“Thật sự quyết định đi à?”
“Ừ.” Khương Thành gật đầu.
“Bao giờ xuất phát?”
“Nếu không có gì bất ngờ, chắc là cuối tháng này ạ.” Cậu nói với Thường Trạch.
Ý định đi xa của Khương Thành không phải một quyết định bốc đồng. Từ trước khi chuẩn bị chuyển hướng sang hoạt động ngoài trời cậu đã từng bàn bạc với Thường Trạch. Ý tưởng vốn là một kế hoạch dài hạn, nhưng do việc rời khỏi giới streamer đã thúc đẩy tiến trình này lên lịch.
Đã trả hết nợ, đồng thời hoàn toàn rời khỏi giới streamer, giờ đây rốt cuộc cậu cũng có thể buông bỏ lo lắng, mang theo trái tim nhẹ nhõm lên đường, đi ra thế giới ngoài kia khám phá.
Từ vạch định lộ trình cho đến sắm sửa đồ dùng sinh hoạt mất khoảng một tuần chuẩn bị.
Hành lý không nhiều, chỉ một chiếc ba lô lớn đơn giản là đủ.
Ngày khởi hành đúng vào sinh nhật Khương Thành. Cậu cố ý chọn ngày này, mong muốn dành cho năm 24 tuổi sắp tới của mình một ý nghĩa đặc biệt.
Trong nước không có kỳ nghỉ Giáng Sinh, đêm Giáng Sinh Thường Trạch đáng lẽ phải đi làm. Nhưng để tiễn Khương Thành, hắn cố ý xin nghỉ nửa ngày, tự mình lái xe đưa cậu ra sân bay. Dù gì sau hôm nay, có lẽ phải vài tháng nữa hai người mới gặp lại.
“Tầm khi nào thì em về?” Thường Trạch theo cậu làm thủ tục lên máy bay, vẫn không nhịn được hỏi lại lần nữa.
“Chưa biết trước được.” Cậu chỉ mua vé một chiều, tuy đã có kế hoạch sơ bộ, nhưng hành trình cụ thể sau đó sẽ tùy thuộc vào tình hình.
“Ừ, ở ngoài một mình phải cẩn thận đấy.”
Trên đường đến đây, Khương Thành đã nghe hắn dặn dò không ít lần, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu đáp: “Em biết.”
“Có chuyện gì nhớ gọi cho anh ngay nhé.”
“Vâng.”
Đi thêm năm, sáu mét nữa là đến cửa kiểm tra an ninh, Thường Trạch chỉ có thể tiễn cậu đến đây.
“Vậy… em vào trước nhé.”
“Khoan đã.” Thường Trạch bỗng kéo cậu lại.
Ngay sau đó, Khương Thành thấy hắn lấy từ túi áo khoác ra một chiếc hộp đen nhỏ hình vuông.
“Chúc mừng sinh nhật.” Thường Trạch dúi món quà vào tay cậu: “Mở ra xem có thích không.”
Là một chiếc nhẫn bạch kim, giữa nhẫn khắc hai chữ cái “J” “C”, chính là viết tắt tên của Khương Thành.
Thường Trạch lấy nhẫn ra khỏi hộp, đeo vào ngón áp út bên trái của Khương Thành, vừa khít.
Chỉ đến lúc này Khương Thành mới nhận ra Thường Trạch cũng đeo chiếc nhẫn cùng kiểu trên tay trái mình. Đó là biểu tượng mới cho mối quan hệ của họ.
Không ít người qua đường dùng ánh mắt hoặc tò mò, hoặc kỳ lạ nhìn họ. Ai cũng nghĩ đây là một màn cầu hôn, có vài cô gái gan dạ còn mỉm cười nói “Chúc mừng nhé~”
Nhận lời chúc phúc thiện chí từ người đi đường, Khương Thành và Thường Trạch trao nhau cái ôm tạm biệt.
“Không hôn cái à?” Thường Trạch hỏi bên tai cậu.
“Anh muốn em không đi được chứ gì?”
“Anh cũng muốn thế.” Hắn cười, trong tiếng cười dường như có chút không nỡ.
Lòng Khương Thành chợt mềm nhũn, ngay giữa đám đông, cậu nâng mặt người đối diện, áp mạnh môi xuống, sau đó xoay người chạy về phía cửa kiểm tra an ninh.
Người đứng phía sau cười toe toét, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng người yêu mình, nhìn cậu đi qua cửa kiểm tra, dần dần khuất bóng, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
*
Kể từ hôm đó, mỗi khi đi đến một nơi Khương Thành đều gửi hình ảnh và định vị lên trang cá nhân, lần nào cũng tag Thường Trạch nhắc hắn xem.
Có người hỏi cậu, tại sao góc ảnh nào cũng có một chú gà con mặc đồ khủng long. Khương Thành bảo đó là linh vật của mình, tên là Gà Ngầu, từ đó chẳng ai hỏi thêm về con gà ấy nữa.
Cậu dùng đủ loại phương tiện giao thông, từ nơi này đi đến nơi khác, có lúc đi bộ, vừa đi vừa nghỉ, thưởng thức phong cảnh ven đường.
Từ làng dân tộc Miêu ở Tây Giang, Quý Châu, đến khu bảo tồn đất ngập mặn Giang Tô, từ thác Hồ Khẩu, Thiểm Tây, đến suối Nguyệt Nha, Cam Túc… cậu cố gắng để lại dấu chân mình ở nhiều nơi nhất có thể.
Chuyến đi không hoàn toàn vui vẻ, trên đường cũng có đủ loại trắc trở. Khương Thành từng bị lừa, từng cãi nhau với người khác, cũng từng được người tốt giúp đỡ.
Vui cũng nhiều nhưng cũng cô đơn. Những lúc tâm trạng sa sút, chính sự đan xen vui buồn ấy đã khiến chuyến đi trở nên hoàn hảo, chân thực.
Tháng thứ ba trong chuyến lữ hành một mình, Khương Thành nhặt được một chú cún bị bệnh nên bị vứt bỏ bên lề đường. Không nỡ để sinh mạng nhỏ bé ấy tự sinh tự diệt, cậu đưa nó đến bệnh viện thú y, vì thế chậm trễ hơn nửa tháng.
Trong thời gian chó con chữa bệnh, mỗi ngày cậu đều đến bệnh viện chơi với nó. Đến khi chó con khỏe lại, Khương Thành đã có tình cảm với nó, không nỡ rời xa, do đó đành mang nó theo cùng. Hành trình một mình nay đã có thêm người bạn.
Chú chó tên Lộ Lộ, như tên của nó, ý là nhặt được bên đường. Nhìn từ bên ngoài nó chỉ là một con chó lai bình thường, có thể là lai giữa golden và chó cỏ, hoặc có thể là loài khác, không ai nói chắc được.
Thường Trạch thích gọi nó là tiu đây, bởi vì nó chiếm mất chỗ của mình, ngày ngày đều ăn ngủ quấn lấy Khương Thành, cái danh ấy không ai xứng đáng hơn nó.
Lúc đêm khuya thanh vắng, Khương Thành thường nhắn tin hoặc gọi điện nói chuyện với Thường Trạch, kể cho hắn nghe những chuyện thú vị trên hành trình.
Thường Trạch cũng sẽ kể cho cậu nghe những khách hàng kỳ lạ mình gặp cùng chuyện trong nhà.
Một người một chó tiếp tục hành trình.
Những nơi cậu đi qua ngày càng nhiều, ngắn nhìn non núi sông nước, ngắm nhìn sông suối biển cả, ngắm nhìn đồng cỏ đất ướt, ngắm nhìn sa mạc đầy bụi hoang tàn.
Cậu cố tìm kiếm ý nghĩa của chuyến lữ hành, cố gắng làm những điều trong khả năng của bản thân, thăm các em nhỏ bị bỏ lại ở vùng xa, tham gia các hoạt động tuyên truyền và quyên góp bảo vệ môi trường, làm tình nguyện viên cho các trung tâm bảo vệ động vật hoang dã…
Cậu lưu lại hành trình của mình bằng video, đăng lên nền tảng mạng xã hội, không chỉ để làm kỷ niệm cho riêng mình mà còn để hoàn thành lời hứa với những người đã theo dõi cậu trên nền tảng livestream cũ – dùng toàn bộ số donate để làm từ thiện.
Có người nhờ những video ấy mà bắt đầu chú ý đến cậu, cũng có người từ nền tảng cũ chạy qua theo dõi cậu.
Có người rời đi, có người ở lại.
Bất kể thế nào, đây cũng là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Sau khi rời Ngân Hồ TV, cậu không còn gọi là “Momo-chan” nữa, bây giờ cậu tên là “Gừng-kun”. Cái tên “Gừng” là biệt danh mà trước kia Thường Trạch đặt cho cậu, ban đầu nghe không thích lắm, nhưng sau khi có người mình yêu, cái tên “Gừng” bỗng trở nên đáng yêu một cách khó tả.
Trên trang cá nhân, dòng giới thiệu của cậu luôn được ghim ở đầu: Thế gian bao la, đời người ngắn ngủi, không màng quá khứ, không sợ tương lai.
Thời gian đi xa dài hơn nhiều so với tưởng tượng. Cậu trở về Hương Sơn sau tám tháng.
Trên đường về thành phố, Khương Thành nhận được tin nhắn từ Thường Trạch.
【Gà】: Mấy giờ em về tới nhà?
【Khương Thành】: Vẫn chưa chắc lắm.
【Gà】: Mỗi lần gặp anh là thằng nhóc Hạo Hạo lại hỏi em đi đâu, còn hỏi xem có phải anh bị em đá không.
【Khương Thành】: [Cười trộm]
【Gà】: Mau mau về đi, anh nhớ em lắm.
【Gà】: Thằng em anh cũng bảo nhớ em.
【Khương Thành】: Rốt cuộc là anh nhớ em hay thằng em anh nhớ em?
【Gà】: Hai đứa bọn anh đều nhớ em lắm.
【Gà】: Không muốn yêu xa qua mạng nữa đâu, phải “súng thật đạn thật” mới có lợi cho cả thể chất lẫn tinh thần
【Gà】: Hay là em về nhà nghỉ ngơi một chút rồi mình cùng qua thăm ông?
【Khương Thành】: Em biết anh định làm gì đấy nhé, đừng có mơ!
【Gà】: Thèm khát cơ thể vợ mình thì có gì sai??? 【Khương Thành】: Không nói với anh nữa, em đến nhà ông rồi
Khương Thành cất điện thoại, mang theo hành lý cùng chú chó bước xuống xe.
Phía trước là biệt thự nhà họ Thường mà cậu không ghé thăm hơn tám tháng, bên đường còn đậu một chiếc Lamborghini màu đen quen thuộc.
Chủ nhân của chiếc xe đóng cửa xe, thong thả bước từng bước về phía Khương Thành.
Gặp lại nhau, Thường Trạch cảm thấy Khương Thành hoàn toàn khác trước.
Giờ đây khuôn mặt cậu tràn đầy sự kiên cường cởi mở. Bởi vì ở ngoài lâu ngày, làn da trắng ngần của cậu giờ đã chuyển sang màu nâu khỏe khoắn, trông cậu vừa cường tráng vừa mạnh mẽ hơn xưa.
Còn bên cạnh cậu có thêm một đứa tiu đây, và giờ phút này đứa tiu đây ấy đang tò mò thò đầu ngừi ngửi ống quần Thường Trạch, sau đó vẫy đuôi lấy lòng “chồng cả”.
Như thể có một sự ăn ý ngầm, hai người đồng thời đưa tay ra, nắm lấy tay nhau rồi cùng bước vào trong nhà.
“Đói muốn chết rồi, tối nay ăn gì thế?”
“Rất phong phú, ông nghe nói hôm nay em về nên đã đặc biệt dặn đầu bếp chuẩn bị một bữa tiệc tẩy trần.” Thường Trạch đọc từng món trong thực đơn: “Tối nay có sashimi tôm hùm, gà tơ quay, cá mú hấp, gan heo xào tương đậu, đầu cá ớt bằm, canh hải sâm nấu sò điệp…”
Nghe đến gan heo đầu cá, người bên cạnh ngay lập tức nhíu mày theo phản xạ: “Ông mà gắp cho em mấy món đó thì…”
“Để anh ăn giùm em.”
Cậu vừa nhếch miệng tính cười thì Thường Trạch đã tiếp lời: “Một lát gan đổi một lần nhảy sexy, một đầu cá đổi một lần mặc đồ y tá, còn các món khác từ từ bàn sau.”
“… Anh cứ cướp tiền của em thì hơn.”
“Cướp tiền của em cũng là cướp tiền của anh còn gì, lỗ vốn lắm.”
…
…
Hai người vừa chí choé vừa nắm chặt tay nhau không rời, cùng bước lên bậc thềm. Cửa lớn vừa mở đã nghe thấy chất giọng vui vẻ của Thường Vũ Hồng vang lên: “Ồ, mấy đứa về rồi đấy hả!”
“Ừ.” Khương Thành gật đầu.
“Bao giờ xuất phát?”
“Nếu không có gì bất ngờ, chắc là cuối tháng này ạ.” Cậu nói với Thường Trạch.
Ý định đi xa của Khương Thành không phải một quyết định bốc đồng. Từ trước khi chuẩn bị chuyển hướng sang hoạt động ngoài trời cậu đã từng bàn bạc với Thường Trạch. Ý tưởng vốn là một kế hoạch dài hạn, nhưng do việc rời khỏi giới streamer đã thúc đẩy tiến trình này lên lịch.
Đã trả hết nợ, đồng thời hoàn toàn rời khỏi giới streamer, giờ đây rốt cuộc cậu cũng có thể buông bỏ lo lắng, mang theo trái tim nhẹ nhõm lên đường, đi ra thế giới ngoài kia khám phá.
Từ vạch định lộ trình cho đến sắm sửa đồ dùng sinh hoạt mất khoảng một tuần chuẩn bị.
Hành lý không nhiều, chỉ một chiếc ba lô lớn đơn giản là đủ.
Ngày khởi hành đúng vào sinh nhật Khương Thành. Cậu cố ý chọn ngày này, mong muốn dành cho năm 24 tuổi sắp tới của mình một ý nghĩa đặc biệt.
Trong nước không có kỳ nghỉ Giáng Sinh, đêm Giáng Sinh Thường Trạch đáng lẽ phải đi làm. Nhưng để tiễn Khương Thành, hắn cố ý xin nghỉ nửa ngày, tự mình lái xe đưa cậu ra sân bay. Dù gì sau hôm nay, có lẽ phải vài tháng nữa hai người mới gặp lại.
“Tầm khi nào thì em về?” Thường Trạch theo cậu làm thủ tục lên máy bay, vẫn không nhịn được hỏi lại lần nữa.
“Chưa biết trước được.” Cậu chỉ mua vé một chiều, tuy đã có kế hoạch sơ bộ, nhưng hành trình cụ thể sau đó sẽ tùy thuộc vào tình hình.
“Ừ, ở ngoài một mình phải cẩn thận đấy.”
Trên đường đến đây, Khương Thành đã nghe hắn dặn dò không ít lần, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu đáp: “Em biết.”
“Có chuyện gì nhớ gọi cho anh ngay nhé.”
“Vâng.”
Đi thêm năm, sáu mét nữa là đến cửa kiểm tra an ninh, Thường Trạch chỉ có thể tiễn cậu đến đây.
“Vậy… em vào trước nhé.”
“Khoan đã.” Thường Trạch bỗng kéo cậu lại.
Ngay sau đó, Khương Thành thấy hắn lấy từ túi áo khoác ra một chiếc hộp đen nhỏ hình vuông.
“Chúc mừng sinh nhật.” Thường Trạch dúi món quà vào tay cậu: “Mở ra xem có thích không.”
Là một chiếc nhẫn bạch kim, giữa nhẫn khắc hai chữ cái “J” “C”, chính là viết tắt tên của Khương Thành.
Thường Trạch lấy nhẫn ra khỏi hộp, đeo vào ngón áp út bên trái của Khương Thành, vừa khít.
Chỉ đến lúc này Khương Thành mới nhận ra Thường Trạch cũng đeo chiếc nhẫn cùng kiểu trên tay trái mình. Đó là biểu tượng mới cho mối quan hệ của họ.
Không ít người qua đường dùng ánh mắt hoặc tò mò, hoặc kỳ lạ nhìn họ. Ai cũng nghĩ đây là một màn cầu hôn, có vài cô gái gan dạ còn mỉm cười nói “Chúc mừng nhé~”
Nhận lời chúc phúc thiện chí từ người đi đường, Khương Thành và Thường Trạch trao nhau cái ôm tạm biệt.
“Không hôn cái à?” Thường Trạch hỏi bên tai cậu.
“Anh muốn em không đi được chứ gì?”
“Anh cũng muốn thế.” Hắn cười, trong tiếng cười dường như có chút không nỡ.
Lòng Khương Thành chợt mềm nhũn, ngay giữa đám đông, cậu nâng mặt người đối diện, áp mạnh môi xuống, sau đó xoay người chạy về phía cửa kiểm tra an ninh.
Người đứng phía sau cười toe toét, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng người yêu mình, nhìn cậu đi qua cửa kiểm tra, dần dần khuất bóng, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
*
Kể từ hôm đó, mỗi khi đi đến một nơi Khương Thành đều gửi hình ảnh và định vị lên trang cá nhân, lần nào cũng tag Thường Trạch nhắc hắn xem.
Có người hỏi cậu, tại sao góc ảnh nào cũng có một chú gà con mặc đồ khủng long. Khương Thành bảo đó là linh vật của mình, tên là Gà Ngầu, từ đó chẳng ai hỏi thêm về con gà ấy nữa.
Cậu dùng đủ loại phương tiện giao thông, từ nơi này đi đến nơi khác, có lúc đi bộ, vừa đi vừa nghỉ, thưởng thức phong cảnh ven đường.
Từ làng dân tộc Miêu ở Tây Giang, Quý Châu, đến khu bảo tồn đất ngập mặn Giang Tô, từ thác Hồ Khẩu, Thiểm Tây, đến suối Nguyệt Nha, Cam Túc… cậu cố gắng để lại dấu chân mình ở nhiều nơi nhất có thể.
Chuyến đi không hoàn toàn vui vẻ, trên đường cũng có đủ loại trắc trở. Khương Thành từng bị lừa, từng cãi nhau với người khác, cũng từng được người tốt giúp đỡ.
Vui cũng nhiều nhưng cũng cô đơn. Những lúc tâm trạng sa sút, chính sự đan xen vui buồn ấy đã khiến chuyến đi trở nên hoàn hảo, chân thực.
Tháng thứ ba trong chuyến lữ hành một mình, Khương Thành nhặt được một chú cún bị bệnh nên bị vứt bỏ bên lề đường. Không nỡ để sinh mạng nhỏ bé ấy tự sinh tự diệt, cậu đưa nó đến bệnh viện thú y, vì thế chậm trễ hơn nửa tháng.
Trong thời gian chó con chữa bệnh, mỗi ngày cậu đều đến bệnh viện chơi với nó. Đến khi chó con khỏe lại, Khương Thành đã có tình cảm với nó, không nỡ rời xa, do đó đành mang nó theo cùng. Hành trình một mình nay đã có thêm người bạn.
Chú chó tên Lộ Lộ, như tên của nó, ý là nhặt được bên đường. Nhìn từ bên ngoài nó chỉ là một con chó lai bình thường, có thể là lai giữa golden và chó cỏ, hoặc có thể là loài khác, không ai nói chắc được.
Thường Trạch thích gọi nó là tiu đây, bởi vì nó chiếm mất chỗ của mình, ngày ngày đều ăn ngủ quấn lấy Khương Thành, cái danh ấy không ai xứng đáng hơn nó.
Lúc đêm khuya thanh vắng, Khương Thành thường nhắn tin hoặc gọi điện nói chuyện với Thường Trạch, kể cho hắn nghe những chuyện thú vị trên hành trình.
Thường Trạch cũng sẽ kể cho cậu nghe những khách hàng kỳ lạ mình gặp cùng chuyện trong nhà.
Một người một chó tiếp tục hành trình.
Những nơi cậu đi qua ngày càng nhiều, ngắn nhìn non núi sông nước, ngắm nhìn sông suối biển cả, ngắm nhìn đồng cỏ đất ướt, ngắm nhìn sa mạc đầy bụi hoang tàn.
Cậu cố tìm kiếm ý nghĩa của chuyến lữ hành, cố gắng làm những điều trong khả năng của bản thân, thăm các em nhỏ bị bỏ lại ở vùng xa, tham gia các hoạt động tuyên truyền và quyên góp bảo vệ môi trường, làm tình nguyện viên cho các trung tâm bảo vệ động vật hoang dã…
Cậu lưu lại hành trình của mình bằng video, đăng lên nền tảng mạng xã hội, không chỉ để làm kỷ niệm cho riêng mình mà còn để hoàn thành lời hứa với những người đã theo dõi cậu trên nền tảng livestream cũ – dùng toàn bộ số donate để làm từ thiện.
Có người nhờ những video ấy mà bắt đầu chú ý đến cậu, cũng có người từ nền tảng cũ chạy qua theo dõi cậu.
Có người rời đi, có người ở lại.
Bất kể thế nào, đây cũng là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Sau khi rời Ngân Hồ TV, cậu không còn gọi là “Momo-chan” nữa, bây giờ cậu tên là “Gừng-kun”. Cái tên “Gừng” là biệt danh mà trước kia Thường Trạch đặt cho cậu, ban đầu nghe không thích lắm, nhưng sau khi có người mình yêu, cái tên “Gừng” bỗng trở nên đáng yêu một cách khó tả.
Trên trang cá nhân, dòng giới thiệu của cậu luôn được ghim ở đầu: Thế gian bao la, đời người ngắn ngủi, không màng quá khứ, không sợ tương lai.
Thời gian đi xa dài hơn nhiều so với tưởng tượng. Cậu trở về Hương Sơn sau tám tháng.
Trên đường về thành phố, Khương Thành nhận được tin nhắn từ Thường Trạch.
【Gà】: Mấy giờ em về tới nhà?
【Khương Thành】: Vẫn chưa chắc lắm.
【Gà】: Mỗi lần gặp anh là thằng nhóc Hạo Hạo lại hỏi em đi đâu, còn hỏi xem có phải anh bị em đá không.
【Khương Thành】: [Cười trộm]
【Gà】: Mau mau về đi, anh nhớ em lắm.
【Gà】: Thằng em anh cũng bảo nhớ em.
【Khương Thành】: Rốt cuộc là anh nhớ em hay thằng em anh nhớ em?
【Gà】: Hai đứa bọn anh đều nhớ em lắm.
【Gà】: Không muốn yêu xa qua mạng nữa đâu, phải “súng thật đạn thật” mới có lợi cho cả thể chất lẫn tinh thần
【Gà】: Hay là em về nhà nghỉ ngơi một chút rồi mình cùng qua thăm ông?
【Khương Thành】: Em biết anh định làm gì đấy nhé, đừng có mơ!
【Gà】: Thèm khát cơ thể vợ mình thì có gì sai??? 【Khương Thành】: Không nói với anh nữa, em đến nhà ông rồi
Khương Thành cất điện thoại, mang theo hành lý cùng chú chó bước xuống xe.
Phía trước là biệt thự nhà họ Thường mà cậu không ghé thăm hơn tám tháng, bên đường còn đậu một chiếc Lamborghini màu đen quen thuộc.
Chủ nhân của chiếc xe đóng cửa xe, thong thả bước từng bước về phía Khương Thành.
Gặp lại nhau, Thường Trạch cảm thấy Khương Thành hoàn toàn khác trước.
Giờ đây khuôn mặt cậu tràn đầy sự kiên cường cởi mở. Bởi vì ở ngoài lâu ngày, làn da trắng ngần của cậu giờ đã chuyển sang màu nâu khỏe khoắn, trông cậu vừa cường tráng vừa mạnh mẽ hơn xưa.
Còn bên cạnh cậu có thêm một đứa tiu đây, và giờ phút này đứa tiu đây ấy đang tò mò thò đầu ngừi ngửi ống quần Thường Trạch, sau đó vẫy đuôi lấy lòng “chồng cả”.
Như thể có một sự ăn ý ngầm, hai người đồng thời đưa tay ra, nắm lấy tay nhau rồi cùng bước vào trong nhà.
“Đói muốn chết rồi, tối nay ăn gì thế?”
“Rất phong phú, ông nghe nói hôm nay em về nên đã đặc biệt dặn đầu bếp chuẩn bị một bữa tiệc tẩy trần.” Thường Trạch đọc từng món trong thực đơn: “Tối nay có sashimi tôm hùm, gà tơ quay, cá mú hấp, gan heo xào tương đậu, đầu cá ớt bằm, canh hải sâm nấu sò điệp…”
Nghe đến gan heo đầu cá, người bên cạnh ngay lập tức nhíu mày theo phản xạ: “Ông mà gắp cho em mấy món đó thì…”
“Để anh ăn giùm em.”
Cậu vừa nhếch miệng tính cười thì Thường Trạch đã tiếp lời: “Một lát gan đổi một lần nhảy sexy, một đầu cá đổi một lần mặc đồ y tá, còn các món khác từ từ bàn sau.”
“… Anh cứ cướp tiền của em thì hơn.”
“Cướp tiền của em cũng là cướp tiền của anh còn gì, lỗ vốn lắm.”
…
…
Hai người vừa chí choé vừa nắm chặt tay nhau không rời, cùng bước lên bậc thềm. Cửa lớn vừa mở đã nghe thấy chất giọng vui vẻ của Thường Vũ Hồng vang lên: “Ồ, mấy đứa về rồi đấy hả!”
Danh sách chương