Tô Trân cười khinh :"Không cho nợ thì nói một câu đi. Tại sao cứ nhất thiết phải dài dòng với tôi như thế!". Nói xong cô ta lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

"Alo ba à, ba chuyển khoản cho con 4 tỷ được không?".Chưa kịp dứt lời đầu dây bên kia đã quát thẳng vào mặt cô ta:"Còn xin xỏ gì nữa, tập đoàn Diamond Jewelry đã hủy hợp đồng với công ty chúng ta rồi bây giờ chúng ta cũng đã bị phá sản còn một đống nợ chưa trả kia kìa, còn không mau về nhà ngay lập tức!".

Sắc mặt cô ta trắng bệch, người đàn ông ngồi bên cạnh cô ta cũng nhận được tin tức công ty mình bị phá sản. Bây giờ hai người họ cuống quýt không thôi, khi định chuồn ra ngoài thì bị bảo vệ ngăn lại.

Lam Sương cúi mặt xuống cười ha hả, ngẩng mặt lên vỗ tay:"Nghiệp chưa!".

Tô Trân lao đến, cầm con dao phi thẳng vào mặt Lam Sương nhưng cô né kịp thời,Lưu Trần Lãng tức giận, đứng dậy nắm tay Lam Sương đi đến trước mặt cô ta :"Công ty của cô nợ tôi 153 tỷ, ba tháng sau nhớ trả hết là được, còn người đàn ông đứng cạnh cô nợ tôi 200 tỷ!".

Hai người họ ngã sụp xuống đất, nhìn bóng dáng của Lưu Trần Lãng và Lam Sương rời đi. Cô ta bắt đầu khóc nhưng tình thế không thể xoay chuyển được rồi.

Đó vậy mà lại là Lưu Trần Lãng, bọn chúng đúng là ngu dốt mới đụng đến Đại ma vương của Thường Châu này.

"Ông xã, bây giờ em mới biết anh giàu đến cỡ nào đấy!".

Lưu Trần Lãng bật cười cúi người hôn lên chán cô:"Bởi vậy mới nói em cả đời cũng không dùng hết tiền của anh đâu!".

Lam Sương đỏ mặt tay sờ lên trán rồi sau đó đánh anh :"Anh làm cái gì thế, ở đây đông người như vậy ngại chết mất!".

Hắn không thèm so đo với cô nữa ung dung bước lên xe trở về công ty.

Buổi chiều có cuộc họp cổ đông,Lưu Trần Lãng nhốt Lam Sương trong phòng làm việc không được phép ra ngoài trước khi hắn quay trở lại.Cô vui vẻ đồng ý nằm dài trên sofa.

"Lưu Tổng, bản thiết kế trang sức lần này chúng tôi rất hài lòng hi vọng chúng ta sớm có thể đưa nó ra ngoài thị trường!".

Lưu Trần Lãng nghe những lời phát biểu của các cổ đông trong công ty gật đầu đồng ý.



"Chúng ta cũng nên thăng chức cho người thiết kế ra những bộ trang sức này nhỉ?". Một cổ đông bên dưới lên tiếng.

Nghĩ lại mới thấy, người thiết kế ra những bộ trang sức này chính là Lam Vệ, mặc dù cậu mới chỉ vào làm ở trong công ty được vài tháng nhưng có trí cầu tiến, suy nghĩ một lúc lâu Lưu Trần Lãng cho cậu ta làm quản lý bộ phận thiết kế.

Cuộc họp gần đi đến cuối thì có một cổ đông lên tiếng:"10% cổ phần của tập đoàn chúng ta đã được mua với một con số lớn, do cô Cố Phi Nguyệt đã bán lại cho một nhân vật không biết mọi người ở đây biết đó là ai không?".

Tất cả mọi người trong phòng họp điều bất ngờ, Cố Phi Nguyệt suốt 5 năm nay chưa từng mua bán cổ phiếu với bất kỳ ai cho dù đó là một người giàu có cỡ nào đi chăng nữa kể cả Lưu Trần Lãng, rốt cuộc nhân vật đó thương lượng thế nào.

"Nếu như nhân vật đó không đến tham gia các cuộc họp lớn trong tập đoàn thì số phần trăm cổ phiếu sẽ bị tiêu hủy hoàn toàn!".

"Là tôi!". Một cô gái trẻ xinh đẹp ưu tú bước vào, mặc trên người bộ đồ công sở nhìn bình dị nhưng rất sang trọng, bên ngoài khoác một chiếc áo vest trắng.

Nhân vật bí ẩn đó không ai khác chính là Lam Sương. Cô bước đến trước mặt Lưu Trần Lãng nở nụ cười tươi:"Lưu Tổng rất hân hạnh!".

Mấy cổ đông trong công ty há hốc mồm, đây chính là vợ hắn ta còn gì, mới đầu chiều nay còn ăn mặc như nàng công chúa ấy vậy mà bây giờ chẳng khác gì một nữ doanh nhân trẻ tuổi nhưng khí chất khác vời.

Lưu Trần Lãng vẫn giữ phong thái ung dung bình thản như đã biết trước chuyện này, tiền mà hắn đưa cho cô thì cô không dùng vậy cô lấy số tiền ở đâu để mua cổ phần tập đoàn của hắn.

"Cô Lam! rất hân hạnh!".Cả hai bắt tay nhau, rồi cùng nhau ngồi xuống tiếp tục bàn luận công việc.

"Thực ra cô Cố Phi Nguyệt đã cho tôi toàn bộ số phần trăm cổ phần tập đoàn Diamond Jewelry này, chính vì thế Bây giờ tôi là cổ đông lớn nhất trong tập đoàn sau này mong mọi người giúp đỡ.

Các cổ đông im lặng, Cố Phi Nguyệt nắm giữ 25% cổ phần của tập đoàn này nếu như chuyển nhượng cho Lam Sương hết, vậy có nghĩa là tập đoàn này hoàn toàn nắm chắc trong tay vợ chồng Lưu Trần Lãng rồi.

Cố Phi Nguyệt nắm giữ rất nhiều phần trăm cổ phần của các công ty lớn trên thế giới bây giờ cho cô hết số phần trăm của phần của tập đoàn này. Cô ta cũng không bận tâm, bởi vì Cố Phi Nguyệt toàn dùng tiền của chồng mình còn số tiền mình kiếm được thì còn chẳng dùng đến.

Lam Sương dựa người vào ghế nhìn bản thảo trên bàn, cô cầm lên xem rồi từ từ gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện