Chu đội trưởng dập điện thoại, vừa rồi còn bày ra vẻ mặt tức giận bừng bừng lập tức đã tươi như hoa nở mùa xuân, đối lập như ranh giới giữa mùa đông giá rét và mùa hè vậy, Uông chính ủy đứng bên cạnh không khỏi bật cười: "Lão Chu, hai ngày nay tâm tình không tệ nhỉ?"

Chu đội trưởng nhíu mi cười ha hả: "Cô nhóc Cố Lăng Vi đúng là số một, làm nổ ba xe bồn của Hắc Lý Quỳ haha!Hết giận hết giận rồi, ông đây mấy ngày chịu uất ức giờ cân bằng lại, mẹ nó mấy người kiêu ngạo hả, cái gì mà hợp tác với bộ đội đặc chủng, cái gì mà binh đoàn thiết giáp, dưới tay ba cô nhóc của ông thì đều bị đùa giỡn xoay vòng hết, không mò ra hướng đâu".

Diệp Bành Đào vừa vào đã thấy bộ dạng vui vẻ của Chu đội trưởng, ông liếc mắt nhìn anh thầm nghĩ, trách không được thằng nhóc này luôn muốn nắm Cố Lăng Vi trong tay, cô nhóc này như quỷ ấy, ý thức được mình có phần không được nghiêm túc, dù sao cũng sắp diễn tập xong, vội ho khan một tiếng nói: "Diệp Bành Đào, anh và Vương Đại Pháo quay về sư bộ, quân xanh chắc tối mai sẽ tấn công mạnh, giai đoạn trước chỉ mới chiến tranh quấy rối thôi, đặc công làm chiến tranh tâm lý, lần này mới là đánh thật, lực lượng của ta tương đối cách xa đối phương, đảm bảo sư bộ phải an toàn rời đi là đã thành công một nửa rồi, quân xanh vũ khí ta không ngăn được, cố gắng giảm thương vong là được".

Diệp Bành Đào và Vương Đại Pháo đều sửng sốt, nếu bình thường ai mà dám nói vậy không chừng Chu đội trưởng đã không cần khách khí đạp một phát rồi, thế mà hiện giờ chính ông lại bình tâm nói ra, hơn nữa trên mặt còn cười tủm tỉm, bày ra vài phần quỷ dị.

Uông chính ủy quét qua hai người đang không thích ứng nổi, mở miệng giải thích: "Giai đoạn trước diễn tập quân xanh chọn bộ đội đặc chủng phối hợp phát động chiến tranh chim sẻ, đánh chúng ta trở tay không kịp, quân ta đã mệt không chịu nổi rồi, nhưng đối phương lại không hề gì, lính điều tra đặc biệt của chúng ta cũng lẻn vào lòng quân xanh, khiến bọn họ có một đêm không ngủ rồi, xem như ngang nhau, nhưng lực lượng cách nhau thế này thì tính ra cũng là Hồng quân chúng ta đại thắng, haha!Cho nên thua là tất nhiên nhưng chúng ta cũng có mặt mũi rồi, làm cho quân xanh lần này thắng cũng không vẻ vang gì, hiểu rõ chưa?"

Lính điều tra đặc biệt?Lăng Vi?"

Chu đội trưởng cười tủm tỉm liếc mắt nhìn anh nói: "Diệp Bành Đào, tôi tò mò thật đấy, anh và Cố Lăng Vi ở cùng một chỗ, có phải cả đời này cậu cũng không trở mình được không, vợ cậu quá lợi hại rồi, mang sĩ diện về cho Hồng quân chúng ta, haha!Chờ diễn tập xong, tôi sẽ phê cho cậu mười ngày nghỉ, cho cậu giải quyết vấn đề cá nhân".

Mắt Diệp Bành Đào sáng lên vội hỏi: "Thật sao, ngài cũng phải phê cho vợ tôi mười ngày nghỉ, nếu không cũng vô dụng".

Chu đội trưởng đạp một phát: "Xê ra, để ông đây làm việc, đây là công của vợ cậu đấy, cậu được không ít tiện nghi còn khoe mẽ, lần này mà đánh không đẹp thì ông còn cho cậu thêm mười ngày cấm vận đó".

Diệp Bành Đào và Vương Đại Pháo vừa ra khỏi đoàn bộ, Vương Đại Pháo vỗ vỗ vai Diệp Bành Đào ghen tị nói: "DIệp liên đoàn trưởng, từ lập trường của chiến hữu tôi rất đồng tình với cậu, vợ cậu chắc không đấu nổi đâu".

Vợ mình làm nên chiến công vĩ đại làm cho Diệp Bành Đào tự nhiên cực kì vui vẻ, không chỉ anh, thậm chỉ cả Hồng quân đều kinh động, Hồng Liên đi đến đâu cũng ngẩng đầu cao hơn người ta, xem chị dâu của ta chưa, là người xâm nhập vào lòng địch, mang mặt mũi về cho Hồng quân đó, haha hết giận đó, xả giận đó.

Khi Hồng quân bên này đang vui sướng, quân xanh bên kia thật sự một đêm bất an, Trương Lệ Hồng không ngốc, đội trưởng mình nói thế cũng chỉ để đe dọa thôi, cô mới không sợ đâu, lúc trước đã nói rồi, có phúc cùng hường, nếu bị xử phạt thì ba người chịu chung, chả đáng gì.Cô tuy không thông minh bằng Hà Hiểu Vân, cũng không lợi hại như Cố Lăng Vi, nhưng giọng của đội trưởng cô cũng hiểu được một phần, muốn cô phối hợp à, thì phối hợp, dù sao giờ cô cũng chẳng biết Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân chạy đi đâu nữa, Trương Lệ Hồng suy nghĩ, tốt nhất là trực tiếp đến sư bộ, đánh thẳng vào đầu quân xanh, thế mới sướng, haha.

Phương sư trưởng rất nhanh liền nhận ra, đây là chiêu kéo dài mà, sau khi nói chuyện với bên Hồng quân xong cũng vô dụng, miệng thì vui vẻ đáp ứng sẽ phối hợp với họ, nhưng trong lòng thì vui lắm đấy, nếu ba cô nhóc kia là lính trinh sát của mình, có khi diễn tập xong còn khen thưởng cho mỗi người ấy chứ, đáng tiếc là quân địch, đúng là phiền toái lớn.Mắt thấy mặt trời bắt đầu lộ ra những tia nắng ban mai, Phương sư trưởng nhìn Tham mưu trưởng một cái, tham mưu trưởng vọi gọi điện thoại hỏi thăm tình hình, xong thì lắc đầu, Phương sư trưởng vội vàng đi qua đi lại: "Cả một doanh điều tra, còn cả một đội đặc công, suốt một đêm, thế mà cả bóng cũng không tìm được, làm ăn kiểu gì không biết, gọi cho tôi Hàn Vệ Hồng".

Tham mưu trưởng gọi cho đội đặc công, Hàn Vệ Hồng nhận điện, Phương sư trưởng trầm thấp chất vấn, từ ống nghe truyền ra: "Hàn Vệ Hồng, cô mang binh kiểu gì thế hả, không phải bình thường cô vẫn nói quân mình lợi hại lắm à, mười ba người, tìm đã hai ngày rồi mà cả cọng lông cũng không quơ được, mấy người kiêu ngạo về khả năng truy lùng lắm mà, tôi thấy bình thường không có việc gì chỉ biết ăn thôi..."

Một loạt quở trách, quở trách làm mặt Hàn Vệ Hồng lúc đỏ lúc trắng, cũng không thể phản bác lại, liên tiếp nói: "Rõ, thủ trưởng, tôi hiểu, thủ trưởng, tôi biết tình huống bây giờ, rõ, thủ trưởng..." Phùng chính ủy bên cạnh chờ cô dập máy hỏi: "làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

Hàn Vệ Hồng suy nghĩ một lát, sắc mặt đột nhiên sáng hơn, cười ha hả vài tiếng nói: "Vu Thiết Dĩnh thế mà bồi dưỡng cho tôi một quân át chủ bài".

Nói xong cầm mũ đi: "Đi thôi, tôi phải tự đi bắt cô nhóc kia, nhìn xem thực sự cô ta có 72 phép biến hóa lên trời xuống biển hay sao?"

Tiếng gà đánh thức cả thôn, đánh thức Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân, phía đông mặt trời dần trồi lên, thôn nhỏ ngủ say tỉnh lại như bình thường, dần dần thức giấc, từ xa nhìn lại, các căn nhà khói bếp lượn lờ, tiếng xe tiếng người, khiến cho thôn nhỏ ở vùng đào nguyên bắt đầu có những vui buồn khác nhau nảy nở.

Cố Lăng Vi thấy đến lúc rồi, cúi đầu lấy hai sợi dây thép khởi động xe, hà Hiểu Vân tò mò nói: "Lăng Vi, giỏi qua, chiêu này khi nào về phải dạy mình đó".

Cố Lăng Vi lưu loát nhất ga, xe tiến ra khỏi thôn, bên đường là người dân và nhân viên y tế, ai cũng không quan tâm đến các cô, dọc theo đường đất đến khi tới quốc lộ hai người mới nhẹ nhàng thở ra.Hai người vừa mới ra khỏi thôn Hàn Vệ Hồng sau lưng đã chạy tới, Tào Tú hà mặt mày xám tro đuổi theo phía sau, với việc kinh động đến cả Hàn đội trưởng phải tự mình đến, cô cực kì xấu hổ."Hàn đội trưởng, đêm qua mấy cô đó mới đến đây, hơn nữa chúng tôi cũng đánh nhau ở đâu, sau đó một người hướng đông một hướng tây chạy trốn rồi".

Hàn Vệ Hồng quét mắt nhìn một cái: "Cô không thấy mấy cô nhóc kia rất thận trọng và linh hoạt à, hơn nữa phải làm việc ngược lại với suy nghĩ của người bình thường, tôi đoán bởi vì ở đây họ mới vừa đi ra cho nên có thể trở về trốn, so với nơi khác đây là nơi an toàn nhất".

Đi một vòng quanh thôn, tới cửa viện hàn Vệ Hồng dừng lại nhìn cạnh bên góc tường có một dấu giày rất nhạt, là người rất am hiểu kĩ thuật điều tra, Hà Vệ Hồng ngẩng đầu nhìn trong sân còn một chiếc xe jeep nói: "Trong điện này vẫn chỉ có một chiếc xe thôi sao?"Người phụ trách bệnh viện nói: "Không, vốn có hai chiếc, chắc một chiếc mang vận chuyển vật tư rồi, TIểu Lưu, cậu đi tra xem, hôm nay ai mang xe đi?"

Chốc lát sau, Tiểu Lưu đầu đầy mồ hôi chạy tới: "Không, không có, chìa khóa vẫn còn ở phòng hành chính tổng hợp, không có ai lái xe đi cả".

Ánh mắt hàn Vệ Hồng chợt lóe lên, nhìn vào vết xe trên đất, dứt khoát giao việc: "Báo cho khu vực phòng thủ bên cạnh, bên quốc lộ, kiểm tra, bắt người".

Trên mặt không khỏi lộ ra tia hứng thú: "Tào Tú hà, đội điều tra đặc biệt có dạy phá khóa sao?"Tào Tú Hà sửng sốt: "Theo tôi biết thì không có, cho nên tôi căn bản không nghĩ tới họ có thể đụng đến xe".

Hàn Vệ Hồng đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước ở trường quân đội trong đợt hội diễn quân sự, trong buổi duyệt binh có một cô nhóc ngây ngô cười đùa, hình như cũng gọi là Cố Lăng Vi

Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân tốc độ không phải nhanh bình thường, hơn nữa cũng rất tiết kiệm thể lực, vô cùng thoải mái, Hà Hiểu Vân lấy trong túi ra quả táo hôm đó cất được, đưa tới bên miệng Cố Lăng Vi: "Này Lăng Vi ăn một ngụm, mua bên ngoài cũng không ngọt bằng đâu".

Cố Lăng Vi dở khóc dở cười nhìn cô một cái, nhưng mà cũng cắn một ngụm to, nhìn thấy trạm kiểm tra phía trước vội vàng chuyển lái vào lối rẽ bên cạnh, trực tiếp vào đường đất, hai bên là dốc thoải đất hoang, cỏ hai bên cao bằng người, Cố Lăng Vi chạy xe đến một góc bí mật, cùng Hà Hiểu Vân cắt cây ngụy trang lên xe, chạy về hướng quốc lộ.

Rất xa thấy một chiếc xe quân sự chạy tới, hình như là xe đưa tin, xe dừng trước mặt hai người, người đó vô cùng quen mặt, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân không khỏi há hốc mồng, không phải ai khác, chính là Hồ Đan Đan vị hôn thê không biết thật giả của Trịnh Viễn. Hồ Đan Đan lúc nào cũng rất kiêu ngạo, cho nên đối với Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân, từ lúc sau khi tốt nghiệp cũng không liên lạc, giờ gặp lại thật đúng là ngỡ ngàng, nhìn qua hai người vài lần hỏi: "Hai người đây là?"

Hà Hiểu Vân linh động cười nói: "Hóa ra là Hồ học tỷ, đã lâu không gặp, bọn em từ khu vực phòng thủ bên kia sang, chạy xe chuyển vật tư, tự nhiên giờ xe lại hư, may mà gặp chị, vừa lúc cho em đi cùng một đoạn".

Hồ Đan Đan tuy là cao ngạo đấy nhưng dù sao cũng học cùng một trưởng, với quan hệ của Cố Lăng Vi và Diệp Bành Đào cô cũng không muốn đắc tội, nói với lái xe hai câu, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân an toàn ngồi lên xe đưa tin, trong xe ngoài Hồ Đan Đan còn có một quay phim, một lái xe, Hồ Đan Đan nhìn hai người nói: "Hai người là lính thông tin, sao không đến bộ tuyên truyền?"

Cố Lăng Vi Hà Hiểu Vân nhìn nhau, vội nói: "Vâng, Dù sao cũng là vì nhân dân phục vụ cả". Hồ Đan Đan có chút khinh thường nhìn hai người, anh quay phim bên cạnh nói: "Lính thông tin vất vả lắm!Các em học tin tức à, xinh thế, nếu cũng được phân đến đoàn của chúng ta, cùng với phóng viên Hồ sẽ thành ba đóa hoa ở đoàn đó, đảm bảo so với năm đóa hoa đoàn văn công tuyệt sắc hơn nhiều".

Hà Hiểu Vân và Cố Lăng Vi vì che giấu mình nên trên mặt toàn là màu, vừa nhìn đã biết là lính trinh sát, tránh cũng không tránh được, qua mấy ngày đêm chạy trốn, khuôn mặt nhỏ nhắm có vài phần tiều tụy, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, Hồ Đan Đan không kiên nhẫn nói: "Tiểu Lý, cậu nói nhiều quá đó, đoàn chúng ta ai muốn vào thì vào sao?"

Tiểu Lý im lặng chép miệng, Hồ mỹ nữ lại mất hứng rồi, không dám nói hươu nói vượn nữa, phía trước là trạm canh gác tạm thời của quân xanh, Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân âm thầm cầm tay nhau, cực kì lo lắng, chỉ là diễn tập nhưng lại kích thích vô cùng, tóm lại là tâm lí mâu thuẫn lạ kì.Xe cũng không dừng bao lâu, sau khi giao giấy thông hành lại để cho mọi người đi qua, Tiểu Lý tò mò nói: "Sao khu vực phòng thủ lại có trạm kiểm tra nhỉ?"

Lái xe nói: "Nghe nói có hai nữ điều tra Hồng quân xâm nhập vào lòng quân xanh, ba ngày còn chưa bắt được"

"Hai nữ điều tra, điều tra còn có nữ sao?"

Tiểu Lý tò mò nói: "Này, hai người này không sợ là lính điều tra sao?"Hồ đan Đan hừ một tiếng: "Lính điều tra phải vượt qua nhiều kiểm tra, tố chất đứng đầu mới đủ tiêu chuẩn, cậu nghĩ ai muốn cũng làm lính trinh sát được sao, đúng là không hiểu gì".

Tiểu Lý bị Hồ Đan Đan nói lạnh nhạt, dù sao Hồ mỹ nữ cũng có tiếng là tính tình không tốt rồi, nhưng mà bối cảnh người ta tốt, cho nên người khác cũng đành nén giận, đây là sự thật, không có cách nào khác, nhưng mà hai cô gái lên giữa đường này cũng là lính thông tin, thế mà lại nói chuyện vui vẻ, thế là thôi không để ý đến Hồ Đan Đan tiếp tục cùng hai mỹ nữ tán gẫu.

Rất nhanh, Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân phát hiện tình hình dường như không được tốt, Hồ Đan Đan lần này là đến phỏng vẫn sư trưởng quân xanh, chiếc xe tiến đến tổng chỉ huy quân xanh, khoảng cách với khu vực phòng thủ của Hồng quân càng lúc càng xa, hai người nhìn nhau, Cố Lăng Vi nhìn ra phía ngoài, ven đường đã qua tới mười trạm kiểm tra, chắc là sợ hai người lẻn đến bộ chỉ huy quân xanh quấy rối. Nói thật tuy hai người cũng muốn lắm nhưng biết là vậy, vẫn là không thể, dù sao diễn tập cũng không nên làm quá mức, nhưng giờ đâm lao đành phải theo lao.Xe của Hồ Đan Đan tiến thẳng vào đại viện của bộ tư lệnh, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân khách khí nói cảm ơn, chạy nhanh như chớp, thấy hai người từ trên xe xuống, lại xinh đẹp như thế, mấy quân sĩ quân xanh tưởng là phóng viên thực tập cho nên cũng không ai đến ngăn, còn ngượng ngùng đỏ măt nhìn nữa, đúng là lính có khi cũng rất đáng yêu mà.

Đáng tiếc đi ra khỏi đại viện tầm trăm mét liền thấy hai người trên xe jeep ngụy trang, người kia thì không biết nhưng ngồi ở phó lái chính là Tào Tú hà, hai cô đã gặp qua rồi, tuy lúc đó trời tối đen nhưng dáng người và ánh mắt thì rất rõ. Hai người hoảng sợ không hề nghĩ ngợi vội chạy đi như thỏ, Hàn Vệ Hồng và Tào Tú Hà vốn cũng không để ý đến hai người, chỉ là biết có một chiếc xe phỏng vấn đến, nghĩ là hai cô gái phóng viên xinh đẹp nào đó, cho đến khi thấy hai người hốt hoảng chạy, mới nhận ra. Tào Tú Hà hô to: "Chính là họ, dừng xe".

Nhảy xuống xe thì chỉ kịp nhìn thấy hai cô nhóc chạy vào triền núi bên cạnh, triền núi tuy dốc thoải nhưng cây côi đá nhiều, là nơi trốn rất tốt, qua đoạn dốc là một ngọn núi nhỏ, qua núi lại chính là đầu não quân xanh, đến lúc đó lại càng phiền toái. Hàn Vệ Hồng lập tức bố trí mười người chặn phía trước phía sau đường lui, bên này mình cũng tự mang người đánh tới, bày ra thiên la địa võng, không tin hai cô nhóc này còn có thể chạy. Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân chạy lên tới đây mới biết, nơi này là khe núi tự nhiên, trước sau đều có đặc công đánh tới, hai người có chắp cánh cũng không thể bay, Cố Lăng Vi không khỏi cười: "Hiểu Vân, lúc này mình còn chưa thu đủ đây".

Hà Hiểu Vân cười ha hả nói: "Được, bà chủ nói đi, thế nào mới đủ".

Cố Lăng Vi nháy mắt vài cái: "Phải thêm vài đệm lưng nữa mới đủ".

Nói xong hai người rất ăn ý rút súng lục ra, dựa lưng vào nhau nhắm hai sườn núi mà bắn, Cố Lăng Vi đợi cho người đặc công thứ nhất vào tầm bắn không dọ dự bóp cò, tiếng súng vang lên, một đặc công bị bốc khói, còn muốn tiến lên phía trước nữa, Cố Lăng Vi tức giận hô to: "Mấy người đừng chơi xấu, chết mà còn động".

Hà Hiểu Vân cũng cực kì tức giận không thèm chọn lời: "Làm lính mà không biết xấu hổ, xấu quá rồi đó".

Người đặc công kia nghe xong trên mặt đỏ bừng. Hàn Vệ Hồng cười ha hả, hai cô nhóc này biết mình chạy không được, định kiếm thêm vài đệm lưng đây mà, đúng là mấy cô nhóc không biết mệt, nhưng mà kĩ thuật bắn súng không tệ đâu, nhắm rất chuẩn, đáng tiếc còn thiếu kinh nghiệm, phải tôi luyện thêm. Cười hắc hắc thân thiết kêu gọi đầu hàng: "Hai người ra đi, nếu không chúng ta sẽ thả lựu đạn xuống khe núi đó".

Cố Lăng Vi Hà Hiểu Vân dùng sao thà làm ngựa chết còn hơn ngựa sống, vừa nghe xong không cần suy nghĩ ném luôn lưu đạn ra bên ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện