Cửa lớn Minh Dương Lâu chợt mở toang, gió lạnh ùa vào.

Ở lầu bốn, Dạ Minh châu trong phòng đã vỡ nát.

Ngoài tiền sảnh gió rét, ánh nến bên trong tối đi, hơn nửa ngọn đèn đều lóe lên mấy hồi rồi bị gió thổi tắt, đem thân hình những người kia kia lồng vào trong bóng tối vô tận.

Khắp nơi đen ngòm, chỉ riêng một vị trí được ánh trăng mờ nhạt len lỏi theo ô cửa sổ giấy chiếu vào. Trên lầu bốn, hai nhân ảnh ngồi đối diện nhau, mỗi người đều lâm vào trầm tư của riêng mình.

Không để ý mọi vật đang rít gào xung quanh, tâm lặng như nước, không một gợn sóng, trong lòng không có một chút vướng mắc nào.

Tiếng sấm ầm ầm vang vọng trên đỉnh đầu, nhưng hai nhân ảnh kia vẫn tĩnh lặng không tiếng động.


Mặc dù vậy, nhìn kỹ vẫn sẽ thấy trên mặt nam tử lam y túa ra mồ hôi lạnh. Đôi mày kiếm sắc bén nhíu thật chặt, trên khuôn mặt tinh xảo, những vết bỏng dần dần mờ nhạt, rồi tan biến. Nhưng bên khóe mắt bên trái vẫn còn ẩn ẩn một vết tích nhỏ.

Tuấn nhan bị ràng buộc bấy lâu nay, cuối cùng cũng có được tự do!

Vân Ngạo Phong thu tay lại, từ từ mở mắt ra, nhìn về phía người đối diện, Tô Ngọc.

Mi mắt hơi run rẩy, bất ngờ cả hai bịt kín tai lại, không cho thứ thanh âm kinh dị kia chui vào màng nhĩ.

Nhưng rất nhanh, bên ngoài liền yên tĩnh lại, tựa như bị một thứ gì đó trấn áp. Gió đã ngừng thổi, ánh trăng lại sáng vành vạch. Thế nhưng, một luồng sức mạnh vô hình nào đó, vẫn còn quanh quẩn xung quanh đây.

Trên đỉnh Minh Dương Lâu, một huyền y nam tử che kín dung mạo đứng đó, cảm nhận những cấm khí dần tan đi.

Mặt trăng vàng nhạt tỏa ra ánh sáng yếu ớt, chiếu lên nhân ảnh trên ngói nhà.

Vân Ngạo Phong không còn cảm nhận được nguy hiểm liền buông tay ra, linh lực đã cạn kiệt, nhắm mắt lại.

Tô Ngọc cũng không ngoại lệ, chỉ là, y bị ảnh hưởng nhiều hơn, lúc này sức lực mở miệng nói chuyện cũng không có. Y cảm thấy thân thể bất ngờ như bị đóng đinh, đau đến run rẩy, nhất là khuôn mặt, nó... giống như đang bị tươi sống lột da vậy, nhưng y vẫn cắn chặt răng, không rên một tiếng.

Thật ra, huyết tế chỉ ảnh hưởng đến người cần đến nó, như hiện tại, tu vi của Tô Ngọc trước kia vốn đã là Linh Vương cảnh hậu kỳ, giờ đây lại tụt dốc nghiêm trọng. Đến nỗi chỉ còn lại Linh Sư tu vi, không thua kém mấy cái tiểu lâu la là bao nhiêu.

Nhưng phải trả giá cao như vậy, đổi lại được mạng sống và dung mạo ban đầu, suy ra thì điều đó cũng đáng. Tu vi của y... chính là đã cúng tế cho Hồn Yểm Quỷ.

Huyết tế trận, không phải loại trận pháp tốt lành gì. Nhưng chỉ cần không dùng nó nhiều, sẽ không có ảnh hưởng xấu đến thiên hạ giang hồ.


Chỉ sợ, trong thành có người phát hiện họ dùng cấm thuật, rồi dẫn người đến mưu sát.

Tô Ngọc nâng tay, bất lực ôm lấy ngực ho khan dữ dội, Vân Ngạo Phong vốn đang trong tình trạng khí cạn lực kiệt, cũng không tránh khỏi lo lắng mở to mắt, nhưng thân thể bây giờ đến một cử động nhỏ cũng không làm được.

Lát sau, chỉ thấy Tô Ngọc nôn ra một búng máu, mà trong máu... có độc, sau đó lập tức lăn đùng ra ngủ, khụ... xỉu.

Trên đỉnh lâu, huyền y nam tử khẽ nhíu mày, sau khi cấm khí tan biến, hắn phát hiện ra một điều kỳ lạ.

"Không đúng, khí tức này..."

Nam tử thân ảnh chợt lóe đã biến mất, bước chân chậm rãi tiến vào cánh cửa mở lớn của Minh Dương Lâu.

Xung quanh bị bóng tối u ám nuốt chửng, chỉ lờ mờ nhìn thấy... một đống bừa bộn trên bàn.

Cũng không mảy may để ý đến mấy cái tiểu tử kia, huyền y nam tử liền vận linh lực, nhảy vọt lên lầu bốn, lúc nãy khí tức kia chính là phát ra từ đây.

Ở đây có kết giới, tuy không mạnh nhưng sự quen thuộc này... khiến hắn không thể bỏ qua.

Phất tay một cái, kết giới liền vỡ tan tành.

Nam tử bước về phía căn phòng nồng nặc mùi máu kia.

Vươn tay khẽ đẩy cửa phòng, chỉ thấy bên trong có hai người, một nằm một ngồi.


Ngay tức khắc, bước chân nam tử liền chuyển hướng, đi nhanh đến bên Tô Ngọc bất tỉnh dưới đất, lập tức nhấc nửa người mềm nhũn của y, kiểm tra mạch tượng.

Sau khi nhìn thấy bộ dáng quen thuộc này, khuôn mặt góc cạnh được giấu trong khăn lộ ra biểu cảm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, có một loại xúc cảm khó có thể nói ra ngự trị trong lòng hắn. Nói chung là xúc động quá dẫn đến nghẹn khuất.

"Ngươi... là ai?" Vân Ngạo Phong hữu khí vô lực nói.

Nam tử không trả lời, đứng dậy. Trên tay kết ấn, tẩy sạch những thứ không nên tồn tại, Dạ Minh châu cũng khôi phục lại, sáng choang. Minh Dương Lâu, à không, mười dặm xung quanh Minh Dương Lâu đều trở về như bình thường, một vết tích vỡ nát cũng không có.

Tựa như, chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Sau đó, huyền y nam tử lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng Vân Ngạo Phong: "Đa tạ ngươi!"

Sau đó ôm lấy Tô Ngọc, rời đi. Để lại hắn ngu ngơ không hiểu chuyện gì vừa diễn ra. Thoáng chốc mới nhận ra, hình như... mình... để Tô Lâu chủ bị bắt cóc trắng trợn rồi... thì phải a...






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện