“Dạ không, không có gì!” Hai nha hoàn giấu thuốc ra sau lưng, sợ hãi nói.

Hai nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, bất đắc dĩ giao thuốc cho Đại phu nhân.

Bà đi theo hai nha hoàn vào Trục Nguyệt Hiên, thấy Gia Cát Linh Ẩn ảo não ngồi trong sân, bà bước đến thân thiết nói với nàng: “Linh nhi, sao con hồ đồ vậy? Ba ngày sau là tiệc Trùng Cửu, bây giờ con bỏ đứa bé, đến lúc đó vẫn chưa hồi phục sức khỏe, chắc chắn sẽ bị Hoàng hậu nương nương nhìn ra manh mối.”

Trong lòng Đại phu nhân cười lạnh, không phải ngày thường ngươi thông minh hơn người sao? Hiện giờ cùng đường rồi à, “Nghe lời mẹ, mấy ngày này đừng gấp, qua tiệc Trùng Cửu rồi làm cũng không muộn! Đến lúc đó mẹ tìm đại phu giỏi cho con, dù sao thì bây giờ con cũng phải điều dưỡng sức khỏe cho tốt.”

“Đúng đó.” Đại phu nhân kéo tay nàng, thân thiết nói, “Con yên tâm, chuyện này cứ giao cho mẹ.”

“Nói gì vậy? Con là con gái mẹ, mẹ không thương con thì thương ai? Tuy rằng ngày thường mẹ có yêu cầu con nghiêm khắc, nhưng tóm lại là chỉ muốn tốt cho con! Trong lòng mẹ vẫn luôn thương con mà!” Đại phu nhân nghĩ một đằng nói một nẻo, vì để dỗ dành Gia Cát Linh Ẩn, bà chấp chấp việc khi nói ra những lời này cũng khiến chính bà cảm thấy ghê tởm.

“Ừm, vậy con đi nghỉ đi. Mẹ về trước, nhất định phải nhớ lời mẹ nói, không được tự ý quyết định.”

Ra khỏi Trục Nguyệt Hiên, lo lắng đây là quỷ kế đùa giỡn của Gia Cát Linh Ẩn, bà đặc biệt ra ngoài tìm một hiệu thuốc bắc, để chưởng quầy xem lại thuốc kia, chưởng quầy xác nhận đây là thuốc bỏ thai. Thế nhưng, bà vẫn chưa an tâm, lại mời một đại phu về phủ, để bắt mạch cho Gia Cát Linh Ẩn.

“Chỉ xem mạch thôi mà, có quan trọng gì đâu?” Đại phu nhân không vui nói, “Đừng chống chế nữa.”

“Ngươi mau đi đi.”

“Đúng là nhiều chuyện quá!” Đại phu nhân trừng mắt liếc Mộc Tê, tức giận nói.

“Phu nhân, tâm trạng tiểu thư không tốt, không muốn gặp người lạ.” Mộc Tê giải thích.

Mộc Tê lấy ghế đến cho đại phu, để ông ngồi xuống. Sau khi đại phu ngồi xuống, hai ngón tay chạm vào mạch đập nơi cổ tay, hơi nheo mắt lại, cẩn thận tỉ mỉ chẩn mạch.

“Đại phu chắc chứ? Có thể nào nhầm lẫn không?”

“Không cần.” Trên mặt Đại phu nhân tươi cười, “Ta đương nhiên tin lời đại phu, phiền ông rồi, đây là thù lao của ông.”

Bấy giờ Đại phu nhân mới yên tâm, xem ra nha đầu kia quả thực không giở trò đùa bỡn mình, quả thật là có thai. Trời tạo nghiệt, có thể tha, tự tạo nghiệt, không thể sống; nha đầu thối, ngay cả ông trời cũng muốn thu phục ngươi. Tiệc Trùng Cửu, còn đến hai ngày nữa, đúng là lâu quá rồi.

“Linh nhi, con nói ít một chút, cố gắng đừng để người khác chú ý, biết chưa?” Trên đường tiến cung, Đại phu nhân căn dặn nàng.

Đại phu nhân dẫn các con đi vào Dịch Khôn Cung, Sở Lăng Thiên đã đến trước, y nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn liền bước đến, nắm lấy tay nàng.

“Thất điện hạ…” Như Phong mỉm cười ngượng ngùng, “Đa tạ Thất điện hạ…”

Như Phong gãi đầu mất tự nhiên, ngượng ngùng đi qua: “Tham kiến quận chúa Cẩm Phàm, quận chúa… có khỏe không?”

“Khỏe.” Như Phong thật thà gật đầu.

Gia Cát Linh Ẩn nhìn không được, thầm nghĩ ở chiến trường đại ca đối mặt với hàng vạn quân địch cũng không chùn bước, ở trước mặt quận chúa lại mất tự nhiên như thế, xem ra quả thực là thích quận chúa. Nàng đi qua, hành lễ với Trần Cẩm Phàm: “Tham kiến quận chúa.”

“Ừm…” Gia Cát Linh Ẩn nhìn chằm chằm khăn tay của Trần Cẩm Phàm, nói, “Khăn tay thêu của quận chúa trông thật đẹp.”

“Ta thích.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ xảo quyệt, “Nhưng mà, quận chúa à, người xem đại ca ta ngày thường quá sơ ý rồi, trên mặt dính bẩn mà cũng không biết lau.” Nàng dùng khăn tay của Trần Cẩm Phàm lau lên mặt Như Phong, nói: “Chi bằng quận chúa tặng khăn tay này cho đại ca đi, huynh ấy còn cần hơn cả ta nữa.”

Gia Cát Linh Ẩn nhét khăn tay vào tay Như Phong, mỉm cười nhéo cánh tay y, “Đại ca, còn không đa tạ quận chúa.”

Trần Cẩm Phàm cúi đầu, bóng đêm cũng không giấu được hai rặng mây đỏ trên má nàng: “Như Phong tướng quân thích là được rồi.”

“Được rồi, mau vào chỗ đi, đợi lát nữa Hoàng thượng và nương nương sẽ đến.” Trần Cẩm Phàm nói.

“Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm! Quý phi nương nương giá lâm!”

“Bình thân.” Sở Kim Triêu cao giọng nói, “Hôm nay Hoàng hậu mở tiệc Trùng Cửu, tất cả mọi người cứ thả lỏng, không cần câu nệ.”

“Gia Cát tam nha đầu có đến không?” Vừa ngồi xuống, Sở Kim Triêu liền hỏi.

“Tam nha đầu không cần đa lễ.” Nàng đã giành không ít thể diện cho nước Lăng Nguyệt trong Lục Quốc Đại Điển, nước Lăng Nguyệt cuối cùng cũng thắng lợi, nàng không thể không có công, “Tam nha đầu, Thiên nhi có ăn hiếp con không?”

“Vậy là tốt!” Sở Kim Triêu cười nói, “Nếu nó ức hiếp con, con phải nói với trẫm! Trẫm nhất định sẽ giúp con trút giận!”

“Ha ha! Trẫm thấy nha đầu con liền thích!” Sở Kim Triêu không e dè, nói, “Lui xuống ngồi đi, đợi đã, ngồi ở bên cạnh Thiên nhi đi.”

“Tạ hoàng thượng!”

Bên trái Sở Lăng Thiên là Sở Lăng Hiên. Hắn lạnh lùng nhìn hết thảy vừa rồi, chuyện này, dường như đã không còn nằm trong sự khống chế của hắn. Nhưng mặc kệ thế nào, hắn nhất định phải có được nàng.

Đang nghĩ ngợi, bà lại thấy Gia Cát Linh Ẩn che miệng nôn khan, Sở Lăng Thiên dịu dàng đưa tay vỗ lưng giúp nàng. Chuyện này, Sở Lăng Thiên cũng biết, trải qua hai lần trước, Gia Cát Linh Ẩn muốn làm gì cũng không dám giấu y. Giờ phút này y ra sức phối hợp với nàng, không diễn thì làm gì có trò hay để xem.

Gia Cát Linh Ẩn vội vàng lắc đầu: “Hồi bẩm nương nương, thần nữ chỉ là bị phong hàn, có chút không khỏe.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện