Diệp Bành Đào đau đầu đến muốn vỡ ra, chống tay lên trán mở to mắt, hoảng hốt nhìn thân thể nữ tính dính sát bên người, hương nước hoa ngập tràn trong không khí, điều đó đã thể hiện rõ ràng, Lăng Vi không thích sử dụng các loại nước hoa hay đồ trang điểm, cho nên trên người luôn là mùi xà phòng sạch sẽ sau khi tắm, Diệp Bành Đào rất thích.Đầu óc dần phản ứng lại, Diệp Bành Đào nhanh chóng nhảy xuống giường, lấy áo quần vung vãi trên mặt đất mặc vào, nhìn xung quanh, là phòng khác sạn, mà người phụ nữ bên cạnh...

Diệp Bành Đào ngồi trên ghế bành phía xa cau mày nhớ lại, đêm qua là sinh nhật Hồ Tiến Bắc, Trịnh Viễn đi họp xa không về, nếu anh không đi thì không chống đối nổi, dù sao cũng là bạn thân từ nhỏ, đồng thời cũng đang là sáu ngày nghỉ phép, gần đây Lăng Vi cực kì bận rộn, sắp tới sẽ bước vào tập huấn cho nên có rất nhiều chuyện trong đội cần xử lí, vì vậy hai người mới gặp hai ngày lại phải về.

Nguyên nhân chính là như thế, Diệp Bành Đào chán quá mới đi giải sầu cho hết thời gian, Hồ Tiến Bắc sau khi về cũng gây sức ép đòi làm kinh doanh, ông hắn cũng là người buôn bán, nhưng chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã nổi lên, công ty cũng rất có mô có dạng. Nói trắng ra thì bọn họ có làm gì, ở đây chỉ cần là không phạm pháp, muốn không thành công cũng không được, đây là đặc quyền, đồng thời cũng là hưởng xái từ bậc cha chú, Diệp Bành Đào cũng tính toán thế mới đi, nếu không phải gặp Lăng Vi thì anh cũng chính là một trong số những người tham gia, may mà anh gặp cô, khiến cho anh hiểu được, cuộc đời con người phải sống làm sao cho có ý nghĩa.

Cho nên luôn cố gắng hết mình, anh thừa nhận mình không thể sống nổi nếu mất Lăng Vi, nghĩ đến đây, gân xanh trên trán nảy lên đến phát đau, cùng hội ăn cơm sau đó đến Thịnh thế hoa đình uống rược, bọn họ không ai mang bạn gái, cho nên tìm mấy tiếp viên đến bồi rượu. Hơn nữa Hồ Tiến Bắc kia hảo sảng bao toàn bộ nên bọn họ dại gì không high.Dù gì cũng chỉ xã giao, Diệp Bành Đào đương nhiên hiểu được, mấy người bên cạnh cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, cho nên anh cũng không phản đối, mặc kệ một tiếp viên ngồi bên cạnh mình, lúc đó mới thấy người này cực kì quen mắt, chắc đã gặp qua nhưng lại không nhớ ra.

Chuyện sau đó... làm sao có thể hoang đường tới mức chạy tới khách sạn, Diệp Bành Đào cực kì tin tưởng vào ý chí của mình, hơn nữa được Lăng Vi nuôi dưỡng ăn uống, bên cạnh người đàn bà khác nếu anh có đụng chạm chắc chắn cũng phải mơ hồ nhớ được gì, cho dù là vậy cũng không dễ gì giải thích rõ được với Lăng Vi.Diệp Bành Đào nhớ rõ mình chỉ uống hai chén rượu, sự việc sau đó một chút ấn tượng cũng không có, anh thật muốn phá đầu mình ra nhưng vẫn không nhớ ra, không xong rồi, ngẩng đầu nhìn người đang ở trên giường. Cô ta cũng tỉnh dậy, ôm chăn ngồi xuống, hai vai trắng nõn trong không khí, phía trên còn dày đặc dấu hôn, dấu vết này, Diệp Bành Đào muốn chối cũng không chối được, dù sao anh cũng không phải loại đàn ông đó, dám làm dám chịu mới là đàn ông.

Chuyển tầm mắt đi, tay cầm quần áo trên đất đưa qua, nói: "Trước mặc quần áo đi".

Nói xong tự mình xoay người đến bên cửa sổ, roẹt một tiếng, màn được kéo ra, ánh mặt trời dăng đầy phòng, phút chốc xóa tan vẻ u tối lo lắng, Diệp Bành Đào đẩy cửa sổ ra, trời tháng hai, thành phố B cũng bước vào đầu xuân, gió phảng phất như mang theo hơi thở mùa xuân, ấm áp, nhưng Diệp Bành Đào lại cảm giác trong lòng mình như núi băng tuyết đổ, khiến anh rét run không ngừng. Trong đầu thoáng nghĩ, hàng trăm ý định vụt qua, Diệp Bành Đào trước kia chuyện này cũng không tính là gì, tình một đêm thôi, cô tình tội nguyện giải quyết nhu cầu sinh lí, không có cảm tình, cũng không phiền toái, chỉ là hiện tại không phải thế, anh không thể không bận tâm đến Lăng Vi, với tính của cô, nếu biết anh bên ngoài.... cho dù là lúc lí trí không rõ ràng, cũng sẽ không hề do dự chia tay với anh, thậm chí cả đời không gặp, đây là điều Diệp Bành Đào có mơ cũng không muốn xảy ra.

Vì vậy chuyện này tuy giấu diếm không phải giải pháp tốt nhất, nhưng đây là cách duy nhất trước mắt anh nghĩ tới, mà cô gái này...

"Diệp thiếu..."

Giọng nói sợ hãi của cô gái từ phía sau truyền tới, mang theo vẻ yếu đuối khiến người ta thương tiếc, Diệp Bành Đào nhíu mày, xoay người lại, cô gái đã ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi quần bộ, rất đơn giản nhẹ nhàng, nói thật không hề giống những cô gái bán hoa, rất xinh đẹp mà sạch sẽ.Diệp Bành Đào đánh giá cô ta một vòng, rốt cục cũng cảm thấy vì sao nhìn quen mắt, thậm chí ở lúc mơ hồ còn có thể hồ đồ lên giường với cô ta, vì cách ăn mặc lẫn diện mạo này có đến vài phần tương tự Lăng Vi, hơn nữa góc độ này.Diệp Bành Đào hít sâu một hơi, phải đưa ra cách giải quyết ngay lúc này, nhưng đối với gương mặt có vài phần giống với Lăng Vi, Diệp Bành Đào phát hiện mình cũng không lạnh lùng nổi: "Cô.... Cô là ai?"

"Đường Nhị, tôi tên là Đường Nhị, là sinh viên năm bốn học viện ngoại thương, làm việc ở Thịnh thế hoa đình, hôm qua..."

Diệp Bành Đào đưa tay ngăn cô ta tiếp tục nói: "Xin lỗi cô, hôm qua tôi uống nhiều, nói thẳng đi, một lần bao nhiêu tiền?"

Đường Nhị khẽ run lên, nhỏ giọng: "Tôi... Tôi không biết, cho tới bây giờ tôi chưa phục vụ ai".

Diệp Bành Đào ngẩn ra, đảo mắt qua tấm drap giường, trên đó có một chấm màu đỏ sẫm chói mắt, lộ ra ngoài không khí, muốn không nhìn thấy cũng không được.

Ánh mắt Diệp Bành Đào chợt lóe lên: "Được rồi, cô nói giá đi, bao nhiêu tiền, chỉ cần trong phạm vi có thể, tôi sẽ trả".

Đường Nhị sợ hãi ngẩng đầu nhìn Diệp Bành Đào rồi rất nhanh cúi xuống, quả nhiên Chu Tử Phong nói không sai, Diệp Bành Đào không nhớ rõ, thậm chí một chút ấn tượng cũng không có.Diệp Bành Đào thấy cô không nói gì, biết ngay là phiền toái rồi, nếu có thể dùng tiền giải quyết thì dễ hơn nhiều, anh từ từ nói: "Nếu chọn đi làm ở Thịnh thế hoa đình, đối với chuyện đó cô cũng đã sớm chuẩn bị rồi, cô nói đi, bao nhiêu, không sao cả".

"Không, tôi không cần tiền... Tôi không phải kĩ nữ".

Đường Nhị ngẩng đầu sợ hãi nhìn Diệp Bành Đào, đôi mắt lóe lên, anh nháy mắt liền hiểu được, cao giọng: "Xin lỗi tôi có bạn gái rồi, có thể nói là vị hôn thê, mà cho dù không có bạn gái, cô và tôi cũng không thể, huống hồ lần này tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cuộc đời tôi vĩnh viễn chỉ có một người phụ nữ thôi, cô hiểu chưa?"

Đương Nhị âm thầm cười khổ, đúng thế, Cố Lăng Vi cực kì may mắn, dễ dàng có được cái người khác cả đời không chiếm được, như lời nói của Diệp Bành Đào, như ánh mắt nôn nóng ai cũng có thể nhìn ra, anh ta để ý cô đến mức nào, hơn nữa anh ta cực kì sợ hãi chuyện hôm nay sẽ bị Cố Lăng Vi biết, một người đàn ông sợ hãi, cho thấy người đó thực sự yêu một người phụ nữ, rất yêu, yêu đến mức không thể đánh mất.Đường Nhị một lần nữa bội phục Chu Tử Phong, anh ta tính toán hoàn mỹ không hề sai sót, thậm chí tâm lý của Diệp Bành Đào cũng nắm chắc hoàn toàn ăn khớp, bố trí thiên la địa võng, chỉ chờ Diệp Bành Đào sập vào thôi, mà mục tiêu cũng chỉ vì Cố Lăng Vi, tâm cơ đó khiến người ta sợ, nhưng cũng làm cho người ta hâm mộ.

Người đàn ông trước mặt rốt cuộc cũng không cao tay bằng Chu Tử Phong, đây chính là tranh đoạt tình yêu, anh ta sẽ thất bại thảm hại không có phần chiến thắng, tuy rằng cũng là người đàn ông xuất sắc thật đấy.

Diệp Bành Đào đứng lên, rút ví đặt chi phiếu lên đầu giường: "Ở đây có 5 vạn, nếu không đủ có thể liên lạc cho tôi".

Nói xong cầm bút đầu giường viết số điện thoại, sau đó cũng không nhìn cô một cái, xoay người đi ra ngoài, Đường Nhị nhìn chằm chằm chi phiếu trên giường, so với Cố Lăng Vi kia, mình đúng là loại rẻ mạt nhất.

Diệp Bành Đào rút di động ra gọi, điện thoại vừa mới vang hai tiếng Hồ Tiến Bắc đã nhấc máy: "Thế nào, bạn thân hôm qua không tồi phải không?"

"Mẹ nó Hồ Tiến Bắc mày muốn giết tao phải không, mẹ nó mày không phải không biết tao có bạn gái rồi".

Hồ Tiến Bắc cười ha hả: "Thôi đi Đào, mày mà ba trinh chín liệt à, chỉ cần trong nhà không biết, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng, mà mày còn chưa kết hôn, sao để vợ quản được, bạn tốt còn chia cho mày một em, mày thế mà còn quay lại cắn người".

"Mẹ nó cái tốt của mày, đừng có sử dụng trên người tao, biết chưa?"

Tức giận tắt điện thoại, bên kia Hồ Tiến bắc thầm nghĩ, ta đây là vì ai làm cho ai chứ.

Diệp Bành Đào tính tiền khách sạn rồi đi ra ngoài, cúi đầu nhìn điện thoại, do dự một lát rồi bấm dãy số. Thực ra bây giờ cũng là thời gian nghỉ phép của Cố Lăng Vi, Diệp Bành Đào vẫn luôn oán thán cô quên người bạn trai này, dù có bận huấn luyện đặc công Hà Hiểu Vân cũng xin phép về nhà kìa, trong đội trước kia là có Lệ Hồng rồi, nhưng em gái cô ta không biết xảy ra việc gì, cho nên Cố Lăng Vi phải ở lại thay.

Điện thoại reo vài tiêngs Cố Lăng Vi mới ý thức được là vật trong túi mình, khi đó cô chợt nhớ ra, lễ mừng năm mới vừa rồi dì út và Diệp Bành Đào cũng đưa cho cô hai cái di động, loại 3310 khiến cho người ta hoa mắt về các tính năng của nó, còn có thể so sánh với máy tính, nhưng mà hiện tại giá nó cao tới mức không phải tiền lương bình thường mà mua được. Biết số điện thoại này ngoài dì út ra cũng chỉ có Diệp Bành Đào thôi, nhìn lướt qua dãy số, Cố Lăng Vi khẽ cười: "Diệp Bành Đào hôm nay mặt trời mọc đằng tây à, anh sớm thế đã dậy..."

Cố Lăng Vi trêu chọc vài câu, bên kia lại im lặng lạ kì. Cô giật mình chần chờ nói: "Diệp Bành Đào..."

"Vi Vi em phải nhớ kĩ, anh yêu em, rất rất yêu..."

Diệp Bành Đào nghẹn rất lâu mới nói ra một câu không đầu không đuôi như thế, Cố Lăng Vi đỏ mặt, cầm điện thoại hồi lâu mới nói: "Vâng....em cũng thế".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện