Xe ngựa dừng lại ở Yêu Thú xâm lâm, mọi người lần lượt nhảy xuống dưới đất.

Lại là một đêm ngủ trong rừng...

Sáng ngày hôm sau, Vân Ngạo Phong ở trong xe ngựa tỉnh dậy, không gian trật trội y như chuồng heo.

Vẫn chưa có ai thức dậy, hắn nhẹ nhàng vén rèm xe lên đi ra ngoài, động tác đều chậm hơn mọi khi, cố gắng không phát ra tiếng động lớn, sợ làm mọi người thức giấc.

Dù sao thì tối qua cũng không có ai dám chợp mắt, chỗ này là Yêu Thú xâm lâm nên rất nguy hiểm, cho dù mọi người thay phiên nhau canh trừng xe ngựa, nhưng trong lòng vẫn ôm ôm ấp ấp chung một suy nghĩ sẽ có yêu thú đến cào xé ta!

Vân Ngạo Phong không chú ý đến Vân Tuân Vũ không có ở trong xe, hắn đi vòng qua đầu xe, nhìn Liễu Hi Hiên ngồi ngủ dưới đất cũng thấy thật sự không tốt, còn có Trịnh Trúc ngồi trên xe ngủ gà ngủ gật.


Vân Ngạo Phong nhìn xung quanh đã sáng hẳn, liền chạy qua sau một gốc cây to cách đó xa xa, đi giải quyết cái bao tử của mình.

Vân Tuân Vũ đi tìm thức ăn, về đến lại không thấy Vân Ngạo Phong nên rất lo lắng.

Đôi đồng tử lo lắng mà như lạnh nhạt chuyển hướng nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng nào.

Cuối cùng y quyết định đi tìm hắn.

Thế nhưng, sau khi Vân Ngạo Phong trở về, Vân Tuân Vũ lại chẳng thấy đâu, chỉ thấy một đống nấm và xác động vật được Liễu Hi Hiên chặt chẽ ôm trong lòng.

Tuy không biết tại sao những thứ này lại ở đây, nhưng hắn vẫn quyết định, dù thế nào cũng phải lấp đầy bao tử trước.

Hắn không không đánh thức Liễu Hi Hiên mà nhẹ nhàng lấy ra những thứ hắn ta đang ôm, sau đó nhóm lửa lên.

Cách đó không xa có một con suối nhỏ, Vân Ngạo Phong đem hết thảy những thứ thức ăn kia sang đó kỹ lưỡng rửa sạch một phen. Sau đó lột da, cắt thịt, xiên nấm, xiên thịt...xong xuôi, chờ khi hắn nướng xong đám người kia mới bị mùi hương thơm dịu hấp dẫn này đánh tỉnh.

"Thịt của ta!" Vô Ly nhảy xuống xe, nhanh như chớp ngự bên cạnh Vân Ngạo Phong, ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào xiên thịt nóng hổi trên đống than.

Nhìn bộ dạng hai cặp mắt gấu trúc mà Vân Ngạo Phong không khỏi cảm thấy buồn cười, lấy một xiên thịt đưa cho Vô Ly: "Nhị ca, bộ dạng của huynh thật khó coi!"

Vô Ly ngấu nghiến ăn, cũng không thèm để ý đến lời nói của hắn, bây giờ việc trọng đại trước mắt chỉ có ăn, ăn và ăn.

Liễu Hi Hiên cũng chạy tới giành ăn, chỉ có Trịnh Trúc, Ý Hiên và Mộc Du Tử vẫn còn bình thường.


Vân Ngạo Phong liếc mắt nhìn, đột nhiên nói: "Ể, đại ca đi đâu rồi?"

Mộc Du Tử cầm xiên nấm không ngừng cắn cắn gặm gặm nói: "Những thứ này không phải do huynh ấy mang về sao? Chúng ta còn dậy muộn hơn đệ thì biết mới lạ đó!"

"Thôi kệ đi, ăn xong tính!"

Trong khi họ ở đây lo ăn lo uống thì Vân Tuân Vũ đang chạy khắp nơi tìm Vân Ngạo Phong, cuối cùng vẫn không tìm thấy, vậy là quyết định về chỗ nghỉ chân trước.

Nhưng nào ngờ khi về đến lại thấy Vân Ngạo Phong ở đây, hại y chạy đến mỏi nhừ cả hai chân.

Vừa nhìn thấy hắn, Vân Tuân Vũ như vớ được tượng vàng mà nhào vô ôm chặt không muốn buông. Những người kia khỏi nói trợn mắt há hốc mồm, chỉ riêng Vô Ly mang vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống mà ghim vào thân thể Vân Tuân Vũ.

Hắn thì chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết mình sắp bị ôm đến nghẹn thở rồi.

"Đại ca, huynh.... huynh có chuyện gì từ từ nói,... đệ sắp bị huynh siết chết... rồi này!" Vân Ngạo Phong khó khăn nói ra từng câu từng chữ, hai tay không có điểm đặt mà khua loạn xạ sau lưng y.

Nhưng Vân Tuân Vũ vẫn như vậy siết càng chặt hơn, hận không thể siết hắn hòa vào làm một với mình.

"Ngươi cái tên khốn kia, mau buông Tiểu Phong ra!" Đôi mắt của Vô Ly triệt để biến thành tia la - ze, bắt đầu động tay động chân muốn đánh cho Vân Tuân Vũ một trận nhừ tử, nhưng bị Liễu Hi Hiên và Trịnh Trúc giữ lại, trong miệng vẫn không ngừng nói mấy lời bla bla...

Hai tay bị khóa chặt, chỉ có thể trừng mắt nhìn y đang từ từ bóp chết sinh mạng bé nhỏ của Tiểu Phong, khụ khụ, không đúng, nhầm lẫn, nhầm lẫn.

"Công tử Vô Ly của ta ơi, công tử có thể hay không bình tĩnh lại giùm ta cái đi, ồn chết đi được!" Mộc Du Tử bắn cho Vô Ly một ánh mắt khinh thường.


Thế là hai người lại nhào vào khẩu chiến một trận vinh quang dữ dội....

Vân Tuân Vũ cuối cùng cũng buông Vân Ngạo Phong ra, xoay người hắn mấy vòng xem có bị thương không, chỉ tội cho hắn từ đầu tới cuối không hiểu chuyện gì xảy ra, từ bị bóp nghẹn chưa xong lại bị xoay mòng mòng đến chóng mặt.

Hơn nữa thân thể này còn yếu như sên vậy, có khi nào hắn bị Vân Tuâ Vũ ép đến đổ bệnh luôn không?

Ý Hiên mặt liệt bình tĩnh đến lạ thường, y ngay từ đầu chỉ ngồi ăn rồi xem kịch, cũng chẳng có chút động tĩnh gì.

Trịnh Trúc với Liễu Hi Hiên buông Vô Ly ra, mặc kệ cho hai người khẩu chiến đến quên trời quên đất...

"Lúc nãy đệ đi đâu vậy? Ta... còn lo đệ gặp nguy hiểm...!" Vân Tuân Vũ kéo Vân Ngạo Phong ngồi xuống.

"Không...không đi đâu hết mà!" Hắn chỉ có thể nói dối, chẳng lẽ hắn nói hắn đi ấy ấy sao?






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện