Edit: Càfé Sáng

“À, chào huynh….đã lâu không gặp….” Bỗng dưng Thương Thanh Sơn cảm thấy lạnh lẽo, nhìn về phía Thiệu Trọng đang “mỉm cười” với mình, túm chặt quần áo, rồi lắp bắp đáp lại.

“Mọi người vừa đi đâu à?” giọng điệu Thiệu Trọng bình thản, thần thái mặt mũi cũng như bình thường, nhưng Thất Nương vẫn thấy có điểm gì đó không đúng lắm. Đó chính là một loại trực giác, Thất Nương luôn rất nhạy cảm, nên loại cảm giác này cũng đặc biệt mãnh liệt.

Lư Yên kéo tay Thất Nương, nói khẽ: “Đại tỷ tỷ, hôm nay hình như Thiệu tiên sinh không được vui thì phải.”

Xem ra không phải chỉ mỗi Thất Nương có cảm giác như vậy rồi, ngay cả đứa bé như Lư Yên còn nhận ra được nữa là. Nhưng chỉ mỗi cô nàng Triển Vân Đóa là còn ngây ngô vui vẻ, nâng cằm mỉm cười với Thiệu Trọng, nụ cười rất tươi, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Hôm nay Thiệu công tử cũng đến ạ — ngày thường chẳng mấy khi thấy huynh ra ngoài, muội nghe Tam tiểu thư nói huynh chuyển đến ngõ Bình An…..”

Triển Vân Đóa liên tục huyên thuyên, làm Thường Thanh Sơn cũng quên luôn việc còn chưa trả lời câu hỏi của Thiệu Trọng, Thất Nương lại cúi đầu không để ý, làm mớ kiên nhẫn còn sót lại của Thiệu Trọng cũng nhanh chóng hao đi, gần như đã đến cực hạn, bên tai bỗng dưng truyền đến giọng nói của Bạch Đạo Nhân: “Trọng ca nhi, chỗ Đại sư huynh của con có chút chuyện, chúng ta qua đó thôi.”

Thiệu Trọng còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ vì Thường Thanh Sơn xuất hiện, lại bị câu nói của Bạch Đạo Nhân kéo ra, khỏi nói cũng đủ hiểu là y cảm thấy đè nén đến mức nào rồi. Vừa ra khỏi sân, đang chuẩn bị nổi đóa, lại nhìn thấy La Phương mặt mũi đen thui đứng trong phòng.

Trong mắt Thiệu Trọng, La Phương luôn là vị Đại sư huynh vĩnh viễn bình tĩnh trấn định, mặt mũi không chút thay đổi, thậm chí y còn quên mất việc Đại sư huynh cũng chỉ là chàng trai đang ở tuổi đôi mươi, cũng sẽ có lúc thất thố hoảng hốt, đến lúc chân chính thấy được, bản thân y cũng cảm thấy bất ngờ, cũng vô cùng hỗn loạn, không biết phải làm sao cho đúng.

“Về thôi.” Bạch Đạo Nhân nói với La Phương. “Nếu con thấy không thoải mái, thì đến chỗ Trọng ca nhi ở mấy ngày, tuy nó hơi dong dài một chút, nhưng dù gì có người chia sẻ vẫn hơn, còn hơn là một mình ôm hết tâm sự trong lòng.”

Thiệu Trọng sợ đến mức không nói nên lời! Sư phụ ấy vậy mà lại….mà lại nói mấy lời thế này với Đại sư huynh, cái gì không thoải mái, cái gì có người chia sẻ, cứ như….cứ như Đại sư huynh bị nàng dâu bỏ vậy. Trước mặt Bạch Đạo Nhân, Thiệu Trọng luôn không thèm dùng đến não, sơ ý một chút….đã nói hết những lời đang nghĩ trong đầu ra luôn….

Bạch Đạo Nhân im lặng nhìn y, còn La Phương thì cứ như muốn khóc.

Đừng nói là bị y đoán trúng nhé! Thiệu trọng khóc không ra nước mắt.

“Không phải nàng dâu bỏ mà là phu quân bỏ!” La Phương nhếch miệng, muốn mỉm cười lại cười không nổi, đành hít mũi lau mắt một cái, “Hắn ta muốn lấy thê tử.”

Thiệu Trọng trượt chân, ngã ngồi trên đất.

Trên đường về phủ, Thiệu Trọng vẫn chưa bình tâm lại được, lúc nói chuyện phải lấy hết tinh thần, sợ lỡ như bản thân không cẩn thận, lại kích thích đến con tim mong manh của Đại sư huynh — dù rằng từ lúc nghe La Phương thẳng thắn nói ra thì vẻ mặt của y vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng Thiệu Trọng lại phát hiện bản thân thế nào cũng không bình tĩnh nổi.

Kết quả, vừa mới về đến cổng, Thường An chạy tới báo là Lương Khang đã trở về.

Sao về nhanh vậy nhỉ? Thiệu Trọng thấy hơi bất ngờ, mặt khác lại có dự cảm không lành — nếu mọi việc thuận lợi, thì lẽ ra Lương Khang phải mặt dày mày dạn theo đuôi Nhị sư tỷ chứ, đằng này lại trở về nhanh như vậy, chỉ sợ kết quả không như mong đợi rồi.

Vào đến sân nhà, nhìn thấy gương mặt hãm tài của Lương Khang, Thiệu Trọng không khỏi thở dài dằng dặt — hôm nay đúng thật là cái ngày quỷ ám, ba sư huynh đệ bọn họ đều gom về một nơi.

Bạch Đạo Nhân đưa Đại đồ đệ đến phủ Thiệu Trọng, còn chưa kịp mở lời an ủi gì, đã thấy người trong cung tìm đến, báo là Hoàng Thái Hậu cảm thấy không khỏe, đã triệu mấy vị Thái y tiến cung, nhưng không thấy khởi sắc gì. Bạch Đạo Nhân nghe vậy thì vô cùng lo lắng trở lên xe ngựa, trước khi đi còn dặn dò Thiệu Trọng: “Cẩn thận khuyên nhủ hai vị sư huynh của mày, đừng để bọn nó nghĩ quẩn đấy.”

Thiệu Trọng nghĩ thầm, bản thân con còn chưa có ai khai sáng cho đây. Tuy nghĩ như vậy nhưng vẫn mở miệng đáp ứng, vỗ ngực nói: “Sư phụ yên tâm đi, đến khi ngài quay lại, nhất định hai vị sư huynh sẽ vui vẻ bình thường.”

Tiễn bước Bạch Đạo Nhân xong, trước tiên Thiệu Trọng vào phòng xách Lương Khang ra, lôi hắn ta đến phòng La Phương, rồi lôi La Phương từ trên giường dậy, ấn hắn ta xuống ghế, sau đó bản thân cũng tự tìm ghế ngồi.

Y nhìn Lương Khang, rồi lại xoay sang nhìn La Phương, nghiêm mặt nói: “Cất cái bản mặt đưa đám này dùm đệ cái, làm như là cha mẹ chết không bằng, không phải là không có nàng dâu thôi sao, ông đây cũng đã cưới được vợ đâu, lại còn bị thằng ôn khác nó xông vào kia kìa, đệ đây có làm ra bản mặt như hai người không hả. Nhanh rửa mặt rửa mũi lên tinh thần cái coi, chúng ta cùng thương lượng cho tốt, phải tìm cách để giải quyết cho đàng hoàng nữa chứ.”

“Đại sư huynh trước — à, Tam sư huynh nói trước đi, không phải huynh đi tìm Nhị sư tỷ sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, sao lại về nhanh như vậy?” Thiệu Trọng cảm thấy, chuyện của La Phương vẫn hơi khó nói một chút, thôi thì nói chuyện của Lương Khang trước rồi tính sau.

Lương Khang đang đầy một bụng tâm sự, nên ngay cả tin tức Đại sư huynh bị mất nàng dâu động trời đến vậy mà hắn cũng không chú ý đến, lại càng không nói đến chuyện nàng dâu là nam hay nữ. Hắn cúi đầu, uể oải trả lời: “Ngày ấy huynh ra roi thúc ngựa, gấp gáp đêm ngày đuổi đến thành Nhạc Châu, vừa vào cổng thành đã gặp ngay Nhị sư tỷ. Nhưng mà, bên cạnh nàng còn có một nam nhận khác, nàng ấy còn cùng tên khốn kia nói nói cười cười nữa…..” Lương Khang nói đến đây thì không nói nổi nữa, hai mắt đỏ lên, bắt đầu ngấn nước, vẻ mặt cứ như có thể khóc lên bất cứ lúc nào.

“Sau đó thì sao?” Thiệu Trọng đợi hồi lâu, vẫn không thấy hắn nói tiếp, không nhịn được truy vấn.

“Sau đó gì nữa?” Lương Khang hít mũi, mếu máo hỏi, “Không có sau đó, thấy vậy nên huynh đi về thôi.”

Thiệu Trọng lập tức giận đến cứng họng, run rẩy trừng mắt, chỉ tay vào Lương Khang, một hồi lâu mới ngừng lại, rồi đưa tay vơ lấy cây chổi bên góc tường đuổi theo quất Lương Khang: “Tên khốn vô dụng này, lúc đi tôi căn dặn huynh thế nào hả, đã nói rồi, mặt phải dày tim phải nhỏ, huynh thì giỏi rồi, mới xa xa nhìn thấy người ta đã lập tức bỏ chạy! Đứa nào nói tên đó là tướng công của Nhị sư tỷ sao? Lỡ như hắn ta chỉ là một tên đại phu nào đó trong thành thì sao? Hoặc lỡ như hắn ta chỉ xem Nhị sư tỷ như muội muội thì sao hả? Lại nói, cứ cho là hắn ta có ý khác với Nhị sư tỷ đi, nhưng huynh đã hỏi ý của Nhị sư tỷ chưa? Rồi cứ cho là Nhị sư tỷ có ý đi, vậy là huynh không chút tranh thủ đã quay mặt chạy về ngay thế hả? Không nói đến chuyện Nhị sư tỷ có tâm tư gì hay không, nhưng chúng ta là sư tỷ đệ, sao huynh lại không đi thăm dò về tên kia một chút? Nói không chừng hắn ta đã có vợ con thì sao? Hoặc trên người hắn ta có ghẻ chóc bưng mủ gì đó, hoặc việc gì đó nan giải không thể nói được các loại…..Một câu huynh cũng không nói đã trốn trở về. Huynh! Được! Nhỉ!”

Lương Khang bị mắng suýt khóc, lau mắt lùi vào góc tường, cố gắng làm cho bản thân không thu hút, hi vọng có thể tránh thoát được Thiệu Trọng. Nhưng vất vả lắm Thiệu Trọng mới tìm được kẻ trút giận, thế nào có thể dễ dàng buông tha, thế là y cứ hung hăng mắng suốt một nén nhang mới chịu ngừng lại.

Chờ khi y dừng lại, lúc này Lương Khang mới nhấc tay hỏi: “Vậy là theo ý của Trọng ca nhi, huynh phải đến thành Nhạc Châu một chuyến nữa sao?”

“Đi gì nữa mà đi!” Cơn tức vừa mới tiêu đi một chút lại tiếp tục bùng lên, “Cái đầu heo nhà huynh chứa gì trong đó vậy hả, ngốc bao nhiêu năm giời, một chút tiến bộ cũng không có. Đã như vậy rồi, thì nhanh đến năn nỉ sư phụ kêu Nhị sư tỷ về. Còn định đợi Nhị sư tỷ thành thân sinh con nữa hả?”

Cuối cùng Lương Khang cũng hiểu được, gật đầu liên tục, nói: “Vẫn là tiểu sư đệ nhà ta thông minh nhất, huynh biết là đệ có thể giúp huynh giải quyết được mà!” Dứt lời, tinh thần hắn đã tốt lên đôi chút, rốt cuộc mới để ý đến La Phương, hắn kéo tay áo Thiệu Trọng, lặng lẽ hỏi: “Đại sư huynh sao vậy?”

Thiệu Trọng lập tức biến sắc, làm ra vẻ nịn nọt, tươi cười nói với La Phương: “Đại sư huynh, cái vị trong nhà huynh — là chuyện gì? Muốn thành thân sao?”

La Phương lạnh mặt, nặng nề “Ừ” một tiếng.

Lương Khang chớp chớp mắt, lặng yên rút người cho nhỏ lại.

“Vậy rồi hai người — cãi nhau?” Thiệu Trọng cảm thấy đầu y đã to hơn một vòng rồi, trong lòng thầm mắng Bạch Đạo Nhân, vấn đề “nghiêm trọng” như vậy sao lại để một mình y giải quyết kia chứ.

“Ừm” La Phương lại tiếp tục trả lời.

“Vậy là hoàn toàn xong, không có cách nào cứu vãn nữa sao?”

La Phương không nói, Thiệu Trọng cũng hiểu được.

Nhưng mà, nếu như đối phương thực sự muốn cưới vợ, chuyện này….chuyện này biết làm sao đây hả trời! Thiệu Trọng muốn khóc rồi! “Vị kia….rốt cuộc nói sao?” Thiệu Trọng chần chừ hồi lâu, mới dè dặt hỏi.

“Còn sao nữa, đều đã muốn thành thân, còn muốn làm khó gì Đại sư huynh nhà chúng ta nữa. Nữ nhân kia cũng quá đáng quá, ai có thể nhịn được thì nhịn, còn ai không thể nhịn được thì thôi, đã như vậy rồi, Đại sư huynh, huynh còn nhớ nhung con hồ ly tinh đó làm gì nữa!” Lương Khang là thằng ngốc, cái gì cũng không hiểu, lại còn lớn họng nói chen vào, Thiệu Trọng điên người đá vào mông hắn, gào lên: “Cút về phòng của huynh đi!”

Lương khang mếu máo hút mũi, cứng đầu không đi.

“Đại sư huynh?” Thiệu Trọng cười cười làm lành.

La Phương dừng hồi lâu, mới rầu rĩ nói: “Bỗng nhiên hắn nói, trong nhà muốn hắn thành thân — ”

Sau đó? Thiệu Trọng đợi hồi lâu, vẫn không thấy La Phương nói tiếp, trong lòng cân nhắc một chút, hiểu được, dở khóc dở cười hỏi: “Sau đó huynh cứ vậy một mạch bỏ đi?”

La Phương đen mặt đáp: “Trong nhà hắn cũng có phải mới thúc giục đâu, đã khi nào hắn nói với huynh mấy chuyện này, mười phần là muốn thành thân thật rồi. Đã vậy huynh còn cần gì để mình mất mặt chứ.”

“Sao lại vậy kia chứ!” Lương Khang lại bò từ góc tường ra nói chen vào: “Đại sư huynh, huynh cũng quá đáng quá rồi, cô nương người ta dễ dàng gì đâu. Cô nương không phải nam nhân, cứ kéo dài thời gian sao được. Nếu Đại sư huynh không dám đi cầu hôn, vậy đệ đi thay huynh cũng được.” (*)

“Ờ, vậy đệ đi đi nha!” La Phương liếc mắt nhìn hắn. “Đi đi, người ở trong phủ Phúc Vương đó!”

“Đệ biết ngay mà!” Lương Khang đắc ý đứng dậy, duỗi tay duỗi chân, tự cho là đúng nói: “Nếu không huynh cũng đâu có suốt ngày làm tổ trong Vương phủ không đi đâu, chắc chắn là bám lấy cô nương xinh đẹp nào trong đó rồi. Huynh nói đệ nghe chút đi, rốt cuộc là ai vậy? Là Thu Nguyệt, hay là—”

“Phúc Vương—”

“Đệ biết là phủ Phúc Vương rồi—” Lương Khang ríu ra ríu rít nói, đang hăng hăng hái hái, bỗng nhiên ngưng bặc, cánh tay đang múa cũng ngừng giữa không trung, y như là bị người điểm huyệt không thể nhúc nhích. Hắn nhìn qua Thiệu Trọng với ánh mắt nghi vấn, Thiệu Trọng yên lặng gật đầu, hắn lập tức muốn khóc.

“Ôi — bụng của tôi, đau bụng chết mất!” Lương Khang không biết xấu hổ ôm bụng chạy ra ngoài, “Buổi sáng ăn trúng cái gì nên giờ bị tiêu chảy rồi, Thiệu Trọng, chỗ này giao cho đệ nhé—” Dứt lời, bàn chân cứ như bôi dầu vụt cái biến đi.

(*) Giải thích chỗ này một chút: Trong Tiếng Trung, từ “hắn” – ngôi thứ 3 số ít, chỉ nam, phát âm giống với “nàng / cô ấy” – ngôi thứ 3 số ít, chỉ nữ, đều là [tā]. Nên khi nghe, Lương Khang mới hiểu lầm là đang nói nữ các nàng nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện