Hôm nay off stream hơi sớm, bốn giờ Khương Thành mới lên giường, 10 giờ sáng còn đang mơ màng thì bị cuộc gọi liên hoàn như báo thức của Thường Trạch gọi dậy.

Khương Thành ngủ mơ màng tắt liền 4 cuộc gọi của hắn, mãi đến cuộc thứ 5 thì dậy, ngáp một cái rồi mới nghe máy.

“Bé Khương Thành, sao cậu tắt điện thoại của tôi?” Giọng Thường Trạch nghe có vẻ gấp.

Khương Thành bực bội: “Tôi đang ngủ, sếp Thường cần gì hả?”

“Giờ này mà còn ngủ, đêm qua cậu đi ăn trộm đấy à?”

Khương Thành lười trả lời: “Nói nhanh đi, không thì để tôi cúp.”

“Ối đừng cúp.” Thường Trạch quay lại chủ đề chính, “Sáng nay lúc đi làm tôi quên đem theo một tài liệu quan trọng, giờ khách sắp đến lấy rồi, giờ về lấy cũng không kịp, cậu đưa qua giùm tôi được không?”

Khương Thành duỗi người: “Cũng được thôi, nhưng mà sếp Thường nè, tôi gọi xe cũng mất tiền, tối qua còn ngủ không đủ giấc, mới sáng đã bị anh gọi dậy, có phải nên cho một ít phí bồi thường không.”

Đừng trách cậu mặt dày, ai ở chung với tên gà này ba tháng cũng thành như vậy thôi, phải học dần để còn đối đầu với anh ta nữa. Ăn miếng trả miếng thôi mà.

Người kia cần cậu giúp, cũng biết không nên mặc cả vào lúc này, Thường Trạch còn cần tài liệu kia để đàm phán với bên kia, bên nào nặng hơn hắn cũng hiểu, chỉ đành cắn răng đồng ý: “Hiểu rồi, cậu đưa lại đây nhanh đi, đừng làm trễ nải việc lớn.”

Khương Thành tìm được tài liệu Thường Trạch bỏ quên nơi tủ giày dựa theo lời hắn nói.

Cậu vội vàng rửa mặt, chưa kịp ăn sáng đã chạy đi.

Cậu cũng không muốn nhìn thấy con gà kia đâu, cũng chẳng phải tốt tính gì cho cam, nhưng ai mà biết anh ta không đàm phán được lại đổ hết lên đầu cậu, đến khi đó không biết 3000 vạn có đủ trả không.

Ài, nên mới phải giúp đó.

Khương Thành lần đầu tới công ty của hắn, em gái lễ tân tinh mắt, thấy cậu bước vào cổng công ty là đã tia luôn chiếc nhẫn cưới cặp với ông chủ nhà mình, lập tức đưa Khương Thành đến tận văn phòng Thường Trạch.

“Tôi nói với cậu rồi mà, đến nơi thì gọi tôi xuống.” Thường Trạch thấy Khương Thành đi lên mà chưa có sự đồng ý thì hơi bực bội.

“Lúc tôi vừa tới thì thư ký bên anh đã đẩy tôi vào ấn thang máy. Giờ chẳng lẽ tôi đi xuống rồi anh lại xuống dưới lấy.”

Thường Trạch xua tay: “Dẹp đi, đưa đồ cho tôi.”

Hắn đang muốn lấy tài liệu trong tay Khương Thành thì cậu rụt lại: “Tiền trao cháo múc, anh trả tiền xe và tiền bồi thường của tôi đã.”

“Tôi nói cậu này bé Khương Thành, sao giờ cậu keo thế? Tôi có bảo không cho đâu? Cậu cứ vội vậy làm gì?”

Từ keo kiệt thốt ra từ tên keo chúa như này làm Khương Thành ngỡ ngàng, cậu vô cùng bất bình, phản lại: “Tôi học theo anh đó, chẳng lẽ chỉ có anh mới được đòi tôi, còn tôi thì không ấy hả?”

Bỗng có tiếng cười phát ra từ trên sô pha, giờ Khương Thành mới nhận ra phòng còn một vị khách khác.

Trông hơi quen, hình như là anh giai đến phòng tập thể hình cùng Thường Trạch lần trước.

Nhậm Vĩnh Hiên đứng dậy từ sô pha, đi tới chỗ Khương Thành rồi duỗi tay ra: “Chào em, anh là Nhậm Vĩnh Hiên, là bạn nối khố của tên này.”

Từ giọng nói đến điệu bộ là biết ngay người kia thuộc kiểu hào phóng thẳng tính.

Khương Thành gật đầu, bắt tay với anh: “Chào anh, em là Khương Thành, là….”

Nói được nửa thì không nói tiếp được nữa, cậu không biết nên giới thiệu bản thân như thế nào.

Nhậm Vĩnh Hiên xua tay ra chiều hiểu: “Không sao, anh biết mà.”

Khương Thành lần đầu gặp bạn Thường Trạch, nhưng cậu nhớ hình như từng gặp anh trai này rồi, suy nghĩ một chốc rồi bỗng buột miệng: “Anh Hiên!”

“Ồ, trước đây hai ta từng gặp rồi hả?”

“Anh là livestreamer của app Ngân Hồ về thế giới bên ngoài.”

Nhậm Vĩnh Hiên nghe thấy thì bật cười: “Hoá ra anh nổi tiếng vậy à? Hay là em thường xem livestream.”

Khương Thành sợ nói nhiều quá bị lộ, bèn bao biện: “Không ạ….., trước đây từng xem, giờ thì bớt rồi.”

Thường Trạch cũng chẳng có hứng nghe hai người hàn huyên, chuyển tiền xong thì giục Khương Thành về, cũng đuổi luôn Nhậm Vĩnh Hiên: “Khách hàng nói đến dưới lầu rồi, hai người đi chỗ khác đi, làm gì thì làm.”

“Em lái xe tới à?” Nhậm Vĩnh Hiên hỏi Khương Thành lúc ở thang máy.

“Nãy em gọi xe tới ạ.”

“Vậy để anh chở em một đoạn.”

Khương Thành không từ chối mà hỏi: “Có tiện đường không ạ?”

“Không sao, nay anh rỗi mà.” Nhậm Vĩnh Hiên nhớ tới cậu bạn nối khố keo kiệt của mình thì bổ sung, “Đưa miễn phí nha, không lấy tiền đâu.”

Khương Thành bật cười, thoát app gọi xe rồi vui vẻ nói câu “cảm ơn”.

Thang máy từ từ chạy xuống, chỉ có hai người họ, Nhậm Vĩnh Hiên lúc này mới ghé lại hỏi Khương Thành: “Có phải em là Momo – chan không?”

Khương Thành há hốc miệng, bất ngờ không thốt nên lời.

Thường cậu chỉ có Livestream với mặc đồ nữ, còn Khương Thành và Momo – chan trông khác xa nhau, chẳng hiểu sao Nhậm Vĩnh Hiên lại nhận ra.

Lúc cậu đang do dự có nên phủ nhận hay không thì Nhậm Vĩnh Hiên bổ sung: “Lần trước anh đi chỗ công ty em kí hợp đồng, vừa lúc gặp em nên bạn anh chỉ cho anh.”

“Vậy ạ….” Khương Thành xấu hổ không biết nói gì, chuyện livestream giả gái là bí mật của cậu.

“Anh Hiên” im lặng, Khương Thành rầu rĩ nói: “Anh có thể giữ bí mật giùm em không, đừng để Thường Trạch biết, chuyện em livestream giả gái này chỉ có đúng 1 người bạn thân biết thôi.”

“Được thôi, anh không nói đâu.” Nhậm Vĩnh Hiên nhận lời rất nhanh, “Nhưng em có thể nhận lời một chuyện không?”

“Chuyện gì ạ? Nếu trong khả năng thì em sẽ cố…..”

“Là như này, anh đang tính tạo một show livestream du lịch mới, muốn mời một số streamer của Ngân Hồ làm khách mời, nhưng vẫn chưa chọn được ai, anh thấy em khá ổn.”

“Nhưng em chưa livestream bên ngoài bao giờ.”

“Em có muốn thử không?” Nhậm Vĩnh Hiên thuyết phục, “Hai ta phối hợp với nhau, vừa có thể tăng thêm fans, đến lúc đó có lẽ show sẽ rất tuyệt.”

Khương Thành là streamer, cậu biết chuyện này lợi nhiều hơn hại, có thể tăng thêm fans từ khu stream bên ngoài, là một cơ hội cực tốt như lời Nhậm Vĩnh Hiên nói.

“Em thì ok ạ, nhưng phải hỏi công ty một tiếng.”

“Này thì dễ rồi, em đồng ý được thì anh giúp em lo bên công ty.” Nhậm Vĩnh Hiên bảo đảm với cậu, “Show này không lên sóng được sớm, như này đi, anh và em kết bạn Wechat, đến lúc đó liên hệ cho dễ.”

Khương Thành gật đầu, tính lấy di động ra thì bụng kêu ọt ọt ọt làm cậu xí hổ vô cùng.

“Ngại quá, nãy em chưa ăn sáng.”

“Anh cũng đang đói, quán bên kia có món điểm tâm khá ngon, đi không, ăn gì cứ gọi, anh mời.”

Anh mời.

Khương Thành cảm thấy như mình đã quên mất mấy chữ này rồi, ở cùng với tên gà kia lâu quá nên chỉ hai chữ này cũng đủ làm cậu cảm động.

Có một chuyện Khương Thành rất tò mò, giờ Thường Trạch không ở đây nên đánh bạo hỏi: “Anh Hiên, sao anh lại có thể làm bạn với Thường Trạch lâu như vậy?”

Nhậm Vĩnh Hiên bật cười: “Biết ngay, có phải cái tính keo kiệt của cậu ta quá đáng lắm đúng không?”

Khương Thành gật đầu thật mạnh: “Đúng đấy ạ, quá đáng lắm.”

“Thật ra cậu ta thành như bây giờ cũng do quá trình trưởng thành đó.” Nhậm Vĩnh Hiên nhớ lại.

Khương Thành cũng chẳng biết nhiều về Thường Trạch, chỉ biết năm hắn 9 tuổi, ba mẹ hắn mất trên biển trong một chuyến du lịch Châu Âu.

Nhậm Vĩnh Hiên gật đầu: “Vậy nên Thường Trạch là nhờ ông nội nuôi lớn.”

Nhà họ Thường chỉ có một cậu cháu trai, Thường Vũ Hồng sợ Thường Trạch không có cha mẹ dạy dỗ sẽ thành mấy cậu con nhà giàu ăn chơi đàn đúm, nên ông dạy cậu cháu trai này vô cùng nghiêm khắc.

Thường Vũ Hồng luôn yêu cầu cháu mình phải tự lập trong mọi việc, để cháu hiểu kiếm tiền khó như nào, ông còn trừ sạch tiền tiêu vặt của nhóc, nhà khác thì chỉ cần con mở miệng là cha mẹ sẽ chiều vô điều kiện, nhưng với Thường Vũ Hồng là không.

Cũng chính từ lúc đó, Thường Trạch học được cách dùng mọi con đường để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.

Ban đầu là nhặt vỏ lon trong trường đem bán, nhưng nhóc nhận ra hiệu quả không cao, bèn đổi sang bán đáp án bài tập, tiền kiếm được nhiều hơn.

Sau này, nhóc bí mật ghi âm các bài học từ gia sự của mình và làm chúng thành đĩa CD để bán cho phụ huynh của các bạn cùng lớp.

Tuy nhiên, chuyện này đã nhanh chóng bị chính gia sư của nhóc phát hiện ra. Để duy trì hoạt động kinh doanh lâu dài, Thường Trạch đành phải thương lượng với những gia sư đó. Thường Trạch sẽ phụ trách kiếm môi, ghi âm và làm đĩa, bên kia chỉ chịu trách nhiệm về việc truyền đạt kiến thức, số tiền kiếm được sẽ được chia đôi cho cả hai bên.

“Anh nghĩ rằng từ lúc đó, cậu ta đó đã dấn thân vào con đường ham tiền không lối về.” Nhậm Vĩnh Hiên thở dài, “Thực ra, cậu ta sống cũng không hề dễ dàng gì. Ông nội từng rất nghiêm khắc với cậu ta, còn nhỏ vậy mà bố mẹ không còn ở bên, người chị duy nhất quan tâm đến cậu ta cũng đã đi du học, anh nhớ rằng lúc bọn anh còn nhỏ, thường bí mật đến tìm cậu ta đi chơi, nhưng sợ bị ông nội phát hiện, nên trèo lên cây đa to bên ngoài nhà cậu ta và dùng ống nhòm để xem xét, anh thường thấy cậu ta bị ông nội phạt đứng đọc sách, luyện thư pháp, làm toán gì đấy, nếu học không tốt sẽ bị mắng và bị đánh, lúc đó không có ai đứng ra bảo vệ, chỉ có thể lén lút một mình quay lưng lại, nhìn tường lau nước mắt.”

Đây là lần đầu Khương Thành nghe chuyện này, đúng là ngạc nhiên.

“Nhưng hiện tại xem ra chính sách giáo dục của ông nội vẫn rất hiệu quả, cậu ta tuy có hơi keo kiệt nhưng cũng không thể phủ nhận quả thực rất am hiểu kinh doanh. Khách hàng khó tính như nào chỉ cần cậu ta mở miệng là có thể làm vừa lòng.”

Giọng Nhậm Vĩnh Hiên tràn đầy sự biểu dương với Thường Trạch, chợt anh nhớ ra gì đó.

“Anh vừa mới dọn dẹp phòng của mình và tìm thấy một số bức ảnh cũ. Em có muốn xem cậu ta trông như thế nào khi còn nhỏ không?”

Khương Thành vui vẻ: “Có ạ.”

Nhậm Vĩnh Hiên đã tìm thấy một bức ảnh cũ được scan lên từ album trên điện thoại di động của anh ấy. Bức ảnh này được chụp lúc nhóc con đang tham gia một buổi biểu diễn văn nghệ ở một trường mẫu giáo. Nhìn bề ngoài, nhóc ta chỉ khoảng năm hoặc sáu tuổi, lúc đó nhóc Thường Trạch mặc một bộ đồ màu vàng, đóng vai một chú gà trống nhỏ, trên đầu đội chiếc mũ mào gà màu đỏ, hai cánh lông bay phấp phới, khuôn mặt tròn trịa hơi ửng hồng, hơi nghiêng đầu về phía máy ảnh và cười toe toét, dễ thương chết đi được.

Hoá ra tên kia từ nhỏ đã là bé gà rồi.

Khương Thành phụt cười, nhờ Nhậm Vĩnh Hiên gửi cho mình rồi lén lưu về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện