Ngày hôm sau quản lý căn tin cho hai người nghỉ nửa ngày, trở về lấy hành lý vân vân, hai người đã lấy được bàn đồ khu vực, tính đi ra, ngồi trên xe ô tô mà thở ra nhẹ nhàng, Hà Hiểu Vân mắt hồng hồng, thở dài nói: "Lăng Vi, mình thấy so với việc ở trong quân ngũ, làm công đúng là không dễ dàng gì".

Cố Lăng Vi nở nụ cười, lột vỏ hành, gọt cà rốt thế mà Hà Hiểu Vân rớt nước mắt ào ào, Hà Hiểu Vân sau một hồi lại hưng phấn nói: "Nhưng mà tốt rồi, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, không biết Trương Lệ Hồng và Trần Thụ Hoa thế nào rồi nhỉ?"

Cố Lăng Vi cúi đầu, không hề hưng phấn như Hà Hiểu Vân, cô vẫn thấy có gì đó không hợp lý, lại càng kì quặc nữa kì, tối đó vì sao văn phòng tổng tài nơi có bàn đồ kia lại sáng đèn, cửa sổ lại không khóa, nghĩ thế nào cũng không hiểu.

Nhưng mà hai người lại là đội duy nhất hoàn thành xuất sắc, Hà Hiểu Vân khoe khoang với Trương Lệ Hồng, cô bĩu môi: "Đi theo Cố Lăng Vi thì tốt rồi, nếu là mình thì cũng xuất sắc thế thôi".

Hà Hiểu Vân cười ha hả: "Đồng chí Đặng Tiểu Bình có nói, dù là mèo đen mèo trắng, mèo tốt phải bắt được chuột, cậu rõ ràng là ghen tị với mình, đồng chí Trương Lệ Hồng à phải biết khiêm tốn biết chưa, mới có thể tiên bộ".

Trương Lệ Hồng cũng không giận, hai người đùa giớn rồi cười ha hả, trong đội những người khác cũng cười theo.

" Cố Lăng Vi, điện thoại".

Hà Hiểu Vân né Trương Lệ Hồng, không quên trêu chọc Lăng Vi: "Ai chà, chắc là Diệp liên đoàn trưởng rồi, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại, Tiểu Vi Vi của chúng ta đúng là mị lực hơn người mà".

Cố Lăng Vi liếc bạn một cái, đi ra ngoài nhận điện thoại, không khách khí nói thẳng: "Diệp Bành Đào, không có việc gì thì đừng gọi điện, lãng phí tài nguyên công cộng quá đi".

Đầu dây trầm mặc một lức, giọng trầm ấm từ tốn của Chu Tử Phong vang lên, không biết có phải qua một đoạn dây hay không, Cố Lăng Vi cảm giác có chút lạnh nhạt: "Vi Vi, là anh".

Cố Lăng Vi ngẩn ra, xấu hổ cười: "Anh à, xin lỗi, em tưởng tên Diệp Bành Đào kia".

Giọng điệu thân thiệt làm Chu Tử Phong vốn đang bừng bừng phấn khởi tiêu tan hết, ghen tị ngập tràn lồng ngực, anh ghen với Diệp Bành Đào, áp lực này như muốn bùng nổ ra, anh vẫn thấy mình tốt hơn, cũng không muốn làm anh trai nữa, thực sự không cam lòng, hơn nữa nghĩ đến chuyện Vi Vi và Diệp Bành Đào có thể đã phát sinh tiếp xúc thân mật, anh lại kích động muốn giết người.

Như bản năng của đàn ông, anh hận không thể khiến Diệp Bành Đào vĩnh viễn biến mất, ít nhất là không được xuất hiện chướng mắt trước mặt Vi Vi, nhưng anh biết rõ, phải tỉ mì sắp xếp, tìm cơ hội thích hợp đã, dù sao Diệp Bành Đào cũng không thể xem là thằng nhóc lỗ mãng, hắn không phải thích đùa nghịch như thế, huống hồ bối cảnh của hắn mình không bằng được, nhưng muốn anh nhìn Vi Vi cứ thế gả cho anh, Chu Tử Phong anh không làm được, thậm chí còn muốn đi giết người.

Điều đó thể hiện cái gì, Chu Tử Phong rất rõ ràng, anh bắt đầu lo lắng phải nắm hay buông, đó có thể là cơ hội hạnh phúc cuối cùng của mình, nghĩ đến đây Chu Tử Phong dịu giọng nói: "Sao rồi, khảo hạch hóa trang kết quả ra sao, Tiểu Vi VI nhà mình chắc lại xuất sắc nhỉ?" Cố Lăng Vi ngẩn ra, nghỉ thoáng qua rồi nói: "Cái kia, anh, em hỏi chút, chiều hôm qua anh ở đâu?"

Chu Tử Phong cười ha hả, trêu tức nói: "Chiều qua à, anh nghĩ xem, à đúng rồi hình như ở khu dược liệu anh thấy anh cô cải trang rất ngốc".

Cố Lăng Vi bừng tỉnh, xâu chuỗi mọi chuyện, đúng là ăn khớp: "Em biết mà, hóa ra là anh giúp, em biết nào có dễ dàng như thế".

Chu Tử Phong nói trọng tâm: "Thực ra anh chỉ giúp chút ít, nếu anh không giúp Vi Vi nhà mình thông minh như thế cũng không khó khăn đâu".

Cố Lăng Vi tự tin cười nói: "Dạ, vốn em định tối lẻn vào kí túc xá của anh, cửa sổ vào không được thì đi từ lối điều hòa nhưng mà vất vả hơn, dù sao cũng phải cám ơn anh, nếu anh không góp một tay chắc không dễ dàng như thế".

Chu Tử Phong cầm điện thoại ra cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn xa xa nơi đóng quân: "Vậy cảm ơn anh sao? Vi Vi định keo kiệt thế hả?"

Cố Lăng Vi nghĩ, thời gian này Diệp Bành Đào không rảnh rồi, tháng sau quân khu diễn ra đại diễn tập, Hồng Liên được xem là quân chủ lực, cho nên anh nhất định rất bận, nghĩ đến đây cô nói: "Mai là cuối tuần, nếu anh không bận em mời anh ăn cơm được không?"Chu Tử Phòng cười nhẹ: "Được, nói phải giữ lời, mai anh tới đón em"

Mãi đến khi ống nghe là một chuỗi dài tút tút, Chu Tử Phong mới buông điện thoại, cửa sổ thủy tinh phản chiếu mình lúc này, tuy mơ hồ, nhưng dễ dàng nhìn rõ các góc cạnh khuôn mặt, có một loại thỏa mãn hạnh phúc.Trên khuôn mặt luôn lạnh lùng giờ lại hài hòa đến thế.

Quay đầu cầm điều khiển từ xa mở đầu thu trên tường, là đoạn ghi hình Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân lẻn vào kí túc xá, động tác rõ ràng, từ khi bí mật tới gần cho tới lúc nhảy lên lầu ba, cô bé này tiến bộ rất nhanh, tìm góc bí mật rất chuẩn, hơn nữa lại cực kì nhanh nhẹn, chỉ là với anh, anh biết rõ góc chết ở đâu cho nên tự mình cài máy chống trộm ở đó, không chê vào đâu được.

Kí túc xá này toàn là tự động, không có lệnh của anh thì quản lí cũng không được vào, nhưng mà cô bé này thực sự có năng lực trinh sát, can đảm cẩn trọng, động tác nhanh, linh hoạt, dù trên người là bộ đồ lao động thô ráp vẫn linh động như cũ, không ngừng phóng đại màn hình, hình ảnh cô nhóc quay đầu lại, nhìn máy ảnh đang được che giấu kĩ, nghi ngờ, đáng yêu không từ nào diễn tả.

Chu Tử Phong khẽ cười, thư kí Ngụy lái xe vào sân, Chu Tử Phong mới tắt TV trên tường, anh luôn không thích có người quấy rầy không gian của mình, cho nên khi anh ở, người hầu không được xuất hiện ở lầu chính, đi đến góc quầy bar, rót một ly rượu, nhấp một ngụm rồi nhìn lướt qua thư kí Ngụy: "Sao rồi, Đường Nhị có nghe lời không?"

Thư kí Ngụy nói: "Thử nghiệm thuốc mới nghiên cứu của chúng ta lần này cô ta rất nghe lời".

Ánh mắt Chu Tử Phong hiện lên sự ác độc: "Nghe lời thì tốt, tháng sau sẽ diễn tập quân khu, nếu có cơ hội nhất định không được để lại dấu vết, hiểu chưa?"

Thư kí Ngụy thận trọng gật đầu, Chu Tử Phong nâng khóe miệng: "Mai mốt hủy hết cuộc xã giao của tôi".

Ngụy thư kí muốn nói lại thôi: "mai Cổ Tư Mạn tiên sinh tới, ông ta muốn mở thị trường Mexico với chúng ta".

Chu Tử Phong trầm ngâm một lát: "Chiêu đãi tốt một chút, tên này cực kì thích mỹ nư phương đông, tận lực thỏa mãn hắn ta, ngày mốt ở câu lạc đêm tôi sẽ gặp".

Ngụy thư kí gật đầu: "Vâng, được rồi, mấy ngày nay phó đội trường đội điều tra hầu như ngày nào cũng đến chỗ chúng ta kiểm tra, người này rất vô lại, mềm mỏng không ăn, phá của chúng ta không ít mối, anh xem..."

Ánh sáng trên mặt Chu Tử Phong chợt lóe lên: "Nói với cậu rồi, người sẽ phải có khuyết điểm, cậu cho người theo dõi kĩ, tìm nhược điểm của hắn đi, nhưng mà mấy tên nhóc này không cần quá để ý, lát tôi sẽ gọi điện thoại giải quyết chuyện này".

Đối với việc Cố Lăng Vi được nghỉ mà mình lại phải tăng ca, Diệp Bành Đào bất mãn tới cực điểm, gọi điện cho cô nói thật lâu, cuối cùng Cố Lăng Vi cũng không còn cách nào khác, lừa anh hai ba câu anh mới chịu tắt máy.

Vừa dập điện thoại, Diệp Bành Đào bất mãn hét lên: "Diễn tập lần này ai dám làm mất huy chương của ông, ông đạp nó ra, ôm vợ mà cũng phải hi sinh là sao?"

Trịnh Viễn nói: "Bành Đào, không được dùng xử phạt thân thể đối với binh lính"

“Biến đi, đừng làm công tác tư tưởng với ông, mình không nhàn rỗi đâu, dám làm Hồng Quân mất mặt xử phạt thân thể đã là may cho tên đó rồi.Đúng rồi Viễn, chúng ta thao luyện nhanh thế, bọn Lăng Vi ở đội điều tra sao lại thoải mái ghê, còn có thời gian nghỉ ngơi nữa".

Trịnh Viễn cân nhắc: "Tập luyện cũng phải có cường độ, các cô ấy cũng quen với đội trưởng Vu, từ trước đến nay huấn luyện lúc nào ở thời khắc quan trọng đều được thả lỏng, đây vẫn là phong cách của Vu đội trưởng mà, chắc diễn tập lần này họ sẽ có công tác hợp đồng tác chiến đó".

Nói tới đây, anh khẽ nhếch miệng cười: "Vương khoác lác kia chắc nghẹn lắm đây, phải lấy thủ hạ của mình phân cao thấp, đoàn điều tra mấy tháng nay huấn luyện như địa ngục!Haha".

Nghĩ đến Vương khoác lác kia mặt đen thùi, hai người lại bật cười. Cố Lăng Vi ra khỏi nơi đóng quân đã thấy xe việt dã dừng bên đường, Chu Tử Phong nhàn nhã dựa vào một bên, áo đen đồng màu, thời tiế cũng nóng nên áo cũng không chỉnh tề như mọi khi, cổ áo mở rộng, mở vài cúc, tay áo cũng xăn lên, trời chiều chiếu lên mắt kính thủy tinh sáng lấp lánh, phía dưới là quân tây màu xám bạc, dáng người thon dài hoàn mỹ.

Thực ra Chu Tử Phong là một người đàn ông cực kì xuất sắc, thành thục, trầm ổn, trước đó còn gặp Đường Nhị kia, giờ lại không gặp qua thêm lần nào nữa, giống như sự chia tay bình thường, hơn nữa anh cũng không đề cập đến.Tuy Cố Lăng Vi và Chu Tử Phong quen hai năm, nhưng chỉ là anh em không khác, những chuyện cá nhân anh cũng không nói, CỐ Lăng Vi thấy mình hỏi cũng không tiện. Đường Nhị tuy xinh đẹp nhưng nhìn là biết người có tâm kế, Cố Lăng Vi biết hai người không xứng với nhau, huống hồ cô cũng không phải Chu Tử Phong, chuyện như thế phải anh thích thật sự mới được.

Nhìn thấy Cố Lăng Vi, Chu Tử Phong đứng thẳng lên, khẽ cười ấm áp, mở cửa xe: "Công chúa điện hạ, mời lên xe".

"Công chúa?"

Cố Lăng Vi bật cười, không khách khí ngồi xuống, Chu Tử Phong chuyển tay lái, nhẹ nhàng lướt đi, cô nghiêng đầu nhìn anh: "Hôm nay anh lạ lắm, có gì vui à, hay là mới kí được hợp đồng lời lớn?"

Chu Tử Phong đưa tay sờ đầu cô, mùa hè nóng, trán cũng ướt sũng mồ hôi, Chu Tử Phong vặn điều hòa, hơi mát làm bớt mồ hôi cho cô: "Vi Vi nhà mình bận rộn như thế mà gặp mặt được, so với nhiều tiền anh vẫn vui hơn".

Cố Lăng Vi hít một hơi dài, cảm giác mát lạnh lan xuống khoang miệng, thoải mái thở dài, Chu Tử Phong nhìn cô khẽ cười: "Biểu tình này của em giống như anh vừa mới cứu em từ trại tập trung ra ấy".

Cố Lăng Vi cười ha hả, nói giỡn: "Cũng giống, Hiểu Vân nói bọn em so với trại tập trung còn khổ hơn, đúng rồi, hôm nay em mời khác, vừa nhận được tiền trợ cấp, chúng ta tiêu đi, em giờ là giai cấp tư sản rồi".

Ánh mắt Chu Tử Phong liếc qua túi tiền trong tay cô, bật cười: "Em mời anh ăn cơm, hôm nay chúng ta không đi ngoài, anh tự nấu cho em được không?" Cố Lăng Vi ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Anh nấu?"

Chu Tử Phong cười nhìn cô: "Lính không nấu cơm thì không được".

Cố Lăng Vi có phần ngượng ngùng, Chu Tử Phong nhịn không được nhéo mũi cô: "Em ấy, tương lai biết là sao, huấn luyện dã ngoại ở trường quân đội em qua cách nào hả?"

Nói tới đây Cố Lăng Vi bật cười: "Ngày tốt nghiệp khóa huấn luyện dã ngoại, hôm sau tới phiên em làm hận cần, đốt lửa, xào rau, có một cái chảo mới, dùng xong đầy gỉ sắt, nước cũng ít, mỗi ngày phải dùng có lượng, tiểu đội em phải tranh cướp mãi mới có nước, để vo gạo rửa đổ ăn, rửa nồi mãi không sạch, cứ cố gắng cuối cùng hư luôn, vất ở đó.."

Cố Lăng Vi thao thao bất tuyệt về trường quân đội thú vị thế nào, Chu Tử Phong ngẫu nhiên phụ hoa một hai câu, đa số là cười nghe cô nói, hai bên đường cây xanh chim hót, lướt nhanh qua cửa xe ấm áp không nói nên lời, Chu Tử Phong đột nhiên nghĩ nếu lúc nào cô cũng ở bên mình như thế này thì tốt qua, anh, ngoại trừ những tối tăm trong trí nhớ, cuộc đời giờ có thể có thêm những màu tươi đẹp.

Xe ngừng lại, Cố Lăng Vi mới phát hiện dừng bên lưng chùng núi, Cố Lăng Vi tò mò nhìn, phía trước là biệt thự xa hoa, xe trực tiếp đi vào, sân đầy hoa và cây cảnh, đẹp lạ thường, Cố Lăng Vi nghi ngờ nói: "Đây là đâu?"

Chu Tử Phong dừng xe bên suối phun nước, xoa đầu cô: "Xuống xe nào công chúa".

Cố Lăng Vi xuống xe nhìn đài phun nước không ngừng phun lên thành vòng, đá cẩm thạch tinh tế ở giữa, lấp lãnh trong suốt như sương, giống như nhiều hạt trân châu, đẹp như mơ vật, Cố Lăng Vi nhìn pho tượng cả buổi, nói: "Đây là thần tình yêu phải không?"

Chu Tử Phong thản nhiên, nửa thật nửa giả nói: "Anh cũng là đàn ông bình thường, cũng hi vọng thần tình yêu chiếu cố một chút, kì lạ à?" Cố Lăng Vi trố măt, cười khanh khách, cực kì không nể mặt gật đầu: “Lạ, anh là người cực kì không lãng mạn, hơn nữa đàn ông bình thường, nếu anh mà tĩnh là bình thường ấy, thì đa số đàn ông phải tự sát rồi".

Chu Tử Phong như cười như không: "A hóa ra anh trong mắt em lớn như thế, được rồi, không cần em khen, anh cũng sẽ chiêu đãi em tốt".

Nói xong nắm vai cô: "Đi nào, vào xem, đây là nhà anh ở thành phố B, mới xây không lâu, còn chưa trang trí, em xem góp ý cho anh, mai giúp anh đi mua, dù sao con gái cũng cẩn thận hơn anh".

Vừa vào đến nơi Cố Lăng Vi ngỡ ngàng: "Anh, đúng là anh thích trống trải, nơi này lớn vậy, tầm nhìn cũng tốt, đúng là rất đẹp mà".

Liên tục nhận được lời khen từ cô, "Em thích à, thế đi ngắm đi".

Chu Tử Phong nâng khóe miệng, Cố Lăng Vi vừa đi vừa cảm thán, ngẫm nghĩ nhà mình và Diệp Bành Đào cũng là không bằng một góc, giống như một ô vuông thôi, Chu Tử Phong cưng chiều nhìn cô, tự mình ra phòng bếp chuẩn bị. Phòng to như thế chỉ có 2 phòng ngủ song song, một phòng là của Chu Tử Phong, bởi vì chỉ có hai màu đen trắng, Chu Tử Phong luôn thích phong cách này, một phòng khác màu xanh da trời, trên tường đều là mây trắng, đặt mình ở giữa giống như bay giữa thiên nhiên vậy, làm cho cả thể xác và tinh thần thoải mái.

Cố Lăng Vi vừa bước ra, Chu Tử Phong đang đem thịt lấy ra, đặt trên bàn thủy tinh, ngẩng đầu nhìn cô: "Sao, thích không, là phòng anh chuẩn bị cho em, anh không hay ở thành phố B, không ở thì tiếc, rảnh thì em đến một hai ngày, cũng có thể mời bạn".

Cố Lăng Vi đi tới, dựa vào bàn cẩm thạch, nói thật: "Anh, anh nên tìm bạn gái đi, anh như thế một mình, cô đơn lắm".

Chu Tử Phong cười, xoa đầu cô: "Được rồi, bà mối, lại giúp anh đi, hôm nay ăn đồ nướng nhé, đây là món anh rành nhất..."

Cố Lăng Vi lúc này mới phát hiện ra, trên bàn đã để một dĩa thủy tinh lớn, trên đó là thịt khối, nhìn qua bên ngoài nướng rồi, cô cứng họng: "Này...đều là anh làm sao?"

Chu Tử Phong gật đầu: "Ừ, cũng không phiền, chuẩn bị một chút là xong".

Cố Lăng Vi cảm động: "Anh, anh tốt quá".

Chu Tử Phong xoa đầu cô: "Ngốc, được rồi, khen cũng làm được gì, giúp mới là cần thiết, người giúp việc nhà anh nghỉ, chúng ta phải tự lo cơm ăn rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện