“Tao cũng không rõ chuyện gì xảy ra nữa, lúc đó tao đang PK với lão Bùi thì anh ta đột nhiên xuất hiện tặng quà cho tao, tao nghệt mặt mẹ luôn.”
Giữa trưa khi đang ăn lẩu bên ngoài, Khương Thành kể với Hình Phi về tình huống bất ngờ trong buổi livestream tối qua của mình.
“Vậy sau đó lão có yêu cầu mày trả lại tiền không?”
“Không thấy bảo trả.”
“Không phải trả tiền thì ngon, còn gì mà xoắn xuýt nữa.” Hình Phi thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ mày không thấy chuyện này kỳ lạ sao? Nếu anh ta đã biết tao là Momo-chan, tao thực sự chẳng nghĩ ra lý do nào khiến anh ta donate cho tao cả.” Khương Thành lo nghĩ.
Sau đó cậu lại nói: “Thực ra lúc đó tao rất muốn hỏi anh ta, nhưng lại không dám nói ra thành lời, bầu không khí lúc đó… thật sự quá khó xử. Mày biết không? Lúc đó anh ta ngồi ngay bên tao, còn tao chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy, sau đó làm như bình thường, nhìn vào ống kính cảm ơn anh ta. Hầy, bây giờ nghĩ lại tao vẫn cảm thấy xấu hổ.”
Hình Phi không chút nghĩ ngợi: “Vậy chắc có lẽ anh ta cảm thấy hứng thú với mày, bằng không thì còn lý do nào khác.”
“Hả?” Khương Thành nghe xong lập tức phủ nhận: “Không thể nào, anh ta là xì trây đó.”
“Có chuyện gì mà không thể.” Hình Phi phân tích cho cậu: “Ban đầu sau khi biết sự thật, đúng là anh ta thẹn quá hóa giận trở mặt với mày. Nhưng sau một khoảng thời gian nguôi ngoai, chắc chắn anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, từ từ chấp nhận Momo là một thằng đàn ông. Không có gì là tuyệt đối cả, xì trây cũng không phải mãi mãi là xì trây, huống chi bọn mày lại sống chung dưới một mái nhà, còn là vợ chồng trên danh nghĩa, lâu dần kiểu gì cũng nảy sinh chút tình cảm. Nên nếu anh ta có tình cảm với mày thì cũng là chuyện bình thường.”
Khương Thành phản bác: “Mày cũng đang suy diễn theo ý mình thôi, chưa chắc đã chuẩn.”
“Dù sao tao đoán tám chín phần mười là đúng rồi.” Hình Phi thúc cùi chỏ vào Khương Thành, hỏi: “Thế còn mày đâu? Tao thực sự tò mò mày nghĩ gì về người ta?”
Theo Khương Thành, mối quan hệ giữa cậu và Thường Trạch hiện giờ đang ở trạng thái vi diệu, không thể nói là tốt, nhưng cũng chẳng thể nói là xấu.
Thỉnh thoảng tên Gà quá đáng ghét và gợi đòn, nhưng lại luôn quan tâm, an ủi, khuyên nhủ cậu mỗi khi cậu khổ sở suy sụp.
Rất mâu thuẫn.
Sau khi kết thúc bữa trưa, Khương Thành và Hình Phi mỗi người một ngả, dẹp đường hồi phủ.
Dạo này cũng đã lâu rồi cậu chưa về nhà họ Thường, Khương Thành tính tranh thủ buổi chiều rảnh rỗi về thăm Thường Vũ Hồng.
Xách theo hộp bánh đậu xanh và bánh hoa quế dừa từ Vĩnh Hương Lâu, Khương Thành bất ngờ trông thấy bóng dáng quen thuộc phía trước. Thường Vũ Hồng đang đi về phía mình, nhưng có vẻ ông không nhìn thấy cậu, đi thẳng vào một tiệm kính ven đường.
Khương Thành nhanh chân bước tới, lo lắng mình nhận nhầm người, cậu đứng ở cửa tiệm nhìn vào bên trong. Sau khi xác nhận người đang nói chuyện với nhân viên chính là Thường Vũ Hồng, cậu mới bước vào cửa hàng.
“Ui da, bé Thành, trùng hợp quá, sao con lại đến tiệm kính vậy?”
“Ban nãy con thấy ông ở trên đường nên mới đi theo.” Khương Thành mỉm cười giơ cái túi trên tay lên: “Con vừa mua bánh ngọt ông thích ăn ở Vĩnh Hương Lâu, định mang qua cho ông đây ạ.”
Thường Vũ Hồng vui vẻ cười toe toét: “Con có lòng quá.”
“Phải rồi ông ơi, ông tới đây sửa kính ạ?”
“Cái kính kia ông lỡ tay làm hỏng nên hôm nay ra ngoài mua một cái mới.” Thường Vũ Hồng thở dài nặng nề.
Khương Thành hiểu lầm rằng ông đang buồn vì chuyện cái kính, vội vàng an ủi: “Cái cũ không đi thì cái mới làm sao đến, đồ vật luôn có lúc cần phải thay mới mà.”
“Đồ vật tất nhiên càng mới càng tốt, nhưng con người ấy hả, vẫn là người cũ tốt hơn.”
Khương Thành cảm giác hình như Thường Vũ Hồng muốn nói gì với mình, trong lời nói ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Thường Vũ Hồng không nói tiếp nữa mà đổi chủ đề: “À phải rồi bé Thành, lúc nãy ông đi mua đồ ở trung tâm thương mại được nhân viên tặng hai vé đổi vé phim. Mấy phim của đám trẻ bây giờ ông chẳng thích xem, nên để cho con và cu Trạch khi nào rảnh thì đi xem, đỡ phải lãng phí.”
Nói rồi ông lấy điện thoại ra khỏi túi: “Con xem giúp ông làm sao để đổi vé phim.”
Khương Thành cầm điện thoại chuẩn bị giúp ông, ánh mắt bất ngờ liếc thấy một logo hình hồ ly quen thuộc, đáy lòng giật thót.
“Ơ? Ông ơi, ông cũng xem livestream ạ?” Cậu dò hỏi.
Thường Vũ Hồng lúc cần giả ngu thì giả ngu: “Con nói livestream gì cơ?”
“Là cái app livestream này trên điện thoại ông ạ.” Khương Thành chỉ cho ông xem: “Không phải ông tải về sao?”
“À! Con nói cái này đấy hả, ông nhớ ra rồi! Tuần trước ở quảng trường khu nhà có mấy quầy hàng tổ chức sự kiện, bảo tải cái app gì đó là có quà tặng, ông không biết làm nên nhờ nhân viên tải giúp. Thực ra ông cũng chẳng biết nó là cái gì.”
Sau đó Thường Vũ Hồng hỏi ngược lại cậu: “Thế con có hay xem livestream không?”
“Con hiếm xem lắm, con không hứng thú với mấy cái này.”
Cả hai người đều không nói thật với đối phương, Thường Vũ Hồng lo sợ nói thêm sẽ bị lộ, vội vàng lấy điện thoại từ tay Khương Thành về. Ông định gỡ cài đặt app trước mặt Khương Thành thì hệ thống bất ngờ hiện lên thông báo livestream: “Streamer Ngài Xương mà bạn theo dõi đã bắt đầu livestream! Mau vào phòng xem ngay nào~”
Thằng cháu bất hiếu đang livestream? Ông phải xem thử thằng ranh con này lại giở trò gì!
“Tự nhiên ông nhớ chiều nay có hẹn một người bạn cũ chơi cờ, chuyện vé xem phim để vài hôm nữa tính nhé, nếu không đi thì muộn mất!”
Thường Vũ Hồng vội vàng bỏ lại câu đó rồi quay người đi, kính mắt cũng chưa cả kịp đo nữa.
“Ông ơi, bánh hoa quế dừa với bánh đậu xanh ông chưa lấy ạ!”
Thường Vũ Hồng vừa bước đến cửa lại quay đầu, nhận đồ từ tay Khương Thành, trước khi rời đi còn cố ý khen cháu dâu mình một câu: “Vẫn là bé Thành hiểu chuyện nhất, hiếu thảo hơn thằng nhóc Thường Trạch kia nhiều!”
Thường Vũ Hồng ưỡn thẳng sống lưng, lướt nhanh qua đám đông trên phố như một mũi tên, tuy đã có tuổi nhưng bước chân vẫn vô cùng nhanh nhẹn.
Nơi nghỉ chân gần nhất là McDonald’s, ông bước vào trong, tìm một góc khuất rồi ngồi xuống, mở thông báo livestream vừa nãy.
Thường Trạch vẫn không lộ mặt, camera điện thoại bật chế độ quay sau, trong khung hình là hơn hai chục chiếc siêu xe đủ kiểu dáng xếp thành hàng dài.
【Cây roi nhỏ cùng cây nến nhỏ】: Anh Xương đang ở đâu thế???
【Thằng em to, lỗ cũng to】: Má ơi! Nhiều siêu xe quá!!!
【Tôi biết lộn ngược quay tay】: Đúng là bạn của người giàu đều là người giàu, ghen tị vãi chưởng
…
…
“Hôm nay đến tham gia buổi giao lưu của câu lạc bộ siêu xe, tính cho mọi người xem một vài chiếc siêu xe hiếm mà trên TV cũng khó thấy được.” Thường Trạch vừa cầm điện thoại vừa giới thiệu từ chiếc LaFerrari đầu tiên bên tay trái.
“Chơi bời lêu lổng!”
Thường Vũ Hồng vừa nói vừa gõ bốn chữ này vào phòng livestream.
Kể từ khi Thường Trạch trưởng thành, Thường Vũ Hồng hầu như không can thiệp vào đời sống cá nhân của hắn, nhưng giờ đây ông lại thấy ngứa mắt cháu bất hiếu ngoại tình này, không thể không mắng vài câu.
Sau khi gửi bình luận đi, vài giây sau, ông nhận được thông báo từ hệ thống: 【Bạn đã bị chủ phòng cấm bình luận, không thể gửi bình luận trong phòng livestream này】
Ông chỉ mới gõ bốn chữ, tại sao lại bị cấm bình luận rồi?
Giữa trưa khi đang ăn lẩu bên ngoài, Khương Thành kể với Hình Phi về tình huống bất ngờ trong buổi livestream tối qua của mình.
“Vậy sau đó lão có yêu cầu mày trả lại tiền không?”
“Không thấy bảo trả.”
“Không phải trả tiền thì ngon, còn gì mà xoắn xuýt nữa.” Hình Phi thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ mày không thấy chuyện này kỳ lạ sao? Nếu anh ta đã biết tao là Momo-chan, tao thực sự chẳng nghĩ ra lý do nào khiến anh ta donate cho tao cả.” Khương Thành lo nghĩ.
Sau đó cậu lại nói: “Thực ra lúc đó tao rất muốn hỏi anh ta, nhưng lại không dám nói ra thành lời, bầu không khí lúc đó… thật sự quá khó xử. Mày biết không? Lúc đó anh ta ngồi ngay bên tao, còn tao chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy, sau đó làm như bình thường, nhìn vào ống kính cảm ơn anh ta. Hầy, bây giờ nghĩ lại tao vẫn cảm thấy xấu hổ.”
Hình Phi không chút nghĩ ngợi: “Vậy chắc có lẽ anh ta cảm thấy hứng thú với mày, bằng không thì còn lý do nào khác.”
“Hả?” Khương Thành nghe xong lập tức phủ nhận: “Không thể nào, anh ta là xì trây đó.”
“Có chuyện gì mà không thể.” Hình Phi phân tích cho cậu: “Ban đầu sau khi biết sự thật, đúng là anh ta thẹn quá hóa giận trở mặt với mày. Nhưng sau một khoảng thời gian nguôi ngoai, chắc chắn anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, từ từ chấp nhận Momo là một thằng đàn ông. Không có gì là tuyệt đối cả, xì trây cũng không phải mãi mãi là xì trây, huống chi bọn mày lại sống chung dưới một mái nhà, còn là vợ chồng trên danh nghĩa, lâu dần kiểu gì cũng nảy sinh chút tình cảm. Nên nếu anh ta có tình cảm với mày thì cũng là chuyện bình thường.”
Khương Thành phản bác: “Mày cũng đang suy diễn theo ý mình thôi, chưa chắc đã chuẩn.”
“Dù sao tao đoán tám chín phần mười là đúng rồi.” Hình Phi thúc cùi chỏ vào Khương Thành, hỏi: “Thế còn mày đâu? Tao thực sự tò mò mày nghĩ gì về người ta?”
Theo Khương Thành, mối quan hệ giữa cậu và Thường Trạch hiện giờ đang ở trạng thái vi diệu, không thể nói là tốt, nhưng cũng chẳng thể nói là xấu.
Thỉnh thoảng tên Gà quá đáng ghét và gợi đòn, nhưng lại luôn quan tâm, an ủi, khuyên nhủ cậu mỗi khi cậu khổ sở suy sụp.
Rất mâu thuẫn.
Sau khi kết thúc bữa trưa, Khương Thành và Hình Phi mỗi người một ngả, dẹp đường hồi phủ.
Dạo này cũng đã lâu rồi cậu chưa về nhà họ Thường, Khương Thành tính tranh thủ buổi chiều rảnh rỗi về thăm Thường Vũ Hồng.
Xách theo hộp bánh đậu xanh và bánh hoa quế dừa từ Vĩnh Hương Lâu, Khương Thành bất ngờ trông thấy bóng dáng quen thuộc phía trước. Thường Vũ Hồng đang đi về phía mình, nhưng có vẻ ông không nhìn thấy cậu, đi thẳng vào một tiệm kính ven đường.
Khương Thành nhanh chân bước tới, lo lắng mình nhận nhầm người, cậu đứng ở cửa tiệm nhìn vào bên trong. Sau khi xác nhận người đang nói chuyện với nhân viên chính là Thường Vũ Hồng, cậu mới bước vào cửa hàng.
“Ui da, bé Thành, trùng hợp quá, sao con lại đến tiệm kính vậy?”
“Ban nãy con thấy ông ở trên đường nên mới đi theo.” Khương Thành mỉm cười giơ cái túi trên tay lên: “Con vừa mua bánh ngọt ông thích ăn ở Vĩnh Hương Lâu, định mang qua cho ông đây ạ.”
Thường Vũ Hồng vui vẻ cười toe toét: “Con có lòng quá.”
“Phải rồi ông ơi, ông tới đây sửa kính ạ?”
“Cái kính kia ông lỡ tay làm hỏng nên hôm nay ra ngoài mua một cái mới.” Thường Vũ Hồng thở dài nặng nề.
Khương Thành hiểu lầm rằng ông đang buồn vì chuyện cái kính, vội vàng an ủi: “Cái cũ không đi thì cái mới làm sao đến, đồ vật luôn có lúc cần phải thay mới mà.”
“Đồ vật tất nhiên càng mới càng tốt, nhưng con người ấy hả, vẫn là người cũ tốt hơn.”
Khương Thành cảm giác hình như Thường Vũ Hồng muốn nói gì với mình, trong lời nói ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Thường Vũ Hồng không nói tiếp nữa mà đổi chủ đề: “À phải rồi bé Thành, lúc nãy ông đi mua đồ ở trung tâm thương mại được nhân viên tặng hai vé đổi vé phim. Mấy phim của đám trẻ bây giờ ông chẳng thích xem, nên để cho con và cu Trạch khi nào rảnh thì đi xem, đỡ phải lãng phí.”
Nói rồi ông lấy điện thoại ra khỏi túi: “Con xem giúp ông làm sao để đổi vé phim.”
Khương Thành cầm điện thoại chuẩn bị giúp ông, ánh mắt bất ngờ liếc thấy một logo hình hồ ly quen thuộc, đáy lòng giật thót.
“Ơ? Ông ơi, ông cũng xem livestream ạ?” Cậu dò hỏi.
Thường Vũ Hồng lúc cần giả ngu thì giả ngu: “Con nói livestream gì cơ?”
“Là cái app livestream này trên điện thoại ông ạ.” Khương Thành chỉ cho ông xem: “Không phải ông tải về sao?”
“À! Con nói cái này đấy hả, ông nhớ ra rồi! Tuần trước ở quảng trường khu nhà có mấy quầy hàng tổ chức sự kiện, bảo tải cái app gì đó là có quà tặng, ông không biết làm nên nhờ nhân viên tải giúp. Thực ra ông cũng chẳng biết nó là cái gì.”
Sau đó Thường Vũ Hồng hỏi ngược lại cậu: “Thế con có hay xem livestream không?”
“Con hiếm xem lắm, con không hứng thú với mấy cái này.”
Cả hai người đều không nói thật với đối phương, Thường Vũ Hồng lo sợ nói thêm sẽ bị lộ, vội vàng lấy điện thoại từ tay Khương Thành về. Ông định gỡ cài đặt app trước mặt Khương Thành thì hệ thống bất ngờ hiện lên thông báo livestream: “Streamer Ngài Xương mà bạn theo dõi đã bắt đầu livestream! Mau vào phòng xem ngay nào~”
Thằng cháu bất hiếu đang livestream? Ông phải xem thử thằng ranh con này lại giở trò gì!
“Tự nhiên ông nhớ chiều nay có hẹn một người bạn cũ chơi cờ, chuyện vé xem phim để vài hôm nữa tính nhé, nếu không đi thì muộn mất!”
Thường Vũ Hồng vội vàng bỏ lại câu đó rồi quay người đi, kính mắt cũng chưa cả kịp đo nữa.
“Ông ơi, bánh hoa quế dừa với bánh đậu xanh ông chưa lấy ạ!”
Thường Vũ Hồng vừa bước đến cửa lại quay đầu, nhận đồ từ tay Khương Thành, trước khi rời đi còn cố ý khen cháu dâu mình một câu: “Vẫn là bé Thành hiểu chuyện nhất, hiếu thảo hơn thằng nhóc Thường Trạch kia nhiều!”
Thường Vũ Hồng ưỡn thẳng sống lưng, lướt nhanh qua đám đông trên phố như một mũi tên, tuy đã có tuổi nhưng bước chân vẫn vô cùng nhanh nhẹn.
Nơi nghỉ chân gần nhất là McDonald’s, ông bước vào trong, tìm một góc khuất rồi ngồi xuống, mở thông báo livestream vừa nãy.
Thường Trạch vẫn không lộ mặt, camera điện thoại bật chế độ quay sau, trong khung hình là hơn hai chục chiếc siêu xe đủ kiểu dáng xếp thành hàng dài.
【Cây roi nhỏ cùng cây nến nhỏ】: Anh Xương đang ở đâu thế???
【Thằng em to, lỗ cũng to】: Má ơi! Nhiều siêu xe quá!!!
【Tôi biết lộn ngược quay tay】: Đúng là bạn của người giàu đều là người giàu, ghen tị vãi chưởng
…
…
“Hôm nay đến tham gia buổi giao lưu của câu lạc bộ siêu xe, tính cho mọi người xem một vài chiếc siêu xe hiếm mà trên TV cũng khó thấy được.” Thường Trạch vừa cầm điện thoại vừa giới thiệu từ chiếc LaFerrari đầu tiên bên tay trái.
“Chơi bời lêu lổng!”
Thường Vũ Hồng vừa nói vừa gõ bốn chữ này vào phòng livestream.
Kể từ khi Thường Trạch trưởng thành, Thường Vũ Hồng hầu như không can thiệp vào đời sống cá nhân của hắn, nhưng giờ đây ông lại thấy ngứa mắt cháu bất hiếu ngoại tình này, không thể không mắng vài câu.
Sau khi gửi bình luận đi, vài giây sau, ông nhận được thông báo từ hệ thống: 【Bạn đã bị chủ phòng cấm bình luận, không thể gửi bình luận trong phòng livestream này】
Ông chỉ mới gõ bốn chữ, tại sao lại bị cấm bình luận rồi?
Danh sách chương