“Trang phục Thỏ Con dễ thương? Cái quái gì vậy?” Thường Trạch vừa đổ rác từ ngoài về thì thấy một gói hàng chuyển phát nhanh cần ký nhận. Trong lúc ánh mắt vô tình lướt qua phiếu giao hàng, có một giây phút nào đó hắn tưởng người ta giao sai.
Hắn nhìn chằm chằm tên người nhận vài lần mới xác nhận đó là đồ của Khương Thành.
Tên cửa hàng này nghe không giống kiểu cửa hàng bán quần áo nam bình thường, hắn thật sự tò mò không biết Khương Thành đã mua gì.
Cầm theo gói hàng chuyển phát nhanh vừa vừa nhận, Thường Trạch bước vào nhà, lúc này Khương Thành đang ngồi trong phòng khách xem phim.
“Đồ chuyển phát nhanh của cậu đến rồi.” Thường Trạch đưa đồ cho cậu.
“Ồ, cảm ơn anh nha.” Khương Thành vẫn tập trung vào màn hình TV.
Thường Trạch cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, giả vờ tiện mồm hỏi: “Mua cái gì đấy?”
Khương Thành đơ mất một giây rồi đáp: “Quần áo thôi mà.”
“Hả, quần áo gì thế?”
Bị dí hỏi như vậy, Khương Thành hơi khó chịu liếc hắn một cái: “Sao anh nhiều chuyện thế nhỉ?” Nói xong cậu liền cầm gói hàng quay về phòng.
Tưởng rằng không nói thì không hắn biết sao? Thường Trạch móc điện thoại ra, định tìm tên cửa hàng trên Taobao, nhưng đúng lúc này điện thoại của Nhậm Vĩnh Hiên gọi đến.
“Gọi cái gì vậy?”
“Không có gì cả, tính hỏi ông tối nay có rảnh không? Ra ngoài làm một ly.” Nhậm Vĩnh Hiên vừa nói vừa ngáp, nghe giọng có vẻ vừa mới thức giấc.
“Ok, hôm nay tôi nghỉ, đi đâu uống thế?”
“Chưa biết, để lát tôi nhắn tin cho ông.”
Cúp máy xong, Thường Trạch nhìn điện thoại ngẩn người một lúc, không nhớ ra nổi ban nãy mình tính làm gì, moá.
Trận chiến công hội thường niên của Ngân Hồ TV sắp diễn ra, đây là cuộc tranh tài giữa các công ty quản lý trên nền tảng Ngân Hồ. Nói trắng ra là so đấu về tài chính, ai nhiều tiền hơn thì người đó có vị thế cao hơn. Hải Phủ Media mà Khương Thành trực thuộc cũng tham gia. Để tập hợp các streamer nhà mình, dạo này các chi nhánh Hải Phủ trên khắp cả nước đều tổ chức gặp gỡ offline tại địa phương.
Khương Thành đã vào nghề gần một năm, cho đến chiều nay cậu mới chính thức gặp mặt các đồng nghiệp khác ngoài Hình Phi.
Nhiều streamer nổi tiếng của Hải Phủ đều tập trung ở Hương Sơn, dù là lần đầu gặp mặt ngoài đời nhưng Khương Thành gần như đều biết mặt họ. Trái lại nhiều người khá tò mò về khuôn mặt lạ lẫm của cậu. Ban đầu khi giới thiệu bản thân, cậu có chút ngại ngùng, vài lần đều là An Lăng chủ động đứng ra giúp cậu khuấy động bầu không khí.
Khương Thành và An Lăng không quen thân lắm, hai người từng nối mic vài lần khi PK nhưng không nói chuyện riêng gì nhiều. Có lẽ vì lý do này nên khi nói chuyện với An Lăng, cậu không khỏi mang theo vài phần khách khí và khiêm tốn.
“Chị Lăng, cảm ơn vừa rồi chị đã giúp em, bằng không em lúng túng chết mất.”
“Không có gì mà.” An Lăng cười xởi lởi vỗ vai cậu, thoạt nhìn vô cùng thân thiết: “Hải Phủ là một gia đình, mọi người nên giúp đỡ nhau. Hồi chị mới vào nghề, lúc tham gia gặp gỡ offline cũng giống như em bây giờ, lâu rồi sẽ từ từ quen thôi. Thú thật đây là lần đầu chị thấy em mặc thế này, chị còn tưởng hôm nay em mặc đồ nữ cơ đấy.”
“Em chỉ thay đồ khi livestream thôi, ngoài đời em vẫn mặc thế này mà.” Khương Thành chỉ vào áo phông và quần jeans mình đang mặc.
Hình Phi đang nói chuyện với mấy streamer khác cũng chạy lại góp vui: “Bé Thành, mày đang nói gì với chị Lăng vậy? Đừng bảo là nhìn trúng chị Lăng đấy nhá?”
An Lăng cười lớn: “Nào có, bọn chị đang nói về việc bé Thành mặc đồ nữ thôi.”
“Mày đừng ăn nói xàm quần.” Khương Thành huých hắn một cái.
Hình Phi vẫn cười hì hì, không thèm để ý: “Chị Lăng, em bảo chị nghe, ngoài đời thẳng này mặc đồ nữ còn đẹp hơn trên livestream, chỉ cần đứng giữa đám đông, má ơi, không biết có bao nhiêu thằng đàn ông phải mất hồn đấy.”
“Em có nói lố quá không vậy?” An Lăng bị hắn chọc cười nắc nẻ.
“Chị Lăng, chẳng phải chị muốn tận mắt thấy bé Thành mặc đồ nữ sao, đừng tưởng em không biết, nhưng vấn đề là bé Thành không muốn, cũng hết cách rồi, dù gì phải cũng cho nó chút lợi ích chứ?”
Biết rõ thằng ranh Hình Phi cố ý, song An Lăng vẫn không cưỡng lại được lòng hiếu kỳ của mình, quay sang nói với Khương Thành một cách hào sảng: “Thành Thành, chị dùng mười cái siêu tên lửa để đổi lấy một lần em mắc đồ nữ được không?”
Hình Phi chớp lấy cơ hội, nhanh chóng trả lời thay cho Khương Thành: “Mười siêu tên lửa còn phải chia cho nền tảng và công ty, không có lời đâu chị.”
“Nghĩ cái gì đấy? Ý của chị là giá của mười siêu tên lửa, tiền chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng của em ấy.”
“Chị Lăng hào phóng ghê!”
“Mười siêu tên lửa cũng không thành vấn đề, nhưng chị không thể cho không thế được. Vậy đi, lúc nãy mọi người có nói tối đi bar chơi, đến lúc đó nếu có mười người lạ đến xin số điện thoại của bé Thành chị sẽ đưa mười siêu tên lửa ngay.”
“Mười người đến làm quen à, chị đánh giá thấp Momo-chan của chúng ta rồi đó, không thành vấn đề!” Hình Phi tự tin vỗ ngực, nhận lời thay cho Khương Thành.
“Này! Mày lại đây cho tao!” Khương Thành túm lấy cổ áo Hình Phi, kéo hắn qua một bên, trừng mắt hỏi: “Mày đang làm gì đấy?!”
“Đang giúp mày kiếm tiền chứ sao, mày nên cảm ơn tao mới phải.”
“Tao không đồng ý, mày đừng tự ý quyết định thay tao.”
“Mày có biết mười quả siêu tên lửa trị giá bao nhiêu không? Năm mươi nghìn đấy, mày chỉ cần mặc đồ nữ, chẳng cần làm gì, chỉ cần ngồi ở quầy bar sẽ có trai đẹp đến làm quen, còn có năm mươi nghìn tiền lãi nữa. Một cơ hội kiếm tiền như thế bày trước mặt mà mày còn chê, có bị ngu không hả?” Hình Phi nghiêm túc khuyên nhủ, dùng ngón tay chọc mạnh lên trán cậu mấy nhát.
“Nói chuyện thì cứ nói, chọc người ta làm gì hả!” Khương Thành nhăn mặt, gạt tay hắn ra.
“Mày chỉ cần trả lời tao một câu thôi, hiện tại mày đang nợ tên kẹt xỉ kia bao nhiêu tiền?”
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Khương Thành lập tức nhận thua: “Má nó, làm thì làm!”
Trước mặt tiền bạc, không gì là không thể thỏa hiệp, làm thì làm thôi.
FOX là khu vực hộp đêm nổi tiếng nhất Hương Sơn. Khi màn đêm buông xuống, dân công sở lần lượt tháo bỏ lớp ngụy trang ban ngày, cùng tụ tập tại đây, hoàn toàn phóng túng, xả stress, trình diễn nhân sinh muôn màu.
Khương Thành một thân một mình, chán nản ngồi tại quầy bar, móc điện thoại ra nhắn tin cho Hình Phi đang ở khu vực bàn VIP.
【Khương Thành】: Ban nãy là người thứ mấy rồi? 【Hình Phi】: Thứ năm rồi, còn một nửa nữa, cố lên! Mười phát siêu tên lửa đang vẫy gọi mày!
【Hình Phi】: Có ưng anh đẹp trai nào chưa?
【Khương Thành】: Đẹp cái cứt! Toàn là mấy tên chán òm.
【Trình Phi】: Không sao, hy vọng ở ngay phía trước, biết đâu người tiếp theo sẽ là định mệnh của mày.
Có định mệnh hay không thì cậu không biết, nhưng yêu ma quỷ quái thì lại rất nhiều, kể cả bản thân cậu, một cô nàng dễ thương với “cây hàng khủng” dưới gấu váy, chậc!
Uống nhiều rượu làm bụng càng lúc càng căng, cuối cùng Khương Thành không chịu nổi, rời quầy bar, vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh.
Nhất thời cậu không để ý mình đang mặc đồ con gái, vô thức xông thẳng vào nhà vệ sinh nam.
Khương Thành đi quá vội, không kịp dừng chân, va vào một người đàn ông vừa chuẩn bị ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Khương Thành lập tức chết lặng, căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh.
Định mệnh không tồn tại, nhưng xuất hiện trước mặt cậu là một tên keo kiệt đến phát điên.
Hắn nhìn chằm chằm tên người nhận vài lần mới xác nhận đó là đồ của Khương Thành.
Tên cửa hàng này nghe không giống kiểu cửa hàng bán quần áo nam bình thường, hắn thật sự tò mò không biết Khương Thành đã mua gì.
Cầm theo gói hàng chuyển phát nhanh vừa vừa nhận, Thường Trạch bước vào nhà, lúc này Khương Thành đang ngồi trong phòng khách xem phim.
“Đồ chuyển phát nhanh của cậu đến rồi.” Thường Trạch đưa đồ cho cậu.
“Ồ, cảm ơn anh nha.” Khương Thành vẫn tập trung vào màn hình TV.
Thường Trạch cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, giả vờ tiện mồm hỏi: “Mua cái gì đấy?”
Khương Thành đơ mất một giây rồi đáp: “Quần áo thôi mà.”
“Hả, quần áo gì thế?”
Bị dí hỏi như vậy, Khương Thành hơi khó chịu liếc hắn một cái: “Sao anh nhiều chuyện thế nhỉ?” Nói xong cậu liền cầm gói hàng quay về phòng.
Tưởng rằng không nói thì không hắn biết sao? Thường Trạch móc điện thoại ra, định tìm tên cửa hàng trên Taobao, nhưng đúng lúc này điện thoại của Nhậm Vĩnh Hiên gọi đến.
“Gọi cái gì vậy?”
“Không có gì cả, tính hỏi ông tối nay có rảnh không? Ra ngoài làm một ly.” Nhậm Vĩnh Hiên vừa nói vừa ngáp, nghe giọng có vẻ vừa mới thức giấc.
“Ok, hôm nay tôi nghỉ, đi đâu uống thế?”
“Chưa biết, để lát tôi nhắn tin cho ông.”
Cúp máy xong, Thường Trạch nhìn điện thoại ngẩn người một lúc, không nhớ ra nổi ban nãy mình tính làm gì, moá.
Trận chiến công hội thường niên của Ngân Hồ TV sắp diễn ra, đây là cuộc tranh tài giữa các công ty quản lý trên nền tảng Ngân Hồ. Nói trắng ra là so đấu về tài chính, ai nhiều tiền hơn thì người đó có vị thế cao hơn. Hải Phủ Media mà Khương Thành trực thuộc cũng tham gia. Để tập hợp các streamer nhà mình, dạo này các chi nhánh Hải Phủ trên khắp cả nước đều tổ chức gặp gỡ offline tại địa phương.
Khương Thành đã vào nghề gần một năm, cho đến chiều nay cậu mới chính thức gặp mặt các đồng nghiệp khác ngoài Hình Phi.
Nhiều streamer nổi tiếng của Hải Phủ đều tập trung ở Hương Sơn, dù là lần đầu gặp mặt ngoài đời nhưng Khương Thành gần như đều biết mặt họ. Trái lại nhiều người khá tò mò về khuôn mặt lạ lẫm của cậu. Ban đầu khi giới thiệu bản thân, cậu có chút ngại ngùng, vài lần đều là An Lăng chủ động đứng ra giúp cậu khuấy động bầu không khí.
Khương Thành và An Lăng không quen thân lắm, hai người từng nối mic vài lần khi PK nhưng không nói chuyện riêng gì nhiều. Có lẽ vì lý do này nên khi nói chuyện với An Lăng, cậu không khỏi mang theo vài phần khách khí và khiêm tốn.
“Chị Lăng, cảm ơn vừa rồi chị đã giúp em, bằng không em lúng túng chết mất.”
“Không có gì mà.” An Lăng cười xởi lởi vỗ vai cậu, thoạt nhìn vô cùng thân thiết: “Hải Phủ là một gia đình, mọi người nên giúp đỡ nhau. Hồi chị mới vào nghề, lúc tham gia gặp gỡ offline cũng giống như em bây giờ, lâu rồi sẽ từ từ quen thôi. Thú thật đây là lần đầu chị thấy em mặc thế này, chị còn tưởng hôm nay em mặc đồ nữ cơ đấy.”
“Em chỉ thay đồ khi livestream thôi, ngoài đời em vẫn mặc thế này mà.” Khương Thành chỉ vào áo phông và quần jeans mình đang mặc.
Hình Phi đang nói chuyện với mấy streamer khác cũng chạy lại góp vui: “Bé Thành, mày đang nói gì với chị Lăng vậy? Đừng bảo là nhìn trúng chị Lăng đấy nhá?”
An Lăng cười lớn: “Nào có, bọn chị đang nói về việc bé Thành mặc đồ nữ thôi.”
“Mày đừng ăn nói xàm quần.” Khương Thành huých hắn một cái.
Hình Phi vẫn cười hì hì, không thèm để ý: “Chị Lăng, em bảo chị nghe, ngoài đời thẳng này mặc đồ nữ còn đẹp hơn trên livestream, chỉ cần đứng giữa đám đông, má ơi, không biết có bao nhiêu thằng đàn ông phải mất hồn đấy.”
“Em có nói lố quá không vậy?” An Lăng bị hắn chọc cười nắc nẻ.
“Chị Lăng, chẳng phải chị muốn tận mắt thấy bé Thành mặc đồ nữ sao, đừng tưởng em không biết, nhưng vấn đề là bé Thành không muốn, cũng hết cách rồi, dù gì phải cũng cho nó chút lợi ích chứ?”
Biết rõ thằng ranh Hình Phi cố ý, song An Lăng vẫn không cưỡng lại được lòng hiếu kỳ của mình, quay sang nói với Khương Thành một cách hào sảng: “Thành Thành, chị dùng mười cái siêu tên lửa để đổi lấy một lần em mắc đồ nữ được không?”
Hình Phi chớp lấy cơ hội, nhanh chóng trả lời thay cho Khương Thành: “Mười siêu tên lửa còn phải chia cho nền tảng và công ty, không có lời đâu chị.”
“Nghĩ cái gì đấy? Ý của chị là giá của mười siêu tên lửa, tiền chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng của em ấy.”
“Chị Lăng hào phóng ghê!”
“Mười siêu tên lửa cũng không thành vấn đề, nhưng chị không thể cho không thế được. Vậy đi, lúc nãy mọi người có nói tối đi bar chơi, đến lúc đó nếu có mười người lạ đến xin số điện thoại của bé Thành chị sẽ đưa mười siêu tên lửa ngay.”
“Mười người đến làm quen à, chị đánh giá thấp Momo-chan của chúng ta rồi đó, không thành vấn đề!” Hình Phi tự tin vỗ ngực, nhận lời thay cho Khương Thành.
“Này! Mày lại đây cho tao!” Khương Thành túm lấy cổ áo Hình Phi, kéo hắn qua một bên, trừng mắt hỏi: “Mày đang làm gì đấy?!”
“Đang giúp mày kiếm tiền chứ sao, mày nên cảm ơn tao mới phải.”
“Tao không đồng ý, mày đừng tự ý quyết định thay tao.”
“Mày có biết mười quả siêu tên lửa trị giá bao nhiêu không? Năm mươi nghìn đấy, mày chỉ cần mặc đồ nữ, chẳng cần làm gì, chỉ cần ngồi ở quầy bar sẽ có trai đẹp đến làm quen, còn có năm mươi nghìn tiền lãi nữa. Một cơ hội kiếm tiền như thế bày trước mặt mà mày còn chê, có bị ngu không hả?” Hình Phi nghiêm túc khuyên nhủ, dùng ngón tay chọc mạnh lên trán cậu mấy nhát.
“Nói chuyện thì cứ nói, chọc người ta làm gì hả!” Khương Thành nhăn mặt, gạt tay hắn ra.
“Mày chỉ cần trả lời tao một câu thôi, hiện tại mày đang nợ tên kẹt xỉ kia bao nhiêu tiền?”
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Khương Thành lập tức nhận thua: “Má nó, làm thì làm!”
Trước mặt tiền bạc, không gì là không thể thỏa hiệp, làm thì làm thôi.
FOX là khu vực hộp đêm nổi tiếng nhất Hương Sơn. Khi màn đêm buông xuống, dân công sở lần lượt tháo bỏ lớp ngụy trang ban ngày, cùng tụ tập tại đây, hoàn toàn phóng túng, xả stress, trình diễn nhân sinh muôn màu.
Khương Thành một thân một mình, chán nản ngồi tại quầy bar, móc điện thoại ra nhắn tin cho Hình Phi đang ở khu vực bàn VIP.
【Khương Thành】: Ban nãy là người thứ mấy rồi? 【Hình Phi】: Thứ năm rồi, còn một nửa nữa, cố lên! Mười phát siêu tên lửa đang vẫy gọi mày!
【Hình Phi】: Có ưng anh đẹp trai nào chưa?
【Khương Thành】: Đẹp cái cứt! Toàn là mấy tên chán òm.
【Trình Phi】: Không sao, hy vọng ở ngay phía trước, biết đâu người tiếp theo sẽ là định mệnh của mày.
Có định mệnh hay không thì cậu không biết, nhưng yêu ma quỷ quái thì lại rất nhiều, kể cả bản thân cậu, một cô nàng dễ thương với “cây hàng khủng” dưới gấu váy, chậc!
Uống nhiều rượu làm bụng càng lúc càng căng, cuối cùng Khương Thành không chịu nổi, rời quầy bar, vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh.
Nhất thời cậu không để ý mình đang mặc đồ con gái, vô thức xông thẳng vào nhà vệ sinh nam.
Khương Thành đi quá vội, không kịp dừng chân, va vào một người đàn ông vừa chuẩn bị ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Khương Thành lập tức chết lặng, căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh.
Định mệnh không tồn tại, nhưng xuất hiện trước mặt cậu là một tên keo kiệt đến phát điên.
Danh sách chương