiểu moe, mà lý do hắn đặt tên này là gì?
Đơn giản vì nó có màu tím và hình tròn a!
"Tử Cầu, ngươi nói xem? Đại ca nhị ca, mấy người họ đang ở đâu?" Vân Ngạo Phong cất giọng, khuôn miệng hồng phấn để gần tai Tử Cầu, chạm nhẹ vào bộ lông mềm mại kia. Hắn chỉ hận không thể vùi đầu vào đó, coi nó là gấu bông sống mà nhào nặn.
"Ư ư..." Tử Cầu ngẩng cao đầu, trong cuống họng phát ra tiếng kêu khả ái động lòng người.
Đôi mắt lấp lánh như bầu trời sao, to tròn ngập nước. Từ trên nhìn xuống, chỉ thấy nó bị bộ lông mi dài che kín. Đỉnh đầu có một điểm xoáy nước, nằm giữa hai cái tai nhỏ nhắn tinh tế.
Vân Ngạo Phong ôm Tử Cầu, chậm rãi đi dạo. Khụ, cái đó... không phải là đi dạo. Chẳng qua, hắn cũng không có cách nào để tìm được những người khác. Nên hành động của hắn... giống hệt an nhàn sung túc, nhã nhặn đi dạo phố, khụ, rừng sâu.
Miệng nhỏ lâu lâu lại phát ra mấy tiếng thanh lãnh, Tử Cầu tuy chỉ là một con ấu thú không hơn không kém, nhưng nó giống như... đã khai mở linh trí?... Thì phải.
Một chút khác biệt nho nhỏ thôi, Vân Ngạo Phong cũng không hơi sức đâu mà quan tâm.
Lúc này, trước mặt hắn xuất hiện hai ngã rẽ, một bên nhìn như đã lâu không có ai đi qua, bên còn lại sạch sẽ rộng lớn hơn gấp bội.
Tuy ánh sáng chẳng nhiều, nhưng ít ra chỗ này cũng thoáng đãng hơn, vài tia nắng ấm áp đã có thể chạm tới mặt đất.
Ngay khi Vân Ngạo Phong sắp bước sang đường bên phải, Tử Cầu trên tay hắn bỗng chốc nhảy xuống, chạy vào bên trái, Vân Ngạo Phong liền vội vàng đuổi theo.
Đường đi này thập phần khó khăn, xung quanh đều là cây cỏ, dây leo vướng bận. Đi được một lát, đầu tóc hắn đã trở nên rối bù, y phục trên người còn bị gai nhọn vạch rách vài đường.
Tử Cầu dừng lại bước chân, quay đầu nhìn hắn. Thấy hắn sắp đuổi kịp, nó lại chạy đi, giống như... nó đang muốn dẫn hắn đến một nơi.
Không đùa đâu, cái này... có chút với chơi đuổi bắt không khác biệt lắm!
"Tử Cầu, ngươi chạy chậm thôi, ta... ta phải nghỉ chút đã!"
Vân Ngạo Phong chạy một đoạn ngắn, liền ôm bụng dừng lại, tựa vào gốc cây bên cạnh thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu.
Nói thật, thân thể này tuy dễ xài lại có phúc lợi nhiều. Nhưng, nhược điểm của nó lại là vấn đề thể lực, sức quá yếu, à không, thân thể này căn bản không có sức lực, một chút cũng không!
Chưa đầy mười giây sau đó, Vân Ngạo Phong lại bị Tử Cầu cắn cắn vạt áo, kéo đi.
Lần này, đi không bao xa Tử Cầu rốt cuộc cũng dừng lại. Vân Ngạo Phong nhìn khung cảnh trước mắt, giống như vừa có một trận đại chiến xảy ra ở đây!
Cây to cũng bị gãy thành hai nửa, dưới đất còn có vài đạo trùng kích nhỏ!
"Tử Cầu, ngươi rốt cuộc muốn đưa ta đi đâu? Ta không có nhiều thời gian, ta còn phải đi tìm bằng hữu nữa! Ngoan nào!"
Vân Ngạo Phong giăng hai tay ra, muốn lại ôm Tử Cầu vào lòng. Nhưng nó rất lạ, phảng phất tránh né ý định của hắn.
"Ư ử..." Tử Cầu lại chạy đi, hắn xưa nay tự xưng thích vật khả ái. Bây giờ không đuổi theo bắt nó lại, lương tân hắn sẽ kêu gào đến thao thiên lật địa mất.
Cho nên, cuối cùng hắn vẫn không nỡ vứt bỏ tiểu sủng vật của mình.
Nhưng, lần này khiến Vân Ngạo Phong kích động hơn. Hình như, vừa rồi hắn có nhìn thấy đại ca thì phải!
Lau nhẹ mồ hôi hai bên thái dương, hắn liền đề cao giọng kêu to một tiếng: "Đại ca, có phải là huynh không?"
Nín thở tỉ mỉ lắng nghe, nhưng không gian vẫn tối tăm im lặng như vậy, chỉ duy nhất vọng lại tiếng hét vừa nãy của hắn.
Vân Ngạo Phong có chút thất vọng ngồi thụp xuống, mặc kệ mặt đất là bẩn hay sạch, hắn đều không mảy may chú ý.
"Tử Cầu, Tử Cầu ngươi lại đây!" Hồi lâu sau, Vân Ngạo Phong ngoắc ngoắc tay, Tử Cầu rất thông minh, vừa nhìn liền biết hắn muốn nói gì, một bộ dạng ngoan ngoãn chạy tới.
"Ngươi nói xem, có phải lúc nãy là do tối quá, ta bị hoa mắt nên nhìn nhầm hay không? Aiz, cũng không biết tình trạng hiện giờ của họ đang như thế nào! Chắc là không gặp nguy hiểm gì đi?!
Vân Ngạo Phong bắt lấy hai chân trước của Tử Cầu đùa nghịch. Ngữ điệu chán nản lười biếng, bây giờ... thật ra hắn rất muốn đánh một giấc a!
Chỉ là, xung quanh đây chưa thể xác định là không có nguy hiểm. Lỡ như sau khi hắn mơ mộng đẹp rồi, có cái gì nguy cơ tới hắn cũng không biết, như vậy chẳng phải ngỏm củ tỏi luôn à?!
Không được, không thể như thế được! Vân Ngạo Phong hắn từ khi nào lại trở nên vô năng, lười nhác như vậy chứ?!
Kiếp trước đã không được sống tử tế rồi, kiếp này thì... hắn tuyệt đối không thể lùi bước!
Ông trời, đừng trách ta sống quá tốt nhé!
"Tử Cầu, đi thôi, cùng ta đi tìm mấy cái bằng hữu!" Vân Ngạo Phong đứng dậy duỗi người cho tỉnh táo, sau đó nhấc bổng Tử Cầu lên, nó cũng rất phối hợp mà phát ra vài tiếng kêu vui tai!
Vân Ngạo Phong đi theo hướng lúc nãy, chỉ là, vừa đi được vài bước, trên vai chợt bộpmột cái, khiến hắn giật mình la lên: "Oái..."
Tử Cầu đáng thương cũng bị hắn ném rơi xuống đất, kêu so với hắn càng thảm hại hơn.
"Tiểu Phong! Đúng là đệ!"
Chưa kịp kêu ca một tiếng, hắn đã bị người vừa đến ôm chặt đến nghẹn thở!
Cái loại động tác này đối với hắn quá quen thuộc rồi, cả mùi hương này nữa. Có mấy lần, hắn còn tưởng mình bị người này siết chết nữa a!
"Đại... ca!"
Danh sách chương