Edit: V.O
"Đương nhiên cô không muốn tin! Nhưng những dấu vết kia, chắc chắn sẽ không dối!" Khóe môi Tương Quý Thần nhếch lên nụ cười khát máu, dùng sức đẩy cô ra.
Lưng Mộ Thiên Tinh đụng mạnh lên khay trà, đau đến nửa ngày cô cũng không thể nhúc nhích, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Cuốn nhật ký Tưởng Quý Thần nói, cô biết.
Cuối nhật ký đó, là sau khi bọn họ ở cùng nhau, cô mua để ghi lại tình cảm của bọn họ.
Nhưng sau khi bị anh thấy, anh giễu cợt cô viết chữ xấu, nên cầm nó đi, ôm đồm việc ghi lại chuyện tình cảm.
Sau này cô mới biết, anh cũng không thật sự chê chữ cô xấu, mà là không nỡ để cô khổ cực viết nhật ký.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có thể làm giúp cô, anh chưa bao giờ để cô làm.
Nhưng một người đàn ông cưng chìu cô tận xương như vậy lại hoàn toàn quên mất quá khứ của bọn họ. . .không chỉ không tin cô, còn chắc chắc cô là một người phụ nữ tâm cơ ác độc.
"Quý Thần, có thể cho em xem nhật ký một chút được không. . ."
Mộ Thiên Tinh mới vừa mở miệng, bụng lại truyền đến một trận quặn đau, một dòng nước ấm tràn ra phía dưới.
Thấy Tương Quý Thần tức giận xoay người rời đi, Mộ Thiên Tinh dùng hết sức hô: "Quý Thần, cứu em. . .cứu em. . ."
Tương Quý Thần hơi nhíu mày kiếm, không kiên nhẫn xoay người: "Mộ Thiên Tinh, con mẹ cô. . ."
Lúc thấy dòng máu tươi uốn lượn chảy ra ngoài phía dưới cô thì người đàn ông còn chưa nói hết lời chợt dừng lại, bỗng dưng trong đầu thoáng qua mấy hình ảnh hỗn loạn: Anh đang lái xe, xe bị đụng, anh và cô bên cạnh đều bị hất ra ngoài. . .
Máu tươi đầy trời!
"Tinh Nhi!" Tương Quý Thần vội thốt lên, thất kinh chạy tới ôm lấy Mộ Thiên Tinh, sải bước chạy ra ngoài.
Mặc dù Mộ Thiên Tinh đã đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh, nhưng cảm thấy người đàn ông lo lắng cho mình thì không khỏi vui vẻ trong lòng.
Hai tay cô ôm thật chặt cổ anh, dieendaanleequuydoon - V.O, cười suy yếu nhìn anh: "Quý Thần, anh nhớ ra rồi sao. . ."
Mấy năm, lần đầu tiên sau khi anh mất trí nhớ gọi cô là "Tinh Nhi".
Tưởng Quý Thần nhét Mộ Thiên Tinh vào trong xe, chạy nhanh đến bệnh viện.
. . .
"Tương tiên sinh, vợ anh có triệu chứng sinh non, mặc dù lần này không sao, nhưng sau này nhất định phải chú ý."
"Anh nói cô ta mang thai?" Tương Quý Thần nghe thấy lời của bác sĩ, ngạc nhiên hỏi.
"Đúng! Anh vẫn chưa biết à?"
Trong nháy mắt Tương Quý Thần siết chặt quả đấm, mắt đầy tức giận.
Người phụ nữ chết tiệt kia, lại dám giấu anh mang thai!
Không phải là muốn ly hôn sao? Đây là ý gì? Trong phòng bệnh, khi Mộ Thiên Tinh tỉnh lại, thấy được Lục Tử Hào trông chừng bên cạnh.
Cô đang muốn mở miệng, Lục Tử Hào nhíu mày vẻ trách và không đành lòng: "Thiên Tinh, anh đang muốn đi tìm em, không nghĩ tới em lại vào! Em nói cho anh biết, có phải em bị ung thư não không!"
Mộ Thiên Tinh chấn động, vội vàng chống người ngồi dậy: "Anh họ, anh, anh nghe ai nói?"
Lục Tử Hào vô cùng đau đớn nói: "Có phải em điên rồi không? Vì sinh con cho Tương Quý Thần mà cả mạng cũng không cần sao? Em nhanh đi phá thai, đi chữa với anh!"
Mộ Thiên Tinh vội vàng kéo cánh tay anh: "Đừng anh! Xin anh, xin anh đừng nói cho người khác chuyện em bị bệnh. . .càng không nên để cho Tương Quý Thần biết!"
Nhìn đôi mắt cầu xin của người phụ nữ gầy yếu đến không chịu nổi một kích này, Lục Tử Hào thở dài: "Anh giúp em giấu, nhưng em nhất định phải đi chữa với anh!"
Mộ Thiên Tinh gật đầu như giã tỏi: "Ừm ừm! Em đồng ý! Em lập tức làm thủ tục ly hôn với Tương Quý Thần, làm xong sẽ đi chữa bệnh!"
"Được! Anh chờ em!"
Lục Tử Hào vừa rời đi không lâu, cửa phòng bệnh bị người đá văng ra "ầm" một tiếng.
"Mộ Thiên Tinh!" Tương Quý Thần nổi giận đùng đùng vọt vào: "Tiện nhân! Dám giấu tôi mang thai!"
Người đàn ông bước bước lớn xông tới, nắm lấy cổ áo Mộ Thiên Tinh, mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm cô: "Đi! Đi phá nghiệt chủng này!"
Cả người Tương Quý Thần sát khí, giọng nói không thể nghi ngờ, mắt đầy lạnh lẽo cắn nuốt Mộ Thiên Tinh trong nháy mắt.
Cả người Mộ Thiên Tinh chấn động, liều mạng lắc đầu: "Đừng! Đừng phá!"
"Cô hại chết con của tôi và Kiều Kiều, cô cảm thấy tôi sẽ để cô sinh con của tôi? Hửm?" người đàn ông tăng thêm lực tay, dường như một giây kế tiếp sẽ bóp chết cô.
"Đương nhiên cô không muốn tin! Nhưng những dấu vết kia, chắc chắn sẽ không dối!" Khóe môi Tương Quý Thần nhếch lên nụ cười khát máu, dùng sức đẩy cô ra.
Lưng Mộ Thiên Tinh đụng mạnh lên khay trà, đau đến nửa ngày cô cũng không thể nhúc nhích, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Cuốn nhật ký Tưởng Quý Thần nói, cô biết.
Cuối nhật ký đó, là sau khi bọn họ ở cùng nhau, cô mua để ghi lại tình cảm của bọn họ.
Nhưng sau khi bị anh thấy, anh giễu cợt cô viết chữ xấu, nên cầm nó đi, ôm đồm việc ghi lại chuyện tình cảm.
Sau này cô mới biết, anh cũng không thật sự chê chữ cô xấu, mà là không nỡ để cô khổ cực viết nhật ký.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có thể làm giúp cô, anh chưa bao giờ để cô làm.
Nhưng một người đàn ông cưng chìu cô tận xương như vậy lại hoàn toàn quên mất quá khứ của bọn họ. . .không chỉ không tin cô, còn chắc chắc cô là một người phụ nữ tâm cơ ác độc.
"Quý Thần, có thể cho em xem nhật ký một chút được không. . ."
Mộ Thiên Tinh mới vừa mở miệng, bụng lại truyền đến một trận quặn đau, một dòng nước ấm tràn ra phía dưới.
Thấy Tương Quý Thần tức giận xoay người rời đi, Mộ Thiên Tinh dùng hết sức hô: "Quý Thần, cứu em. . .cứu em. . ."
Tương Quý Thần hơi nhíu mày kiếm, không kiên nhẫn xoay người: "Mộ Thiên Tinh, con mẹ cô. . ."
Lúc thấy dòng máu tươi uốn lượn chảy ra ngoài phía dưới cô thì người đàn ông còn chưa nói hết lời chợt dừng lại, bỗng dưng trong đầu thoáng qua mấy hình ảnh hỗn loạn: Anh đang lái xe, xe bị đụng, anh và cô bên cạnh đều bị hất ra ngoài. . .
Máu tươi đầy trời!
"Tinh Nhi!" Tương Quý Thần vội thốt lên, thất kinh chạy tới ôm lấy Mộ Thiên Tinh, sải bước chạy ra ngoài.
Mặc dù Mộ Thiên Tinh đã đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh, nhưng cảm thấy người đàn ông lo lắng cho mình thì không khỏi vui vẻ trong lòng.
Hai tay cô ôm thật chặt cổ anh, dieendaanleequuydoon - V.O, cười suy yếu nhìn anh: "Quý Thần, anh nhớ ra rồi sao. . ."
Mấy năm, lần đầu tiên sau khi anh mất trí nhớ gọi cô là "Tinh Nhi".
Tưởng Quý Thần nhét Mộ Thiên Tinh vào trong xe, chạy nhanh đến bệnh viện.
. . .
"Tương tiên sinh, vợ anh có triệu chứng sinh non, mặc dù lần này không sao, nhưng sau này nhất định phải chú ý."
"Anh nói cô ta mang thai?" Tương Quý Thần nghe thấy lời của bác sĩ, ngạc nhiên hỏi.
"Đúng! Anh vẫn chưa biết à?"
Trong nháy mắt Tương Quý Thần siết chặt quả đấm, mắt đầy tức giận.
Người phụ nữ chết tiệt kia, lại dám giấu anh mang thai!
Không phải là muốn ly hôn sao? Đây là ý gì? Trong phòng bệnh, khi Mộ Thiên Tinh tỉnh lại, thấy được Lục Tử Hào trông chừng bên cạnh.
Cô đang muốn mở miệng, Lục Tử Hào nhíu mày vẻ trách và không đành lòng: "Thiên Tinh, anh đang muốn đi tìm em, không nghĩ tới em lại vào! Em nói cho anh biết, có phải em bị ung thư não không!"
Mộ Thiên Tinh chấn động, vội vàng chống người ngồi dậy: "Anh họ, anh, anh nghe ai nói?"
Lục Tử Hào vô cùng đau đớn nói: "Có phải em điên rồi không? Vì sinh con cho Tương Quý Thần mà cả mạng cũng không cần sao? Em nhanh đi phá thai, đi chữa với anh!"
Mộ Thiên Tinh vội vàng kéo cánh tay anh: "Đừng anh! Xin anh, xin anh đừng nói cho người khác chuyện em bị bệnh. . .càng không nên để cho Tương Quý Thần biết!"
Nhìn đôi mắt cầu xin của người phụ nữ gầy yếu đến không chịu nổi một kích này, Lục Tử Hào thở dài: "Anh giúp em giấu, nhưng em nhất định phải đi chữa với anh!"
Mộ Thiên Tinh gật đầu như giã tỏi: "Ừm ừm! Em đồng ý! Em lập tức làm thủ tục ly hôn với Tương Quý Thần, làm xong sẽ đi chữa bệnh!"
"Được! Anh chờ em!"
Lục Tử Hào vừa rời đi không lâu, cửa phòng bệnh bị người đá văng ra "ầm" một tiếng.
"Mộ Thiên Tinh!" Tương Quý Thần nổi giận đùng đùng vọt vào: "Tiện nhân! Dám giấu tôi mang thai!"
Người đàn ông bước bước lớn xông tới, nắm lấy cổ áo Mộ Thiên Tinh, mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm cô: "Đi! Đi phá nghiệt chủng này!"
Cả người Tương Quý Thần sát khí, giọng nói không thể nghi ngờ, mắt đầy lạnh lẽo cắn nuốt Mộ Thiên Tinh trong nháy mắt.
Cả người Mộ Thiên Tinh chấn động, liều mạng lắc đầu: "Đừng! Đừng phá!"
"Cô hại chết con của tôi và Kiều Kiều, cô cảm thấy tôi sẽ để cô sinh con của tôi? Hửm?" người đàn ông tăng thêm lực tay, dường như một giây kế tiếp sẽ bóp chết cô.
Danh sách chương