Lục Uyển Nhi trợn trừng mắt, nghiêm cẩn mà nhìn trên mặt Hồ Hoành: "Đệ đừng có cậy quyền ức hiếp người quá đáng!"

Hồ Hoành đưa tay chỉ vào mặt mình, làm bộ kinh ngạc, trào phúng nói: "Ta cậy quyền ức hiếp người? Ta có sao?"

Nghe hắn ta nói như vậy, Vân Tuân Vũ vẫn một mực giữ nguyên thần sắc, không một chút si chuyển.

Nhất thời, vài lời bàn luận xung quanh ngay tức khắc lắng xuống rồi im hẳn. Đột nhiên, Hồ Hoành lại cười lớn, ha ha nói: "Tỷ tỷ à..."

Nghe hai chữ tỷ tỷ này, Lục Uyển Nhi liền liếc mắt xem thường. Đáy mắt không tránh khỏi hàm chứa vài phần lạnh lẽo và hận ý, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tỷ tỷ? Hai chữ này ngươi xứng đáng gọi sao?"


"Đúng, ta không xứng gọi Lục sư tỷ như vậy." Hồ Hoành cười khẩy một cái: "Nhưng mà, Lục sư tỷ à, tỷ nghĩ mình có tư cách nói chuyện với đệ sao?"

Hồ Hoành mở miệng một câu là sư tỷ, hai câu xưng đệ. Thế nhưng, thái độ nói chuyện đó lại không hề có một chút thành ý nào. Căn bản chỉ là nói cho có lệ.

Lục Uyển Nhi khe khẽ hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn là kìm xuống tức giận trong lòng, nàng nói bằng giọng điệu mỉa mai: "Ai nha, cũng không biết có tư cách hay không đâu. Đệ nói xem, ả tiện nữ Hồ Liên đó..."

Nói đến đây, Lục Uyển Nhi tặc lưỡi hai cái, cố ý tỏ vẻ ngao ngán khinh bỉ.

Nghe nàng nhắc đến mẫu thân, Hồ Hoành ngay tức khắc liền tức đỏ mắt. Vung tay lên, chỉ nghe trong không gian một âm thanh vang vọng giòn tan.

Lục Uyển Nhi không kịp phòng bị, trên mặt ăn một bạt tay. Vùng má trái ngay lập tức đỏ bừng lên, đau rát, nàng theo bản năng xoa xoa má.

Chỉ nghe Hồ Hoành lớn giọng, tức giận quát: "Không được phép gọi bà ấy như vậy."

Chỉ vì cái tát này, rất nhiều người trong thực phòng đều ào ào rời đi. Thậm chí, ngay cả mấy tên đệ tử đằng sau Hồ Hoành cũng rón rén trốn chạy, tránh gặp phải tai bay vạ gió.

Chỉ có gã đệ tử lúc trước đẩy Vân Tuân Vũ là run rẩy đứng bên cạnh. Đến cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ thấy hai đầu vai của gã hơi run lên. Nếu nhìn thấy sắc mặt, thì chắc chắn sẽ là một vẻ sợ đến mất mật.

Trong Vân Đào phong này, chẳng có mấy ai là không biết quan hệ của Hồ Hoành và Lục Uyển Nhi là như thế nào.

Nói thế nào nhỉ?


Có thể hiểu hai người này là hai tỷ đệ cùng cha khác mẹ. Lục Thần - phụ thân của Lục Uyển Nhi, còn có Tinh La là mẫu thân ruột thịt của nàng.

Năm xưa, Tinh La phản bội Lục Thần, phản bội Lục gia. Nàng ta lừa gạt hết gia sản của Lục gia, sau đó mang theo nhi tử đầu lòng trốn chạy.

Một lần đi, liền không bao giờ quay lại, ngay cả tung tích cũng hoàn toàn mất hết.

Lúc đó, Lục gia sụp đổ. Lục Thần một mình tay trắng nuôi Lục Uyển Nhi đến năm chín tuổi, sau đó gặp được Hồ Liên.

Lúc bấy giờ, Hồ Liên vẫn chưa ngồi lên chức vị thành chủ, mà chỉ là đứa con gái bị cả gia tộc khinh bạc, ghét bỏ.

Biết làm sao được, từ nhỏ Hồ Liên đã định sẵn là phế vật rồi.

Nhưng nàng tuy là phế vật, nhưng về mặt cơ mưu thì lại càng giảo hoạt hơn bất luận kẻ nào.

Nàng gặp được Lục Thần năm hai mươi mốt tuổi, thấy hắn ta có một chút tu vi, nhưng lại là tên nghèo nàn túng thiếu, bên mình lại còn mang theo một nữ hài nhỏ nhắn.

Hồ Liên ban đầu vốn dĩ chẳng quan tâm đối với Lục Thần. Chỉ là, nàng phát hiện trên người hắn ta có một thứ, mà thứ đó, bản thân nàng lại vô cùng cần thiết.

Cũng vì vậy, Hồ Liên lợi dụng Lục Thần. Hai người họ, hợp lại có thể nói là trí dũng song toàn. Trong hai năm cùng nhau lật đổ Hồ gia, Hồ Liên vậy mà quay đầu không nhận người thân, trở mặt vô tình.

Nàng sau khi đặt được mục đích, liền một kiếm giết chết Lục Thần. Vốn dĩ, ngay cả Lục Uyển Nhi nàng cũng không có ý định tha cho.


Nhưng coi như nể tình lúc trước Lục Thần giúp đỡ nàng chiếm ngôi vị thành chủ, Lục Uyển Nhi cũng không bị giết chết. Có điều, Hồ Liên cũng chẳng chứa chấp Lục Uyển Nhi, mà là vứt bỏ nàng, để nàng tự sinh tự diệt.

Trong hai năm, vốn dĩ Hồ Liên đã mang trong người cốt nhục của Lục Thần. Nàng ta tàn nhẫn muốn phá bỏ đứa bé, nhưng nghĩ lại, đứa bé này chưa chào đời, chuyện ở quá khứ cũng chẳng thể nào biết được. Vì thế, Hồ Hoành được sinh ra, lấy họ mẫu thân.

Lục Uyển Nhi khi đó mười một tuổi, Vân Đào phong chủ xuống núi diệt ma. Thấy nàng thân là khất cái, nhưng thiên tư thông minh, thể chất lại khác người, liền nhận nàng làm đệ tử. Không chỉ là đệ tử bình thường, mà là đệ tử thân truyền.

Hồ Hoành sở dĩ biết được mình còn có một người tỷ tỷ, cũng là Hồ Liên nói ra. Nàng ta vốn tưởng Lục Uyển Nhi sẽ đoản mệnh, nào ngờ Thanh Dương chân nhân vậy mà nhận nàng làm đồ đệ, hết lòng dạy dỗ.

Sợ về sau nàng sẽ quay lại trả thù, Hồ Liên lại tự biên kịch ra một câu chuyện thương tâm, lừa gạt Hồ Hoành.

Kết quả là, Hồ Hoành và Lục Uyển Nhi sau đó nhận ra đối phương, liền từ đó đến bây giờ đều đối đầu với nhau.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện