Thiên địa chấn động, thập phương vũ trụ đều kinh sợ, Thiên Đình mười hai vạn năm huy hoàng đến tuyệt đỉnh rốt cục thì gặp nguy cơ, nghênh đón trận khiêu chiến lớn nhất, nếu ứng phó không cẩn thận, rất có thể sẽ gặp phải đại kiếp nạn.

Quả nhiên là không có kế thừa nào bất hủ, cùng không có đại giáo nào vĩnh viễn huy hoàng không rơi rụng.

Tiểu Tùng bừng tỉnh, hắn là người phụ trách thủ hộ Thiên Đình, chỉ cần có kinh biến, mấy ngọn Thần đăng trước người hắn sẽ làm hắn thức tỉnh lại.

Tiểu Tùng đệ tử thứ hai của Thiên Đế xuất thế, khí chất buông lòng gần tiên, khiến ngưới ta tán thưởng, hắn đi ra ngoài trung ương Thiên Cung lập tức gặp được một đám người xông qua Nam Thiên Môn, tới nơi đây rồi.

Thiên binh thiên tướng căn bản không thể ngãn cản bọn họ, những người này vung tay lên liền có một đám đông người bay ra ra mấy chục vạn dặm, cũng may họ không hề động sát ý, bằng không ắt đã máu chảy thành sông.

Tiểu Tùng thở dài, hắn biết một người mình khẳng định không đối phó được nhiều người như vậy, có người là tới ôn chuyện cũ, có người lại là đến khiêu chiến!

"Rắc!"

Hắn bóp nát một cái cổ phù, ở chỗ sâu trong Thiên Đình hai luồng thần quang xông thẳng lên trời cao, sau đó, hai thân ảnh từ trên trời giáng xuống, rất nhanh vọt lại đây.

Tiểu Tùng trực tiếp đánh thức hai người, đúng là Diệp Đồng đồ đệ thứ nhất của Thiên Đế, cùng với Thái Âm thể Khương Đình Đỉnh, hai người nắm tay nhau xuất thế!

Mọi người đều chấn động, ở bên ngoài đồn đãi quả nhiên là sự thật, Diệp Thiên Đế phong ấn không phải chỉ là vài người đơn giản như vậy nha.

- Thật sự là náo nhiệt!

Trong vũ trụ có người thở dài, bên ngoài Nam Thiên Môn có người đi tới, mọi người đều cả kinh, đúng là Đạo Nhất kinh thể của năm xưa.

Tiếp theo sau, lại có hai thân ảnh xuất hiện, đúng là huynh muội Nam Yêu, củng đi vào trong Thiên Đình.

Nếu không có mấy người Đạo Nhất, Nam Yêu cùng tới, Tiểu Tùng và Diệp Đồng bọn họ có vẻ rất là thế đơn lực mỏng.

Đối với Thiên Đình, danh từ "thế đơn lực mòna" này nếu nói ra ở quá khứ có vẻ rất buồn cười, nhưng ngày nay thật sự như thế, bởi vì đó là một nhóm người cường đại nhất từ xưa đến nay cùng một lúc tới cửa.

- Chúng ta không phải chinh chiến, tới ôn chuyện mà thôi, đừng khẩn trương!

Có người cười nói, nhưng ai có thể buông lòng, thật nếu nói chuyện một câu không thoải mái, có thể chính là một hồi huyết chiến.

- Này, Thiên Đình còn có người chưa từng xuất thế, cố nhân đều đến đây, chẳng lẽ còn làm cao giá như vậy, không muốn gặp chúng ta sao? Có người cười lạnh.

Đúng lúc này, thiên binh thiên tướng trước đó bị quét bay ra ngoài xa mấy chục vạn dặm đều phát sáng, toàn bộ dừng ở trong Thiên Đình một cách kỳ bí.

Cùng lúc đó, xuất hiện một khí tức tường hòa lan tràn, làm cho thương thế của những người này toàn bộ phục hồi.

- Người nào?!

Giờ khắc này, đột nhiên mọi người đều cảm thấy xương cốt phát lạnh, toàn thân lỏng tóc dựng đứng, như là bị một đầu mãnh thú hồng hoang nhìn thẳng vào mình.

Ngay giữa tinh không kia, một thân ảnh vĩ ngạn cất bước đi tới, hắn tóc xám bay phất phới, khó có thể suy đoán tuổi tác bao nhiêu, con ngươi sâu sắc, ung dung mà trấn định, trực tiếp liền tiến vào Nam Thiên Môn, xuất hiện ở trước mắt mọi người.

- Thiên Đế?!

- Diệp Phàm?!

Đây là hai loại xưng hô bất đồng, mọi người đều ngây dại, rung động không hiểu.

Mà phần đông thiên binh thiên tướng tin tưởng, người này giống y như đúc với Thiên Đế trong bức họa, phút yên lặng ngắn ngủi qua đi, liền bùng phát ra tiếng hoan hô như sóng thần, chấn động khắp vũ trụ.

- Ngươi... là đời thứ mấy?

- Đời thứ bốn!

- Cái gì! Không có khả năng!

Mọi người không tin.

Sau đó không lâu, vũ trụ chấn động mạnh, tin Thiên Đế tái hiện truyền đi khắp các vưc, moi người đều trố mắt nhìn trân trối, không rét mà run!

- Thiên Đế!

Ở các vực vang lên thanh âm như trời long đất lờ, rất nhiều cường giả đều cùng hô to.

Mọi người biết rằng, anh kiệt trên bức họa thiên kiêu ngày xưa tái hiện coi như xong rồi, hoặc có thể nói chú định lại lần nữa ảm đạm, bởi vì Thiên Đế xuất hiện!

Ai có thể nghĩ đến, kiếp này Diệp Phàm còn có thể sống hơn bốn vạn năm ở nhân gian? Hắn dáng người vĩ ngạn, hai mắt sâu sắc, khiến người ta kính sợ, đây một lan nữa là thần tĩchT

Từng anh kiệt ở trên đường thiên kiêu ngày xưa còn sót lại đều như hóa đá, vô cùng chua xót, đây là một tên yêu quái cỡ nào? Bọn họ phong ấn mười mấy vạn năm lâu xa như vậy, không nghĩ tới khi xuất thể lần nữa lại nhìn thấy hắn.

Giờ khắc này bọn họ đều có cái loại tâm tình của Kim Ô Đại đế năm đó, rất muốn tuôn ra một câu chửi: "Con bà nó, ngươi như thế nào còn sống chứ?!"

Một số người mặc dù tâm cảnh vượt thoát, nhưng lúc này cũng đều lộ sắc mặt khó coi như đứa nhỏ ăn vụng, điều này còn có thiên lý nữa hay không? Bọn họ từng là người cùng một thế hệ tranh bá, năm tháng qua đi dài lâu, người này nhưng lại vẫn còn trường tồn với thế gian, như trước đang ở ngôi vị Thiên Đế.

- Từ biệt chư vị đã lâu, mười vạn năm đời người như giấc mộng, giờ gặp lại ta thật là tường nhớ các ngươi!

Diệp Phàm cười nói.

Chúng thiên kiêu đều không biết nói gì.

- Sư phụ!

Tiểu Tùng, Diệp Đồng đều rất kích động, rất nhanh đi tới hành đại lễ thăm hỏi.

Về phần bộ chúng Thiên Đình thì luôn hô to, hai chữ: Thiên Đế vang vọng khắp vũ trụ, vạn vực chư thiên đều nổ vang, khiến tu sĩ khắp thế gian huyết mạch sôi trào, kích động không thôi.

Thiên Đế lại khai sáng thần tích, hắn không ngừng đánh vỡ cực hạn của nhân thể!

- Mau bày tiệc rượu! Hôm nay ta cùng với chư vị cố nhân nâng cốc vui ca, tâm tình chuyện cũ, không say không về!

Diệp Phàm phân phó.

Đây tự nhiên là một hồi thịnh yến, thời gian đã cách xa mười mấy vạn năm, anh kiệt mạnh nhất của mỗi thời đại khắp vũ trụ một lần nữa tụ tập, truyền ra ngoài tuyệt đối là nổi sóng gió động trời.

Thịnh hội ở Thiên Đình truyền ra bên ngoài, lão tộc trường các tộc ai cũng tới nơi yết kiến Thiên Đế, miệng tung hô Thiên Đế trường sinh bất diệt.

Hỏa Kỳ Tử, Đế Hoàng, Thái Sơ., tất cả đều ôm trong lòng tư vị khó hiểu, đây là một loại rầm rộ biết bao nhưng đối với bọn họ mà nói lại rất chua cay, uống rượu trong chén đều cảm thấy rất đắng.

- Thiên Đế! Ngươi chặt đứt con đường của mọi người rồi! sống một lần chính là mười hai vạn năm ngàn năm, ngươi còn để cho người khác làm thế nào thành Đế, từ đó thế gian chỉ có một Thiên Đế vĩnh viễn!

Hỏa Kỳ Tử uống say khướt, sau đó thở dài, nói ra lời nói tận đáy lòng của rất nhiều người.

- Ngã phật từ bi!

Kim Thiền Tử cũng cảm thán.

Năm tháng vô tình, những người bọn họ này đều sớm đã không còn trẻ tuổi, ngày nay xuất thể lại, được Thiên Đế mời vào Thiên Đình dự yến, gặp nhau như vậy có cảm giác có điểm khóc không ra nước mắt.

- Ta vẫn không hề ngãn cản con đường của anh kiệt đời sau, mười vạn năm qua thật sư là đai thế điêu linh không ai đat tới Chuẩn đế chín trong thiên, nói gì tới thành Đế!

Diệp Phàm lắc đầu.

- Như vậy kiếp này thì sao?

Có người hỏi.

- Chư vị có người nào cảm ứng được pháp tắc đạo của Đế áp chế không? Nếu có, làm sao các ngươi chịu xuất thế?

Diệp Phàm nói xong, quang hoa nhoáng lên một cái, một cái đỉnh Hoàng Huyết Xích Kim, một cái đỉnh Tiên Lệ Lục Kim, còn có Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh đều hiện ra, phân biệt trấn áp ở trên đỉnh đầu cùng với hai bên trái phải của hắn, tiên quang chảy xuôi thật là thần bí siêu phàm.

- Ta dùng thủ đoạn cấm kỵ của Thiên Đế, giam cầm đạo của ta ở trong cơ thể, dùng ba cái đỉnh trấn áp bản thân mình, chưa từng ảnh hưởng tới nhân giới!

Diệp Phàm nói ra chi tiết.

Mọi người nghe nói không khỏi hít một hơi khí lạnh, đây là một loại thủ đoạn nghịch thiên cỡ nào? Mọi người tin tưởng Diệp Phàm sẽ không tự chém, nhưng lại có thế giam cầm đạo của chính mình, không ảnh hưởng tới thế gian... làm như vậy nhất định cực kỳ gian nan!

- Diệp huynh thật là nhân kiệt cái thế!

Hỏa Lân Nhi tao nhã tài hoa, không giống với vẻ u uất của huynh trường, vẫn rất lạc quan, nụ cười khuynh đảo tâm hồn người ta.

Bên kia, Nam Yêu trong tóc đen lẫn lộn tóc bạc, nâng chén về hướng Diệp Phàm ý bảo uống một hơi cạn sạch, ở bên cạnh hắn, Tề Họa Thủy hồng nhan tóc bạc có chút ngẩn naơ, cảm thán thời gian trôi qua, khó có thể giữ lại tuổi thanh xuân.

- Đen, đến, đến đây! Chư vị chúng ta cùng uống một ly, sau đó ta muốn bàn luận trường sinh với các vị, hy vọng một ngày kia chúng ta cùng nhau bước vào Tiên vực!

Diệp Phàm đứng dậy, thanh âm chấn động khắp Thiên Đình.

Mọi người đều lộ sắc mặt chấn động mãnh liệt, lộ ra vẻ khó tin, Thiên Đế quả nhiên là khí phách hào sảng, ngay cả thành tiên cùng không hề lo lắng cho riêng bản thân mình.

- Với lực của ta, sớm đã có thể xuyên qua một không gian kỳ dị khác, ở nơi đó có thể sập lại Bất Tử Thiên Hoàng và Vô Thủy Đại đế, nhưng chung quy không phải là Tiên giới, đi vào dễ đi ra khó!

- Nếu muốn thành tiên, còn cần phải cố gắng, các vị phải đợi cùng đi mới được!

- Mà các ngươi nếu muốn thành Đế trước cùng có thể tự tiện!

Diệp Phàm nâng cốc uống cạn rồi nói về tiên lộ, nói ra rất nhiều bí tân, cùng không so đo chuyện bọn họ tới áp bức Thiên Đình, mọi người đều biết rằng trong lòng Thiên Đế đã không còn địch nhân, ngay cả bọn họ thành Đế e rằng cùng không được liệt vào hàng nạù địch thủ của Thiên Đế, như trước cùng sẽ đối đãi như thế.

Thịnh yến ở Thiên Đình chấm dứt, mọi người đều rời đi.

Từ đó về sau Diệp Phàm tọa trấn ở Thiên Đình, đón nhận cường giả bốn phương tám hướng tới yết kiến, bộ chúng Thiên Đình thì không ngừng chạy tới, trong lòng đều có may mắn gặp lại Thiên Đế vô thượng.

Mười mấy năm sau, bỗng nhiên một tiếng khóc rõ to vang động khắp Thiên Đình, khuếch tán khí hỗn độn bao phủ khắp cung điện, dẫn phát một tràng tiếng kêu kinh ngạc.

- Sư phụ! Con của con ra đời rồi!

Diệp Đồng chạy tới, kích động đến run rẩy.

Bởi vì nhìn thấy sư tôn cùng không có lập tức tự phong hắn, Tiểu Tùng, Khương Đình Đình, mà là thường ngày phụng dường ở bên cạnh, bởi vì nếu tiếp tục cách biệt thật sự không biết còn có thể gặp lại hay không.

- Hỗn Độn thể trở thành con của đồ nhi ta, ha ha ha...

Diệp Phàm cười to, rất nhiều vạn năm nay lần đầu tiên hắn thoải mái như vậy.

Đó là một đứa bé trần trùng trục non nớt mũm mĩm, lượn lờ khí hỗn độn, mới vừa sinh ra đã chạy loạn quanh phòng, có thể kêu cha gọi mẹ thanh âm trong trẻo mơ hồ không rõ, lại còn nuốt nạp tinh khí thập phương.

Vũ trụ chấn động mãnh liệt, chân chính Hỗn Độn thể rồi lại xuất thế, trải qua năm tháng dài dòng như vậy, mỗi lần xuất hiện cũng không phải chân chính không sứt mẻ, kiếp này quả nhiên là nghịch thiên!

Sau đó không lâu, Trương Bách Nhẫn, Đế Hoàng, Thái Sơ, Kim Thiền Tử, Thần Tàm đạo nhân... tất cả đều đến đây, muốn vào Đế Quan sát, nhìn xem loại huyết mạch này nghịch thiên cỡ nào, có thể ở trước khi thành đạo đã có thể dùng lực đánh với Thiên Tôn hay không.

Vũ trụ chấn động, anh kiệt thập phương đều chạy tới Thiên Đình, ai nấy đều muốn thăm dò đến tột cùng.

Trong Thiên Đình một mảnh tường hòa, cỏ chi và cỏ lan khắp nơi, Tiên Hoa nhẹ lay, cổ dược mọc đầy dốc đá, sương mù trắng nõn không thấy chỗ đầu gối người ta, thụy thú thường lui tới, tường cầm bay múa.

Trung ương Thiên Cung tòa ra bảo quang vạn trượng thẳng lên trời cao, làm cho rất nhiều người đều sợ run, đó là Thiên Đế đang thoải mái cười to, trong tay đang bế một bé sái trắng mịn.

- Gia gia...

Đứa bé sái thực trí tuệ, mới sinh ra không lâu cái gì đều đã hiểu, dùng bàn tay nhỏ bé sờ hai má Diệp Phàm, cười khúc khích.

- Cứ kêu là Diệp Tiên đi!

Diệp Phàm theo yêu cầu của cha mẹ đứa nhỏ mà ban cho một cái tên.

- Hy vọng bé đi theo ở bên cạnh Thiên Đế, cùng phi tiên!

Rất nhiều người nói.

Cũng không biết có bao nhiêu người đến yết kiến, tiến vào trung ương Thiên Cung, đế Hoàng, Hỏa Kỳ Tử, Thái Sơ... tất cả đều rung động, trải qua quan sát xác định đây đích thật là Hỗn Độn thể chân chính.

Từ sau thời đại thần thoại, đây là Hỗn Độn thể duy nhất, quá khứ xuất hiện đều là giả, cùng không phải là huyết mạch chân chính.

- Thái Âm thể và Thái Dương thể xưa nay hiếm thấy, càng đừng nói gặp nhau cùng một thế hệ, mà cha mẹ của Hỗn Độn thể phải là loại thể chất này, khó trách từ xưa đến nay đều khó xuất hiện!

Mọi người ngạc nhiên thán phục.

Hỗn Độn thể xuất thế, từ khi còn nhỏ đã phun ra nuốt vào tinh huy nhật nguyệt, nạp Thần tinh vào trong cơ thể, mọi người đều biết rằng kiếp này sẽ thuộc về nàng.

Điều này làm cho mấy người Thái Sơ, Đế Hoàng... đều trầm mặc một trận, loại huyết mạch này mặc dù trước đó có người thành Đế, nàng cũng có thể không ngừng đột phá, cuối cùng đắc đạo thành Đế ở Đế vị Hỗn Độn.

Ở bên ngoài đại điện, một tên tiểu tử thò đầu nhìn, vò đầu bứt tai, muốn tiến vào lại không dám.

- Ngươi tên tiểu bướng binh này như thế nào lại chuồn ra đây?

Diệp Phàm ngồi trên bảo tọa dở khóc dở cười.

Tiểu hầu tử lại chạy ra được, lần này cũng không biết là lần thứ mấy, riêng Diệp Phàm đã tự tay phong ấn mấy lần, nghe nói ở niên đại Thiên Đế không xuất hiện còn từng làm thức tỉnh Tiểu Tùng, chuyên môn đi tróc nà nó.

- Diệp thúc thúc! Ta nhớ ngài!

Tiểu Thánh Viên bộ dáng chừng bốn năm tuổi, bộ lông màu vàng sáng lạn, đôi mắt to chuyển động nhanh như chớp, phi thường thông minh.

Trong trung ương Thiên Cung, đám Trương Bách Nhẫn, Hỏa Lân Nhi, Kim Thiền Tử... đều ngạc nhiên thán phục: Thiên Đình đúng thật là nhân tài đông đúc! Thật đáng sợ! Huyết mạch của tiểu hầu tử này cả thế gian hiếm thấy!

- Tập trung tất cả ưu điểm của Thánh Hoàng tử và Lục Nhĩ Mi Hầu vào một thân, quả thực nghịch thiên mà!

Nhìn thấy tiểu hầu tử, trong lòng mọi người cảm thấy mất mát, cảm thấy thời gian thực sự đã mất đi.

- Muội muội, để ca ca đến bế muội!

Tiểu hầu tử chạy tới xum xoe săn đón.

- Chân tay lóng ngóng coi chừng làm rơi Diệp Tiên!

Diệp Phàm điểm một cái lên đầu của nó, bỗng nhiên lại nhìn ra hướng cửa điện, bởi vì nơi đó lại tới thêm hai đứa nhỏ, lấm la lấm lét nhìn lén vào bên trong.

- Các ngươi thật đúng là có tiền đồ, tất cả đều chạy ra được!

Diệp Phàm lắc đầu.

- Ha ha! Vũ Phong Đại đế ta đã trở lại! Vô địch thiên hạ, tịch mịch như tuyết, nghe nói Hỗn Độn thể ra đời, đặc biệt đến thăm!

Đứa nhỏ ngông nghênh tiêu sái đi đến, vẫn như cũ là bộ dáng hai ba tuổi, mập mạp trần trụi.

Mọi người bên trong Thiên Đình đều một trận không biết nói gì, tiểu mập mạp tự kỷ này nhưng lại cũng xuất hiện, khẳng định là tiểu hầu tử kia gây họa triệu tập ra tới.

Đáng tiếc, Lệ Thiên không ở đây, bằng không thế nào cũng phải đánh vào mông tên mập mạp này mấy cái.

Tất cả mọi người khách đều kinh hãi, bởi vì tiểu mập mạp rất nghịch thiên, mói còn nhỏ chút xíu không ngờ đã là một Thánh nhân.

Trong đó một người biến sắc, đúng là Đế Hoàng đệ tử của Đế Tôn không muốn người biết, hắn đã biết được kiếp trước kiếp này của đứa nhỏ, cuối cùng thở dài không nói gì thêm.

Một đứa nhỏ khác cũng thò đầu vào nhìn lén, toàn thân vàng óng ánh giống nhau một loài bỏ sát bay tới, nhưng lại giống như say rượu, lảo đảo nghiêng ngả, đúng là tiểu Tàm sống ra đời thứ hai.

Nó thực đặc biệt, sống ra kiếp này sau đó giống như tân sinh, quên đi tất cả, như một đứa trẻ con mới sinh.

Thần Tàm đạo nhân vừa thấy, trong lòng chấn động mãnh liệt! Hắn nghĩ tới lời nói của phụ thân năm đó: hắn còn có một thúc thúc, Thần Tàm đó luyện công xảy ra vấn đề lớn, sau lại biến mất.

Tiểu Tàm sau khi niết bàn khuếch tán khí tức căn nguyên, khiến tâm thần của Thần Tàm đạo nhân run lên, người này chẳng lẽ là thúc thúc lạc lối kia hay sao?

Nếu đúng như thế, người này cũng không phải đời thứ hai, bởi vì theo như lời phụ thân hắn, năm đó vị thúc thúc kia luyện công sắp chết, tiến hành niết bàn, rồi sau đó mới biến mất không thấy.

"Ngày nay hắn lại sống ra một đời khác, sau khi niết bàn lại lộ ra khí tức căn nguyên của năm đó, thật sự có thể là thúc thúc của ta!" Thần Tàm đạo nhân chấn động mãnh liệt.

Không bao lâu, đứa nhỏ, tiểu hầu tử, Diệp Tiên, còn có tiểu Tàm rồi lại ở trong Thiên Cung bắt đầu cãi lộn đánh nhau, đương nhiên cũng không có vận dụng pháp lực.

- Trên thế gian ta là tôn, Vũ Phong Đai đế ta chú định là Đôc Cô Cầu Bại!

- Xí! Bổn hoàng còn chưa tính, tên mập mạp chết tiệt ngươi thì tính là gì!

Tiểu Thánh Viên không cam lòng yếu thế.

Bên kia, bé gái Diệp Tiên nho nhỏ xem tiểu Tàm thành món đồ chơi, hết lôi lại kéo kết quả rước lấy tiểu Tàm kháng nghị, kim quang quay cuồng.

Mọi người nhìn thấy, tất cả đều thở dài, đều đứng dậy cáo từ, trong Thiên Đình người như Tiểu Tùng, diệp Đồng còn sống, lại xuất hiện bốn yêu nghiệt như vậy, con có thiên lý không chứ?

Tuy rằng là một đại thế hoàng kim, nhưng mỗi một vị khách nhân đều cảm thấy toàn thân rất lạnh.

Câu Trần Tinh, trong một dãy núi cổ kéo dài như một con rồng uốn khúc, nó không cao lắm, người bình thường nhìn không ra có 21, nhưng nếu là có một Nguyên Thiên Sư đến đây nhất định phải kinh hãi: đây là một chỗ bố cục địa thể nghịch thiên, có khí thế cời rồng phi tiên!

Có thể nói, người thực sự biết được vừa thấy sẽ phải cảm khái, dãy núi này vắt ngang cổ kim tương lai, nghịch đoạt tạo hóa, nhưng xưa nay đâu có mấy người có thể nhìn thấu chứ?

Lúc này, bên trong dãy núi một tên mập mạp từ trong cổ quan sống lại, vẻ mặt mờ mịt ngồi dậy, chạm vào một khối Thần tinh, lập tức trí nhớ khôn cùng vọt tới.

Đây là một Thần tinh kỳ dị, sau khi hắn xem qua, chỉ là để hiểu biết kiếp trước để dùng vào kiếp này, hắn cần phải ở trong một canh giờ chém bỏ tất cả.

- Hơn mười hai vạn năm ngàn năm, lại là một mảnh càn khôn, xem ra chư hữu ở nhân gian hẳn là chết sạch, một lần lại một lần nữa, bần đạo đều sắp chết lặng rồi!

Tên mập mạp này tự nói, chậm rãi từ dưới lòng đất bỏ lên, phá vỡ tầng đất trên cùng, xuất hiện trên dày núi.

Thế nhưng, hắn mới vừa chui ra, liền bị dọa một cái choáng váng, bởi vì ở ngay lối ra sớm đã ngồi một người, tóc xám tung bay, hai tròng mắt sâu sắc.

- Quỷ mà!

Gã mập mạp phát ra một tiếng kêu to thảm tuyệt, nói:

- Ta thực còn chưa kịp đi lấy mộ của ngươi đâu, không cần trước hóa quỷ đến dọa khiếp bần đạo nha!

Người tóc xám cười, một hàm răng chớp động sáng bóng, đôi mắt sâu sắc, nói:

- Ta còn sốnạ!

- ngươi lừa quỷ hả? Hơn mười hai vạn năm ngàn năm mà ngươi còn sống, chẳng lẽ là thi thể Đế thông linh hay sao? Hay là nói ngươi nguyên vốn chính là giả? "

Tên mập mạp kêu to, rất nhanh thối lui.

Thế nhưng, hắn linh giác mẫn tuệ, rất nhanh liền cảm ứng được khí tức quen thuộc, trợn mắt há hốc mồm, run giọng nói:

- Ngươi... không phải đúng thạt là Diệp Phàm chứ?

- Là ta!

Thiên Đế gật đầu, như trước ngồi ở lối ra phần mộ, lẳng lặng nhìn hắn.

- ngươi làm chuyện như vậy hù dọa chết người, ngươi có biết hay không?! Đúng rồi, ngươi là làm thế nào còn sống?

Hắn đương nhiên chính là Đoạn Đức, lúc này lại có chút trúng gió nói năng loạn xạ, miệng khô lưỡi khốc, khó có thể chấp nhận chuyện này là thực.

- Cứ như vậy một đời lại một đời còn sống, đây là lúc tuổi già đời thứ bốn của ta!

Diệp Phàm nói.

Tròng mắt của Đoạn Đức trợn trừng thiếu chút nữa lọt ra ngoài, nhìn Diệp Phàm hắn giống như thấy quái vật, nói:

- Con bà ngươi! Thực cho rằng ngươi nghịch thiên hay sao? Bần đạo khổ tu đến nay cũng chỉ là tích tụ năm đạo Luân hồi ấn mà thôi, tuy rằng tới kiếp này tốc độ bắt đầu nhanh hơn, nhưng khoảng cách chín đạo Luân hồi ấn hợp nhất thành tiên trong lý luận phỏng chừng còn xa, không ngờ ngươi đã đi tới một bước này!

Diệp Phàm nghe vậy, trong lòng bị kích động lớn, nhìn chằm chằm vào Đoạn Đức, nhìn năm dấu ấn trắng nõn kết xuất trong cơ thể hẳn, ngay lập tức cảm nhận được vô cùng huyền bí.

Đoạn Đức chột dạ, vội vàng thối lui lại, nhưng Diệp Phàm thân là Thiên Đế, tự nhiên có thể hiểu rõ hết thảy đại bí của hắn, chỉ chăm chú nhìn một chút ngắn ngủi đã thu hoạch thật lớn!

- Ôi! Kiếp này không quật được phần mộ Thiên Đế của ngươi rồi! Để ta giúp ngươi bói toán một quẻ: tuy rằng chính ngươi nói đã tới lúc tuổi già, nhưng ta như thế nào cảm thấy ngươi còn có thể sống thêm hơn một vạn năm nữa đấy! Kiếp này hơn phân nửa còn là chết sau ta, bần đạo thật không thích chút nào!

Đoạn Đức mắt trợn trắng, rất không cam lòng nhìn hắn: kiếp này không ngờ Diệp Phàm lại có thể sẽ chăm sóc cho hắn trước lúc lâm chung, nhìn nơi mai táng của hắn trước, thật sự làm cho hắn cảm thấy thật quỷ dị.

Nhiều năm qua như vậy, Đoạn Đức từng nhìn thân bằng bạn cũ một thế hệ lại một thế hệ rời hắn mà đi, đều là hắn tiễn đưa người khác, không nghĩ tới cuối cùng gặp gờ một tên biến thái, theo dõi hắn chết trước.

- Ta thời gian không còn nhiều lắm, trong vòng một canh giờ sẽ chém hết mọi thứ, chi để lại một bộ huyền công hộ thể!

Đoạn Đức nói, đây là hắn chân chính tân sinh, gặp lại lần nữa sẽ giống như cuối con đường, không hề quen biết.

- Chờ ngươi chín đạo Luân hồi ấn tề tụ!

Diệp Phàm gật đầu, sau đó vừa cười, vừa nói:

- Hoặc là chờ ngươi kiếp này lúc tuổi già, ta đến tiễn đưa, là rót vào Thần tinh trí nhớ của ngươi hết thảy một đời!

- Ngươi thực biến thái, ta không tin mờ mắt lần tiếp theo còn có thể nhìn thấy ngươi!

Đoạn Đức xoay người bước đi, ngược lại rất là ung dung và dứt khoát, từ đó chìm sâu vào trong hồng trần.

Diệp Phàm nhìn theo bóng hắn đi xa, không kiềm nổi thở dài, xưa nay bao nhiêu anh kiệt đạp bước trên Thiên lộ tìm trường sinh, tre già mãng mọc, không oán không hối hận, nhưng tới nay không ai thành công, phần lớn đều chết ở trên đường.

Cường đại như hắn, ngày nay cũng chỉ là đang sờ soạng, cũng không có bất hủ chân chính, chỉ là đi hơi xa một chút trên con đường này mà thôi.

Tuy nhiên cho dù là như thế một đám người tài không hối hận đã làm cho con đường trường sinh sáng lạn hơn nhiều, Đế Tôn hiệu lệnh ở thời đại thần thoại, Thiên Hoàng thái cổ vạn tộc xưng tôn, Độc Nhân kinh thế cổ kim, vô Thủy Đại đế quét ngang chín tầng trời mười tầng đất, cũng có người có nghị lực lớn như Đoạn Đức như vậy, một đời lại một đời ép thân vượt kiếp, muốn sống ra chín đời bất đồng, khai sáng luân hồi thực sự.

Bọn họ hoặc chết đi hoặc kết thúc bi thương, hoặc vẫn chấp nhất như trước, hoặc còn đang trên đường đều nở rộ ra hào quang rực rỡ nhất, ở trên con đường này tấu ra một khúc hành khúc vang xa.

Diệp Phàm quay về Thiên Đình, phong ấn Diệp Đồng, tiểu Tùng, Khương Đình Đình, chỉ giữ lại bé gái Hỗn Độn, muốn đích thân dạy cho bé vài năm. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Cứ như thế qua đi bốn năm, cường đại như Thiên Đế cũng không thể không ngạc nhiên thán phục, loại thể chất này siêu phàm tuyệt thế, trời sinh thích hợp với tu luyện, bất kỳ pháp môn gì đều có thể ở trong tay bé phát dương quang đại.

- Sư gia gia! Tương lai con có thể cường đại bằng với ngài sao?

Tiểu Diệp Tiên chớp chớp đôi mắt to dò hỏi.

- ngươi có thể thành Đế, hẳn là vô địch một đời, nhưng cần phải biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, đến nay sư gia cũng không dám nói chiến lực của mình là đệ nhất cổ kim! Huyết mạch có thể có ưu thế cho ngươi, nhưng cũng không thể đại biếu thành tựu cuối cùng!

Diệp Phàm khuyên răn.

Tiểu nha đầu gật đầu, còn thật sự nghiêm túc tu luyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện