“Mau, mau mang băng đến đây! Mau!” Sở Kim Triêu la lớn, di thể của Tĩnh phi ông đã giữ gìn lâu như vậy, nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận của bà làm ông cảm thấy bất cứ lúc nào bà cũng có thể sống lại. Mà giờ khắc này sự thật lại nói cho ông biết rằng bà ấy vẫn luôn là một người đã chết.

Thủ vệ ba chân bốn cẳng nâng khối băng đã chuẩn bị tốt ở bên ngoài đưa vào, nhanh chóng xếp xung quanh băng quan.

“Hoàng thượng, Thất vương phi rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng qua là bảo nàng ta hỗ trợ tăng thêm mấy khối băng thôi mà, sao lại đem địa cung thiêu cháy thành như vậy? Thật là vô cùng không cẩn thận, Tĩnh phi muội muội thật sự là đáng thương. Thất điện hạ, không phải điện hạ cũng rất thương tâm sao.”

Ánh mắt Sở Lăng Thiên vẫn dừng trên mặt Tĩnh phi, trên mặt y không nhìn ra là vui hay buồn, y quay đầu nhìn chằm chằm Chu quý phi.

Chạm phải ánh mắt lạnh như băng của y, Chu quý phi theo bản năng trốn bên người Sở Kim Triêu. Sở Kim Triêu nghi hoặc nhìn bà một cái, “Sao ngươi biết chuyện trẫm bảo Tam nha đầu thêm băng vào trong này?”

Ánh mắt Chu quý phi lóe lên một cái, “Hoàng thượng, thần thiếp đi ngang qua hầm băng, vừa vặn nghe có người nói mới biết được. Hoàng thượng sẽ không nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến thần thiếp chứ? Vậy đúng thật là oan cho thần thiếp.”

“Hừ!” Sở Kim Triêu trừng mắt liếc bà một cái, “Các ngươi… Mặc kệ như thế nào phải tìm được Thất vương phi cùng Lục điện hạ cho trẫm, nghe thấy không? Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, dù là tro cốt cũng phải tìm được cho trẫm!”

“Tro cốt?” Sở Lăng Thiên lảo đảo từng bước, ôm lấy ngực, lại phun ra một ngụm máu tươi. Như thế nào y cũng không tin nàng cứ như vậy mà biến thành tro cốt.

“Thiên nhi, con đi dưỡng thương trước đi, nơi này giao cho mẫu hậu.” Hoàng hậu nói với Sở Lăng Thiên. Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Hiên, không thể tưởng được nơi này là nơi chôn thân của các ngươi. Bản cung đã vô số lần nghĩ tới nơi mà các ngươi phải chết, không nghĩ tới lại có thể là ở trong này.

“Ta không sao, ta nhất định sẽ tìm được Linh nhi. Nàng không chết, nàng nhất định không chết đâu.” Đã thề bên nhau suốt đời, Linh nhi, nàng nhất định không có việc gì.

“Thất điện hạ, bọn họ làm hại Tĩnh quý phi biến thành như vậy, điện hạ còn tìm nàng ta để làm gì?” Chu quý phi nói, “Sau này điện hạ làm sao mà ăn nói với Tĩnh phi? Tới âm tào địa phủ rồi để nàng ta tự mình đi tìm Tĩnh phi tỷ tỷ tạ tội.”

“Không cần bà quan tâm.” Vốn đã rất sốt ruột, Chu quý phi lại ở bên nói hươu nói vượn khiến tâm tình y càng rối loạn.

Sở Kim Triêu vỗ vỗ vai Sở Lăng Thiên, đau lòng nói, “Thiên nhi, nơi này lớn như vậy, Tam nha đầu quả thực là mất rồi.”

“Con không tin.” Sở Lăng Thiên lùng tìm gì đó trên mặt đất, không cod gì giống như là tro cốt, “Phụ hoàng, nơi này còn có cửa ra nào khác hay là thông đạo nào không?” Trong lòng y dâng lên một tia hy vọng, nếu nàng thực sự không còn y nhất định sẽ điên mất.

“Người đâu, lục soát từng tấc một nơi này cho bản vương, có đào ba thước cũng phải tìm được Thất vương phi.”

“Vâng, Thất điện hạ.”

“Thiên nhi, con bị thương, đi nghỉ ngơi chút đi, nơi này mẫu hậu sẽ cho người tìm kiếm.” Hoàng hậu khuyên nhủ.

“Không cần.” Sở lăng Thiên không một chút cảm kích. Ở chỗ này có người nào không muốn nàng chết, cho dù là Hoàng thượng thì ở trong trường hợp đặc biệt cũng sẽ không cứu lấy nàng, “Con tự mình tìm, phụ hoàng, người đi nghỉ đi, con ở lại đây nhìn mẫu phi một chút đã.” Nếu y không tiến vào thì không biết bên trong sẽ bị cháy đến thành thế nào nữa. Y nhìn Sở Kim Triêu, lần đầu tiên hoài nghi ông có thực sự yêu nữ nhân đang ngủ trong băng quan kia không.

“Đúng vậy, Hoàng thượng, chuyện cũng đã xảy ra như vậy rồi, Thất vương phi cũng vì vậy mà phải trả giá đắt rồi, trừng phạt này đối với nàng cũng không nhỏ đâu. Tuy rằng dung nhan của Tĩnh phi muội muội bị thay đổi nhưng vẫn may là không biến thành bộ xương khô, người vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi, thân thể quan trọng hơn.” Liên Thương Tĩnh, ngươi chiếm lấy trái tim Hoàng thượng nhiều năm như vậy, cũng nên buông người ra được rồi.

Sở Kim Triêu gật đầu, “Thiên nhi, nơi này giao cho con, gắng gượng không được thì phải quay trở về.”

“Nhi thần đã biết.”

Phía dưới địa cung, tuy rằng ở phía trên rất ồn ào nhưng mà Gia Cát Linh Ẩn cùng Sở Lăng Hiên đều không nghe được bất cứ âm thanh gì. Thạch bích lạnh như băng, Gia Cát Linh Ẩn không khỏi ôm chặt cánh tay, lui lại một chỗ.

Trong bóng đêm, Sở Lăng Hiên lại châm ngọn đèn trên tường lên, đi về phía nàng, đưa bình thuốc cho nàng, “Phải thay thuốc.”

Gia Cát Linh Ẩn thật cẩn thật tháo vải cột trên chân ra, miệng vết thương đã ngừng chảy máu nhưng vẫn đau đớn không thôi, nàng cắn răng chịu đựng, không một tiếng rên. Thay thuốc xong lại băng bó lần nữa, miệng vết thương đau đến mức trên lưng nàng không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, quần áo ẩm ướt khiến nàng cảm thấy lạnh hơn, bất giác rùng mình.

“Lạnh à?” Sở Lăng Hiên nhíu mày, cởi áo choàng bên ngoài ra, “Mặc vào đi.”

Gia Cát Linh Ẩn nhìn Sở Lăng Hiên làm như không quen, nàng quật cường lắc đầu, lảo đảo đứng lên, “Ta không lạnh, Lục điện hạ chiếu cố tốt chính mình là được rồi.”

“Nàng quan tâm ta?”

“Nếu ngươi cứ khăng khăng tự mình đa tình như thế thì ta thật cũng không biết nói cái gì nữa.”

Đổi một chỗ khác ngồi xuống, mí mắt ngày càng nặng trĩu, vừa muốn nhắm lại nàng lại lập tức mở to mắt ra, không thể ngủ, Sở Lăng Thiên, chàng nhất định sẽ quay về cứu ta.

Ý thức càng ngày càng mơ hồ, rốt cục thì hai mắt vẫn cứ nhắm lại.

Sở Lăng Hiên đi qua, sờ lên trán nàng một chút, đúng là dọa người, hắn nhăn mày càng sâu hơn, tìm tìm trong ngực, có thuốc chữa thương, có độc dược duy chỉ có thuốc trị phong hàn là không có. Hắn cởi ra áo choàng vừa rồi bị nàng từ chối, choàng lên người nàng, do dự một chút, vẫn giơ tay ra ôm nàng vào trong ngực.

Gia Cát Linh Ẩn, vì sao nàng lại hận bản vương? Bản vương có gì không so được với Sở Lăng Thiên? Nếu Sở Lăng Thiên chết nàng có ngoan ngoãn ở bên cạnh bản vương không? Cánh tay thon dài siết thật chặt, Gia Cát Linh Ẩn, nàng là của bản vương.

Gia Cát Linh Ẩn mơ màng tỉnh lại vài lần nhưng vô thức nhắm hai mắt lại, đầu càng ngày càng nặng trĩu, cứ như vậy vài lần nàng cảm giác như bản thân mình sắp chết.

Sở Lăng Thiên ôm ngực, ngồi yên nhìn những người khác tìm kiếm, y không kìm được nhìn vào nữ nhân trong băng quan thạch anh, dung nhan mẫu phi của y lúc này trở nên khó coi, xấu xí. Tay y sờ soạng trên băng quan một chút, đụng vào một chỗ nổi lên, sau đó vô ý thức đè xuống.

“Điện hạ cẩn thận!” Nhìn thấy cái khe dưới chân y, một thị vệ la lớn.

Y nhanh chóng nhảy một cái, vẻ mặt kích động, “Mau xuống dưới xem thử.”

“Vâng, điện hạ.”

Mấy thị vệ nhảy xuống, y cũng không kiềm chế được tâm tình kích động mà nhảy xuống.

“Linh nhi, nàng ở đâu?”

“Thất đệ.”

Tiếng nói của Sở Lăng Hiên từ trong ngõ ngách truyền đến, thị vệ giơ đuốc lên thấy rõ tình cảnh trước mặt, không biết có nên tiếp tục đi về phía trước hay không.

Chỉ thấy Gia Cát Linh Ẩn ghé vào trong lòng Sở Lăng Hiên, hai mắt nhắm chặt, hai tay Sở Lăng Hiên khoát lên lưng nàng, trên thân thể của nàng vẫn còn mặc áo choàng của hắn.

Sở Lăng Thiên đi tới, cố nén đau nhức trong lục phủ ngũ tạng, ôm lấy Gia Cát Linh Ẩn từ trong lòng Sở Lăng Hiên, “Ra ngoài đi.”

Ra đến mặt đất Sở Lăng Thiên cởi áo choàng trên người nàng ra trả lại cho Sở Lăng Hiên, sau đó cởi áo của mình xuống khoác vào trên người nàng.

“Điện hạ, kiệu đang ở bên ngoài, nhanh trở về chút, người bị thương cũng rất nghiêm trọng.”

“Ừ.” Lạnh lùng ừ một tiếng, nhìn thấy nàng ở trong lòng Sở Lăng Hiên, tất cả vui sướng cùng kích động của y đều nguội lạnh.

“Lục điện hạ sao lại ở trong này?” Sở Lăng Thiên hỏi Lâm Lang vẫn đi theo bên cạnh y.

“Thất điện hạ, sau khi Thất vương phi bị khối băng đè lên chân, người bảo thủ hạ đi tìm Lục điện hạ tới cứu người, thuộc hạ cũng không còn cách nào khác.”

Sở Lăng Thiên không nói gì, sắc mặt âm trầm.

Sở Lăng Hiên nheo mắt lại, Sở Lăng Thiên bị thương? Xem ra có thể liên hệ với người của Thánh Điện một chút, đây là thời cơ ngàn năm có một.

“Lục điện hạ, người không sao chứ?” Một thị vệ tiến lên, đưa cho hắn một cái áo bông, “Người đừng để bị cảm lạnh.”

Sở Lăng Hiên có chút đăm chiêu gật đầu, trong lòng dường như còn lưu lại mùi hương của nàng, mùi hương này khiến hắn mê luyến không thể tự kiềm chế. Đây là yêu? Hắn vung tay áo bào, sắc mặt lạnh lùng đi về phía tẩm cung của Hoàng thượng, chỉ cần chiếm được thiên hạ thì còn có gì không thể chiếm được.

“Cái gì? Tìm được rồi?” Nghe được tin tức Lâm Lang mang về, Chu quý phi sợ tới mức hoang mang lo sợ, “Ngươi làm việc kiểu gì vậy? Làm đến vậy mà còn để cho ả chạy thoát?”

“Nương nương.” Lâm Lang đi đến gần bà, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của bà, “Thuộc hạ cũng không nghĩ rằng bên trong địa cung còn có một mật thất, nàng ta mạng lớn, đến như vậy cũng có thể chạy thoát. Nếu không phải là có mật thất đó thì nàng ta cùng Sở Lăng Hiên đều phải chết ở bên trong rồi!”

“Nếu? Bây giờ bọn họ không sao cả, nha đầu thối kia mà biết là ta làm thì nhất định sẽ không bỏ qua cho ta! Bị ngươi hại chết rồi!”

“Nương nương, người sợ cái gì? Chẳng lẽ người quên rằng Tĩnh phi là nữ nhân Hoàng thượng yêu nhất sao, Hoàng thượng mất bao tâm huyết mới tìm được cách có thể giữ gìn được di thể của bà ấy, bây giờ bị Gia Cát Linh Ẩn hại thành thế này, người chỉ cần bắt lấy điểm ấy thì ả không qua được cửa ải của Hoàng thượng đâu. Còn có, người không thấy sắc mặt Sở Lăng Thiên lúc nhìn thấy Sở Lăng Hiên cùng nữ nhân của hắn ôm nhau có bao nhiêu khó coi đâu. Thuộc hạ thấy chỉ với Sở Lăng Thiên thì nàng ta cũng đã không dễ sống rồi.”

“Sở Lăng Thiên sẽ không ngốc như vậy, chỉ cần hỏi là biết chuyện gì xảy ra thôi.”

“Nương nương, thuộc hạ đã nói với Thất điện hạ là Thất vương phi bảo thuộc hạ đi tìm Lục điện hạ, có người làm chứng hắn sẽ không hoài nghi, hơn nữa hai người kia lại ôm nhau, cũng chính mắt hắn nhìn thấy. Sở Lăng Hiên vốn ham muốn có nàng ta, thuộc hạ nói như vậy khẳng định hắn sẽ thừa nhận.”

“Ừ.” Chu quý phi gật đầu, “Ngươi nói như vậy cũng đúng, cứ làm như vậy đi! Gia Cát Linh ẩn, ngươi đúng là mạng lớn! Ngươi hãy chờ sự trừng phạt của Hoàng thượng cùng Sở Lăng Thiên đi.”

Kiệu trên đường quay về Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên cảm giác được thương thế của mình ngày càng nghiêm trọng, chịu đựng đau đớn uống thuốc vào cũng tạm thời giảm được một chút. Tới Thất vương phủ, mấy người Tiểu Điệp cùng Kinh Phong lập tức banchân bốn cẳng đỡ hai người đến phòng ngủ.

“Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh lại đi.” Tiểu Điệp vừa khóc vừa gọi.

“Đừng khóc, tiểu thư nhất định sẽ không có việc gì.” So với Tiểu Điệp, Nguyệt Lan bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Gia, người bị thương rất nghiêm trọng, thuộc hạ đi mời đại phu tới.” Kinh Phong đỡ Sở Lăng Thiên đến bên kia, vội vội vàng vàng đi mời đại phu đến.

Mấy đại phu phân công nhau khám cho hai người, nhìn thấy thương thế của Sở Lăng Thiên, mấy đại phu đều giật mình không thôi.

“Điện hạ, người làm như vậy rất nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút thì toàn bộ võ công sẽ bị hủy, lần này may mắn chỉ là tổn thương đến phổi, nhưng mà nhất định phải qua hai tháng mới có thể khỏi hẳn. Trong khoảng thời gian này không được dùng võ công, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”

“Ừ.” Sở Lăng Thiên không chút nào để ý gật đầu, “Vương phi thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện