“Làm sao để xác định mình thích một người đàn ông?”

Thường Trạch suy nghĩ một hồi, cảm thấy cách miêu tả này không phù hợp lắm, nên lại chỉnh sửa trên thanh tìm kiếm Baidu.

“Làm sao để một người đàn ông xác định mình có cảm tình với một người đàn ông khác?”

Cũng không đúng lắm, đổi tiếp.

“Trai thẳng có thể bị cong giữa chừng không?”

Thường Trạch vốn muốn kiếm câu trả lời, nhưng càng tìm càng lạc từ đường link này sang đường link khác. Cuối cùng hắn dành hết cả buổi chiều trên một diễn đàn ẩn danh đầy drama “Chồng ngoại tình bị bắt tại trận, kẻ thứ ba lại là cha ruột?” Nội dung bên trong khó phân thật giả, dù sao Thường Trạch đã quên sạch bách mục đích lên mạng ban đầu của mình.

Mãi đến khi điện thoại trên bàn vang lên, chuông báo kéo Thường Trạch khỏi màn drama gia đình máu cún.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã là 6 giờ rưỡi tối! Đống báo cáo và dự án chất chồng trên bàn làm việc chưa xem cái nào. Không thể tin nổi hắn đã lãng phí cả một buổi chiều vô ích.

Người gọi cho Thường Trạch là ông Tống, khách hàng mới của công ty họ.

Gần đây Thường Trạch đang cùng đối phương bàn bạc một hợp đồng lớn. Nếu ký được, doanh thu năm nay của công ty có thể tăng thêm 10%, thế nên hắn rất chú trọng, mỗi lần đều đích thân tiếp đãi.

Trước giờ bàn chuyện làm ăn trên bàn tiệc là sở trường của Thường Trạch. Hôm nay ông Tống mời hắn ra ăn tối, đúng kiểu mà hắn mong đợi.

“Nào, anh Tống, làm một chén đi, chúng ta chốt hợp đồng nhé!”

“Được! Hôm nay chú gọi anh một tiếng anh, anh coi chú như anh em ruột! Hợp đồng chuẩn bị sẵn, ngày mai anh qua công ty tìm chú!” Ông Tống cầm ly rượu giơ lên trước mặt Thường Trạch, cụng mạnh một cái, cười nói vui vẻ, thế là một thương vụ được chốt xong.

“Lúc nào bàn chuyện làm ăn với anh Tống cũng sảng khoái hết.” Uống cạn ly rượu, Thường Trạch lại rót thêm một ly mới: “Ly này em kính anh.”

“Em trai giỏi thật đấy.” Ông Tống rất thích kiểu người lanh lẹ như hắn: “Lát nữa anh dẫn chú đến chỗ hay.”

Làm ăn xã giao, để lấy lòng khách hàng, thỉnh thoảng không thể tránh khỏi những cuộc chơi bời.

Đó là một câu lạc bộ riêng tư ở khu biệt thự trung tâm thành phố. Là khách quen, ông Tống vừa bước vào cửa thì một một chàng trai trẻ mặc áo len trễ vai cổ chữ V, quần bò bó sát đã tiến lại gần, ôm lấy cổ ông, mềm mại gọi một tiếng “anh Tống~”, khiến ông Tống mê mẩn choáng váng tức thì.

Không ngờ ông Tống lại là người như vậy.

“Chú Thường, bữa cơm vừa rồi chú mời, lần này chơi tính phần anh.” Ông Tống mỉm cười nháy mắt với Thường Trạch: “Thích kiểu gì, cứ tuỳ ý chọn.”

“Chỉ có con trai thôi sao?”

“Con trai con gái đều có.”

Thường Trạch không mấy hứng thú với kiểu chơi trai chơi gái hạng sang này, nhưng suy nghĩ một chút, hắn bỗng thấy đây là cơ hội khá tốt để kiểm tra xu hướng tính dục của mình.

Cung kính không bằng tuân mệnh, hắn cũng gọi một MB, không yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần không xấu là được.

Người đến là một chàng trai khoảng chừng hai mươi, trông còn rất trẻ, mang đến cảm giác của một học sinh cấp ba mười tám, mười chín tuổi.

Tuy nhiên hành động chẳng giống học sinh cấp ba chút nào. Vừa đến, cậu ta đã duỗi tay mò vào xuống đũng quần Thường Trạch, nở nụ cười tự cho là quyến rũ, dịu dàng hỏi: “Anh à, lần đầu anh đến chỗ em chơi sao?”

Toàn thân Thường Trạch ớn lạnh, không kìm được mà run lên, vội vàng giữ tay cậu ta đặt trở về đùi, cảnh cáo: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng có lần mò lung tung.”

Chàng trai không vui bĩu môi: “Thế giờ mình làm gì đây?”

“Không làm gì cả, ngồi đây nói chuyện phiếm thôi.”

Ánh mắt Thường Trạch lướt qua lướt lại trên người cậu trai, vừa rồi quản lý câu lạc bộ giới thiệu đây là một trong những người đứng đầu của họ, ấy vậy mà hắn vẫn tìm thấy được đủ loại khuyết điểm: chân không đủ thẳng, da không đủ trắng, tóc không đủ đen không đủ mượt, mũi nhìn cũng biết là đã chỉnh sửa, không phải tự nhiên…

Tóm lại, chỉ có hai chữ: quá tệ.

Vậy vấn đề đến rồi, rốt cuộc là hắn không thích đàn ông hay chỉ không thích người đàn ông này? Hay là, ngoại trừ người đàn ông nào đó ra, hắn không thích bất kỳ ai khác? Chẳng hạn như, một người họ Khương nào đó?

Ngồi trước bàn máy tính, Khương Thành vừa mới tắt livestream. Cậu đứng dậy, vươn vai, điện thoại đặt trên giường báo có tin nhắn Wechat mới.

【Hình Phi】: Mày đã ngủ chưa?

【Khương Thành 】: Chưa, vừa tắt livestream thôi.

Một giây sau, Hình Phi call voice.

Vừa mới kết nối, Hình Phi bỏ qua phần chào hỏi, đầy bực bội nói: “Phòng livestream của tao bị quản trị viên khóa rồi.”

“Hả?” Khương Thành ngạc nhiên: “Sao lại như thế? Bị khóa bao lâu?”

Câu hỏi như đổ thêm dầu vào lửa, Hình Phi bắt đầu nổi giận đùng đùng thuật lại tình huống tối nay của mình cho Khương Thành nghe.

Nguyên nhân là do hắn nối mic ngẫu nhiên với một cô gái trong game, hai người hàn huyên vài chuyện liên quan đến nam nữ, kết quả là đối thủ vốn ghét Hình Phi đã ghi hình, nhắn tin riêng cho anh giai đứng đầu bảng của hắn, nói rằng nội dung livestream của hắn thấp kém.

“Sao nó phải nhắn riêng cho anh giai nhà mày?” Khương Thành không hiểu.

“Nó bị bệnh chứ làm sao! Bệnh ngứa mắt!” Hình Phi chửi rủa: “Tìm đến anh giai nhà tao nói xấu tao cũng thôi đi, lại còn báo cáo tao nữa, cái đề tài nam nữ kia không phải do tao khơi mào, tao chỉ trả lời câu hỏi của em gái kia thôi. Chỉ mỗi một câu, đéo có nội dung bậy bạ gì cả, mày đoán xem? Nó khiến phòng livestream của tao bị khóa 24 tiếng!”

Nói xong, Hình Phi nhắc nhở Khương Thành: “Bình thường mày cũng phải cẩn thận đấy.”

“Tao làm sao?”

“Kể từ lúc mày livestream vài lần với anh Hiên, lượng người xem của mày đã tăng vọt, chắc chắn sẽ có đứa ghen ghét âm thầm theo dõi. Lúc livestream phải cẩn thận từng lời ăn tiếng nói, đừng để chúng nó báo cáo. Trừ điểm chỉ là việc nhỏ, chứ bị khóa phòng phát sóng thì tiêu mẹ đời.” Hình Phi đưa ra lời khuyên: “Với lại nhớ giữ quan hệ tốt với anh giai đầu bảng.”

Mặc dù mỗi ngày nền tảng Ngân Hồ có rất nhiều người dùng mới, nhưng những đại gia chân chính chỉ xoay quanh mấy người. Anh giai đầu bảng chắc chắn không chỉ chú ý một streamer, nếu không giữ được anh giai, những người khác sẽ tìm cách lôi người ta đi.

Sở dĩ Hình Phi nói vậy với Khương Thành vì hắn có kinh nghiệm sâu sắc. Trước đây, một anh giai trong phòng livestream của hắn đã bị một streamer khác dùng mọi cách nịnh bợ lôi kéo đi mất.

“Nhất là Xương Hoàng bên mày, coi chừng kỹ vào. Mặc dù các anh giai có quyền tự do xem livestream ở đâu tùy thích, nhưng mày là người được họ đập tiền, muốn làm ăn lâu dài thì phải nghĩ cách giữ chân khách hàng.”

Khương Thành vô tình lỡ miệng: “Giữ hay không cũng chẳng khác gì, dù sao sau khi bại lộ chân tướng, tao cũng chẳng trông mong gì con Gà kia tặng quà tao tiếp.”

“Mày nói gì cơ? Con Gà? Xương Hoàng lộ mặt rồi á? Chờ đã…” Hình Phi đầu óc nhanh nhạy cực kỳ, lập thoáng cái đã hiểu ra ngay: “Ý của mày là, Xương Hoàng chính là con Gà bủn xỉn nhà mày á hả?”

Khương Thành ấp úng hồi lâu, nhận thấy không thể giấu mãi được nữa, cuối cùng cũng quyết định kể hết sự tình cho đối phương, từ Hàng Châu đến Nhật Bản, từ Xương Hoàng đến Tiền Hoàng…

“Má nó! Tao đờ mờ luôn! Sao giờ mày mới nói chuyện lớn này cho tao?!”

Khương Thành cũng bất lực: “Vì thật sự quá lúng túng, tao không dám nói cho mày…”

“Nếu không phải ban nãy lỡ miệng thì mày định giấu tao đến bao giờ?”

“Cũng không hẳn, thì… ừm, định để sau này nói với mày.”

“Còn nữa, Xương Hoàng đã đành, nhưng Ông chủ Tiền kia cũng là hắn? Hắn còn chơi trò đa nhân cách nữa hả, lắm chiêu ghê luôn!”

Khương Thành gật đầu đồng tình: “Tao cũng đéo hiểu, chẳng hiểu sao lão lại dùng hai tài khoản trái ngược nhau như thế.”

“Má nó, đều lộ hết rồi, mày không hỏi lão lý do à?”

“Không…”

Việc lộ thân phận đã đủ xấu hổ lắm rồi, lộ cả hai lần cậu không tính chạy đi hỏi, dù có hiếu kỳ cũng chỉ đành giấu trong lòng mà thôi.

Vậy nên, sau khi kinh ngạc lắng xuống, Khương Thành đành chấp nhận thực tế. Dù sao cũng sống dưới một mái nhà, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, giữ lại chút thể diện cho nhau vẫn hơn.

“Khương Thành.” Hình Phi đột nhiên gọi đầy đủ họ tên cậu.

“Sao thế?”

“Mày nói thật đi, có phải mày đã thích tên ki bo đó rồi không?”

“Không phải như mày nghĩ đâu.” Khương Thành nhướng mày, lập tức phủ nhận, giải thích: “Chỉ là tao cảm thấy mình không còn ghét ổng như trước. Ngoài cái tính ki bo ra thì ổng cũng khá tốt.”

Hình Phi cố tình nhấn mạnh: “Nhưng mày vốn không chịu nổi tính ki bo của lão mà!”

“Dạo này tao với ổng thân hơn trước, hình như ổng cũng bớt ki bo hơn rồi.”

“Ví dụ xem?”

Khương Thành suy nghĩ một lát rồi nếu ví dụ: “Lúc sang Nhật, ổng mời tao đi ăn cơm hải sản, còn gắp cho tao một con gấu bông. Nếu là trước đây chắc chắn ổng sẽ đòi cưa tiền ngay. Với lại mấy ngày hôm trước ổng còn mời tao ăn kẹo mút nữa.”

“Đm! Một bát cơm, một con gấu, một cây kẹo mút là mua chuộc được mày à? Sinh nhật năm ngoái tao còn tặng mày cái điện thoại mấy nghìn tệ đấy!” Hình Phi suýt tức chết với tên này: “Khương Thành, mày tỉnh lại đi! Hồi lão là Xương Hoàng, quà donate cho mày toàn từ năm con số trở lên đấy!”

Thở dài một hơi, Hình Phi ngáp dài một cái: “Khi nào mày rảnh? Lúc đó chúng ta ra ngoài ăn rồi nói chuyện tiếp.”

Hẹn thời gian xong, Hình Phi cúp máy. Khương Thành cầm cốc định đi ra ngoài rót nước. Cậu mò mẫm ra phòng khách, vừa bật công tắc đèn lên thì giật bắn mình khi thấy có người ngồi trong phòng khách.

Vài giây sau, khi nhìn kỹ lại, cậu mới phát hiện đó là Thường Trạch.

“Sao anh ngồi ở đó mà không bật đèn?”

Thường Trạch nghe thấy giọng của Khương Thành, chậm rãi ngẩng đầu, yên lặng nhìn cậu, ánh mắt có gì đó khác với trước.

Khương Thành ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong không khí, bèn hỏi: “Anh uống rượu à?”

Thường Trạch vẫn không trả lời. Khương Thành nhếch miệng, cũng không nói gì thêm nữa.

Cậu đi tới bên bàn trà, vừa định duỗi tay cầm bình nước lên thì Thường Trạch đã giật lấy chiếc cốc trong tay cậu.

“Ngồi xuống tâm sự với tôi.” Thường Trạch không đợi Khương Thành đáp lời, bắt đầu nói luôn: “Tối nay tôi đi nhậu với khách hàng, thấy họ chơi một trò chơi.”

“Ồ, trò gì vậy?” Khương Thành thuận miệng hỏi.

“Trò đó tên là ‘Gọi daddy’.”

“Gọi daddy kiểu gì?”

“Ví dụ.” Ánh mắt Thường Trạch một mực lượn lờ trên mặt Khương Thành, ngừng lại giây lát rồi trầm giọng nói: “Dùng giọng nũng nịu gọi daddy, dùng giọng giận dữ gọi daddy, còn cả… dùng giọng thèm khát gọi ba…”

“Rốt cuộc anh đi nhậu ở chỗ nào…”

Thường Trạch không trả lời, tiếp tục nói: “Họ bảo trò này học được lúc xem livestream, bình thường cậu livestream có chơi như vậy với người khác không?”

“Không…”

“Vậy chúng ta có thể thử chơi một chút.”

“…”

Bầu không khí trong phòng khách dường như đông cứng, yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Thường Trạch vẫn nhìn chằm chằm Khương Thành, dường như ẩn trong đôi mắt đen láy là thứ gì đó không thể nói rõ, như thể sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.

Khương Thành giật vội cốc nước từ tay Thường Trạch: “Tôi nghĩ anh uống nhiều quá rồi đấy, mau đi ngủ đi, ngày mai tỉnh dậy là quên hết thôi.”

Ban đầu cậu tính ra uống cốc nước, kết quả bị mấy lời kỳ lạ của Thường Trạch dọa cho phát sợ, nhanh chóng quay đầu trở về phòng.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Khương Thành quay đầu nhìn lại, thấy Thường Trạch đang đi theo mình.

Khương Thành buộc phải dừng bước, xoay người đối mặt với Thường Trạch trong hành lang, hơi căng thẳng hỏi: “Anh muốn làm gì…”

Lúc này Khương Thành đã chuẩn bị tinh thần, nếu tên ki bo kia dám làm bậy với mình, cậu sẽ không ngần ngại cho hắn một đấm hoặc đá vào chỗ hiểm.

Thường Trạch không làm gì cả, chỉ cụp mắt nhìn Khương Thành một cái, hồi lâu sau mới mở lời: “Không có gì cả, chỉ muốn nói chúc cậu ngủ ngon thôi.”

Dứt lời, Thường Trạch quay người bước vào phòng, đóng cửa. Đèn ở bên trong bật sáng, một lúc sau lại tắt ngúm.

Khương Thành cầm cốc nước, đứng ngẩn tò te, nhìn cánh cửa khép chặt trước mặt, bần thần hồi lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện