"Năm tỉ, phá thai và rời khỏi thằng con trai chú."
Doãn Đoả đủ tính táo để nghe Nhiệm Phu Bá nói muốn cô phá đi hai đứa cháu nội mới hơn một tháng tuổi của ông ta, cô sững sờ nhìn ông ta với ánh mắt không thể tin nổi.
Cách vài tiếng trước đó khi bao tải được chùm toàn thân, Doãn Đoả biết mình đã bị bắt cóc và đang trên đường tới nơi kẻ cầm đầu chắc luôn, có một điều khó hiểu đó là cô chẳng đắc tội ai cả,nhưng ai lại bị bắt cóc cô? Điều cô không ngờ tới rằng, Nhiệm Phu Bá, cũng là bố chồng cũ là nguời bắt cóc cô.
Toàn thân Doãn Đoả bắt đầu sợ sệt, ngón tay run lên, sau khi suy nghĩ một lúc thì nói.
"Con không có mang thai, và con đương nhiên sẽ rời khỏi Nhiệm Quách. Vì vậy chú Bá mau thả con ra đi."
Nghe Doãn Đoả không chịu thừa nhận, Nhiệm Phu Bá chỉ trùng ánh mắt xuống. Gương mặt không cảm xúc nhìn trông rất lạnh lùng và nói.
"Con tưởng con tới bệnh viện chú không biết để làm gì sao? Mang thai ba, nhưng một chết rồi nên chỉ còn hai. Chú không tính giữ lại hai nòi giống ngu ngốc ở trong bụng con đâu, vì thế hãy cầm năm tỉ và đi phá đi, dừng dan díu với con chú. Con không xứng với nó."
Tại sao Nhiệm Phu Bá lại biết được chuyện này chứ? Ông ta đã cho người điều tra về cô rồi! Và ông ta thật sự muốn hai đứa trẻ trong bụng cô biến mất. Tại sao lại có một người lòng lang dạ sói như vậy chứ? Doãn Đoả đúng muốn phá thai, nhưng cô chưa chuẩn bị đồng ý với chính mình nên chưa dám khẳng định. Và giờ đây còn có Nhiệm Phu Bá không muốn hai đứa trẻ ra đời, đáng lẽ ra cô nên đồng ý và cầm năm tỉ đi, chứ không phải do dự như vậy.
"Sao, năm tỉ vẫn chưa hài lòng à. Hay là muốn giữ lại cái thai trong bụng kia?"
Âm thanh của ông ta hình như lạnh lẽo hơn rồi.
Tinh thần của Doãn Đoả cũng hoảng hơn.
Với một người không có người thân nào, nghề nghiệp cũng chưa kiếm được tiền, lại lần đầu mang thai, kinh nghiệm một tí cũng chẳng có. Cô từ chối phá thai, nhưng quãng thời gian sau thì sẽ sống trong tình cảnh thế nào đây? Nghèo nàn, thiếu túng, không nơi ở, không một người bên cạnh chỉ bảo, thân cô liệu có giữ được không mà đòi nghĩ tới hai đứa bé?
"Ba, ba bắt Tiểu Đoả đi làm gì vậy?"
Một âm thanh thân thuộc nghe có vẻ đang hấp tấp và có chút giận dữ vang lên, là Nhiệm Quách. Trong giây phút nghe được giọng nói đó toàn thân cô như bình tĩnh trở lại.
...
Cách vài tiếng trước đó tại công ty do Nhiệm Quách đang vận hành.
Thấy Doãn Đoả càng ngày có vẻ không thoải mái khi có vệ sĩ vây quanh nhà nên anh đã cho lui hết, để cho cô được cảm giác tự do, cũng cho cô quyền tự do đi đâu đi đó. Anh đương nhiên lo rằng cô sẽ bỏ trốn, nhưng một người thận trọng như anh cũng đã tính toán trước, đó là lắp máy vị trí lên người lẫn điện thoại của cô.
Vì vậy mà anh đã rất an tâm, nghiện làm việc liên tục trong vài tiếng đồng hồ. Sau khi nhớ tới Doãn Đoả anh mới ngừng bút xuống mà bật điện thoại lên nhìn, vị trí vẫn ở nguyên như sáng nay? Đột nhiên Nhiệm Quách thấy trong lòng trào lên tia bất an, anh vội mở máy tính nhìn qua camera nhà, rồi dừng lại trước căn phòng ngủ.
"Sắp tới trưa rồi mà em ấy vẫn ngủ cơ à? Ngủ ngon chưa kìa. Đợi anh một tiếng nữa thôi, sau đó anh tan làm sẽ về ăn trưa cùng em."
Doãn Đoả qua màn hình đột nhiên ngồi dậy, mà Nhiệm Quách cũng vừa thoát ra, anh cười nhẹ nhìn vị trí trên điện thoại. Sau đó thấy vị trí liên tục xoay. Nhiệm Quách chắc đang đoán Doãn Đoả đang bất ngờ vì nhà không còn vệ sĩ, và cô đang chạy lòng mòng khắp nhà để kiểm tra đây mà.
"Thật muốn coi biểu cảm lúc đó của em ấy."
Sau đó mọi nơi mà Doãn Đoả đi qua Nhiệm Quách đều biết, chỉ là anh không biết vì sao cô lại tới bệnh viện, cô đang bị bệnh sao?
Mới vừa kết thúc cuộc họp Nhiệm Quách cảm thấy đầu có hơi nhói đau, anh liền nghĩ muốn đi tới sân thượng để giải toả căng thẳng, nơi đó có gió mát, nhìn được toàn cảnh thành phố. Hẳn là sẽ tốt cho tinh thần hơn khi ở trong văn phòng, lần đầu đi tới sân thượng, mong hiệu quả giải toả tốt.
"Chủ tịch yên tâm, Quách tổng ham mê công việc như vậy chắc chắn ngài ấy sẽ đi, dù cuộc công tác này có đột ngột."
"..."
"Tôi đã chuẩn bị thủ tục rồi ạ! Một lát nữa sẽ nói cho ngài ấy biết. Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ kéo dài thời gian để ngài xử lý Doãn tiểu thư."
Thố Khưng vừa hạ tay xuống quay mặt lại liền nhận được cú đấm từ tay Nhiệm Quách dáng xuống, âm thanh một tiếng 'bụp' vang rõ ràng, đồng thời cậu ta cũng bị choáng váng ngã xuống.
Đôi mắt hiện tại của Nhiệm Quách nhìn Thố Khưng như một con thú dữ, khí bức nặng nề lan tràn ra khắp sân thượng, Thố Khưng lấy lại được ý chí nhìn lên thì liền cảm thấy sợ, cả người trong chốc lát khựng lại.
"Quách... Quách tổng. Sao anh đột nhiên tới sân thượng?"
"Xung quanh tôi chẳng có ai đáng để tin cậy, tôi chỉ biết đặt niềm tin hết vào cậu, nhưng hoá ra cậu lại làm việc cho lão già đó.
Cậu phản bội tôi."
Ánh mắt hung thần đầy sát khí dành hết cho Thố Khưng, người trợ lý sợ hãi tim đập liên hồi. Cậu định mở miệng ra nhưng liền bị Nhiệm Quách đấm liên tiếp, trong ánh mắt của Nhiệm Quách chỉ có sự tức giận bùng nổ, anh vung nắm đấm đầy sức của mình liên tục đấm vào mặt Thố Khưng, cho tới khi tay đã đấm máu, người dưới thân đã bất tỉnh nhân sự.
Người bên cạnh, người tin tưởng nhất, nhưng lại là người phản bội, còn gì đau hơn. Nhiệm Quách mất hết khống chế rồi.
Cảnh tượng tàn tạ hết mức để nói.
Nhiệm Quách ngồi dậy, anh vội mở điện thoại ra nhìn, mới có chục phút không theo dõi mà Doãn Đoả đã ở nơi nào rồi thế này? Nhìn một hồi anh mới nhận ra đây là địa bàn của Nhiệm Phu Bá. Anh vội vàng đi xuống, lại ấn điện thoại gọi.
"Ba, ba bắt Tiểu Đoả đi làm gì vậy?"
Dù sao thì Doãn Đoả còn dan díu với anh là lỗi ở anh hết, là anh che dấu ông ta, Nhiệm Phu Bá chỉ cần gọi anh về và đánh một trận cho hả dạ là được. Đâu nhất thiết cần phải bắt Doãn Đoả đi làm gì? Ông ta sẽ không làm điều gì đáng sợ với cô chứ?
Trong lòng Nhiệm Quách lại lần nữa bất an đến kinh khủng như vậy! Cũng đặc biệt tức giận. Một tay nghe điện thoại, tay còn lại và hai chân bắn nhanh tốc độ trên đường cao tốc.
Doãn Đoả đủ tính táo để nghe Nhiệm Phu Bá nói muốn cô phá đi hai đứa cháu nội mới hơn một tháng tuổi của ông ta, cô sững sờ nhìn ông ta với ánh mắt không thể tin nổi.
Cách vài tiếng trước đó khi bao tải được chùm toàn thân, Doãn Đoả biết mình đã bị bắt cóc và đang trên đường tới nơi kẻ cầm đầu chắc luôn, có một điều khó hiểu đó là cô chẳng đắc tội ai cả,nhưng ai lại bị bắt cóc cô? Điều cô không ngờ tới rằng, Nhiệm Phu Bá, cũng là bố chồng cũ là nguời bắt cóc cô.
Toàn thân Doãn Đoả bắt đầu sợ sệt, ngón tay run lên, sau khi suy nghĩ một lúc thì nói.
"Con không có mang thai, và con đương nhiên sẽ rời khỏi Nhiệm Quách. Vì vậy chú Bá mau thả con ra đi."
Nghe Doãn Đoả không chịu thừa nhận, Nhiệm Phu Bá chỉ trùng ánh mắt xuống. Gương mặt không cảm xúc nhìn trông rất lạnh lùng và nói.
"Con tưởng con tới bệnh viện chú không biết để làm gì sao? Mang thai ba, nhưng một chết rồi nên chỉ còn hai. Chú không tính giữ lại hai nòi giống ngu ngốc ở trong bụng con đâu, vì thế hãy cầm năm tỉ và đi phá đi, dừng dan díu với con chú. Con không xứng với nó."
Tại sao Nhiệm Phu Bá lại biết được chuyện này chứ? Ông ta đã cho người điều tra về cô rồi! Và ông ta thật sự muốn hai đứa trẻ trong bụng cô biến mất. Tại sao lại có một người lòng lang dạ sói như vậy chứ? Doãn Đoả đúng muốn phá thai, nhưng cô chưa chuẩn bị đồng ý với chính mình nên chưa dám khẳng định. Và giờ đây còn có Nhiệm Phu Bá không muốn hai đứa trẻ ra đời, đáng lẽ ra cô nên đồng ý và cầm năm tỉ đi, chứ không phải do dự như vậy.
"Sao, năm tỉ vẫn chưa hài lòng à. Hay là muốn giữ lại cái thai trong bụng kia?"
Âm thanh của ông ta hình như lạnh lẽo hơn rồi.
Tinh thần của Doãn Đoả cũng hoảng hơn.
Với một người không có người thân nào, nghề nghiệp cũng chưa kiếm được tiền, lại lần đầu mang thai, kinh nghiệm một tí cũng chẳng có. Cô từ chối phá thai, nhưng quãng thời gian sau thì sẽ sống trong tình cảnh thế nào đây? Nghèo nàn, thiếu túng, không nơi ở, không một người bên cạnh chỉ bảo, thân cô liệu có giữ được không mà đòi nghĩ tới hai đứa bé?
"Ba, ba bắt Tiểu Đoả đi làm gì vậy?"
Một âm thanh thân thuộc nghe có vẻ đang hấp tấp và có chút giận dữ vang lên, là Nhiệm Quách. Trong giây phút nghe được giọng nói đó toàn thân cô như bình tĩnh trở lại.
...
Cách vài tiếng trước đó tại công ty do Nhiệm Quách đang vận hành.
Thấy Doãn Đoả càng ngày có vẻ không thoải mái khi có vệ sĩ vây quanh nhà nên anh đã cho lui hết, để cho cô được cảm giác tự do, cũng cho cô quyền tự do đi đâu đi đó. Anh đương nhiên lo rằng cô sẽ bỏ trốn, nhưng một người thận trọng như anh cũng đã tính toán trước, đó là lắp máy vị trí lên người lẫn điện thoại của cô.
Vì vậy mà anh đã rất an tâm, nghiện làm việc liên tục trong vài tiếng đồng hồ. Sau khi nhớ tới Doãn Đoả anh mới ngừng bút xuống mà bật điện thoại lên nhìn, vị trí vẫn ở nguyên như sáng nay? Đột nhiên Nhiệm Quách thấy trong lòng trào lên tia bất an, anh vội mở máy tính nhìn qua camera nhà, rồi dừng lại trước căn phòng ngủ.
"Sắp tới trưa rồi mà em ấy vẫn ngủ cơ à? Ngủ ngon chưa kìa. Đợi anh một tiếng nữa thôi, sau đó anh tan làm sẽ về ăn trưa cùng em."
Doãn Đoả qua màn hình đột nhiên ngồi dậy, mà Nhiệm Quách cũng vừa thoát ra, anh cười nhẹ nhìn vị trí trên điện thoại. Sau đó thấy vị trí liên tục xoay. Nhiệm Quách chắc đang đoán Doãn Đoả đang bất ngờ vì nhà không còn vệ sĩ, và cô đang chạy lòng mòng khắp nhà để kiểm tra đây mà.
"Thật muốn coi biểu cảm lúc đó của em ấy."
Sau đó mọi nơi mà Doãn Đoả đi qua Nhiệm Quách đều biết, chỉ là anh không biết vì sao cô lại tới bệnh viện, cô đang bị bệnh sao?
Mới vừa kết thúc cuộc họp Nhiệm Quách cảm thấy đầu có hơi nhói đau, anh liền nghĩ muốn đi tới sân thượng để giải toả căng thẳng, nơi đó có gió mát, nhìn được toàn cảnh thành phố. Hẳn là sẽ tốt cho tinh thần hơn khi ở trong văn phòng, lần đầu đi tới sân thượng, mong hiệu quả giải toả tốt.
"Chủ tịch yên tâm, Quách tổng ham mê công việc như vậy chắc chắn ngài ấy sẽ đi, dù cuộc công tác này có đột ngột."
"..."
"Tôi đã chuẩn bị thủ tục rồi ạ! Một lát nữa sẽ nói cho ngài ấy biết. Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ kéo dài thời gian để ngài xử lý Doãn tiểu thư."
Thố Khưng vừa hạ tay xuống quay mặt lại liền nhận được cú đấm từ tay Nhiệm Quách dáng xuống, âm thanh một tiếng 'bụp' vang rõ ràng, đồng thời cậu ta cũng bị choáng váng ngã xuống.
Đôi mắt hiện tại của Nhiệm Quách nhìn Thố Khưng như một con thú dữ, khí bức nặng nề lan tràn ra khắp sân thượng, Thố Khưng lấy lại được ý chí nhìn lên thì liền cảm thấy sợ, cả người trong chốc lát khựng lại.
"Quách... Quách tổng. Sao anh đột nhiên tới sân thượng?"
"Xung quanh tôi chẳng có ai đáng để tin cậy, tôi chỉ biết đặt niềm tin hết vào cậu, nhưng hoá ra cậu lại làm việc cho lão già đó.
Cậu phản bội tôi."
Ánh mắt hung thần đầy sát khí dành hết cho Thố Khưng, người trợ lý sợ hãi tim đập liên hồi. Cậu định mở miệng ra nhưng liền bị Nhiệm Quách đấm liên tiếp, trong ánh mắt của Nhiệm Quách chỉ có sự tức giận bùng nổ, anh vung nắm đấm đầy sức của mình liên tục đấm vào mặt Thố Khưng, cho tới khi tay đã đấm máu, người dưới thân đã bất tỉnh nhân sự.
Người bên cạnh, người tin tưởng nhất, nhưng lại là người phản bội, còn gì đau hơn. Nhiệm Quách mất hết khống chế rồi.
Cảnh tượng tàn tạ hết mức để nói.
Nhiệm Quách ngồi dậy, anh vội mở điện thoại ra nhìn, mới có chục phút không theo dõi mà Doãn Đoả đã ở nơi nào rồi thế này? Nhìn một hồi anh mới nhận ra đây là địa bàn của Nhiệm Phu Bá. Anh vội vàng đi xuống, lại ấn điện thoại gọi.
"Ba, ba bắt Tiểu Đoả đi làm gì vậy?"
Dù sao thì Doãn Đoả còn dan díu với anh là lỗi ở anh hết, là anh che dấu ông ta, Nhiệm Phu Bá chỉ cần gọi anh về và đánh một trận cho hả dạ là được. Đâu nhất thiết cần phải bắt Doãn Đoả đi làm gì? Ông ta sẽ không làm điều gì đáng sợ với cô chứ?
Trong lòng Nhiệm Quách lại lần nữa bất an đến kinh khủng như vậy! Cũng đặc biệt tức giận. Một tay nghe điện thoại, tay còn lại và hai chân bắn nhanh tốc độ trên đường cao tốc.
Danh sách chương