“Con nhuộm tóc rồi” Tăng Toàn mặc áo tù màu lam, ngồi cách Khương Thành một dàn song sắt

“Ừm, hôm trước con đi cắt tóc rồi nhuộm luôn, thợ bảo màu nâu sáng hợp với con” Khương Thành dựa lưng vào ghế, đặt tay trên đùi, thình thoảng nghịch chiếc nhẫn cưới nơi tay

“Rất hợp” Tăng Toàn gật nhẹ, cười nói “Trông sáng sủa hơn lúc trước nhiều, đẹp trai lắm”

“Ba trông cũng khá ổn” Khương Thành nhìn thời gian trên di động, chỉ còn 5 phút nữa là hết thời gian thăm nom, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định nói

“Ba” Cậu vòng tay đặt trên bàn, ngẩng đầu nhìn Tăng Toàn, dùng giọng điệu bình thản nói “Con kết hôn rồi”

“Hả?” Tăng Toàn ngạc nhiên, ngây người mấy giây, hỏi nhỏ “Từ bao giờ?”

“Đã gần hai tháng rồi”

Ông “Ồ” lên: “Cô bé kia tên gì? Trông như thế nào?”

Khương Thành lặng im một lúc mới trả lời: “Không phải cô bé, là một người đàn ông”

Nụ cười bên khoé môi Tăng Toàn vụt tắt sau khi nghe cậu nói, ông đơ người, nhìn con trai thật kỹ, biểu cảm kia của cậu, hẳn là không lừa ông chơi

“Chuyện…. Chuyện này là sao?”

“Ông ngoại và ông nội anh ấy là đồng đội cũ, đã hẹn thề đính ước cho con cháu từ lâu, tiếc là mẹ không thể thực hiện, nên truyền sang đời con, coi như là hoàn thành tâm nguyện cho hai ông”

“Đùa cái kiều gì vậy! Thời đại nào rồi còn đính ước từ xưa, lại còn là con trai nữa chứ, bé Thành, trời….. rốt cuộc con muốn thế nào?”

“Còn cách nào khác à?” Khương Thành cười khổ “Sản nghiệp nhà chúng ta bị ba làm cho lụn bại, còn nợ nần chất đống, nếu không phải có nhà họ giúp, con làm cách nào trả hết được đống đấy”

Tăng Toàn im lặng, không nói một lời, ông hiểu, nhà họ Khương rơi vào tình cảnh này đều do ông mà ra, hơn nữa, bây giờ ông chỉ là một tù nhân, lấy tư cách gì chỉ tay năm ngón vào cuộc đời của con trai

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, Khương Thành nói tiếp: “Thật ra bây giờ con sống rất tốt, không có nợ nần gì nữa, nhà họ cũng đối xử chu đáo với con, ba không cần lo”

Tăng Toàn còn muốn hỏi rất nhiều, tiếc rằng cánh cửa phía sau đã mở, hai người cai ngục đi đến, đã đến giờ, Tăng Toàn đứng lên, trước khi đi, ông hỏi: “Cậu trai kia tên là gì?”

Khương Thành suy tư, xoay nhẫn trong tay: “Lần sau tới đây con sẽ nói rõ ràng, ba nhớ giữ gìn sức khoẻ”

Từ ngục giam Phong Thành về đến thành phố Hương Sơn mất 3 tiếng đi xe, Khương Thành hôm qua trắng đêm không ngủ, nay lại vì đến thăm Tăng Toàn mà 6 giờ đã rời giường, lúc về cậu không chống được nữa, ngã đầu thiếp đi

Lúc đến nơi, may thay có tài xế đánh thức cậu, Khương Thành ngáp một cái, mơ màng dụi mắt, lấy điện thoại ra, có cả chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, đều đến từ con gà* kia

*铁公鸡: Gà trống sắt, ý chỉ người keo kiệt, ki bo

Gà là biệt danh Khương Thành lén đặt cho Thường Trạch, cậu thấy từ này đã miêu tả đúng nhất bản chất của tên kia- vắt cổ chày ra nước

Khương Thành mở wechat ra xem

[Gà]: Cậu đâu rồi? [Gà]: Sao không nghe điện thoại?

[Gà]: Thấy thì nhớ trả lời

[Gà]: Sao vẫn chưa trả lời?

[Gà]: Cậu đang ở đâu?

[Khương Thành]: Mới nãy đi thăm ba ở nơi khác, lúc về ngủ quên mất, không xem máy

[Khương Thành]: Sao vậy?

Mới gửi đi vài giây, người kia đã rep lại

[Gà]: Đừng quên hôm nay phải về chỗ ông nội ăn cơm

[Khương Thành]: Tôi nhớ mà

[Gà]: Cậu giờ đang ở đâu?

[Khương Thành]: Vừa đến nhà, lát nữa tan tầm anh về muộn chút, sau đó qua nhà đón tôi rồi đến chỗ ông luôn, được không?

Người kia vừa xem xong đã gửi một voice mess cho cậu: “Tôi quay về đón cậu? Đã ngược hướng, còn xa như vậy, cậu không đọc báo à, xăng ron95 hôm qua lên 0,12 tệ đấy, giờ tiền xăng đắt đỏ như vậy, cậu cũng có thiếu tiền đâu, gọi xe qua đó là được mà?”

Khương Thành: …..

Cậu và Thường Trạch đã kết hôn ba tháng rồi, nhưng mỗi lần nghe người nay dùng cái giọng sếp lớn nói ra mấy lời kiệt xỉ như vậy cậu đều thấy tức, rất muốn cho hắn ăn đập

Khương Thành gõ chữ lia lịa: Anh cứ nói không tiện đường là được, nói nhiều vậy làm gì?

Đánh một nửa, thấy mình hơi gắt quá, bèn xoá đi, định gửi cái khác thì tên keo kiệt kia lại gửi một voice mess: “Ông cụ rất thích bánh quế hoa vị dừa và bánh đậu xanh ở quán Vĩnh Hương gần chỗ cậu, lát cậu qua chỗ đó mua một ít

“Lái xe đừng nghịch máy” Nhậm Vĩnh Hiên ngồi trên ghế phụ đưa tay lấy điện thoại ngay lúc hắn vừa gửi tin nhắn thoại xong “Để tôi cầm cho”

Đèn xanh bật sáng, Thường Trạch dẫm ga, tiếp tục lái, thỉnh thoảng liếc nhìn Nhậm Vĩnh Hiên ngồi cạnh: “Mới hai năm không gặp thôi mà trông ông như người rừng ấy, dạo này làm gì rồi?”

“Trước đây đã nói với ông rồi mà, tôi là livestreamer về thế giới bên ngoài, tôi đi khắp nơi, ông không xem livestream của tôi à?”

Thường Trạch nghe đến chữ “livestream” thì khịt mũi coi thường: “Mấy cái đó thì có gì hay, chẳng bằng đi kiếm thêm ít tiền”

Nhậm Vĩnh Hiên lấy điện thoại Thường Trạch ra tải app, anh chỉ vào logo hình hồ ly màu xám bạc trên màn hình, nói với Thường Trạch: “Đây là app Ngân Hồ TV, nơi tôi thường livestream, vào khu thế giới bên ngoài, cái id có tick V về du lịch mạo hiểm là tôi, có rảnh thì vào xem”

“Đừng cài app linh tinh trên máy tôi”

Nhậm Vĩnh Hiên giả điếc, đăng kí acc cho hắn, chọn bừa cái tên: Ông chủ Tiền. Nghĩ ông bạn từ nhỏ này của mình yêu nhất là tiền, thấy hợp lí kinh luôn

“Acc của ông follow tôi rồi, lúc nào tôi livestream sẽ có thông báo” Nhậm Vĩnh Hiên trả điện thoại cho Thường Trạch, chỉ vào trung tâm thương mại cách đó một đoạn “Thả tôi chỗ đó là được, đêm nay làm vài li không? Kêu thêm Lưu Kha nữa, anh em tụi mình lâu lắm rồi không tụ tập”

“Đêm nay không được, hôm khác đi”

Nhậm Vĩnh Hiên cười khì khì nhìn nhẫn cưới trên tay Thường Trạch, cố tình trêu: “Ài, vợ ông giữ chặt ghê nha”

“Ngưng đùa nhảm nhí kiểu này đi, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, là giả vờ kết hôn. Giả vờ kết hôn” Thường Trạch cố ý lặp lại cụm cuối “Đêm nay tôi phải về ăn cơm với ông nội, không rảnh thật”

“Đúng tội ha”

“Tất nhiên”

“Đừng nghĩ lung tung, ý tôi là tội cho cậu kia lấy phải người như ông, cái kiểu vắt cổ chày ra nước” Nhậm Vĩnh Hiên nói xong câu cuối bèn nhanh chóng nhảy ra khỏi xe trước khi Thường Trạch đuổi

Bốn rưỡi chiều, lúc Khương Thành vất vả lắm mới lết được tới nhà ông nội thì đụng phải Thường Trạch

Khương Thành cũng không chào hỏi gì, tiến lại gần Thường Trạch, nói: “Bánh đậu xanh của quán Vĩnh Hương tôi mua rồi, tôi mua bánh quế hoa hương dừa và bánh hương quýt, anh xem có được không?”

“Cô tôi thích ăn bánh hương quýt, lát đưa cho bà ấy là được” Thường Trạch nói, nắm tay Khương Thành tự nhiên vô cùng, sóng vai nhau đi vào nhà “Tối nay nhà ngoại tôi cũng đến, có lẽ hơi nhiều người, nếu hỏi về nhà cậu, cậu cứ nói thật, hỏi về quan hệ của đôi ta, cứ theo kịch bản mà triển”

“Hiểu rồi” Khương Thành gật đầu, mặc kệ hắn nắm tay, nở một nụ cười giả trân, cố gắng phối hợp diễn đôi chim cu với Thường Trạch, trước khi vào nhà mới nhớ ra một chuyện, bèn hỏi hắn: “Lát nữa ăn nếu ông nội anh gắp gan heo và đầu cá cho tôi, anh chắn giúp tôi được không?”

“Cậu không thích ăn thì từ chối ông là được mà?”

Thường Trạch là cháu trai, tất nhiên là thấy bình thường, nhưng với Khương Thành mà nói, cậu là người ngoài, mà Thường Vũ Hồng lại là bậc bề trên, là người đứng đầu dòng họ, từ chối thẳng trước mặt mọi người thì rõ vô lễ

“Không được đâu”

“Được rồi, nếu ông gắp đồ ăn cho cậu, tôi ăn cho là được, một miếng gan heo mười tệ, đầu cá 20 tệ, cứ theo đó mà trả, chuyển khoản cho tôi là được”

“Hả???” Khương Thành chớp mắt, không phản ứng kịp “Anh vừa nói cái gì cơ?”

Thường Trạch nghĩ là cậu không nghe rõ bèn nói lại: “Gan heo mười tệ một miếng, đầu cá một miếng 20 tệ, cậu không ăn được gì nữa, để thương lượng giá trước”

Khương Thành: “…..”

Quả nhiên cái tên vắt cổ chày ra nước này mãi không đổi được cái tính keo kiệt yêu tiền, ai cũng bảo gia nghiệp nhà họ Thường bao la, cái gì cũng thiếu mỗi tiền là không, thế mà cậu cả nhà họ Thường đây lại đứng trước mặt “vợ” của mình đòi mấy chục tệ lẻ

Vợ nhà người ta gả cho nhà giàu thì mua túi mua xe, quẹt thẻ mỏi tay, còn Khương Thành thì khác, đừng nói có thể moi được một đồng từ túi Thường Trạch hay không, mỗi ngày không phải cống tiền là vui rồi

Cuộc hôn nhân này….. khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cậu…….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện