Phạm Nhàn nhìn thiệp cưới trong tay Vưu Ứng Nhụy chằm chằm, trong mắt cảm thấy có từng đợt từng đợt đau nhói, ánh mắt của bà nâng lên, giọng nói đã sớm chìm xuống, tỉnh táo.

"Cô đem về đi, chúng tôi không rảnh."

"Mẹ."

Vưu Ứng Nhụy không tin cô cùng Phó gia có hai mươi mấy năm tình cảm sẽ lại trở nên phai nhạt như thế, huống chi hơn 20 năm, bọn họ thật lòng đối xử với cô như con gái ruột, dù sao thì ấn tượng đó quá sâu sắc, làm sao có thể là giả được chứ? "Mẹ cũng suy nghĩ một chút vì con có được không? Thật sự chính là con vô tình."

Phạm Nhàn di chuyển tầm mắt, hướng về phía má Trần đứng ở bên cạnh.

"Má Trần, tôi đã thông báo cho bà, vậy mà bà cũng không nhớ rõ như vậy sao? Nếu bà nể tình cũ thì cũng đừng làm ở chỗ này, đi theo Minh phu nhân tới Minh gia, cô ta sẽ thu xếp cho bà một công việc tốt hơn."

"Phu nhân?"

Sắc mặt má Trần đầy uất ức, nhưng cuối cùng vẫn đứng im ở bên cạnh không có mở miệng.

"Mẹ, chuyện này không liên quan đến má Trần, là con khăng khăng muốn vào."

Vưu Ứng Nhụy đưa tay đem thiệp cưới đặt lên trên khay trà, cô quỳ gối trước người Phó Tụng Đình và Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn chuyển chân, nét mặt cũng không biểu lộ cảm xúc.

Bả vai Vưu Ứng Nhụy khẽ rung lên, dùng hai tay chống ở đầu gối khóc, chẳng lẽ ruột thịt và không phải là ruột thịt thật sự có khác nhau lớn đến như vậy?

Thời gian Phó Nhiễm ở Phó gia, làm sao có thể hơn thời gian hai mươi năm của cô?

Ít nhất, trước kia Phạm Nhàn đều coi cô giống như báu vật, nâng niu cô trong lòng bàn tay, ngay cả một câu nói nặng lời cũng không nói bao giờ.

"Mẹ, trong lòng con cũng rất đau khổ, không ai có thể hiểu được con."

Vưu Ứng Nhụy khóc như mưa.

"Con cũng đã kết hôn với , mà mẹ có thể biết được là lúc con đến Trung Cảnh Hào Đình đã thấy gì sao? Đêm đó Tiểu Nhiễm không về nhà phải không? Cô ấy cùng Thành Hữu. . . . . ."

Vưu Ứng Nhụy khóc không thành tiếng, mu bàn tay không ngừng lau nước mắt rồi nức nở nói.

"Hai người bọn họ đêm hôm trước còn. . . . . . Mà con cũng đã là vợ của Thành Hữu, nếu là người khác, lúc ấy con khẳng định là sẽ không tha cho cô ấy, nhưng cô ấy là Tiểu Nhiễm, là của con gái của hai người. Cha, mẹ, hai người suy nghĩ cho con một chút, con chỉ có thể cắn răng chịu đựng."

Phó Nhiễm che miệng lại, thân thể yếu đuối dựa vào vách tường, người mềm nhũn, tay trái cố gắng giữ tay vịn thật chặt, thật vất vả mới miễn cưỡng chống người lên được.

Một đòn này của Vưu Ứng Nhụy, không thể nghi ngờ là đổ hết lên đầu Phó Nhiễm, còn mình lại trở thành người duy nhất bị hại.

Phạm Nhàn nhớ đến ngày đó Phó Nhiễm trở về mà hồn bay phách lạc cùng với quần áo trên người ướt hết, nghĩ đến chuyện Minh Thành Hữu không những chỉ lừa gạt tình cảm của Phó Nhiễm, thậm chí còn dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy với cô thì lửa giận trong lồng ngực bà sớm đã lan tràn lên ánh mắt.

"Các người…" Bà đè ngực lại, lại giận đến mức không thể nói ra nửa câu còn lại.

Vưu Ứng Nhụy đang quỳ vội vàng tới cầm tay Phạm Nhàn.

"Mẹ, mẹ đừng bởi vì con không phải là con gái của mẹ nữa mà mọi chuyện đều đổ hết lên đầu con, con cũng có khổ tâm không nói ra được."

Ngón tay Phạm Nhàn run rẩy chỉ về phía cô ta.

"Trước đó tin tức nói Tiểu Nhiễm cùng Thành Hữu bắt đầu lại một lần nữa đều ngập tràn khắp nơi,, xem ra là cô thật sự tàn nhẫn, các người không hề tính trước nói ra là đã kết hôn, các người khiến Tiểu Nhiễm sau này đi ra ngoài thế nào đây?"

Phó Tụng Đình đứng dậy, vẻ mặt không kiên nhẫn nữa.

"Đừng gọi ta là mẹ!"

Phạm Nhàn tiện tay cầm thiệp cưới trên bàn lên không chút lưu tình nện vào mặt Vưu Ứng Nhụy.

"Biến, cút ra ngoài cho ta!"

Quả nhiên là Vưu Ứng Nhụy mộng tưởng, nước mắt chảy xuống ồ ồ, thậm chí quên cả chớp mắt, dù thế nào thì cô ta cũng không nghĩ tới là sẽ có kết quả như thế, còn tưởng rằng sẽ giống như lúc trước, khóc lóc ầm ĩ là Phạm Nhàn cũng mềm lòng.

Bị chiếc thiệp cưới quẹt qua đuôi mắt thấy hơi đau rát, nhưng bị người rút lại bàn tay còn làm cô khó chịu hơn.

Phạm Nhàn lướt qua trước người Vưu Ứng Nhụy, trên người phảng phất lộ ra một mùi thơm cao quý không giống với vợ chồng Vưu gia.

"Má Trần, tiễn khách."

Má Trần vội vàng tiến lên.

"Tiểu thư, cô trở về đi thôi."

Bước chân Phạm Nhàn đang đi ra bỗng ngừng lại. "Má Trần, tiểu thư của Phó gia chỉ có một, sau này bà cũng sửa đổi cách gọi cho tôi một chút, bây giờ cô ta là thiếu phu nhân của Minh gia, chúng ta phải gọi một tiếng là Minh phu nhân."

Bước chân Phó Nhiễm khó khăn bước đi, xoay người quay trở lại đi từ từ về phía gian phòng. Bàn tay lướt qua vách tường, ngược lại, lời vừa rồi của Vưu Ứng Nhụy lại nhắc nhở cô, từ sau khi ra khỏi Trung Cảnh Hào Đình cô lại ở trong phòng không ra ngoài một bước, ngay cả chuyện tránh thai khẩn cấp cũng đều quên hết.

Phó Nhiễm đi rất chậm, trong đầu đều là suy nghĩ bọn họ sẽ kết hôn, Phạm Nhàn lo lắng tiếng cãi vã lúc nãy sẽ quấy rầy đến cô, vội vàng thấy bóng lưng Phó Nhiễm, bà vội vàng đi tới.

"Tiểu Nhiễm."

Phó Nhiễm đứng lại sau đó xoay người, sắc mặt tái nhợt.

"Mẹ."

"Con, làm sao con ra đây?"

Phạm Nhàn cầm cổ tay cô.

"Có phải đói bụng hay không?"

"Mẹ, con muốn đi ra ngoài một chút."

Hai chân Phó Nhiễm mềm nhũn, định dựa lưng vào vách tường.

Trong lòng Phạm Nhàn thấy không yên tâm, mới vừa rồi chỉ lo đến kích động cũng không nhớ đến là Phó Nhiễm vẫn còn ở trên lầu.

"Mẹ đã để cho nó đi về, mấy ngày này con cũng ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện ở phòng làm việc chúng ta cứ giao cho người khác."

"Mẹ, đừng lo cho con."

Phó Nhiễm không đứng vững, nghiêng người đứng dậy.

"Con muốn ăn chút gì đó."

Mới đầu Phạm Nhàn ngẩn ra, mau chóng phản ứng lại, không ngừng gật đầu liên tục.

"Được được, mẹ sẽ quay lại cầm một phần đi lên."

"Không cần, tự con sẽ xuống lầu."

Suốt hai ngày nay Phạm Nhàn cũng không nghỉ ngơi tốt, trong lòng Phó Nhiễm có khổ sở nhiều hơn cũng không muốn lôi kéo người khác chịu tội cùng mình,

Phạm Nhàn dìu cô đi xuống cầu thang từng bước một, thấy Vưu Ứng Nhụy còn quỳ gối ở trước sô pha chưa đi, má Trần đang ở bên cạnh khuyên.

"Minh phu nhân, ngài nhanh về đi thôi."

Tiếng gọi này, mặc dù là sớm có chuẩn bị, nhưng bất ngờ đâm vào trong tai vẫn làm cho Phó Nhiễm cảm thấy choáng váng không chống đỡ được, nghe được tiếng động Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu lên, bốn mắt đụng vào nhau, cô ta giống như còn muốn mở miệng nói tiếp điều gì đó, Phó Nhiễm lạnh lùng xoay mặt đi.

Phạm Nhàn đưa cô đi tới trước bàn ăn.

"Má Trần, đem cơm tối hâm lại cho Tiểu Nhiễm."

"Dạ, phu nhân."

Phạm Nhàn kéo chiếc ghế ra ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm, ai cũng có thể nghĩ tới đây chính là một cách làm tổn thương chắc chắn là đòn trí mạng nhất.

Má Trần đem thức ăn còn đang nóng bưng lên bàn, Vưu Ứng Nhụy quỳ gối khuất bóng bên trong phòng khách, thấy cha mẹ cũng không có chút để ý tới, lúc này cô mới vịn vào khay trà đứng lên.

Phạm Nhàn lựa ra mấy món ăn nhẹ.

"Vài ngày rồi con cũng không ăn uống cẩn thận, không thể ăn đồ có dầu mỡ ngay được."

Phó Nhiễm giống như nhét trong miệng từng chút một, cảm thấy cổ họng tắc nghẹn, dáng vẻ trông như muốn nhổ ra toàn bộ.

Vưu Ứng Nhụy đi tới bên trong phòng ăn.

"Mẹ, con đi về trước đây."

Phạm Nhàn cũng không đáp lời, cũng lười phải nói sửa lại, nói với Phó Nhiễm.

"Đợi ăn cơm xong thì đi lên lầu tắm, ngủ một giấc ngày mai sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều."

Vưu Ứng Nhụy hoàn toàn như người dư thừa, cô đứng đó một lúc, đành phải tự động rời đi.

Phó Nhiễm ăn cơm xong lên lầu tắm nước nóng, cô im lặng ngồi ở bên trong gian phòng, điện thoại di động bị cô tắt đặt ở trên bàn, bên trong gian phòng cũng không mở đèn, đã khóc chán chê, tâm tình từ từ bình tĩnh, mặc dù trái tim đã như tro tàn nhưng suy nghĩ vẫn còn rất rõ ràng.

Cô mặc áo khoác, cầm ví tiền cùng chìa khóa xe lên đi ra cửa phòng.

Phạm Nhàn thấy cô muốn đi ra ngoài vội vàng ngăn cản.

"Tiểu Nhiễm, trời đã tối rồi, con phải đi đâu?"

"Mẹ, con đi ra ngoài một chút, gần đây thôi."

Phạm Nhàn còn muốn ngăn cản, Phó Tụng Đình ý bảo bà đừng cản.

"Tiểu Nhiễm, đi sớm rồi về ngay."

"Vâng."

Cô chịu đi ra khỏi phòng, tốt hơn so với cả ngày ở nhà buồn bực.

Phó Nhiễm vốn định lái xe, nhưng nghĩ tới gần đó cũng có tiệm thuốc, cũng liền bỏ đi suy nghĩ muốn lái xe.

Đôi tay cô cắm vào trong túi quần, bóng dáng rất nhanh chìm vào bên trong ánh trăng, Phó Nhiễm thuận theo vỉa hè đi về phía trước, đường dài mênh mông, bên tai rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân cô lặp lại.

Vưu Ứng Nhụy ngồi ở bên trong xe, cô lau nước mắt sạch sẽ bắt đầu trang điểm lại, ánh mắt nhìn kính chiếu hậu bên trong đột nhiên thấy bóng lưng Phó Nhiễm đi hướng ngược lại, động tác trong tay cô ngừng lại, tầm mắt nhìn theo Phó Nhiễm.

Thỉnh thoảng, có tiếng gió bắt đầu thổi, hàng cây xanh hai bên truyền đến tiếng vang xào xạc, Phó Nhiễm lơ đãng, trong lòng yên tĩnh giống như một dòng nước chết.

Chẳng qua là thời gian cũng chỉ mới hai ba ngày, nhưng mà thế giới bên ngoài lại như thay đổi, Phó Nhiễm có chút không thích ứng, tay phải khép chặt cổ áo lại.

Đường tới tiệm thuốc nói gần nhưng thực ra cũng không gần, hơn nữa cô đi rất chậm, chừng nửa giờ sau mới đến được tiệm thuốc.

Thuốc tránh thai khẩn cấp 72 giờ, Phó Nhiễm nhanh chóng cầm hộp thuốc đi ra khỏi cửa, hẳn là còn chưa kịp, huống chi cô đã tính qua là vẫn trong thời kỳ an toàn, nhưng mà vẫn mua thuốc, cũng chỉ là chắc chắn điều không may xảy ra.

Phó Nhiễm đi xuống cầu thang, chợt một ký giả tiến tới làm cô bất ngờ không kịp chuẩn bị, cô càng không nghĩ tới là chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như thế mà họ đã có mặt ở đây, cô vội vàng muốn tránh ra, nhưng lúc này ký giả này đang chờ tin tức của cô, sao có thể dễ dàng chịu bỏ qua cho cô.

"Xin hỏi Phó tiểu thư, Tam Thiếu đã kết hôn cô có biết không?"

Nữ ký giả như cười như không đem micro đưa tới miệng Phó Nhiễm, ở trong mắt của bọn họ, rắc muối vào vết thương của người khác không được coi là gì, chỉ cần có thể có được tin tức đầu tiên, làm sao có thể quan tâm người khác có được hay không.

Phó Nhiễm hơi nhếch môi, không trả lời.

"Về chuyện trước đây không lâu Tam Thiếu có lên tiếng thừa nhận bắt đầu lại lần nữa với cô, cô thấy thế nào? Còn nữa, Minh phu nhân lại là người bị tráo đổi thân phận thiên kim Phó gia hơn hai mươi năm trước với cô, cô cho là bên trong có điều gì kỳ lạ hay đơn thuần chỉ là trùng hợp thôi?"

Phó Nhiễm đưa tay đẩy ký giả ngăn ở trước mặt cô ra, đèn flash sáng loáng hướng về phía cô

"Phó tiểu thư, nhìn qua sắc mặt cô thật không tốt. . . . . ."

"Đừng chụp!" Phó Nhiễm theo bản năng lấy tay ngăn cản, tay nắm chặt hộp thuốc che ánh sáng ở đèn flash.

Nữ ký giả này liền nhận ra.

"Phó tiểu thư, trước đó cô cùng Tam Thiếu đã phát sinh quan hệ sao? Cô mua thuốc tránh thai khẩn cấp, là sợ mang thai sao?"

Phó Nhiễm thu tay lại sau đó vội vàng muốn rời đi, ký giả ý bảo người quay camera đuổi theo, cô ta là người đầu tiên nhận được tin tức chạy tới đây, cũng không thể lãng phí cơ hội độc nhất vô nhị này được.

"Phó tiểu thư, đối với địa vị người thứ ba của cô, cô sẽ cư xử như thế nào?"

Phó Nhiễm đi tới đầu đường, nhưng không lái xe, đi bộ nên vẫn bị ký giả kia đuổi theo, mặc dù biết nói nhiều hơn nữa cũng đều vô ích, Phó Nhiễm vẫn giải thích.

"Tôi không phải là người thứ ba."

"Nhưng Tam Thiếu đã kết hôn rồi, theo luật pháp công nhận, cô chính là người thứ ba!"

Phó Nhiễm đưa tay ngăn trở mặt, khóe mắt xuyên qua khe hở tràn đầy đau thương.

"Giữa tôi và anh ta đã kết thúc."

Một tiếng phanh xe truyền đến, cùng với tiếng cửa xe bị đóng sầm, Minh Tranh đưa một tay ngăn nữ ký giả vẫn còn muốn hỏi, một cánh tay bảo vệ Phó Nhiễm.

"Đi."

Cô giống như không nhìn thấy rõ người đến là ai, bước chân đi theo hắn nhanh chóng đi tới ven đường, ký giả cùng camera vẫn đuổi theo

"Minh thiếu, ngài che chở Phó tiểu thư như vậy, chẳng lẽ giữa hai người còn có thể sao?"

Minh Tranh mở ghế lái phụ ra nhét Phó Nhiễm vào trong.

Hắn vòng qua đầu xe, nữ ký giả hỏi liến thoắng không ngừng.

"Hay là bởi vì địa vị khó xử của cô ấy giống như mẹ của ngài?"

Bàn tay Minh Tranh đang cầm tay lái đột nhiên dừng lại, gương mặt tuấn tú hơi nghiêng sang, ánh mắt lạnh lẽo âm u làm ký giả kia nhìn thấy không khỏi lui lại một bước, hắn hất micro trong tay cô ta, mở cửa xe ngồi vào sau đó phát động động cơ.

Phó Nhiễm đem hộp thuốc nhét vào trong túi quần, đợi sau khi xe chạy ra khỏi đó được một đoạn đường, cô ngậm ngùi thở dài.

"Ca ca, ngày mai không biết các tờ báo lại muốn viết anh như thế nào."

Hai tay Minh Tranh nắm tay lái, thần sắc vẫn lạnh lùng theo thói quen.

"Anh trông nom nhiều như vậy làm gì chứ? Cho tới bây giờ cũng không có hy vọng xa vời là bọn họ nói nửa câu tốt đẹp về anh."

Phó Nhiễm ngả người ra hướng thành ghế sau đó không nói thêm gì nữa.

Minh Tranh cố ý lái xe thật chậm.

"Tiểu Nhiễm, anh có xem qua tin tức."

Mặc dù hai ngày nay Phó Nhiễm tự nhốt mình ở bên trong gian phòng không tiếp xúc với bên ngoài, nhưng cô có thể ngờ tới, tất nhiên mọi tin tức bên ngoài lúc này đều là chuyện Minh Thành Hữu đã kết hôn, cô không đáp lại câu nói của Minh Tranh, ánh mắt xuyên qua cửa sổ xe nhìn về nơi xa xăm.

Minh Tranh thấy thế, cũng không hỏi nữa.

Xe đi tới cửa Phó gia rất nhanh, ánh mắt Phó Nhiễm bình tĩnh nhìn một chỗ cũng không xuống xe ngay.

"Ca ca, làm sao anh lại xuất hiện ở đây?"

"Vừa lúc anh muốn tới nhà em, nhìn bóng dáng có chút giống, xuống xe nhìn thấy quả nhiên là em thật."

Phó Nhiễm cởi dây an toàn ra.

"Với lại không có chuyện gì, cũng đừng ai lo lắng cho tôi."

Minh Tranh thấy cô mở cửa xe.

"Tiểu Nhiễm?"

Một chân cô đã bước ra ngoài.

"Bây giờ đối với tôi mà nói, nói cái gì tôi cũng không muốn nghe, ca ca, tôi cũng cần có thời gian để tự mình suy nghĩ thông suốt, tôi cũng không cần an ủi, tôi bảo đảm sẽ không nghĩ không ra, tất cả mọi người hãy cho tôi một chút thời gian có được không?"

Lời Phó Nhiễm nói đã đến nước này, lời nói của Minh Tranh đến cổ họng cũng nuốt trở về, hắn khẽ nhếch môi, nét mặt giống như buông lỏng một chút.

"Lời như vậy, dĩ nhiên tốt rồi."

Phó Nhiễm đóng cửa xe.

"Mau trở về đi thôi, trên đường cẩn thận."

Nhìn xe của Minh Tranh chậm rãi đi khỏi, Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt, rốt cuộc là cô đã mắc nợ hắn, cũng không thể thản nhiên được như trước nữa.

Phó Nhiễm đi vào phòng khách, thay xong dép đi vào, Phạm Nhàn cùng Phó Tụng Đình đều không ở đây, cô nhẹ nhàng đi về phía cầu thang, ánh mắt nhìn thấy một màu đỏ chói mắt, bước chân cô dừng lại ở trước thùng rác, thấy chiếc thiệp cưới Vưu Ứng Nhụy cố ý đưa tới nằm ở bên trong.

Phó Nhiễm chăm chú nhìn một hồi lâu, như không nghe sự sai, khiến khom lưng nhặt nó lên.

Cảm giác giấy rất cứng, siết trong lòng bàn tay thấy đau.

Cô men theo cầu thang đi lên trên lầu, mở cửa phòng thấy Phạm Nhàn đang trải ga giường cho cô, Phó Nhiễm tiện tay nhét chiếc thiệp vào một góc khuất, Phạm Nhàn nghe thấy tiếng bước chân nghiêng đầu qua.

"Tiểu Nhiễm về rồi."

Cô đi tới.

"Mẹ, để con tự làm."

"Xong ngay đây."

Phạm Nhàn thu dọn xong biết Phó Nhiễm cần yên tĩnh nên cũng không ở lại lâu, đợi sau khi Phạm Nhàn ra khỏi cửa phòng, cô lấy chén nước, lấy hộp thuốc từ trong túi quần ra.

Xé vỏ túi ra, đem viên thuốc màu trắng nhét vào trong miệng, đầu tiên không có cảm giác đắng, cô cắn nát viên thuốc, chưa chạm tới một hớp nước, vị giác xuất hiện cảm giác bài xích mãnh liệt, đầu lưỡi đắng chát buồn nôn, Phó Nhiễm nuốt vào cổ, thiếu chút nữa nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt.

Điện thoại di động nằm yên lặng ở trên bàn sách, sẽ không còn ai đúng giờ sẽ gọi điện thoại để báo cáo cho cô nữa, Minh Thành Hữu đã mất tích, mất tích ở trong thế giới của cô cũng không tìm về được nữa.

Phó Nhiễm khom lưng nằm ở mép bàn, thân thể gần như cuộn lại, muốn tự bảo vệ mình.

Có thể vết thương trong lòng cô sẽ từ từ khép lại, nhưng áp lực dư luận quá lớn đương nhiên là không muốn cho cô cơ hội này.

Hôm sau, Vưu Ứng Nhụy khéo léo ngồiLý Vận Linh, hai người đang chọn áo cưới, Vưu Ứng Nhụy chỉ vào một cái trong album ảnh.

"Mẹ, người xem cái này như thế nào?"

Lý Vận Linh gật đầu.

"Kiểu dáng không tệ, nhưng quá mức rườm rà, con cảm thấy thế nào?"

Vưu Ứng Nhụy cười lên tiếng.

"Mẹ nói rất đúng."

Minh Thành Hữu vắt chân ngồi ở trên ghế sa lon, cùng không khí náo nhiệt vui mừng phía đối diện hoàn toàn không hợp nhau, hắn như suy nghĩ điều gì đó, TV bên trong phòng khách đang phát tin tức, cũng không có ai chú ý tới.

"Ứng Nhụy, chờ thêm mấy ngày nữa, hẹn cha mẹ con tới gặp mặt, nói Thành Hữu đặt một bàn ở Thanh Phong Nhã Uyển."

"Vâng."

Vưu Ứng Nhụy vui vẻ.

Lý Vận Tinh cầm tập ảnh đồ trang sức, bà tiện tay lật mấy tờ, ánh mắt liếc về hướng Vưu Ứng Nhụy, giọng nói không nhanh không chậm.

"Nhụy Nhụy, thật cũng không là ta nhất định có thiên kiến bè phái, tới lúc hôn lễ của con cùng Thành Hữu, khách mời đều có thể toàn là nhân vật có mặt mũi, ngộ nhỡ người thân của con gây chuyện không tốt mà nói, có thể sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Minh gia chúng ta."

Ánh mắt Vưu Ứng Nhụy nhìn hướng Minh Thành Hữu, hi vọng cho hắn có thể nói giúp cô vài lời, nhưng Minh Thành Hữu lại như không quan tam tới chuyện của hai người đang nói tới, ngay cả mí mắt cũng không chớp.

"Mẹ, mẹ nói chuyện này con mới nghĩ tới."

Mặc dù Vưu Ứng Nhụy rất uất ức, nhưng mặt mũi của không thể không quan tâm.

"Con cũng đã bàn qua cùng cha mẹ con, đến lúc đó trừ những quan hệ tương đối gần gũi ra, không mời ai khác, sau này các mối quan hệ của chúng ta cũng giống như nhau."

Lý Vận Linh đồng ý gật đầu.

"Con có thể hiểu chuyện như vậy thật tốt."

Vưu Ứng Nhụy ngồi gần Lý Vận Linh.

"Mẹ, người xem đồ trang sức này đi, mẹ mà dùng thì rất đẹp mắt."

Dù sao chuyện cô bé lọ lem gả cho hoàng tử chỉ có trong truyện cổ tích, huống chi là ở ngoài đời, Vưu Ứng Nhụy chính là chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, bây giờ mọi việc đã sẵn sàng, cô lo lắng nhất vẫn là Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân.

Giọng nói Lý Vận Linh hơi kinh ngạc truyền vào trong tai Vưu Ứng Nhụy.

"Phó Nhiễm?"

Tầm mắt của Minh Thành Hữu vốn là đang ngó ra ngoài cửa sổ theo Lý Vận Linh chú ý tới màn hình TV, là tin tức tối hôm qua Phó Nhiễm bị chặn ở cửa hiệu thuốc, tóc cô không buộc lên, rũ xuống hai bên làm gương mặt nhỏ nhắn trông càng thêm gầy, sắc mặt thật không tốt, mặc quần áo cũng tùy ý, giống như là ra cửa mua đồ gì đó.

Ngôn từ của ký giả sắc bén, giống như muốn bức cô vào chỗ chết, Phó Nhiễm không nói nửa câu, hình ảnh xô đẩy hiện ra trên màn hình, cô cũng là bị ép tới phát cáu, lời nói dồn dập mà nghe chói tai.

"Tôi không phải là người thứ ba!"

Ký giả rất nhanh đem đề tài kéo đến hộp thuốc trong tay cô, ánh mắt Lý Vận Linh tràn ngập thâm ý nhìn Minh Thành Hữu, ngại vì có Vưu Ứng Nhụy đang ở đây, sắc mặt bà hơi lúng túng, vỗ vỗ mu bàn tay Vưu Ứng Nhụy.

"Thành Hữu, này con phải phải kiềm chế tâm tính, không đối xử tốt với Nhụy Nhụy thì ta sẽ là người đầu tiên hỏi tội con."

Minh Thành Hữu nào có ý muốn nghe lời nói của bà, ngay cả đáp lại cũng lười phải nói một câu, hắn đang nghe nữ ký giả liên tiếp đặt ra đề tài làm khó Phó Nhiễm, Lý Vận Linh nhìn dáng vẻ mất hồn của Minh Thành Hữu, hừ lạnh.

"May mà cô ta tự biết mình, nếu sinh ra một nghiệt chủng thật thì còn không biết là của ai."

Minh Thành Hữu xoay mặt, ánh mắt nhìn bà cực kỳ lạnh lùng.

Trong màn hình đột nhiên có bóng dáng của Minh Tranh, khóe mắt Lý Vận Linh toát lên vẻ khinh bỉ.

"Cái thứ nghiệt chủng này, đúng là nơi nào cũng có hắn."

Bà đối với mẹ con Triệu Lan tràn đầy căm hận, không bởi vì Minh Vân Phong đã qua đời mà giảm bớt, ngược lại càng giống như gai độc cắm vào trong da thịt bà theo thời gian mà thối nát, không thể đụng tới.

Minh Tranh đập micro của ký giả, giọng điệu Lý Vận Linh mang vẻ châm chọc.

"Rốt cuộc là đứa con do Triệu Lan dạy dỗ, nhìn dáng vẻ này trái lại lại rất hợp với Phó Nhiễm."

Vưu Ứng Nhụy thỉnh thoảng lại liếc nhìn sắc mặt của Minh Thành Hữu, cô mím chặt môi không lên tiếng, về chuyện của Phó Nhiễm, cô sẽ không nói một câu trước mặt Minh Thành Hữu.

Trong màn hình Minh Tranh dẫn theo Phó Nhiễm nghênh ngang rời đi, Lý Vận Linh không nóng không lạnh nói.

"Lúc này loại nghiệt chủng này còn tới, chỉ có điều là cũng tốt, chuyện con cùng Phó Nhiễm náo loạn như vậy, khó tránh khỏi bên ngoài sẽ nói là con trả thù cô ta rời đi năm đó, như vậy càng kéo càng loạn, cũng không phân biệt được ai đúng ai sai."

Từ đầu đến cuối Minh Thành Hữu không có mở miệng nói câu màn hình TV đưa tin khác, ánh mắt hắn vẫn còn nhìn chằm chằm, ánh mắt rời rạc, không biết là bị cái gì hấp dẫn, thật lâu sau vẫn không bình thường.

Lý Vận Linh lại vừa lật xem tập ảnh vừa nói chuyện cùng Vưu Ứng Nhụy, mặc dù con trai của mình sống phóng túng nhưng nhiều lắm là bà chỉ trách mắng vài ba câu, Vưu Ứng Nhụy nhìn ra, Lý Vận Linh đối với Minh Thành Hữu là thật sự cưng chiều, tùy ý nói an ủi cô mấy câu nhưng mà cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, bất kể Vưu Ứng Nhụy có chịu hay không chịu, vẫn phải hiểu ý này của Lý Vận Linh.

Khoảng chừng gần mười phút sau Minh Thành Hữu bỗng đứng lên, Lý Vận Linh cảm giác có một bóng đen bao trùm lên tập ảnh, bà nâng cằm nhìn về Minh Thành Hữu.

"Thành Hữu, thiệp mừng cũng phát ra ngoài rồi, hôm nào đi chụp ảnh cưới đi."

Hắn cầm chìa khóa trong tay, ánh mắt lại có chút làm người ta không khỏi lạnh run.

"Con luôn luôn không thích những thứ đó."

Lý Vận Linh thấy bất ngờ.

"Con nói cái gì?"

Vưu Ứng Nhụy cũng không thể tin nổi trợn tròn hai mắt.

"Bất kể có thích hay không, nào có ai kết hôn mà không chụp hình cưới chứ?"

Lý Vận Linh nặng nề ném tập ảnh lên trên bàn.

"Phiền toái."

Minh Thành Hữu đã bước ra.

"Tùy tiện tìm hai tấm ảnh ghép lại đi."

Trước lúc đó Vưu Ứng Nhụy vẫn còn ở lật tập ảnh áo cưới xem, ngón tay sơn móng làm giấy dầu nhăn lại, sắc mặt Lý Vận Linh không vui trách móc

"Nói cái gì vậy? Đến lúc đó bạn bè thân thích tới đây ngay cả ảnh cưới cũng không có, cái người này còn có cưới nữa hay không đây ?"

Minh Thành Hữu đang bước qua ghế sa lon bỗng dừng lại, gương mặt hơi nghiêng qua nhìn hướng Lý Vận Linh, hắn không nói gì, khóe miệng mân thành một đường cong lạnh nhạt, ánh mắt như chứa chút tàn độc, Lý Vận Linh không bắt bẻ, muốn mở miệng lần nữa, Vưu Ứng Nhụy vội vàng khoác cánh tay bà.

"Mẹ, nghe Thành Hữu đi, con không có ý kiến."

Lý Vận Linh vỗ vỗ mu bàn tay Vưu Ứng Nhụy.

"Như vậy sao được?"

Bà quay đầu lại muốn nói chuyện tiếp, Minh Thành Hữu đã lướt qua phòng khách đi ra ngoài, sắc mặt Lý Vận Linh thay đổi.

"Con xem một chút, ta sinh con trai lại là làm ta giận như thế đấy, từ nhỏ cũng không để cho ta phải lo lắng như vậy."

"Mẹ, tính khí của Thành Hữu cứ như vậy, ngài chớ chấp nhặt cùng anh ấy."

Minh Thành Hữu đóng xe rời khỏi Minh gia, tay cầm tay lái nhưng lại không biết nên đi đâu, nửa tháng sau hôn lễ của hắn và Vưu Ứng Nhụy sẽ diến ra, thời gian cũng không coi là vội vàng, Minh Thành Hữu tiện tay mở ra âm nhạc, bài hát bên trong vẫn là bài lúc trước Phó Nhiễm đã chọn, bài Đoán không ra của Đinh Đang là bài cô thích, có lúc sẽ nghe đi nghe lại bài hát đó, nói là lời ca rất hay, nghe thế nào cũng không đủ.

Ánh mắt của hắn xuyên qua kính chắn gió nhìn về phía trước, con đường phía trước dài đằng đẵng, thế nhưng hắn lại bị lạc ở đầu đường, cũng không biết con đường tự tay mình đã chọn, đối với hắn và Phó Nhiễm mà nói, là tốt hay là xấu? Minh Thành Hữu chỉ biết là, hắn đang tiến thoái lưỡng nan, bất luận là đi lên phía trước hay là lùi về phía sau, với hắn mà nói, đều như nhau.

Hắn đưa tay tắt âm thanh, cảm giác từ trước nay người chưa thấy thật muốn cứ nhắm mắt ngủ như vậy, vĩnh viễn ngủ mất.

Phó Nhiễm trốn tránh ở nhà nửa tháng, kể từ sau khi tin tức đi tiệm thuốc vỡ lở ra, cô không bước ra khỏi cửa một bước.

Phó Tụng Đình tức giận đập hết hộp điều khiển ti vi, Phạm Nhàn ngược lại lại thông suốt hơn ông, chỉ cần Phó Nhiễm có thể gắng gượng qua đi, còn trông nom danh tiếng làm cái gì?

Con gái của bà bị tổn thương nghiêm trọng như thế, bà cũng đau lòng hơn ai khác, nhưng dầu gì Phó Nhiễm cũng rất kiên cường, mỗi bữa ăn cũng sẽ ngoan ngoãn xuống ăn cơm.

Tống Chức cùng Tần Mộ Mộ cũng đã tới nhà thăm, Phạm Nhàn nhã nhặn từ chối, họ cũng không khăng khăng nhất định phải thấy mặt Phó Nhiễm nữa, khi biết cô không có việc gì, cũng liền rời đi.

Đầu tháng bảy trời đã bắt đầu nóng, Phó Nhiễm mặc chiếc váy dài màu lam đi tới bên trong vườn, cánh cửa sắt nặng nề ngăn cách với bên ngoài, Phó Nhiễm không kìm lòng được đi tới cửa.

Trông cô rất gầy, vốn là cao, lúc này càng giống như một trận gió có thể cuốn cô đi mất.

Phó Nhiễm nhìn cánh cửa chằm chằm, thỉnh thoảng có chiếc xe đi qua, giống như thấy cô cùng Minh Thành Hữu không lâu trước đây, mặc dù hai người đều có xe, hắn vẫn có thói quen đưa Phó Nhiễm đến cửa nhà.

Đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một chiếc Bugatti Veyron màu đen, tư tưởng Phó Nhiễm có chút hỗn độn, thì ra là thực tế cùng mơ mộng cũng có lúc giống nhau như thế, cho đến khi chiếc xe thể thao dừng ở cửa chính, có người đẩy cửa xe ra đi xuống, Phó Nhiễm mới đột nhiên ý thức được điều này cũng không phải trong mơ.

Cô xoay người, sải bước muốn rời đi.

"Phó Nhiễm." Minh Thành Hữu lên tiếng gọi cô.

Tiếng gọi này, lại xa lạ làm cho người ta

Phó Nhiễm từ từ xoay người lại, cách xa nhau cũng chỉ hai ba thước, điều ngăn cản duy nhất cũng chỉ là cánh cổng.

Giống như là nhà tù, ngăn cách hai người vốn không liên quan đến nhau, Phó Nhiễm khẽ cười lạnh một tiếng, đúng vậy, không liên quan đến nhau.

Minh Thành Hữu đi tới trước cửa chính, ánh mắt nhìn Phó Nhiễm trong tình trạng khác biệt so với trong tưởng tượng của hắn, chiếc váy dài càng làm thân hình cô trông gầy thêm, ánh mắt của hắn trở về trên mặt Phó Nhiễm, cô cũng không lảng tránh, ánh mắt cùng hắn chạm nhau, phải cố hết sức chịu đựng, nhưng vẫn không ngăn được nét bi thương tràn đầy ra ngoài.

Minh Thành Hữu cụp tầm mắt xuống, cố ý lảng tránh ánh mắt Phó Nhiễm, khóe miệng nâng lên thoáng cười, bất chợt giọng nói xoay chuyển, rơi vào trong tai Phó Nhiễm lại cực kỳ chói tai.

"Không phải là cô sẽ cho rằng lần này tôi tới đây là lại muốn tìm cô hợp lại nữa chứ? Cô yên tâm, sẽ không còn có chuyện như vậy xảy ra, cả cô và tôi cũng có thể giải thoát cho nhau."

Một tay hắn cầm khung cửa.

"Phó Nhiễm, có chuyện tôi phải nói rõ ràng với cô."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện