Bệnh viện trung ương thành phố

- Chào ông, chúng ta lại gặp nhau rồi_Chú hắn bắt tay với ba nuôi nó_Chẳng hay mọi người muốn tôi giúp gì đây?

- Mời ông theo tôi_viện trưởng nói rồi bước đi. Ba nuôi nó và chú hắn cũng đi theo. Sau khi được trình bày và xem báo cáo về tình trạng của nó, chú hắn lập tức làm vẻ mặt nghiêm trọng

- Đúng là nguy hiểm thật! Lúc tôi chữa bệnh cho tiểu thư cũng đã thấy điều gì đó không bình thường rồi nhưng vì không phải chuyên môn của tôi nên tôi không dám phát biểu điều gì

- Ông có thể giúp tôi chứ!_Viện trưởng em ngại hỏi. Ông biết rõ việc này không dễ dàng gì

- Vâng, tôi sẽ cố hết sức. Tiểu thư Lallie nhất định phải sống_Chú hắn nói kèm theo một hàm ý khác. Đứa cháu trai yêu quý của ông đã đặt tất cả vào ông mà. Ông nào có thể làm cháu mình buồn

- Cảm ơn bác sĩ rất nhiều_ba nuôi nó nắm lấy tay chú hắn tỏ ra rất vui mừng. Ở khóe đã long lanh những giọt nước mắt_Vậy là con tôi được cứu rồi

- Vẫn chưa đâu. Cậu đừng quá vui mừng. Mọi sự còn phụ thuộc vào may rủi nữa

- Nhưng dù sao vẫn còn hi vọng.

- Ừm. Được rồi, vậy ta mau đi chuẩn bị thôi bác sĩ Khải. Chúng ta phải phẫu thuật cho cô bé càng sớm càng tốt

- Vâng._Hai người đứng lên rồi rời đi. Ba nuôi nó cũng quay lại hành lang với bọn John

- Sao rồi ba? Ông ấy sẽ phẫu thuật chứ ạ?_Layla lo lắng hỏi

- Ừm

- Tất nhiên ông ấy phải phẫu thuật rồi. Cháu ông ấy đã nhờ thế mà_John khinh khỉnh nói

- Cháu? Là ai?

- Ailen đấy ạ!

- Sao? Ailen là cháu của bác sĩ Hoàng sao?

- Vâng. “Hoàng” mà.

- Vậy thì càng có thêm hi vọng rồi. Vì Ailen, ông ấy sẽ không để Lallie chết đâu_Môi Layla vẽ lên một nụ cười. Một nụ cười của hi vọng. Nhưng có mấy ai ở đây hiểu được ý nghĩa nụ cười cùng câu nói của Layla. Được bao nhiêu người tinh ý chứ

- Nhắc mới nhớ, Ailen đâu?_Ba nuôi nó nhìn quanh để tìm hắn

- Đang ở cùng Lallie đấy ạ!

- Oh. Cứ để Ailen chăm sóc cho Lallie vậy. Các con hãy về đi, khoảng 1 tiếng sau Lallie sẽ làm phẫu thuật. Lúc đứa mấy đứa hãy quay lại. Đứng chật ních bệnh viện thế này không phải cách. Cả bọn nhìn nhau rồi nhìn sang ba nuôi nó gật đầu. Ông nói rất đúng. Từ khi nó được đưa vào bệnh viện tới giờ có ai rời khỏi đây nửa bước đâu (trừ hắn và John nha). Cơm cũng chẳng ăn. Cả bọn cứ bám lấy ghế và sàn mà ngồi, không thì cứ đứng mãi thế thôi. Y tá, bác sĩ cũng chẳng có đường mà đi nữa. Thế là 9 người kéo nhau ra về. Còn bên trong phòng bệnh của nó. Nó đang ngủ còn hắn thì đang ngồi bên cạnh và đang ngắm nhìn nó. Vẻ mặt nó bây giờ xanh xao lắm. Hắn dùng đôi tay mơn trớn gò má gầy đi vì bệnh tật của nó. Hắn thâm tình nhìn nó rồi trong đầu lại dấy lên những suy nghĩ

- Em đang đau lắm phải không? Giá như anh có thể gánh nỗi đau đó thay em. Em không thể nhìn thấy anh, buồn làm sao! Nhưng em đừng lo, chỉ là tạm thời thôi! Chú và viện trưởng sẽ chữa khỏi cho em. Em sẽ lại nhìn thấy thôi!

Đang mải mê suy nghĩ về nó, hắn không hề nhận ra nó đã tỉnh từ lúc nào. Hơi thở nóng rực của hắn phả vào mặt nó làm nó khó chịu. Cũng vì thế mà nó biết có người đang hiện diện trong căn phòng này

- Ai đang ở đây?_Ánh mắt của nó vô định trong không gian. Hắn giật bắn người rồi tập trung mọi sự chú ý của mình vào nó. Nó đã tỉnh

- Là anh Ailen đây!

- Đi ra đi! Em không muốn gặp bất cứ ai.

- Em đừng mặc cảm với bản thân nữa có được không?

- Em...em sắp chết rồi phải không?_Nó buồn rầu nói.

- Không đâu! Em sẽ sống mà

- Anh đừng cố lừa em. Bệnh tình của em, em tự biết mà

- Vậy tại sao không nói cho anh biết. Có biết anh hoảng sợ thế nào khi thấy em ngất đi không? Đó cũng chính là nguyên do khiến em xác nhập công ty và giao toàn bộ tài sản và cổ phần cho Jame phải không?

- Đúng vậy. Những thứ đó đâu đem xuống dưới được. Giữ làm gì?_Nó cười chua chát rồi nghiêng người sang một bên. Nước mắt nó rơi và thấm vào chiếc gối bông mềm mại. Nó đâu có muốn chết đâu chứ

- Anh nói lại lần nữa. Em sẽ không chết. Em phải lạc quan lên. Em sẽ được phẫu thuật và em sẽ sống. Bọn anh đã tìm ra cách cứu em rồi. Vì vậy em hãy lạc quan lên. Anh xin em đấy!

- Mọi chuyện muốn trôi đi đâu thì đi. Em mệt mỏi lắm rồi. Anh đi ra đi, em muốn nghỉ ngơi_Nó úp mặt xuống gối. Bây giờ có úp mặt xuống gối hay không thì trước mắt nó đều là một màu tối đen như mực. Nhưng lạ một điều nó không hề thấy sợ. Phải chăng vì tình bạn và tình yêu đã tiếp thêm dung khí cho nó. Liệu có được như lời hắn nói không?

- Nếu có thể lựa chọn, em sẽ lựa chọn được sống và được yêu anh. Nhưng cơ hội quá mỏng manh, em không dám hi vọng. Nếu chẳng may em mất đi thì mong anh và mọi người hãy quên em đi và sống vì tương lai phía trước tươi đẹp hơn_Nó vừa nghĩ vừa khóc. Liệu nó có qua khỏi tình trạng ngàn cân treo sợi tóc này không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện