“Nếu đã được nghỉ thì cứ ở nhà cùng với bé Thành. Chỉ là khám sức khỏe định kỳ thôi, hàng năm ông đều tự đi một mình, cần gì phải có người đi cùng chứ.” Trong lúc chờ y tá lấy máu, Thường Vũ Hồng nói với cháu trai đang đứng bên cạnh.

Thường Trạch đã chuẩn bị sẵn sách lược ứng đối: “Ông có tuổi rồi, cháu không yên tâm. Có thêm người đi cùng vẫn tốt hơn ạ. Vả lại hôm nay bé Thành cũng có việc, không ở nhà.”

Thường Vũ Hồng lại thắc mắc: “Mà sao năm nay các hạng mục khám lại khác với mọi năm vậy? Gì mà chụp CT não, kiểm tra tâm lý thần kinh với điện não đồ, mấy cái này là gì đấy? Trước đây đâu có phức tạp vậy đâu.”

“Nội dung thăm khám trước đây chưa được toàn diện. Để đảm bảo nên làm thêm vài hạng mục cũng sao đâu ông.” Thường Trạch giải thích, cố gắng nói chuyện một cách uyển chuyển, tránh nhắc đến những từ như “bệnh Alzheimer” có thể khiến ông cụ phản cảm khó chịu.

Sau khi có kết quả kiểm tra, Thường Trạch chụp ảnh từng trang chuyển sang cho Lão Kiện, bạn cùng phòng hồi cấp ba, hiện đang là bác sĩ, nhờ anh ta xem giúp mình.

Chẳng mấy chốc, Thường Trạch nhận được hồi âm:

【Lão Kiện】: Theo kết quả chụp CT của ông ông thì không có hiện tượng teo não. Tôi cũng đã xem kỹ các báo cáo khác, không thấy bất thường gì cả. Sức khỏe ông ông rất tốt.

Không có bất thường gì là chuyện tốt, có điều Thường Trạch vẫn không yên tâm.

【Thường Trạch】: Nhưng mấy hôm trước ông tôi gặp thằng bạn tôi ngoài đường. Lúc bạn tôi hỏi chuyện, ông tôi lại nói không nhớ tại sao ông lại ở đó. Ông không thấy chuyện này lạ sao? 【Lão Kiện】: Tôi chưa tiếp xúc trực tiếp với ông ông nên cũng khó nói chính xác

【Lão Kiện】: Tuy nhiên, dựa trên các báo cáo kiểm tra ông gửi, tôi có thể khẳng định mọi thứ đều rất bình thường. Hay thế này đi, ông tiếp tục theo dõi thêm một khoảng thời gian nữa. Nếu ông ông lại có hành vi bất thường nào, ông có thể liên hệ lại với tôi.

“Cu Trạch?” Thường Vũ Hồng ngồi ở ghế phụ, thấy cháu trai mải mê nhìn điện thoại không có phản ứng, ông lại gọi to lên một lần nữa: “Cu Trạch!”

“Dạ! Làm sao vậy ông?”

“Chúng ta đã ngồi trong xe bao lâu rồi? Sao anh còn chưa lái đi?” Thường Vũ Hồng rướn cổ, tò mò liếc màn hình điện thoại của Thường Trạch, cố ý hỏi: “Đang nhắn tin với ai mà mê mẩn thế?”

“Đi thôi, bây giờ ông cháu mình đi về nhà.” Thường Trạch lập tức tắt màn hình, nhanh chóng cất điện thoại đi. Sau khi khởi động xe, hắn nhắc nhở: “Ông ơi, ông nhớ thắt dây an toàn.”

Thường Vũ Hồng lặng lẽ kéo dây an toàn qua ngực. Lúc này ông đã chắc chắn, ắt hẳn thằng oắt con này vừa nhắn tin với người không thể nói ra, bằng không đã chẳng giấu giếm như vậy.

Về phần người không thể nói ra là ai, ông lớn mặt đoán rằng là Mô Mô Chan.

Ông cháu hai người đều có tâm sự, ngoại trừ tiếng nhạc phát ra từ xe, suốt dọc đường đi bọn họ gần như không nói câu nào với nhau.

“Cu Trạch.” Lúc sắp về đến nhà, Thường Vũ Hồng đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ngày 11 tháng sau anh có rảnh không? Nghe nói công trình bảo trì Công viên Hồ Kinh Trung đã hoàn thành, mấy bữa trước đã chính thức mở cửa đón khách. Đến lúc đó ông muốn qua đó đi dạo, xem những cảnh quan mới được xây.”

Ngày 11 tháng sau hả? Hôm đó chẳng phải buổi họp mặt thường niên của Nhậm Vĩnh Hiên sao, hình như tên nhóc Khương Thành cũng nói sẽ đến. Thường Trạch đã bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh Khương Thành bị đám fan háo sắc của lão Hiên tán tỉnh trong buổi họp mặt.

Thường Trạch vô thức nhíu mày: “Hay là ngày mai cháu đưa ông đi nhé, dù sao ngày mai cháu cũng được nghỉ.”

Thường Vũ Hồng khoát tay: “Ngày mai ông đã hẹn với lão Trương chơi bi-a rồi.”

“Chẳng phải hôm qua ông bảo ông Trương đã đi Mỹ thăm cháu gái sao?”

Nói dối đúng là không tốt, chỉ cần sơ sẩy một chút là lộ tẩy ngay. Thường Vũ Hồng lại bắt đầu giả vờ ngớ ngẩn để che đậy: “Ồ, vậy à? Ông quên béng mất, dạo này trí nhớ có vẻ không tốt. Ông chợt nhớ ra, hóa ra ngày mai Hội người cao tuổi có hoạt động.”

Trí nhớ kém, hay quên, những điều này đều có thể là dấu hiệu ban đầu của chứng Alzheimer. Đáy lòng Thường Trạch âm thầm gióng lên hồi chuông cảnh báo.

“Vậy rốt cuộc ngày 11 anh có rảnh không?” Thường Vũ Hồng lại hỏi cháu mình lần nữa.

“Dạ… có lẽ cháu có lịch khác rồi ạ.”

“Được, vậy để hôm khác vậy.” Thường Vũ Hồng không ép buộc hắn, mục đích của câu hỏi vừa rồi chỉ để dò xét Thường Trạch, giờ ông đã có được câu trả lời mình muốn.

Thường Vũ Hồng sắp xếp lại suy nghĩ.

Ngày 11 tháng sau là buổi họp mặt thường niên của Nhậm Vĩnh Hiên, cô bé Mô Mô kia nói mình cũng đến, ban nãy thằng ranh Thường Trạch cũng lấp lửng nói mình có lịch khác vào ngày 11.

Đến đây, Thường Vũ Hồng đã xác định được mình nên đi đâu vào ngày 11 rồi.

Khi Khương Thành từ công ty quản lý trở về nhà, cậu phát hiện Thường Trạch đã đợi sẵn trong phòng khách.

“Hôm nay đi khám thế nào?” Khương Thành chưa kịp thay giày đã vội vã bước tới hỏi.

“Khá suôn sẻ, bác sĩ nói không phát hiện gì bất thường, nhưng không thể lơ là. Ông cụ hay quên lắm, chuyện này khiến tôi hơi lo.”

“Kết quả kiểm tra bình thường là tốt rồi. Hay quên có thể là do tuổi tác khiến trí nhớ suy giảm thôi, khác xa với bệnh Alzheimer đấy.”

“Phòng ngừa trường hợp xấu nhất, chúng ta vẫn phải chuẩn bị tinh thần. Đúng rồi, trước đây cậu đã từng tiếp xúc với người bệnh Alzheimer chưa?”

“Bà ngoại của bạn thân của tôi – Hình Phi – có mắc bệnh Alzheimer.” Khương Thành ngẩng đầu hồi tưởng: “Hồi tôi học cấp hai, có lần tôi đến nhà nó chơi, trong một buổi chiều bà ngoại nó đã đại tiện bậy hai lần, lần đầu ngay trên máy hút bụi, lần thứ hai trên giường bà nằm. Bà còn cởi quần đi lại khắp nơi, thật sự rất đáng sợ.”

Sau khi nghe Khương Thành kể, vẻ mặt của Thường Trạch cũng trở nên rất đáng sợ.

Khương Thành vội vàng vươn tay vỗ vai hắn, an ủi: “Bây giờ ông anh vẫn ổn, đừng nghĩ đến những điều xấu.”

Thường Trạch không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Hy vọng là vậy.

Có lẽ vì tâm trạng sa sút, Thường Trạch cũng không nghĩ ngợi nhiều, vô thức nắm tay Khương Thành đang đặt trên vai của mình, cũng chẳng có ý định buông.

Khương Thành thoáng sửng sốt nửa giây, sau đó không nói thêm gì, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, để mặc Thường Trạch nắm tay của mình.

Mấy hôm nay bảo mẫu về quê thăm người thân, sau bữa tối, Thường Vũ Hồng ôm một đống quần áo đã khô về phòng. Khi vừa cầm một chiếc quần lên để gấp gọn cất tủ, ông chợt phát hiện túi quần bên trái đã thủng một lỗ lúc nào không hay.

Bình thường công việc to nhỏ trong nhà đều do bảo mẫu đảm đương, Thường Vũ Hồng định khâu lại lỗ thủng đó, nhưng lục lọi mãi cũng không tìm thấy kim chỉ ở đâu. Ông vừa định gửi tin nhắn hỏi bảo mẫu, đúng lúc này nhận được thông báo livestream của Ngân Hồ TV.

Thường Vũ Hồng tranh thủ thời gian bấm vào phòng livestream, chuyện vá túi quần lập tức bị quẳng ra sau gáy.

Sau một tuần tìm tòi thử nghiệm, ông cụ đã nắm được cách sử dụng của ứng dụng livestream này. Thông qua việc xem livestream của Mô Mô Chan, ông cũng đã biết được không ít chuyện về “cô nàng”.

Tuy nhiên đến giờ vẫn còn một manh mối tương đối quan trọng chưa nắm rõ, đó là tài khoản của thằng oắt Thường Trạch trên Ngân Hồ TV.

Tính đến hôm nay, fan của Mô Mô Chan đã vượt hơn 700.000 người, nếu muốn tìm từng người một thì đúng là bất khả thi.

Thường Vũ Hồng bắt đầu tiến hành suy luận. Cháu trai mình đã thích xem livestream của cô Mô Mô này như vậy, trong máy hầu như toàn ảnh và video của cô, chắc chắn là sẽ tặng quà cho Mô Mô.

Ông hiểu cái tính vắt cổ chày ra nước của thằng cháu mình, nhưng khi đã thích thứ gì, Thường Trạch sẽ đập tiền tới bến, điều này ông càng hiểu hơn. Ông quyết định dựa theo logic đó mà tìm kiếm trong bảng cống hiến của fan.

Vị trí đầu bảng vẫn là ngài Xương.

Thường Vũ Hồng ấn vào trang cá nhân của người này, phát hiện đối phương cũng là một streamer.

Ngài Xương không online, phòng livestream của hắn đang ở trạng thái nghỉ. Thường Vũ Hồng tiện tay đi dạo một vòng, đến khu giao lưu của streamer, thấy khá nhiều người đăng bài, trong đó có một bài đăng video.

Một khán giả đã ghi lại buổi livestream trước đó của Ngài Xương rồi tải lên.

Khung cảnh trong video quen thuộc một cách kỳ lạ, Thường Vũ Hồng cảm thấy mình đã từng thấy ở đâu đó rồi.

Suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng ông cũng nhớ ra. Đó chẳng phải là phòng đa năng của trường Đảng thành phố sao? Cách đây vài năm ông còn từng đến đó để huấn luyện đám hậu bối.

Video luôn hướng về phía bục giảng, không thấy mặt của Ngài Xương.

Khoảng mười giây sau, đối phương đột nhiên lên tiếng: “Tôi vừa thử nghiệm chút thôi, giờ phải học hành nghiêm túc. Tắt livestream đây, lần sau có dịp gặp lại.”

Khoan đã, giọng này rất quen. Thường Vũ Hồng tăng âm lượng, phát đi phát lại nhiều lần.

Đi mòn gót giày không thấy, cuối cùng cũng vỡ lẽ ra. Ngài Xương = Thường Trạch gần như là chuyện xác thực 100%.

Xem ra thằng nhóc này vì muốn làm vui lòng mỹ nhân mà bỏ không ít tiền bạc. Con số cụ thể bao nhiêu thì Thường Vũ Hồng không rõ, nhưng dựa theo quan sát của ông, tuần này có một fan đã donate cho Mô Mô gần 100.000, mà giờ tên của người đó không thấy đâu trên bảng xếp hạng fan.

Ngoại tình trong hôn nhân, đối tượng lại là một nữ streamer, vì tranh ngôi đầu bảng mà không tiếc donate kếch xù.

Má nó, bình thường cũng chẳng thấy thằng ranh kia mua cho vợ mình vài bộ quần áo mới đâu.

Thường Vũ Hồng tức đến phát run, lẩm bà lẩm bẩm: “Thằng ranh nhà mày giỏi lắm! Dám lén lút làm chuyện này sau lưng vợ mày, mày bảo ông phải ăn nói thế nào với người đồng đội đã khuất của ông đây?!”

Ông sải bước đến chỗ lịch treo trên tường, lật sang trang sau, dùng bút mực đỏ khoanh tròn ngày 11, viết thêm bốn chữ “Khách sạn Đông Hâm” rồi nhấn mạnh bằng ba dấu chấm than to đùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện